Nữ Phụ Được Nâng Đỡ Bằng Bão Bình Luận
-
C2: Chương 2
4
Lúc mở mắt ra lần nữa, trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi.
Trán tôi được quấn một lớp băng gạc dày, bão bình luận trước mặt lóe lên trên màn hình một cách sống động.
Những bình luận trước đây đều là phông chữ màu vàng, nhưng khi tôi tỉnh dậy lại thấy có thêm một số phông chữ màu đen xen vào.
Phông chữ màu đen trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với phông chữ màu vàng.
[Chữ màu vàng đều là độc giả cấp một, các cô còn non lắm, chữ màu đen là độc giả cấp hai, chúng ta đã thành công cứu vớt hơn mười nhân vật phụ giống như cô.]
Phông chữ màu đen nói chuyện có chút thẳng thắn, trong khi đó dòng chữ màu vàng yếu ớt gõ: [Các bạn độc giả cấp hai bị sao vậy, lại xem thường chúng tôi, tôi nói cho các người biết, nó giống như một cú đấm vào bông vậy, nè em gái, em có ổn không?]
Tôi không thể không mỉm cười, thật là một bình luận thú vị.
[Trời đất ơi! Em gái cười rồi!]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười!]
[Tránh đường! Để tôi nói điều này: Đại tiểu thư, đây là lần đầu tiên lão nô thấy cô vui vẻ như vậy!]
Tôi sửng sốt, đầu ngón tay vô thức chạm vào khóe môi, tôi cười sao?
Một giây tiếp theo, tôi mím môi giả vờ thờ ơ, thực ra trong mắt tôi có chút tò mò nhìn bão bình luận.
Tôi nhớ trước khi tôi ngất đi, họ nói có một cách, đó là cách gì?
Như thể biết tôi đang nghĩ gì, giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện một phông chữ màu đen và một đoạn văn siêu dài được đăng lên.
Đại khái nói là tình hình hiện tại của tôi không thể tồi tệ hơn được nữa, và dù tôi có làm gì thì nó cũng đang thay đổi theo chiều hướng xấu.
Rồi nói vì cuộc sống của tôi bây giờ đang hỗn loạn nên tốt hơn hết là nên nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn đó.
Cứ giả vờ mất trí nhớ đi!
Ah? Tôi có hơi bối rối?
Tôi nhẹ nhàng lặp lại: "Giả vờ mất trí nhớ?"
Bình luận bắt đầu có người lo lắng: [Ahhh! Đừng để người khác nghe thấy!!]
[Chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy không gian của cô, đề phòng có người nghe lén bên ngoài.]
[Đúng đúng đúng, chính là giả vờ mất trí nhớ.]
Tôi mấp máy môi, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nói: "Tôi không thể."
Đúng, tôi không thể.
Tôi không phải là người dễ chiều lòng người khác hay khéo léo.
Tôi giống như cỏ gai mọc nơi hoang dã, không xinh đẹp cũng không chu đáo, chỉ khi có người muốn ức hiếp tôi, tôi mới dùng gai đâm vào người, chích người kia đến chảy má.u, cả hai bên đều đau.
Thật ra khi tôi mới được tìm thấy, cha mẹ Vân vẫn có chút tình cảm với tôi.
Họ cố gắng đối xử tốt với tôi, nhưng lần nào họ cũng "ngẫu nhiên" bị Vân Lưu Mộng bắt gặp, rồi lại chẳng có chuyện gì tiếp theo cả.
Ví dụ, khi tôi mới quay lại, họ muốn đặt cho tôi một cái tên mới và tổ chức một bữa tiệc để thông báo với mọi người rằng cuối cùng họ đã tìm thấy đứa con gái mà họ thất lạc hơn mười năm.
Nhưng họ vừa nói chuyện xong xuôi với tôi thì Vân Lưu Mộng đã sốt cao và ngất đi.
Cha mẹ Vân lo lắng gọi bác sĩ gia đình đến, bác sĩ nói Vân Lưu Mộng là do suy nghĩ quá nhiều, Vân Lưu Mộng lúc tỉnh dậy rất đáng thương, vừa khóc vừa gọi bố mẹ, giống như một chú nai con sợ hãi hỏi: “Mọi người không cần con nữa sao?”
Mẹ Vân nhẹ nhàng ngồi ở bên giường an ủi Vân Lục Mộng đang khóc lóc nói, nếu nói cho mọi người biết chuyện ôm nhầm, các bạn cùng lớp sẽ cười nhạo cô ta, Bạch Phong cũng sẽ không thích cô ta nữa.
Cha mẹ Vân nhìn Vân Lưu Mộng cả người trắng trẻo và xinh đẹp, rồi nhìn tôi, người có làn da ngăm đen và gầy gò đang đứng cạnh, xấu hổ nói với tôi: "Hay là giới thiệu con với mọi người trong bữa tiệc sau nhé.”
“Chỉ cần con chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mọi người sẽ đánh giá cao con."
Mẹ Vân trong mắt ẩn chứa sự chán ghét khiến lòng tôi đau xót.
Đây có phải là mẹ tôi không?
Chẳng phải cả hai đều yêu tôi rất nhiều sao? Nếu không sao có thể tìm được vùng núi hẻo lánh như vậy mà đưa tôi về nhà?
Khi rời đi cùng họ, tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có được một mái nhà.
Có lẽ tôi chưa đủ tốt?
Thế là tôi chịu đựng.
Nhưng kiên nhẫn hết lần này đến lần khác chỉ khiến họ cho rằng tôi là người có thể đối xử tuỳ ý, cuối cùng ngay cả bạn cùng lớp ở trường trung học cũng không biết rằng tôi thực sự là con gái ruột của nhà họ Vân.
Họ vây quanh Vân Lưu Mộng, nhìn tôi và cười hỏi: "Đây có phải là con chó do Vân gia của cậu nuôi không?"
Vân Lưu Mộng ngoan ngoãn ngồi giữa mọi người, cau mày xấu hổ nói: "Tớ cũng không thế nói, hay là mọi người hỏi cậu ấy đi.”
Tôi bình tĩnh nói tôi là con gái nhà họ Vân, nhưng mọi người đều phá lên cười: “Vậy họ của cậu tại sao không phải họ Vân? Cố Phán Nhi, đừng sống ở Vân gia mà bắt đầu mơ làm con gái của Vân gia.”
Không ai tin tôi là con gái của Vân gia, cũng không có ai sẵn sàng đứng về phía tôi.
Ngay cả cha mẹ Vân cũng quan tâm đến Vân Lưu Mộng hơn bất kỳ ai khác, bởi vì Vân Lưu Mộng và Bạch Phong đã yêu nhau.
Bạch Phong sinh ra trong một gia đình giàu có ở thành phố Vân Hải, trong hai năm qua, những khoản đầu tư của Vân gia đã thất bại nhiều lần, gia đình giàu có vốn dựa vào thời thế để làm giàu này đã sa sút.
Cách tốt nhất để cứu Vân gia chính là gả vào Bạch gia, chỉ cần bọn họ vui vẻ chịu hợp tác với Vân gia, Vân gia vẫn có thể lội ngược dòng.
Đối mặt với tiền, huyết thống có ý nghĩa gì?
Ngay cả khi cha mẹ Vân biết tôi bị đối xử tệ ở trường, họ cũng không quan tâm chút nào mà càng muốn làm mối quan hệ của họ với Vân Lưu Mộng càng trở nên tốt đẹp hơn.
[Đó là lý do tại sao cô phải giả vờ bị mất trí nhớ!]
Một dòng chữ đen phóng to xuất hiện trước mặt tôi.
[Con đường phía trước đã bị chặn thì chúng ta hãy quay lại điểm xuất phát và bắt đầu lại ~]
[Đúng đúng đúng, Niết bàn và tái sinh!]
[Nếu cô nghe chúng tôi thì bây giờ cứ giả vờ như bị mất trí nhớ đi, rồi dần dần thể hiện khả năng của mình với bố mẹ.]
[Nói đến đây, đại tiểu thư, việc học của cô thế nào rồi?]
Tôi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác: ”Chỉ là, chỉ như vậy thôi..."
Dòng chữ đen kiên trì hỏi: [Như vậy là có ý gì?]
Tôi ngập ngừng: "Thứ hạng hơn 300."
[Không tệ.]
[Không đúng, ở trườbg của cô có bao nhiêu người?]
[Lầu trên đợi một chút, tôi quay lại đọc tiểu thuyết.]
Tôi nhanh chóng nói: "Đừng đọc nữa, trường của chúng tôi có 400 người."
[Vậy cô là 300 mấy?]
Tôi tuyệt vọng nói: "397."
Tôi nghĩ những bình luận trước mặt này sẽ xem thường tôi.
Không ngờ họ chỉ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục.
[Không sao đâu, đại tiểu thư. Tôi có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, tôi sẽ giúp cô học tập.]
[Đợi một chút, tôi là giáo viên toán cấp 3. Để đó cho tôi.]
[Tôi, tôi, tôi! Tôi sang Anh từ hồi tiểu học, giao tiếng Anh cho tôi.]
Sau một thời gian, những môn học tôi học ở trường được chia cho mọi người, thậm chí có một số phú nhị đại còn nói muốn truyền đạt cho tôi một số kiến thức đánh giá đồ trang sức.
Tôi hơi do dự muốn hỏi liệu mất trí nhớ thì có thể nâng cao kiến thức không? Nó sẽ không bị nghi ngờ chứ?
Một giây tiếp theo, cha mẹ Vân đẩy cửa bước vào.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo hướng dẫn trên bình luận và nhìn hai người họ với vẻ bối rối.
5
Bố Vân cau mày nói: "Con lại muốn làm gì?"
Cuộc sống hai năm qua khiến tôi trở nên căng thẳng. Chỉ cần ông ấy thiếu kiên nhẫn với tôi, tôi cũng sẽ sợ hãi vì làm ông ấy không vui.
Hai bàn tay dưới chăn nắm chặt áo bệnh nhân, tôi nhếch môi nở một nụ cười có hơi méo mó, khóe mắt nhìn những dòng chữ viết sẵn cho tôi đọc ở bão bình luận, đọc một cách yếu ớt: "Ông là ai?"
Chỉ một câu nói làm rung chuyển trời đất.
Cha mẹ Vân ngay lập tức đã quên họ muốn nói gì với tôi, thay vào đó họ chạy ra ngoài và gọi bác sĩ vào.
Bác sĩ hỏi tôi những câu hỏi đơn giản và khám cho tôi, tôi lại trả lời theo những bình luận.
Bác sĩ gật đầu nói với cha mẹ Vân: "Có thể là do chấn thương đầu gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời, nhưng khó có thể đảm bảo liệu có thể phục hồi được hay không.”
Một bình luận lướt qua nhanh chóng: [Trước mặt mọi người, tốt nhất cô nên giả vờ như cô không bao giờ nhớ lại.]
Một dòng chữ màu đen ập đến và giải thích với tôi: [Vậy thì hãy cho họ thấy tài năng của cô với một diện mạo mới. Trước đây họ coi thường cô vì những người kiêu hãnh như cha mẹ cô nghĩ rằng những đứa trẻ sinh ra từ gen của họ hẳn phải rất giỏi giang.]
[Nếu cô sau khi mất trí nhớ bộc lộ tài năng kinh doanh xuất sắc, bọn họ đương nhiên sẽ coi trọng cô. Nếu cô còn có thể dẫn dắt Vân gia lên một tầm cao mới, bọn họ sẽ ủng hộ và bảo vệ cô chứ đừng nói đến thiên vị. Chỉ cần cô có thể làm tốt hơn Bách gia, cô có thể bảo bọn họ đưa Vân Lục Mộng đi, bọn họ sẽ nở nụ cười nịnh nọt.]
Tôi cụp mắt xuống, phải vậy không?
Hóa ra mối quan hệ giữa con người với nhau được duy trì bởi lợi ích?
Cha mẹ Vân có thể lợi dụng tôi, tôi sẽ là đứa con bọn họ yêu quý nhất, nếu Vân Lưu Mộng đối với bọn họ càng có ích, tôi liền trở thành đứa con bị bỏ rơi.
Còn những người trên bình luận thì sao?
Tôi có ích gì cho họ?
Tôi không hỏi, bởi vì chỉ có người trên bình luận là đối tốt với tôi, họ muốn gì ở tôi cũng được, chỉ cần tôi có thì sẽ đưa cho họ.
07
Vì sự cố mất trí nhớ đột ngột của tôi nên cha mẹ Vân vội vàng đưa tôi về nhà.
Tôi đứng trong biệt thự nhà họ Vân, nhìn Vân Lưu Mộng ở cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Bố, mẹ, cô ấy là ai?"
Biểu hiện của Lưu Vân Mộng bỗng thay đổi, cô ấy không ngờ rằng mới đêm qua tôi còn cãi nhau kịch liệt với cha Vân, hôm nay cha mẹ Vân lại tự mình đưa tôi về nhà, còn gọi họ là bố mẹ, trước đây tôi thậm chí còn chưa bao giờ mở miệng gọi họ.
Bình luận vui vẻ khen ngợi: [Đúng, vẫn phải gọi người ta trước. Đừng sợ mất lòng tự trọng, chúng ta phải nhìn vào lợi ích lâu dài.]
Lòng tự trọng?
Tôi cụp mắt xuống, tôi luôn cho rằng những người như tôi sẽ không có lòng tự trọng.
Tôi chỉ không ngờ rằng điều khiến tôi không muốn cúi đầu thực ra lại là lòng tự trọng của tôi?
Ngay cả khi tôi xấu xí, ngay cả khi điểm số của tôi là một mớ hỗn độn, ngay cả khi tôi bỏ cuộc, ngay cả khi tôi là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tôi vẫn bướng bỉnh sống trên thế giới này.
Họ đã từng chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Tôi thực sự muốn đập nát lòng tự trọng của những người này và để họ nếm trải qua nỗi đau của tôi.
Cha Vân nhìn Lưu Vân Mộng, ông ấy đang nghĩ cách giải thích cho tôi về mối quan hệ giữa Lưu Vân Mộng và tôi.
Mẹ Vân mỉm cười dịu dàng nói với tôi: "Nó là em gái của con, chúng ta đã nhận nuôi nó, tên em gái con là Vân Lưu Mộng."
Tôi dường như đã nghĩ đến điều gì đó, liền nói: "Tên của con là gì vậy mẹ?"
Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt tôi khiến mẹ Vân nhớ đến lúc bà ấy mong chờ sự ra đời của tôi, môi bà run run nói: "Tên con là Vân Kỳ An, có ý nghĩa là chúc con một cuộc sống bình an."
Bà ấy đã bao giờ mong chờ ngày tôi chào đời chưa?
Hóa ra việc đổi tên cho tôi quá đơn giản, trước đây họ thiên vị con nuôi hơn con gái ruột và thậm chí không coi tôi như một con người.
Hóa ra mẹ Vân cũng sẽ nhớ đến tình mẫu tử của một người mẹ dành cho tôi.
Nhưng tôi bây giờ không cần họ nữa, giống như gia đình ba người bọn họ trước đây, tôi nở một nụ cười giả tạo và nói: "Bố mẹ chắc hẳn rất yêu con nhỉ."
Cha mẹ Vân giống như vừa mới quen biết tôi, họ sửng sốt trong giây lát rồi gật đầu một cách ngượng ngùng: "Đúng vậy."
Khi xoay người lại, tôi thấy Vân Lưu Mộng đang đứng trước mặt ba người chúng tôi, nước mắt cô ta chảy dài trên má như đang quay một bộ phim truyền hình đầy bi kịch vậy.
Lại bắt đầu nữa, việc tương tự như này đã từng xảy ra.
Vân Lục Mộng buồn bã nhìn chúng tôi: "Con, con..."
Vân Lưu Mộng nức nở một hồi không nói được một câu hoàn chỉnh, thay vào đó, dì Hoàng, quản gia đi cùng Vân Lưu Mộng lại không hài lòng nhìn chúng tôi và nói với giọng điệu có phần phê phán: "Ông Vân, bà Vân, ông bà có thể cân nhắc đến cảm xúc của cô Mộng Mộng không? Cô ấy sẽ rất buồn.”
Cha Vân vô thức muốn đi qua dỗ dành Vân Lưu Mộng.
Trong mắt tôi hiện lên một tia thất vọng, tôi đã chuẩn bị tinh thần để một lần nữa bị bỏ lại.
Đột nhiên bão bình luận trở nên điên cuồng và các bình luận của mọi người khiến màn hình rung lên.
[Đại tiểu thư! Đã đến lúc tôi lên sân khấu rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Hãy nhớ rằng, chúng ta phải đánh bại Vân Lưu Mộng và để cô ta không còn nơi nào để đi!]
[Không! Tôi không đồng ý! Chúng ta đang đi theo hình tượng của một nữ chính trưởng thành, mọi hành động phải thật phóng khoáng. Bảo bối, chúng ta phải thể hiện khí chất của một đại tiểu thư, làm cho trà xanh kia trở nên thấp kém và giả tạo.]
[Đúng đó, cô bây giờ hãy nhìn dì quản gia rồi hỏi bố mẹ cô xem Vân Lưu Mộng có phải là con của dì quản gia không đi?]
Khi nhìn thấy cảnh này, tôi bất chợt biết mình phải làm gì.
Cột sống tôi liền thẳng tắp, tôi liếc nhẹ dì Hoàng và Vân Lưu Mộng, quay lại nghi ngờ hỏi: "Mẹ, mẹ nhận nuôi con gái của dì này à? Sao trông họ giống nhau thế? Giống như mẹ con ruột vậy."
Lời này vừa nói ra khiến mọi người đều cứng đờ.
Cha Vân âm trầm liếc nhìn dì Hoàng và Vân Lưu Mộng, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dì Hoàng có tư cách gì mà chỉ trích ông ấy và mẹ Vân? Nhìn lại thì, ông ấy cũng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Vân Lưu Mộng quả thực có chút vô lý, nếu hiện tại Bạch Phong không thích cô ta thì ông cũng sẽ không quan tâm cô ta nhiều như thế.
Lúc này cha Vân mới muộn màng nhận ra rằng con gái ruột của mình hình như cũng có chút tốt?
Vân Lục Mộng nghi hoặc nhìn cha mẹ Vân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vì sao chiêu này không có tác dụng?
Cố Phán Nhi không phải nên tức giận rồi mắng mình, sau đó cha mẹ Vân sẽ mắng lại cô ta hay sao?
Sau đó cha mẹ Vân sẽ mua cho cô ấy những món quà đắt tiền coi như bồi thường.
Tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Nhưng mẹ Vân lại không chịu nổi sự khiêu khích của dì Hoàng, bà ấy mới là bà chủ của gia đình này nên rất bất mãn, còn chuẩn bị cho dì Hoàng nghỉ việc. Dì Hoàng giúp việc này hình như đã làm việc ở nhà họ Vân được 16 năm rồi.
Mẹ Vân bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cũng không nói gì với Vân Lưu Mộng, bà ấy không bao giờ cho phép người khác lên mặt với mình.
Tôi lặng lẽ nhìn mọi việc, hóa ra trong lòng mỗi người đều có một chút ích kỷ cá nhân.
Mẹ Vân yêu bản thân mình nhất nên không cho phép bất cứ ai xâm phạm địa vị nữ chủ nhân của nhà họ Vân.
Cha Vân coi trọng Tập đoàn nhà họ Vân hơn bất kỳ ai khác, ông ấy sẽ thân thiết với bất kỳ ai có thể tạo ra giá trị cho ông ấy.
Vân Lục Mộng yêu bản thân mình nhất nên dùng mọi thủ đoạn để đánh bại tôi, sợ tôi sẽ lấy đi tất cả của cô ta, nhưng vốn dĩ những thứ đó đều không thuộc về cô ta.
Thật kỳ lạ, ba người bọn họ rõ ràng là ích kỷ như nhau, sao tôi có thể là con ruột được?
Lúc mở mắt ra lần nữa, trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi.
Trán tôi được quấn một lớp băng gạc dày, bão bình luận trước mặt lóe lên trên màn hình một cách sống động.
Những bình luận trước đây đều là phông chữ màu vàng, nhưng khi tôi tỉnh dậy lại thấy có thêm một số phông chữ màu đen xen vào.
Phông chữ màu đen trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với phông chữ màu vàng.
[Chữ màu vàng đều là độc giả cấp một, các cô còn non lắm, chữ màu đen là độc giả cấp hai, chúng ta đã thành công cứu vớt hơn mười nhân vật phụ giống như cô.]
Phông chữ màu đen nói chuyện có chút thẳng thắn, trong khi đó dòng chữ màu vàng yếu ớt gõ: [Các bạn độc giả cấp hai bị sao vậy, lại xem thường chúng tôi, tôi nói cho các người biết, nó giống như một cú đấm vào bông vậy, nè em gái, em có ổn không?]
Tôi không thể không mỉm cười, thật là một bình luận thú vị.
[Trời đất ơi! Em gái cười rồi!]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười!]
[Tránh đường! Để tôi nói điều này: Đại tiểu thư, đây là lần đầu tiên lão nô thấy cô vui vẻ như vậy!]
Tôi sửng sốt, đầu ngón tay vô thức chạm vào khóe môi, tôi cười sao?
Một giây tiếp theo, tôi mím môi giả vờ thờ ơ, thực ra trong mắt tôi có chút tò mò nhìn bão bình luận.
Tôi nhớ trước khi tôi ngất đi, họ nói có một cách, đó là cách gì?
Như thể biết tôi đang nghĩ gì, giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện một phông chữ màu đen và một đoạn văn siêu dài được đăng lên.
Đại khái nói là tình hình hiện tại của tôi không thể tồi tệ hơn được nữa, và dù tôi có làm gì thì nó cũng đang thay đổi theo chiều hướng xấu.
Rồi nói vì cuộc sống của tôi bây giờ đang hỗn loạn nên tốt hơn hết là nên nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn đó.
Cứ giả vờ mất trí nhớ đi!
Ah? Tôi có hơi bối rối?
Tôi nhẹ nhàng lặp lại: "Giả vờ mất trí nhớ?"
Bình luận bắt đầu có người lo lắng: [Ahhh! Đừng để người khác nghe thấy!!]
[Chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy không gian của cô, đề phòng có người nghe lén bên ngoài.]
[Đúng đúng đúng, chính là giả vờ mất trí nhớ.]
Tôi mấp máy môi, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nói: "Tôi không thể."
Đúng, tôi không thể.
Tôi không phải là người dễ chiều lòng người khác hay khéo léo.
Tôi giống như cỏ gai mọc nơi hoang dã, không xinh đẹp cũng không chu đáo, chỉ khi có người muốn ức hiếp tôi, tôi mới dùng gai đâm vào người, chích người kia đến chảy má.u, cả hai bên đều đau.
Thật ra khi tôi mới được tìm thấy, cha mẹ Vân vẫn có chút tình cảm với tôi.
Họ cố gắng đối xử tốt với tôi, nhưng lần nào họ cũng "ngẫu nhiên" bị Vân Lưu Mộng bắt gặp, rồi lại chẳng có chuyện gì tiếp theo cả.
Ví dụ, khi tôi mới quay lại, họ muốn đặt cho tôi một cái tên mới và tổ chức một bữa tiệc để thông báo với mọi người rằng cuối cùng họ đã tìm thấy đứa con gái mà họ thất lạc hơn mười năm.
Nhưng họ vừa nói chuyện xong xuôi với tôi thì Vân Lưu Mộng đã sốt cao và ngất đi.
Cha mẹ Vân lo lắng gọi bác sĩ gia đình đến, bác sĩ nói Vân Lưu Mộng là do suy nghĩ quá nhiều, Vân Lưu Mộng lúc tỉnh dậy rất đáng thương, vừa khóc vừa gọi bố mẹ, giống như một chú nai con sợ hãi hỏi: “Mọi người không cần con nữa sao?”
Mẹ Vân nhẹ nhàng ngồi ở bên giường an ủi Vân Lục Mộng đang khóc lóc nói, nếu nói cho mọi người biết chuyện ôm nhầm, các bạn cùng lớp sẽ cười nhạo cô ta, Bạch Phong cũng sẽ không thích cô ta nữa.
Cha mẹ Vân nhìn Vân Lưu Mộng cả người trắng trẻo và xinh đẹp, rồi nhìn tôi, người có làn da ngăm đen và gầy gò đang đứng cạnh, xấu hổ nói với tôi: "Hay là giới thiệu con với mọi người trong bữa tiệc sau nhé.”
“Chỉ cần con chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mọi người sẽ đánh giá cao con."
Mẹ Vân trong mắt ẩn chứa sự chán ghét khiến lòng tôi đau xót.
Đây có phải là mẹ tôi không?
Chẳng phải cả hai đều yêu tôi rất nhiều sao? Nếu không sao có thể tìm được vùng núi hẻo lánh như vậy mà đưa tôi về nhà?
Khi rời đi cùng họ, tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có được một mái nhà.
Có lẽ tôi chưa đủ tốt?
Thế là tôi chịu đựng.
Nhưng kiên nhẫn hết lần này đến lần khác chỉ khiến họ cho rằng tôi là người có thể đối xử tuỳ ý, cuối cùng ngay cả bạn cùng lớp ở trường trung học cũng không biết rằng tôi thực sự là con gái ruột của nhà họ Vân.
Họ vây quanh Vân Lưu Mộng, nhìn tôi và cười hỏi: "Đây có phải là con chó do Vân gia của cậu nuôi không?"
Vân Lưu Mộng ngoan ngoãn ngồi giữa mọi người, cau mày xấu hổ nói: "Tớ cũng không thế nói, hay là mọi người hỏi cậu ấy đi.”
Tôi bình tĩnh nói tôi là con gái nhà họ Vân, nhưng mọi người đều phá lên cười: “Vậy họ của cậu tại sao không phải họ Vân? Cố Phán Nhi, đừng sống ở Vân gia mà bắt đầu mơ làm con gái của Vân gia.”
Không ai tin tôi là con gái của Vân gia, cũng không có ai sẵn sàng đứng về phía tôi.
Ngay cả cha mẹ Vân cũng quan tâm đến Vân Lưu Mộng hơn bất kỳ ai khác, bởi vì Vân Lưu Mộng và Bạch Phong đã yêu nhau.
Bạch Phong sinh ra trong một gia đình giàu có ở thành phố Vân Hải, trong hai năm qua, những khoản đầu tư của Vân gia đã thất bại nhiều lần, gia đình giàu có vốn dựa vào thời thế để làm giàu này đã sa sút.
Cách tốt nhất để cứu Vân gia chính là gả vào Bạch gia, chỉ cần bọn họ vui vẻ chịu hợp tác với Vân gia, Vân gia vẫn có thể lội ngược dòng.
Đối mặt với tiền, huyết thống có ý nghĩa gì?
Ngay cả khi cha mẹ Vân biết tôi bị đối xử tệ ở trường, họ cũng không quan tâm chút nào mà càng muốn làm mối quan hệ của họ với Vân Lưu Mộng càng trở nên tốt đẹp hơn.
[Đó là lý do tại sao cô phải giả vờ bị mất trí nhớ!]
Một dòng chữ đen phóng to xuất hiện trước mặt tôi.
[Con đường phía trước đã bị chặn thì chúng ta hãy quay lại điểm xuất phát và bắt đầu lại ~]
[Đúng đúng đúng, Niết bàn và tái sinh!]
[Nếu cô nghe chúng tôi thì bây giờ cứ giả vờ như bị mất trí nhớ đi, rồi dần dần thể hiện khả năng của mình với bố mẹ.]
[Nói đến đây, đại tiểu thư, việc học của cô thế nào rồi?]
Tôi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác: ”Chỉ là, chỉ như vậy thôi..."
Dòng chữ đen kiên trì hỏi: [Như vậy là có ý gì?]
Tôi ngập ngừng: "Thứ hạng hơn 300."
[Không tệ.]
[Không đúng, ở trườbg của cô có bao nhiêu người?]
[Lầu trên đợi một chút, tôi quay lại đọc tiểu thuyết.]
Tôi nhanh chóng nói: "Đừng đọc nữa, trường của chúng tôi có 400 người."
[Vậy cô là 300 mấy?]
Tôi tuyệt vọng nói: "397."
Tôi nghĩ những bình luận trước mặt này sẽ xem thường tôi.
Không ngờ họ chỉ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục.
[Không sao đâu, đại tiểu thư. Tôi có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, tôi sẽ giúp cô học tập.]
[Đợi một chút, tôi là giáo viên toán cấp 3. Để đó cho tôi.]
[Tôi, tôi, tôi! Tôi sang Anh từ hồi tiểu học, giao tiếng Anh cho tôi.]
Sau một thời gian, những môn học tôi học ở trường được chia cho mọi người, thậm chí có một số phú nhị đại còn nói muốn truyền đạt cho tôi một số kiến thức đánh giá đồ trang sức.
Tôi hơi do dự muốn hỏi liệu mất trí nhớ thì có thể nâng cao kiến thức không? Nó sẽ không bị nghi ngờ chứ?
Một giây tiếp theo, cha mẹ Vân đẩy cửa bước vào.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo hướng dẫn trên bình luận và nhìn hai người họ với vẻ bối rối.
5
Bố Vân cau mày nói: "Con lại muốn làm gì?"
Cuộc sống hai năm qua khiến tôi trở nên căng thẳng. Chỉ cần ông ấy thiếu kiên nhẫn với tôi, tôi cũng sẽ sợ hãi vì làm ông ấy không vui.
Hai bàn tay dưới chăn nắm chặt áo bệnh nhân, tôi nhếch môi nở một nụ cười có hơi méo mó, khóe mắt nhìn những dòng chữ viết sẵn cho tôi đọc ở bão bình luận, đọc một cách yếu ớt: "Ông là ai?"
Chỉ một câu nói làm rung chuyển trời đất.
Cha mẹ Vân ngay lập tức đã quên họ muốn nói gì với tôi, thay vào đó họ chạy ra ngoài và gọi bác sĩ vào.
Bác sĩ hỏi tôi những câu hỏi đơn giản và khám cho tôi, tôi lại trả lời theo những bình luận.
Bác sĩ gật đầu nói với cha mẹ Vân: "Có thể là do chấn thương đầu gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời, nhưng khó có thể đảm bảo liệu có thể phục hồi được hay không.”
Một bình luận lướt qua nhanh chóng: [Trước mặt mọi người, tốt nhất cô nên giả vờ như cô không bao giờ nhớ lại.]
Một dòng chữ màu đen ập đến và giải thích với tôi: [Vậy thì hãy cho họ thấy tài năng của cô với một diện mạo mới. Trước đây họ coi thường cô vì những người kiêu hãnh như cha mẹ cô nghĩ rằng những đứa trẻ sinh ra từ gen của họ hẳn phải rất giỏi giang.]
[Nếu cô sau khi mất trí nhớ bộc lộ tài năng kinh doanh xuất sắc, bọn họ đương nhiên sẽ coi trọng cô. Nếu cô còn có thể dẫn dắt Vân gia lên một tầm cao mới, bọn họ sẽ ủng hộ và bảo vệ cô chứ đừng nói đến thiên vị. Chỉ cần cô có thể làm tốt hơn Bách gia, cô có thể bảo bọn họ đưa Vân Lục Mộng đi, bọn họ sẽ nở nụ cười nịnh nọt.]
Tôi cụp mắt xuống, phải vậy không?
Hóa ra mối quan hệ giữa con người với nhau được duy trì bởi lợi ích?
Cha mẹ Vân có thể lợi dụng tôi, tôi sẽ là đứa con bọn họ yêu quý nhất, nếu Vân Lưu Mộng đối với bọn họ càng có ích, tôi liền trở thành đứa con bị bỏ rơi.
Còn những người trên bình luận thì sao?
Tôi có ích gì cho họ?
Tôi không hỏi, bởi vì chỉ có người trên bình luận là đối tốt với tôi, họ muốn gì ở tôi cũng được, chỉ cần tôi có thì sẽ đưa cho họ.
07
Vì sự cố mất trí nhớ đột ngột của tôi nên cha mẹ Vân vội vàng đưa tôi về nhà.
Tôi đứng trong biệt thự nhà họ Vân, nhìn Vân Lưu Mộng ở cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Bố, mẹ, cô ấy là ai?"
Biểu hiện của Lưu Vân Mộng bỗng thay đổi, cô ấy không ngờ rằng mới đêm qua tôi còn cãi nhau kịch liệt với cha Vân, hôm nay cha mẹ Vân lại tự mình đưa tôi về nhà, còn gọi họ là bố mẹ, trước đây tôi thậm chí còn chưa bao giờ mở miệng gọi họ.
Bình luận vui vẻ khen ngợi: [Đúng, vẫn phải gọi người ta trước. Đừng sợ mất lòng tự trọng, chúng ta phải nhìn vào lợi ích lâu dài.]
Lòng tự trọng?
Tôi cụp mắt xuống, tôi luôn cho rằng những người như tôi sẽ không có lòng tự trọng.
Tôi chỉ không ngờ rằng điều khiến tôi không muốn cúi đầu thực ra lại là lòng tự trọng của tôi?
Ngay cả khi tôi xấu xí, ngay cả khi điểm số của tôi là một mớ hỗn độn, ngay cả khi tôi bỏ cuộc, ngay cả khi tôi là một đứa trẻ tồi tệ nhất, tôi vẫn bướng bỉnh sống trên thế giới này.
Họ đã từng chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Tôi thực sự muốn đập nát lòng tự trọng của những người này và để họ nếm trải qua nỗi đau của tôi.
Cha Vân nhìn Lưu Vân Mộng, ông ấy đang nghĩ cách giải thích cho tôi về mối quan hệ giữa Lưu Vân Mộng và tôi.
Mẹ Vân mỉm cười dịu dàng nói với tôi: "Nó là em gái của con, chúng ta đã nhận nuôi nó, tên em gái con là Vân Lưu Mộng."
Tôi dường như đã nghĩ đến điều gì đó, liền nói: "Tên của con là gì vậy mẹ?"
Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt tôi khiến mẹ Vân nhớ đến lúc bà ấy mong chờ sự ra đời của tôi, môi bà run run nói: "Tên con là Vân Kỳ An, có ý nghĩa là chúc con một cuộc sống bình an."
Bà ấy đã bao giờ mong chờ ngày tôi chào đời chưa?
Hóa ra việc đổi tên cho tôi quá đơn giản, trước đây họ thiên vị con nuôi hơn con gái ruột và thậm chí không coi tôi như một con người.
Hóa ra mẹ Vân cũng sẽ nhớ đến tình mẫu tử của một người mẹ dành cho tôi.
Nhưng tôi bây giờ không cần họ nữa, giống như gia đình ba người bọn họ trước đây, tôi nở một nụ cười giả tạo và nói: "Bố mẹ chắc hẳn rất yêu con nhỉ."
Cha mẹ Vân giống như vừa mới quen biết tôi, họ sửng sốt trong giây lát rồi gật đầu một cách ngượng ngùng: "Đúng vậy."
Khi xoay người lại, tôi thấy Vân Lưu Mộng đang đứng trước mặt ba người chúng tôi, nước mắt cô ta chảy dài trên má như đang quay một bộ phim truyền hình đầy bi kịch vậy.
Lại bắt đầu nữa, việc tương tự như này đã từng xảy ra.
Vân Lục Mộng buồn bã nhìn chúng tôi: "Con, con..."
Vân Lưu Mộng nức nở một hồi không nói được một câu hoàn chỉnh, thay vào đó, dì Hoàng, quản gia đi cùng Vân Lưu Mộng lại không hài lòng nhìn chúng tôi và nói với giọng điệu có phần phê phán: "Ông Vân, bà Vân, ông bà có thể cân nhắc đến cảm xúc của cô Mộng Mộng không? Cô ấy sẽ rất buồn.”
Cha Vân vô thức muốn đi qua dỗ dành Vân Lưu Mộng.
Trong mắt tôi hiện lên một tia thất vọng, tôi đã chuẩn bị tinh thần để một lần nữa bị bỏ lại.
Đột nhiên bão bình luận trở nên điên cuồng và các bình luận của mọi người khiến màn hình rung lên.
[Đại tiểu thư! Đã đến lúc tôi lên sân khấu rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Hãy nhớ rằng, chúng ta phải đánh bại Vân Lưu Mộng và để cô ta không còn nơi nào để đi!]
[Không! Tôi không đồng ý! Chúng ta đang đi theo hình tượng của một nữ chính trưởng thành, mọi hành động phải thật phóng khoáng. Bảo bối, chúng ta phải thể hiện khí chất của một đại tiểu thư, làm cho trà xanh kia trở nên thấp kém và giả tạo.]
[Đúng đó, cô bây giờ hãy nhìn dì quản gia rồi hỏi bố mẹ cô xem Vân Lưu Mộng có phải là con của dì quản gia không đi?]
Khi nhìn thấy cảnh này, tôi bất chợt biết mình phải làm gì.
Cột sống tôi liền thẳng tắp, tôi liếc nhẹ dì Hoàng và Vân Lưu Mộng, quay lại nghi ngờ hỏi: "Mẹ, mẹ nhận nuôi con gái của dì này à? Sao trông họ giống nhau thế? Giống như mẹ con ruột vậy."
Lời này vừa nói ra khiến mọi người đều cứng đờ.
Cha Vân âm trầm liếc nhìn dì Hoàng và Vân Lưu Mộng, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dì Hoàng có tư cách gì mà chỉ trích ông ấy và mẹ Vân? Nhìn lại thì, ông ấy cũng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Vân Lưu Mộng quả thực có chút vô lý, nếu hiện tại Bạch Phong không thích cô ta thì ông cũng sẽ không quan tâm cô ta nhiều như thế.
Lúc này cha Vân mới muộn màng nhận ra rằng con gái ruột của mình hình như cũng có chút tốt?
Vân Lục Mộng nghi hoặc nhìn cha mẹ Vân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vì sao chiêu này không có tác dụng?
Cố Phán Nhi không phải nên tức giận rồi mắng mình, sau đó cha mẹ Vân sẽ mắng lại cô ta hay sao?
Sau đó cha mẹ Vân sẽ mua cho cô ấy những món quà đắt tiền coi như bồi thường.
Tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Nhưng mẹ Vân lại không chịu nổi sự khiêu khích của dì Hoàng, bà ấy mới là bà chủ của gia đình này nên rất bất mãn, còn chuẩn bị cho dì Hoàng nghỉ việc. Dì Hoàng giúp việc này hình như đã làm việc ở nhà họ Vân được 16 năm rồi.
Mẹ Vân bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cũng không nói gì với Vân Lưu Mộng, bà ấy không bao giờ cho phép người khác lên mặt với mình.
Tôi lặng lẽ nhìn mọi việc, hóa ra trong lòng mỗi người đều có một chút ích kỷ cá nhân.
Mẹ Vân yêu bản thân mình nhất nên không cho phép bất cứ ai xâm phạm địa vị nữ chủ nhân của nhà họ Vân.
Cha Vân coi trọng Tập đoàn nhà họ Vân hơn bất kỳ ai khác, ông ấy sẽ thân thiết với bất kỳ ai có thể tạo ra giá trị cho ông ấy.
Vân Lục Mộng yêu bản thân mình nhất nên dùng mọi thủ đoạn để đánh bại tôi, sợ tôi sẽ lấy đi tất cả của cô ta, nhưng vốn dĩ những thứ đó đều không thuộc về cô ta.
Thật kỳ lạ, ba người bọn họ rõ ràng là ích kỷ như nhau, sao tôi có thể là con ruột được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook