Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
-
Chương 15-1: Tâm trạng thất thường (1)
Edit + beta: Văn Văn.
Nhìn thấy Đại Ninh, trong lòng Đỗ Điềm không tránh khỏi trầm xuống.
Từ khi xuyên sách đến nay, cô ta thân mang vận cá chép [1], lên núi nhặt được hai củ nhân sâm, lặng lẽ đổi tiền, ngày qua ngày với mẹ bỗng chốc trở nên tốt đẹp.
[1] Cá chép là linh vật biểu tượng cho sự may mắn, thu hút tài khí, tài lộc.
Đỗ Điềm bảo trì bình thản, không ai nói gì.
Chỉ có một điều đặc biệt không thuận lợi, đó là hầu như mọi kế hoạch tiếp cận Triệu Tự của cô ta đều bị Kỷ Đại Ninh phá hỏng, Đỗ Điềm dù có bình tĩnh và vững vàng đến đâu cũng không khỏi có vài phần lửa giận khi nhìn thấy Đại Ninh.
Trên mặt Đỗ Điềm lộ ra sự bực tức, nói: "Kỷ tiểu thư, tôi vì xuất phát từ lòng tốt nên mới nói, nếu chú Triệu không lo trị liệu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngày thường cô hay chơi đùa thì thôi đi, bây giờ còn ngăn cản tôi cứu người, chậm trễ bệnh tình chú Triệu thì tính sao đây?"
Cô ta vừa dứt lời liền nhìn về phía Triệu Tự, hy vọng Triệu Tự sẽ ủng hộ lời nói của mình.
Triệu Tự cau mày nhìn Đại Ninh, anh thật sự không ngờ Đại Ninh sẽ trở về, vốn còn tưởng rằng đại tiểu thư đã vĩnh viễn rời khỏi thôn.
"Đỗ Điềm nói đúng." Triệu Tự nói: "Đại tiểu thư, cô đừng có gây rối nữa."
Không phải Triệu Tự tin tưởng Đỗ Điềm cỡ nào, thầy thuốc duy nhất trong thôn đều nói cha anh không thể cứu được, lúc này anh chỉ còn từ trên người Đỗ Điềm nhìn thấy một tia hy vọng.
Trong lòng Đỗ Điềm vui vẻ, cô ta cố nén ý cười trong mắt, định vào nhà xem cha Triệu thế nào.
Đại Ninh chơi đèn lồng của mình, ra lệnh cho đám vệ sĩ: "Ngăn cô ta lại."
Đám vệ sĩ lập tức ngăn Đỗ Điềm lại, sắc mặt Đỗ Điềm thay đổi: "Kỷ Đại Ninh, cô có ý gì?"
Đừng nói cô ta, ngay cả sắc mặt Triệu Tự cũng không tốt. Thường ngày anh dung túng đại tiểu thư nhưng lần này không giống nhau, đó là chuyện tính mạng của cha anh ta, Kỷ Đại Ninh lại vẫn coi đó như một trò chơi không đau, không ngứa.
Đại Ninh thấy ánh mắt Triệu Tự đầy tơ máu nhìn mình.
Lần đầu tiên anh dùng loại ánh mắt chán ghét và căm hận nhìn cô, trong lúc giật mình, thế mà giống như kiếp trước.
Trong khoảng thời gian này anh đối với cô khá tốt, hiện giờ thì bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, có sự tương phản như thế khiến Đại Ninh lập tức bất mãn.
Trong mắt cô, Triệu Tự hèn mọn như con kiến, cô không thích ánh mắt như vậy của anh ta.
Bình thường Triệu Bình nói chuyện với Đại Ninh rất dễ đỏ mặt, hiện tại bước ra và đứng bên cạnh anh trai mình, cậu bé nắm chặt tay, giống như một chú sói con.
"Đồ phụ nữ xấu xa!"
Triệu An An mới sáu tuổi, đứng cạnh cửa, đáng thương mờ mịt nhìn cô.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, Đại Ninh một chút cũng không thèm để bụng trở mặt cùng họ.
Nhưng nếu tất cả bọn họ đều căm hận bản thân mình, Đại Ninh nghĩ thầm, liệu cô có thể sống sót trở về không? Kiến nhiều cắn chết voi, chưa kể vận may của nam nữ chủ thêm vào, kết cục khó có thể đoán trước.
Đại Ninh thầm nói mình thất sách, hôm nay không nên chạy đi chơi, nếu ở lại đây, ngay từ đầu cô có thể âm thầm cho người khống chế Đỗ Điềm, đến lúc đó cha Triệu chết đã là kết cục đã định, bây giờ cũng không có nhiều chuyện vậy.
Đôi mắt Đại Ninh lóe lên, cô cười một tiếng: "Các người đừng nghĩ người ta thế chứ, không phải tôi muốn gây rối, chú Tiền, chú đi xem cha của Triệu Tự đi."
Chú Tiền nhận lệnh, lập tức bước vào nhà.
Triệu Tự như trước sờ không được tâm tư của cô, nhíu mày nhìn sang, Đại Ninh giải thích: "Chú Tiền là bác sĩ gia đình của chúng tôi, chú ấy đặc biệt giỏi và có bằng cấp trên tiến sĩ. Thời trẻ khắp nơi rèn luyện, gặp qua không ít bệnh nan y, bao nhiêu người cầu chú ấy xem bệnh còn chưa có cái vinh hạnh đó, chú ấy chuyên nghiệp hơn nhiều so với kiểu gà mờ như Đỗ Điềm."
Đỗ Điềm nghe vậy, trong lòng chùng xuống, tựa như có một chuyện quan trọng gì đó, vốn dĩ thuộc về cô ta, giờ đây tất cả đều không thấy nữa.
Cô ta vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ: "Anh Triệu Tự!"
Triệu Tự suy nghĩ, nếu Đại Ninh nói thật, vậy Tiền tiên sinh quả thực đáng tin hơn so với Đỗ Điềm. Dẫu sao anh và Đỗ Điềm làm hàng xóm của nhau lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua cô ấy chữa bệnh cho ai.
Tuy đại tiểu thư không đáng tin nhưng thân phận cô cao quý, ra ngoài không thể nào không có bác sĩ.
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Triệu Tự nói với Đỗ Điềm: "Trước tiên cứ chờ Tiền tiên sinh cho kết quả đi."
Nửa giờ kế tiếp, chú Tiền liên tiếp kêu người cầm rất nhiều loại thuốc. Đỗ Điềm nhìn đến nôn nóng, những loại thuốc kia tình cờ toàn là ban đầu mình muốn sử dụng!
Nếu người của Kỷ Đại Ninh thật sự chữa khỏi cho cha Triệu, liệu sau này Triệu Tự có còn xuống tay tàn nhẫn với Kỷ Đại Ninh được không?
Triệu Tự canh giữ trước cửa, thân thể căng thẳng.
Cả gia đình chìm trong bầu không khí căng thẳng bao trùm, cho đến khi cha Triệu ngừng co giật, nhịp thở của ông ấy bắt đầu bình thường trở lại.
Triệu Tự vội vàng chạy tới, sắc mặt xanh mét của cha đã biến mất, cũng không còn bệnh nặng nữa.
Chú Tiền đi ra ngoài, hơi cúi người: "Đại tiểu thư, không sao rồi."
"Ồ." Đại Ninh đang rất buồn lòng.
Cuối cùng người vẫn được cứu sống, cha Triệu còn sống, đối với cô mà nói không có chỗ nào tốt. Ngộ nhỡ sau này phát bệnh lần nữa thì phải canh chừng Đỗ Điềm từng giây từng phút, dù muốn đi đâu cũng không đi được, quá phiền phức.
Nhưng cô sẽ không ngốc đến mức nói ra những lời này, Triệu An An vừa ngượng ngụng vừa vui vẻ nắm lấy ngón tay cô.
"Cảm ơn đại tiểu thư."
Đại Ninh chạm vào đầu của cô bé, ngu ngốc.
Triệu Bình cũng rất xấu hổ, cậu ta vừa nãy còn mắng đại tiểu thư là "đồ phụ nữ xấu xa", nháy mắt kết quả cha mình đã được Đại Ninh chữa khỏi, cậu do dự, dáng dấp luống cuống.
Vì không thể một lát liền rời đi nên tự nhiên Đại Ninh muốn tìm chuyện khiến mình cảm thấy thoải mái chút.
Đại Ninh cười hì hì hướng Đỗ Điềm nháy mắt, Đỗ Điềm một bụng lửa, bây giờ người không phải do cô ta chữa, cô ta đứng ở đây trông có vẻ dư thừa, Đỗ Điềm hướng trong phòng nói: "Anh Triệu Tự, nếu chú Triệu đã không sao, vậy em về trước. Hôm nào em và mẹ sẽ đến thăm chú Triệu."
Triệu Tự nghe theo lời dặn của chú Tiền, lúc này đang đút nước cho cha Triệu uống, anh bớt thời giờ đáp một tiếng: "Ừ."
Triệu Tự đút nước xong, đi ra cửa thì thấy đại tiểu thư đang ngồi ở nhà chính, ăn một cây hồ lô dâu tây đường.
Chiếc đèn lồng tinh xảo trong tay cô đặt ở trên bàn, bên ngoài phòng có hơn hai mươi người, cầm trong tay các loại đèn lồng hoặc cầm hộp quà đồ ăn vặt, đều chờ đại tiểu thư.
Đại Ninh nhai kẹo đến phát ra tiếng, nói với Triệu Tự: "Lần này anh tin tôi chưa."
Triệu Tự thấp giọng nói: "Cảm ơn cô."
"Ân huệ lớn không lời nào cảm ơn hết được đâu." Cô chống cằm, "Có lẽ anh nên báo đáp tôi đi."
Triệu Tự giờ phút này tâm tình thả lỏng, anh gật đầu: "Cần tôi làm gì?"
Đại Ninh hứng thú: "Tôi đi có một ngày mà đã muốn đau chân rồi, anh đấm chân giúp tôi."
Triệu Tự nâng mắt lên nhìn cô.
Đại Ninh khịt mũi, ném cây hồ lô lên người anh: "Anh vừa nãy nghĩ tôi như thế, tôi còn chưa tức giận đâu, kêu anh đấm bóp chân cho người ta lại làm sao nữa?"
Triệu Tự: "... Đừng để cho Triệu Bình và An An nhìn thấy."
Đại Ninh cực kỳ mừng rỡ, cô nói: "Được nha, đến phòng tôi."
Cô bước ra ngoài nói với chú Tiền và Trương Vĩnh Phong: "Các người đưa hết đồ đạc của tôi đến nhà trưởng thôn, căn nhà nát nhỏ đó của nhà Triệu Tự không bỏ được, đừng làm hư."
Chú Tiền lúng túng nhìn chủ nhà Triệu Tự.
Vẻ mặt Triệu Tự bình tĩnh.
Chú Tiền không thể làm đại tiểu thư không xuống đài được, đành mang theo người rời đi với Trương Vĩnh Phong.
Đại Ninh hưng phấn ngồi xuống giường, hai chân mềm mại lay động thúc giục: "Triệu Tự Triệu Tự."
Triệu Tự đóng cửa lại, bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Đại tiểu thư đi đôi giày hồ nước thủy tinh, nhìn kỹ mới phát hiện nước hồ chảy ra là những hạt châu rất nhỏ, vỏ sò được làm bằng nhựa nhân tạo.
Lại thêm thân thể cô khô mát, thơm tho, ước chừng cho người bế một ngày, nửa điểm đường cũng không đi được.
Bản lĩnh mở to mắt nói dối cũng không tồi.
Triệu Tự ngồi xổm trước mặt cô, thấp hơn cô một đoạn, Đại Ninh nhìn đến vừa lòng, tư thế này của Triệu Tự khá tốt. Đời trước khi cô gặp anh ta, anh đã rất có năng lực rồi, càng đừng nói đến sau này Triệu tổng hô mưa gọi gió, không gì làm không được, làm gì có chuyện hạ thấp tư thái như vậy đối với kẻ khác.
Cô nâng cằm: "Đấm chân cho tôi."
Triệu Tự hỏi cô, "Không phải đi rồi à, tại sao lại trở về?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô (số) tội: "Tôi đi xem hội đèn lồng, mặc dù thị trấn bên ngoài kia rách nát, nhưng hội đèn lồng thật sự chơi rất vui, Trương Vĩnh Phong đã đoán trúng được vài cái đèn. Anh nói nhảm nhiều quá, nhanh đấm."
Mắt của thiếu niên đen sì nhìn cô, làm theo y cô nói, đấm chân cho cô.
Những bông hoa tường vi lớn trên váy cô gái nở rộ, cũng chỉ có cô mới có thể cân được màu sắc và hoa văn như thế. Làn váy dài đến đầu gối, bên trong cô mặc quần lót an toàn.
Đôi chân ngọc của cô rất đẹp, vừa gầy vừa trắng lại thẳng tắp, cổ chân so với cổ tay của anh còn gầy hơn rất nhiều, nhưng cũng không quá mức gầy, ngược lại xương rất cân đối, vô cùng mềm mại, xinh đẹp.
Triệu Tự không biết chân chơi năm [2] có ý gì, nhưng anh cảm thấy loại tính cách này như đại tiểu thư, nếu không phải đầu thai vào nhà tốt thì hẳn đã là đồ chơi của kẻ có tiền rồi.
[2] Chân chơi năm: nhìn đôi chân đó là đủ để chơi cả một đêm. (một lời khen cho đôi chân đẹp hoặc một dáng người đẹp, sau đó dần dần bị chuyển thành lời chế nhạo trên Internet.)
Đột nhiên 'đồ chơi' thu chân lại, đá một chân vào vai anh ta.
"Này! Anh đang làm tôi đau đó!"
Cô đá vào vai Triệu Tự không tiếc rẻ hơi sức, giày vẫn còn mang theo, đau đến nỗi khiến anh rên rỉ.
Triệu Tự mím môi: "Kỷ Đại Ninh!"
Đại Ninh nói: "Kêu anh đấm chân, anh lại đi thất thần, tôi đau nên muốn đạp anh thì sao nào! Trương Vĩnh Phong đấm chân so với anh còn muốn thoải mái hơn."
Đại Ninh cảm thấy anh ta thật ngốc, không biết làm thế nào mà trở thành nam chủ được.
Triệu Tự nhắm lại mắt, anh đứng lên, biết cô từ trước đến nay vẫn luôn miệng nam mô, bụng bồ dao găm, không tim không phổi, cho nên anh cũng không muốn nhiều lời với cô.
"Vậy thì để Trương Vĩnh Phong đấm chân cho cô đi."
Anh nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
Đại Ninh nhìn vào thiết lập tính cách của anh ta, cảm thấy không thể hiểu nỗi. Triệu Tự đột nhiên nhỏ mọn như vậy, sọ não hư mất rồi hay gì?
*
Cha Triệu vừa vượt qua một cửa ải khó khăn, mọi người không ngờ ngày hôm sau lại có chuyện nữa, bây giờ thì biến thành mẹ của Đỗ Điềm.
Đỗ Nguyệt Hương và Đỗ Điềm xuống suối giặt quần áo thì gặp phải một con lợn rừng trên núi đến uống nước.
Lúc lợn rừng nổi điên là hung ác nhất, đuổi theo Đỗ Nguyệt Hương đến mức phải té xuống sườn núi.
Đỗ Điềm thấy tình hình không ổn liền chạy về gọi người, cô ta lau nước mắt: "Anh Triệu Tự, mẹ em xảy ra chuyện, xin anh hãy cứu mẹ em."
Triệu Tự nghe Đỗ Điềm nói rõ mọi việc, ngay lập tức nói: "Đi."
Nhiều năm như vậy, người dân trong thôn đã không săn bắt thú rừng, trong thôn cũng không xảy ra chuyện thú rừng làm thương tổn con người, đoán chừng Đỗ Nguyệt Hương xui xẻo gặp phải một con lợn rừng đi cùng một đàn con.
Vốn Đại Ninh đang ăn sáng, nghe xong nhịn không khỏi thắc mắc: "Tại sao lợn rừng chỉ đuổi theo mẹ cô mà không đuổi theo cô? Hơn nữa, Triệu Tự có thể đánh lợn rừng sao?"
Đại tiểu thư tra hỏi khiến Đỗ Điềm tức đến đỏ mặt.
Mệt Đỗ Điềm lúc này còn nhớ thương thiết lập tính cách lương thiện, thuần khiết, cô ta không cãi nhau với Đại Ninh, chỉ nước mắt lưng tròng, tủi thân nhìn Triệu Tự.
Triệu Tự nói với Đỗ Điềm: "Đừng nghe lời cô ấy nói bậy. Cứu người quan trọng, chúng ta đi nhìn dì Đỗ trước."
Bọn họ vừa đi, Thanh Đoàn đã lo lắng: "Nam nữ chủ ở cùng một chỗ kìa, Đại Ninh, cô còn không mau đi nhìn."
"Ta không đi. Mi không nghe thấy nói có nguy hiểm sao?" Đại Ninh nói: "Vận may ta đặc biệt tệ, từ khi còn nhỏ, ta chưa từng giành được giải thưởng một lần nào. Khi còn bé, bạn cùng lớp của ta mua một chai nước liền trúng ngay một chai, còn ta thì mua hết chúng trong cả cái siêu thị nhỏ đó, kết quả mở ra mới phát hiện, tất cả đều không có thưởng."
Đại Ninh: "Đỗ Điềm không hổ là nữ chủ, vận may nhưng thật ra rất tốt, lợn rừng đều không đuổi theo cô ta, còn ta đi qua, đoán chắc lợn rừng trực tiếp buông tha mẹ cô ta, lập tức quay đầu đuổi theo ta."
Cô cắn ống hút sữa đậu nành, cuối cùng tổng kết lại, "Yên tâm đi, loại thời điểm như thế này, bọn họ không có thời gian yêu đương đâu. Lại nói, có khi lợn rừng đã đâm chết Triệu Tự và Đỗ Điềm luôn rồi!"
Thanh Đoàn không muốn nói chuyện với cô, nó đi theo Đại Ninh, tam quan tràn ngập nguy cơ vỡ nát.
Nhưng đáng tiếc là chẳng được bao lâu, Triệu Tự đã cõng Đỗ Nguyệt Hương trên lưng, Đỗ Điềm theo sau, ba người trở về.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Đỗ Nguyệt Hương, hiển nhiên là rất đau, con lợn rừng không làm bà ta bị thương nhiều nhưng bà ta bị ngã xuống sườn núi đến mức gãy chân.
Đại Ninh thấy có náo nhiệt, vui sướng khi người gặp họa đi ra.
Triệu Tự đặt Đồ Nguyệt Hương lên ghế ngồi, bà ta kêu đau liên tục.
Thương tổn trình độ này, thầy thuốc Tôn trong thôn rõ ràng không thể trị được.
Triệu Tự biết, chỉ sợ xương cốt bà ấy không ổn rồi. Anh quay đầu nhìn Đại Ninh: "Đại tiểu thư, cô có thể..."
"Không được không được, chú Tiền nhà tôi không bó xương được." Đại Ninh lộ ra vẻ keo kiệt nói, "Không phải Đỗ Điềm nói cô ta có y thuật sao? Để bà ấy giao cho cô ta trị chân là được."
Đỗ Điềm nghe Đại Ninh nói lời này, hai mắt đỏ hoe, một nửa là gấp, nửa kia là tức giận.
Triệu Tự nói Đại Ninh: "Cô đừng có nháo nữa."
Đại Ninh vô tội: "Tôi nói chú Tiền làm không được là không được mà."
Triệu Tự thấy Đại Ninh không có cách nào, đành phải nhẹ giọng nói Đỗ Điềm: "Chuyện liên quan đến xương cốt, nhất định phải đi đến bệnh viện lớn xem."
Đỗ Điềm cũng biết đạo lý này, cô ta rơm rớm nước mắt, điềm đạm đáng yêu cầu xin nói: "Anh Triệu Tự, anh cũng biết nhà em không có người thân trong thôn, sức khỏe em không tốt. Không có cách nào dẫn mẹ ra khỏi núi, anh có thể giúp em được không? Sau này em chắc chắn sẽ báo đáp anh."
Triệu Tự: "Tất cả đều là người cùng quê, không cần nói những lời đó, em chờ một lát, anh đi dặn Triệu Bình một ít việc, trở về lấy xe đẩy rồi đưa dì Đỗ đến bệnh viện ngay."
Anh quay đầu lại thì thấy trên khuôn mặt bánh bao một mảnh tức giận.
Đại Ninh đá anh ta một phát, bực bội bỏ đi.
Đại tiểu thư cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Nguyệt Hương gặp chuyện không may chính là vận mệnh sắp đặt vì nam nữ chủ mà tạo ra cơ hội. Hôm nay nhà anh ta bị bệnh, ngày mai nhà cô ta bị thương, giúp tới giúp lui, mãi mãi không chấm dứt!
Tính trên Triệu Bình và Triệu An An, nhà Triệu Tự còn có thể đến hai hiệp nữa!
Không tuân theo, không tuân theo! Ai thích đi giám sát bọn họ thì đi đi.
Cô đến gặp Trương Vĩnh Phong và Trần Tiểu Lị.
Triệu Tự về nhà, vừa kê lót tốt xe đẩy, liền thấy đại tiểu thư rời khỏi nhà anh không thèm quay đầu nhìn lại.
Triệu Tự cau mày: "Kỷ Đại Ninh."
Đại tiểu thư cũng không thèm nhìn anh, bướm trắng ở vùng quê đang bay múa sau lưng cô, trời đã gần sang thu, cô mặc một chiếc áo khoác ngọc trai nhỏ để chống nắng, chậm rãi biến mất tại đầu đường lớn.
Triệu Tự thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống, bàn tay có khớp xương rõ ràng, đẩy xe tới đón Đỗ Nguyệt Hương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook