Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
-
Chương 14: Tôi đã về rồi
Edit + beta: Văn Văn.
Đại Ninh trở về, một phút cũng không chịu nổi, lập tức muốn đi tắm.
Đội vệ sĩ vội vàng chuyển bồn tắm cho cô, mọi thứ đã đầy đủ, trừ nước ấm. Thường ngày đều là tại nhà trưởng thôn đun nước, vệ sĩ mang lại đây, hôm nay đại tiểu thư hiển nhiên không muốn đợi lâu như vậy.
Một anh vệ sĩ biết sử dụng bếp trong thôn. Hắn hỏi Triệu Tự: "Chúng tôi có thể mượn bếp nhà cậu đun một ít nước ấm cho đại tiểu thư không?"
Triệu Tự nói, "Để tôi đi."
Vệ sĩ cảm kích, "Làm phiền người anh em."
Triệu Tự gật đầu, anh lấy nước trong bồn đổ vào nồi, đánh lửa nấu nước.
Ánh lửa sáng sáng tối tối phản chiếu khuôn mặt Triệu Tự, ngay cả anh cũng không phân rõ, giờ phút này đại tiểu thư đang giày vò hay anh đang tự giày vò mình.
Động tác anh nhanh nhẹn, đun nước xong xuôi liền đưa cho vệ sĩ nâng qua.
Triệu Tự đi tới cạnh giếng, dự định chính mình qua loa một chút. Hôm nay ôm đại tiểu thư về, đến cùng do trời đã về đêm hè, tuy không mệt nhưng ra một thân mồ hôi thì khó tránh khỏi.
Nước mới vừa múc lên, anh đã nghe thấy một tiếng quát yêu kiều: "Đồ ngốc, nước nóng vậy, mấy anh định thiêu chết tôi sao?"
Triệu Tự xách cái xô trong tay đi ra ngoài phòng của Đại Ninh, một đám đàn ông cao lớn, thô kệch quả nhiên đang chân tay luống cuống, bị mắng đến không dám phát ra tiếng.
Triệu Tự gõ cửa: "Mở cửa, tôi đổ thêm nước lạnh cho cô."
Cửa vừa mở ra, hơi lạnh phả vào mặt, Triệu Tự không nói nhiều, đổ nước giếng từ trong xô vào bồn tắm của cô.
Bên ngoài bồn tắm của Đại Ninh được làm bằng gỗ đàn hương, tản ra mùi hương dịu nhẹ. Chiếc bồn tắm này có đường kính khoảng 1 mét 5, nếu nó lớn hơn nữa thì căn phòng thành ra nhét không vừa.
Đại Ninh đứng một bên, bĩu môi: "Anh cẩn thận tí, đừng đổ nhiều quá, nước lạnh cũng không thoải mái."
Triệu Tự đã quen rồi, một khi cô thoát khỏi nguy hiểm, lập tức liền trở về bộ dáng cũ.
"Cô lấy tay cảm thụ đi, nếu vừa rồi thì kêu dừng."
Đại Ninh nghe lời để tay bỏ vào trong bồn theo lời nói, bàn tay nhỏ bé, trắng như ngọc, cô nghịch ngợm pha trộn: "Rót thêm một tí... Được rồi."
"Anh ra ngoài đi, tôi muốn đi tắm."
Triệu Tự coi như hiểu rõ, lúc Đại Ninh cần anh ta, miệng cô như bôi mật, mở miệng một ngụm đều là Triệu Tự, anh tốt nhất, khi không cần thì ước gì anh ta ra chỗ nào mát mẻ ngốc ở đấy luôn đi.
Triệu Tự cầm xô đi ra, không so đo với cô.
Triệu Bình và An An đã sớm về, Triệu Tự đi tắm, cùng hai đứa em nói một lát rồi đi cho cha mẹ mình ăn.
Xuyên Tử là người hiền hậu, đồ ăn để lại cho cha mẹ anh toàn là đồ ngon cả, Triệu Tự hâm nóng rồi mang đến phòng cha mẹ.
Mẹ Triệu ăn đồ ăn mang về từ tiệc cưới, lại nhịn không được nhìn con trai lớn.
Người phụ nữ già nua thấp giọng nói, "Con không thích Điềm Nữu Nhi, chẵng lẽ người con thích là..."
Triệu Tự ngước mắt.
Mẹ Triệu hít một hơi thật sâu, nhìn Triệu Tự: "Chẵng lẽ người con thích là cô khách quý sống tại nhà chúng ta?"
Tay Triệu Tự dừng lại, mặt không đổi tiếp tục giúp mẹ ăn: "Không phải."
Thấy anh không chút hoang mang, xấu hổ hay khẩn trương, mẹ Triệu không biết bản thân có phải đoán sai rồi không. Con trai lớn từ nhỏ đã có ý nghĩ của riêng mình, khi trưởng thành sớm hiểu chuyện, nếu nó cố ý che giấu tâm tư thì ai cũng nhìn không ra.
Mẹ Triệu nói: "Đã đến lâu như vậy, mẹ còn chưa gặp qua Kỷ đại tiểu thư, chỉ biết thân phận cô ấy cao quý, Tự Ca Nhi, mẹ hơi suy đoán, một thiên kim tiểu thư như cô ấy, theo lý sẽ không thể ở nhà chúng ta, còn ở lâu như thế, mẹ thấy con đối xử với cô ấy khá tốt, liệu có phải cô ấy có ý gì đó với con không?"
Thật ra, sau khi mẹ Triệu nói lời này đã chứa rất nhiều hy vọng. Cho dù bản thân cảm thấy không thực tế, nếu đại tiểu thư thực sự để ý Tự Ca Nhi, dù là cho ở rễ, Tự Ca Nhi cũng có thể bước ra khỏi vùng núi lớn này, nửa đời sau áo cơm không lo, không cần lại chịu đựng loại cực khổ giống vậy nữa.
Triệu Tự cắt ngang sự vọng tưởng của mẹ mình: "Cô ấy không thích con, chuyện này mẹ đừng suy nghĩ lung tung."
"Tự Ca Nhi..."
Triệu Tự: "Mẹ, mẹ hãy tin con, chỉ cần đợi thêm vài năm nữa, con sẽ đưa cha mẹ và các em ra khỏi Hạnh Hoa thôn, cũng có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ. Đại tiểu thư không có khả năng coi trọng con, hôm nay con đi nhà trưởng thôn, bạn cô ấy để lộ ra ý muốn quay về, qua không bao lâu, chắc Kỷ Đại Ninh sẽ trở về trong thành. Sau này đừng nói loại chuyện này nữa, để cô ấy nghe được, nhà chúng ta lúng túng là một chuyện, cô ấy sẽ phát giận lại là chuyện khác."
Mẹ Triệu lúng túng gật đầu.
Triệu Tự bình tĩnh nói: "Con đi rửa chén."
Anh cất chén đũa rồi quay lại nhà bếp. Triệu Tự không đun nước nóng, anh chỉ rửa chén và đũa bằng chút nước lạnh còn dư lại trong lu.
Màn đêm dày đặc, ánh trăng biến mất.
Tâm trạng phức tạp của anh cũng ẩn sâu theo.
Triệu Tự cảm thấy vấn đề này không nghiêm trọng, chỉ cần Đại Ninh rời đi càng sớm càng tốt, cuộc sống của anh liền có thể trở lại quỹ đạo.
*
Trong thôn núi có một tập tục, kết hôn vào ngày hôm sau mới có thể mở ra các đồ lễ do dân thôn tặng.
Xuyên Tử cùng cô vợ mới cưới Tiểu Yến đang ngồi ở trong phòng kiểm kê các món quà của mọi người.
"Bác Lưu tặng một con vịt, một quả pháo, một bầu rượu."
"Chú Tống tặng bột mì, bún, còn thêm hai mươi đồng tiền."
...
Với điều kiện tại thôn núi, mọi người đưa đồ đều là nằm trong khả năng của họ.
Cho đến khi Tiểu Yến cầm trúng một thứ cực lớn, một đồng tâm kết căng phồng:
"Hả, đây là gì thế?"
Xuyên Tử gãi gãi đầu: "Không biết."
Hắn ta ngước cổ họng hét ra bên ngoài: "Mẹ, ai cho cái hồng lạc tử này vậy."
Mẹ hắn đang vá quần áo bên ngoài: "Kỷ tiểu thư mang đến."
Tiểu Yến nói: "Trông có vẻ khá nặng."
"Có một cái nút thắt ở mặt trên, em kéo ra đi. "
Tiểu Yến theo lời mở ra, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Xuyên Tử nghiêng người lại gần, nói lắp bắp: "Nhiều tiền quá."
Hắn lớn từng này tuổi còn chưa từng thấy qua nhiều tiền mặt đỏ rực thế đâu. Một cọc dày đặc, nhét đầy đồng tâm kết.
Người một nhà quây quần một chỗ, ai cũng không bình tĩnh. Môi Tiểu Yến run rẩy đếm đếm.
Cha của Xuyên Tử cầm tẩu thuốc, khẽ hỏi: "Bao nhiêu?"
"Một, một vạn hai." (40.503.819 VNĐ)
"...!"
Xuyên Tử hỏi: "Tính sao giờ cha?"
Đừng nói đến hắn, cha hắn cũng hoảng rồi, ông già vội dùng chăn bông che lại tiền: "Đừng nói ra ngoài, biết chưa? Tiền tài không được lộ cho người khác biết."
Xuyên Tử và Tiểu Yến cùng nằm mơ giống nhau, họ mơ hồ cảm thấy, nếu không phải đồng tâm kết chứa không hết, lại nhất định phải tạo thành một con số may mắn, đại tiểu thư có lẽ còn hướng bên trong nhét nhiều thêm nữa.
Cha Xuyên Tử bổ sung thêm: "Cũng đừng nói cho anh Triệu Tự của con biết."
"Tại sao?" Xuyên Tử không đồng ý, "Anh Tự không phải người ngoài gì."
Ông ta trừng mắt nhìn hắn: "Thằng nhóc chết tiệt, kêu con nghe thì nghe đi."
Người một nhà đem tiền giấu kín mít.
Trái tim của Xuyên Tử đập bang bang, lần đầu tiên kiến thức được kẻ có tiền là gọi thế nào. Vốn đêm qua còn oán giận đại tiểu thư càn quấy, bây giờ cảm thấy, cho dù đại tiểu thư muốn lật tung luôn nóc nhà hắn ta, hắn và Tiểu Yến cũng có thể giữ thang giúp cô!
*
Chú Tiền biết được tối hôm qua đại tiểu thư nhà mình giẫm nát vườn rau người ta, quả thực dở khóc dở cười.
Ông đành nhận mệnh đền bù gấp mấy lần, cũng xin lỗi, gia đình kia vui mừng ra mặt, đống rau muống đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Hiện giờ còn kiếm được nhiều hơn, vội vã nói không trách đại tiểu thư.
Thời tiết tốt, vẫn còn một khoảng thời gian trước mùa thu, chú Tiền mang đến một lá thư lại đây.
"Ngài Kỷ viết thư cho tiểu thư."
Đại Ninh nhanh chóng mở ra, bút tích của ông nội cô rất khí phách, câu câu chữ chữ của ông cụ viết đều mang theo những nỗi nhớ nhung đối với cô cháu gái quý giá của mình.
Ông hỏi Đại Ninh có ăn được không, có người bắt nạt cô không, tâm trạng có vui vẻ không, có nghịch ngợm phá phách không?
Cuối thư, ông nhắc đến em trai của Đại Ninh, nói rằng Kỷ Mạc Giác cũng rất nhớ cô.
Đại Ninh bẹp miệng: "Tên khốn đó mà nhớ tôi mới là lạ, nó còn ước gì tôi biến mất luôn cho rồi."
Chú Tiền bật cười: "Đại tiểu thư đừng nói vậy, hai người đều là cùng một mẹ sinh ra, Kỷ thiếu làm sao có thể không mong cô mạnh khỏe."
Mặc kệ Kỷ Mạc Giác thế nào, Kỷ lão gia tử nhớ và thương yêu cô, Đại Ninh hoàn toàn cảm nhận được.
Cô có chút ưu sầu, lại thêm nhớ nhà. Căn biệt thự to lớn tiện nghi làm sao, ông nội cũng đặt cô vào trong lòng.
Chú Tiền nói: "Đại tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài cũng gần một tháng, hay chúng ta trở về?"
Đại Ninh lập tức phủ nhận: "Không được."
Cô đến đây là để ngăn cản "Kỷ Điềm" lấy được vận may. Chỉ cần "Kỷ Điềm" không có vận may trên người, bản thân mình liền sẽ không bị hủy dung hoặc chết, ông nội cũng sẽ không gặp bất hạnh vì mình.
Đại Ninh không phải là một người nhẫn nại tốt, cô chờ không kịp cùng Đỗ Điềm tiếp tục dông dài ở trong thôn, lần đầu tiên hỏi Thanh Đoàn giữa biển ý thức.
"Triệu Tự yêu Đỗ Điềm là chuyện khi nào?
Thanh Đoàn nói: "Đó là đoạn đầu trong cuộc đời của nam chủ Triệu Tự, đoạn này trong sách không có ghi chi tiết."
Đại Ninh cảm thấy ngón tay độc của nó thật sự vô dụng.
"Mi nhìn thử tâm trạng và hồi ức của Triệu Tự, xem có nhắc đến sự kiện nào sâu nhất về Đỗ Điềm không?"
Thanh Đoàn kiểm tra, quả nhiên phát hiện.
"Thật sự có một đoạn, Triệu Tự nói lúc còn thời niên thiếu, Đỗ Điềm đã từng cứu mạng cha mình, điều này khiến anh ta vô cùng cảm kích."
Cứu cha mẹ, thật đúng là một ân huệ lớn. Đoán chừng ở trong lòng Triệu Tự, Đỗ Điềm đã đẹp người lại tốt bụng, chính là vì vậy mà đến.
"Có nhắc đến thời gian?"
"Để ta tính tính. A, chính là trong khoảng thời gian này."
Đại Ninh vực lên tinh thần: "Nói cách khác, ít nhất ta phải ngăn cản Đỗ Điềm ban ân cho Triệu Tự."
Cô thực sự khó hiểu, Đỗ Điềm làm sao còn có kỹ năng cứu người nữa vậy?
Thanh Đoàn giải thích cho cô: "Trước khi nữ chủ xuyên sách, ông ngoại là một gã bác sĩ."
Đại Ninh thật muốn biết, Đỗ Điềm đến cùng có bao nhiêu kỹ năng che giấu, nữ chủ không hổ là nữ chủ, điểm kỹ năng quá cao, trách không được giai đoạn sau có điều kiện rộng mở.
Thanh Đoàn nói: "Chỉ sợ cha Triệu sẽ phát bệnh trong vài ngày, chúng ta nên làm gì đây?"
Ý của nó là, bọn họ đi trước một bước cứu cha Triệu là cách tốt nhất.
"Rất đơn giản." Đại Ninh chọc chọc vào phong thư, mềm như bông nói: "Chúng ta không cho Đỗ Điềm cứu, cứ để cha Triệu tự nhiên chết là được."
Người đã chết, chẳng phải làm một mẻ, khỏe suốt đời sao, sau này Đỗ Điềm muốn cứu giúp cũng chả được.
Đại Ninh nói được nhẹ nhàng bâng quơ, Thanh Đoàn lại sửng sốt.
Nó du hành xuyên thời gian và không gian của biết bao thế giới, gặp qua đủ loại người, nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một người lạnh lùng, vô cảm, vẻ ngoài vừa xinh đẹp vừa ngây thơ, nội tâm lại tàn nhẫn.
Thanh Đoàn do dự nói: "Triệu Tự trong khoảng thời gian này đối với cô khá tốt."
Đại Ninh nhớ lại: "Tạm chấp nhận."
Vậy cô còn nhẫn tâm thế sao?
Những lời này, đến cuối cùng Thanh Đoàn không có hỏi ra khỏi miệng. Nó không phải là một người trong sách, cũng không phải là vật trong thế gian, quản quá nhiều, không khỏi đi quá giới hạn.
*
Thời gian còn lại thì đợi đến cuối tháng 8.
Sau khi cái nóng oi bức qua đi, vùng núi bắt đầu mát mẻ, Triệu Tự không có cơ hội nghỉ ngơi, công việc đồng áng kéo dài đã lâu, anh vội đến chân không chạm đất, cần thu hoạch lúa mì, ngô cũng đã chín.
Ngay cả đứa bé choai choai như Triệu Bình cũng vào thời điểm này cầm lấy lưỡi liềm, làm việc cùng anh trai.
Mặt trời như thiêu đốt, Triệu Tự lại đen thêm một nấc.
Đại Ninh đã không còn kiên nhẫn, thiết bị giải trí trong thôn thiếu thốn, cô nghe nói có đèn lồng ở một thị trấn cổ ngoài núi, liền quyết định ra ngoài xem lễ hội đèn lồng.
Đại Ninh muốn đi thì đi, cũng không bao giờ nghĩ đến việc nói với ai.
Triệu Tự bận đến tối mới về nhà uống nước liền thấy vành mắt em gái nhỏ đỏ hoe nhìn chính mình.
Triệu Tự trầm giọng hỏi: "An An, em sao thế?"
"Buổi sáng đại tiểu thư đi rồi."
Cô gái nhỏ nhìn thấy hôm nay có mấy người vây quanh cùng đại tiểu thư rời đi. Ở trong lòng của một đứa trẻ, việc ly biệt là một chuyện rất kinh khủng.
Mặc dù đại tiểu thư thường chơi xấu, còn ghét bỏ cô bé xấu, nhưng ở chung lâu vậy rồi, Triệu An An mềm mại cũng đã có cảm tình với Đại Ninh. Dù gì thì cô bé mới có sáu tuổi, cô gái trẻ duy nhất mà cô bé từng thân thiết qua cũng chỉ có đại tiểu thư.
Triệu Tự đoán chừng sững sờ hồi lâu rồi mới mở cửa, quả nhiên trong phòng không có một bóng người.
Đồ của Đại Ninh vẫn còn đó, nhưng điều này không chứng minh được gì. Cô ấy là người kén cá chọn canh, khi đi bỏ mặc tất cả là chuyện bình thường.
Triệu Tự mím chặt môi.
Triệu An An kéo ống quần anh, Triệu Tự nói: "Cô ấy đi thì đi, tối nay anh cả dọn dẹp phòng, nhà chúng ta có thể rộng rãi hơn chút."
Triệu An An rất mất mác.
"Được rồi, chăm sóc cha mẹ cho tốt, anh đi đẩy ngô."
Cảm xúc Triệu Tự rất bình tĩnh, anh đẩy xe băng qua núi rừng. Trước khi đến cánh đồng ngô, anh quay đầu nhìn lại hướng thôn.
Dãy núi cao chót vót, mặt trời đã lặn, bộ dáng thôn quê này như thuở khi anh sinh ra, mười tám năm qua không bao giờ thay đổi.
Nó trông nhìn cằn cỗi, lạc hậu, ngu dốt và buồn tẻ.
Không giữ được ánh ban mai, không giữ được hoàng hôn, tự nhiên cũng không thể giữ được tất cả những vật trân quý trên đời.
Triệu Tự quay đầu, còn có một miếng đất ngô chờ anh khiêng vác, cũng còn bốn miệng ăn chờ anh nuôi sống, cho nên, thật sự không cần phân ra tâm tư lại đi nghĩ tiếp.
*
Thời điểm ăn tối, Triệu Tự như cũ bận rộn.
Triệu Bình nhìn không được: "Anh, ăn cơm trước đi."
"Em dẫn theo An An đi ăn đi, anh mang mấy bao cuối cùng về rồi hãy nói."
Triệu Bình nhìn anh trai mình đổ mồ hôi đầy người, không biết nói gì hơn, cậu đắp kín cơm cho anh trai rồi gọi Triệu An An đi dùng cơm.
Hai anh em còn chưa ăn, đột nhiên trong phòng truyền ra giọng mẹ Triệu gấp gáp.
"Bình Ca Nhi! Tự Ca Nhi!"
Triệu Bình vội vã chạy vào nhà, vừa thấy không tốt, cha Triệu quanh năm nằm liệt, bây giờ toàn thân đang run rẩy, hai mắt trắng dã, môi tím xanh.
Mẹ Triệu gấp muốn khóc: "Anh cả của con đâu? Mau gọi anh cả về đây."
Triệu Bình lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, nhanh chân chạy đến hướng ruộng ngô nhà mình.
Triệu Tự nghe em trai nói xong, sắc mặt thay đổi, xe đẩy đều không cần mà chạy về nhà.
"Tự Ca Nhi, cha con đột nhiên như thế này, mẹ phải làm sao bây giờ?"
Triệu Tự trong lòng chùng xuống: "Con đi gọi thầy thuốc Tôn."
Trong thôn chỉ có một thầy thuốc gà mờ có thể xem bệnh, thầy thuốc Tôn tuổi đã cao, y thuật cũng không tốt. Trong lòng ai đều rõ ràng, ông ta chỉ sợ khám không được loại bệnh này.
Nhưng họ không còn cách nào khác, phải mất ba tiếng đồng hồ mới có thể ra khỏi núi, sắc trời giờ đã tối, cha Triệu không thể đợi được nữa.
Động tĩnh nhà họ Triệu lớn như thế, hàng xóm đều bị kinh động, Đỗ Điềm cạnh nhà ngẩn người, linh quang trong đầu chợt lóe.
Cô ta lập tức đứng dậy, cầm lấy thảo dược hai ngày trước lên núi hái, vốn định bán để lấy tiền, đi về phía nhà Triệu Tự.
Lúc ra cửa liền đụng phải Triệu Tự với vẻ mặt tối sầm và thầy thuốc Tôn.
Thầy thuốc Tôn nói không có cách nào để chữa loại bệnh này, kêu anh chuẩn bị hậu sự cho tốt, nói xong liền rời đi.
Đỗ Điềm đột ngột nói: "Anh Triệu Tự, để em thử xem!"
Cô ta lấy hết can đảm, hai mắt lấp lánh: "Trước kia, em đã từng học y, ông ngoại em từng... một người thân của em đã từng xử lý tình huống tương tự như thế."
Triệu Tự dấy lên một tia hy vọng, quyết định ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.
"Cô ta không được!"
Một giọng nói mềm mại vang lên, cắt ngang màn đêm tĩnh mịch.
Triệu Tự ngước mắt, trong bóng đêm khôn cùng, Đại Ninh cầm trong tay một chiếc đèn lồng phượng hoàng, từng bước đi về phía anh.
Trăng tròn đã lên sau lưng cô, phía sau đại tiểu thư là vô số người cầm đèn soi sáng bóng tối.
Cô chớp mắt cười cười: "Tôi đã về rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook