Nữ Phụ Được Nâng Đỡ Bằng Bão Bình Luận
-
C1: Chương 1
1
Thời điểm trở về, biệt thự nhà họ Vân tối tăm như một con quái vật đang nằm im lặng.
Hôm nay là sinh nhật của Vân Lưu Mộng, mọi người trong biệt thự đều đến chúc mừng sinh nhật cô ấy, ngay cả một ngọn đèn cũng không để lại cho tôi.
Vân Lưu Mộng là người tốt bụng và mềm yếu, vào ngày sinh nhật của mình, cô không chỉ mời bạn bè mà còn mời cả những người hầu ở nhà.
Ngoại trừ tôi, cô con gái thật của nhà họ Vân.
Thật buồn cười khi nói ra rằng năm tôi mười bốn tuổi, vợ chồng nhà họ Vân tìm thấy tôi ở một vùng núi xa xôi, khóc lóc và nói muốn đưa tôi rời khỏi nơi nghèo khó đó.
Lúc đó tôi sắp bị bố mẹ nuôi bán cho một kẻ ngốc 30 tuổi, tôi tưởng cuối cùng mình cũng đã được cứu.
Nhưng khi được cha mẹ ruột đưa về biệt thự nhà họ Vân, tôi mới phát hiện ra rằng trong 14 năm tôi vắng mặt, có một kẻ mạo danh đã tận hưởng cuộc sống tươi đẹp vốn là của tôi.
Trong khi tôi thì bị bố mẹ cô ấy đánh đập và mắng ch.ửi cho đến khi tôi 14 tuổi, sau đó họ lại muốn bán tôi với giá 30 nghìn nhân dân tệ.
Muốn tôi hận cô ấy, tôi không có cách nào làm được.
Nhưng cha mẹ Vân lại thận trọng nói: "Phán Nhi, Mộng Mộng cũng là một đứa trẻ chúng ta đã nuôi dưỡng từ nhỏ. Cha mẹ con bé là những người thất học, con bé chắc chắn sẽ không có cuộc sống tốt đẹp khi trở về đó. Con cứ coi như là thêm một đứa em gái thôi có được không?"
Tôi nhếch môi, không nói với họ rằng tên tôi là Phán Nhi vì bố mẹ nuôi của tôi muốn có một đứa con trai, Phán Nhi Phán Nhi, hy vọng và mong đợi một đứa con trai.
Mặc cảm và tự ti như cái gai trong lòng dày vò tôi ngày đêm.
Vì vậy, tôi muốn nhận được càng nhiều tình yêu mà cha mẹ Vân dành cho tôi bằng nhiều cách khác nhau, tôi muốn chứng minh cho bọn họ thấy rằng tôi tốt hơn con chim khách chiếm tổ kia.
Nhưng trước khi đến thành phố Vân Hải, tôi chỉ học đến tiểu học, cho dù có chăm chỉ học tập ngày đêm cũng không thể nào so sánh được với Vân Lục Mộng ở trường.
Cha mẹ Vân ngay từ đầu đã đặt kỳ vọng cao vào tôi, nhưng sau đó lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: "Thật là lãng phí, nếu biết như vậy thì đã không đưa mày về."
Đôi mắt thất vọng ấy như một chiếc máy nghiền nát trái tim tôi. Những kỳ vọng của tôi dành cho bố mẹ cũng đã tan vỡ.
Mọi người ở trường cười nhạo tôi là người vùng núi, bắt chước tiếng phổ thông nghèo nàn của tôi và cười nhạo những bộ quần áo tuy đắt tiền nhưng không hề phù hợp với tôi.
Nhưng tôi không chịu thừa nhận bản thân mình thất bại, tôi đá.nh nhau với những kẻ cười nhạo tôi ở trường, cha mẹ tôi ngày nào cũng được mời đến. Cha mẹ Vân lúc này đã nhìn tôi với ánh mắt từ thất vọng chuyển sang ghê tởm, tôi còn ước rằng thà Vân Lưu Mộng là con ruột của họ.
Không có ai yêu thương tôi, tôi chỉ có thể đấu tranh để tự yêu bản thân mình.
Tôi cạy cửa phòng Vân Lưu Mộng, lấy chiếc váy đắt tiền của cô ấy mặc vào người, cho dù có không vừa thì tôi cũng phải mặc.
Tôi còn lấy đi mỹ phẩm hàng hiệu của cô ấy và bôi một lớp thật dày lên mặt.
Vân Lưu Mộng từ lúc mới sinh ra đến nay chưa từng làm một việc chân tay nào, làn da mỏng manh chưa bao giờ bị ánh nắng làm cho rám cháy, màu phấn nền của cô ấy cũng là màu trắng nhất.
Còn tôi phải làm việc trên núi từ lúc bình minh trong suốt mười năm qua, da tôi bị cháy nắng đến đen sạm, kem nền dạng lỏng thoa lên mặt tôi trông giống như một quả lê nướng phủ đầy bột mì, vừa đen vừa đỏ lại vừa trắng.
Tôi nghe thấy tiếng người hầu cười nhạo tôi, Vân Lưu Mộng khóc lóc thảm thiết, mọi người nhìn tôi ghê tởm như nhìn một mẩu rác.
Tôi đứng trên cầu thang bị cha Vân tát thật mạnh nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Chỉ có thể đưa cho ông ấy một lọ tẩy trang, để ông ấy rửa đi lớp kem nền đã dính trên lòng bàn tay mình.
2
Hầu như mỗi ngày, ký ức trong hai năm qua liên tục hành hạ tôi.
Trong lúc tôi đang hận vì sao mình là người bị hại nhưng lại không có ai đứng về phía mình, tôi đang nghĩ mình có thể sẽ nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn nhà họ Vân xuống để cho mọi người trên thế giới biết rằng những người nắm quyền lực của tập đoàn nhà họ Vân đã đối xử khắc nghiệt với con gái ruột của mình như thế nào.
Trong mắt tôi hiện lên tia hoang mang, nhưng cha mẹ ruột lại không đứng về phía tôi, liệu những người xa lạ đó có thương hại tôi không?
Giây tiếp theo, một màn hình trong suốt kỳ lạ xuất hiện trước mặt tôi.
Rất nhiều dòng chữ xuất hiện ở trên.
[Trời ơi!!! Tôi phấn khích quá!!! Tôi đã đọc bộ truyện thiên kim thật giả trong nhiều năm, cuối cùng tôi cũng có thể sử dụng nó!!]
[Ding Ding Ding, đại tiểu thư có thấy chúng ta không? Thần đến muộn!]
[Đại tiểu thư yên tâm, chúng ta là mấy người đến trước thôi, phía sau còn nhiều người lắm!]
[Có thể xuất hiện trước mặt cô, tôi ít nhất đã đọc cuốn tiểu thuyết thiên kim thật giả 100 lần! Chỉ cần cô ra lệnh, chúng tôi lập tức hỗ trợ cô chiếm đoạt lại tài sản nhà họ Vân!]
[Thật xúc động thật xúc động! Tôi có thể xuyên vào sách không?]
Tôi ngơ ngác đứng đó và quan sát rất lâu trước khi hiểu được những dòng chữ trước mặt.
Hóa ra tôi chỉ là nhân vật phản diện trong cuốn truyện có tên thiên kim thật giả, nhân vật của tôi là để tôn lên sự tốt bụng và dịu dàng của Vân Lưu Mộng.
Tôi càng hung ác, mọi người càng thương hại Vân Lưu Mộng. Tôi sẽ ngày càng trở nên cực đoan, không ngừng hãm hại Vân Lưu Mộng và sau đó bị phát hiện, mọi người đều biết tôi là kẻ xấu xa, nếu tôi không cùng huyết thống với cha mẹ Vân thì tôi đã bị trục xuất khỏi giới thượng lưu của thành phố Vân Hải từ lâu rồi.
Vân Lưu Mộng còn có một thanh mai trúc mã tên là Bạch Phong, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Trong sách, tôi cảm thấy tất cả những thứ này vốn thuộc về tôi, vì thế tôi muốn cướp Bạch Phong về, nhưng kết quả tôi lại trở thành trò cười cho mọi người
Bạch Phong hận tôi vô cùng, cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học được một năm, lúc tôi cùng Vân Lưu Mộng cãi cọ ở bên đường, Vân Lưu Mộng vô tình bị xe đụng trúng và mất đi thị lực.
Bạch Phong giận dữ bắt tôi phẫu thuật lấy ra giác mạc đưa cho cô ấy, thậm chí còn không có gây mê.
Tôi chet trong một nhà kho hẻo lánh, còn Vân Lưu Mộng thì dùng giác mạc của tôi, sau đó cưới Bạch Phong dưới sự chứng kiến của cha mẹ Vân.
Những người trên bão bình luận này đều là những người muốn giúp đỡ tôi sau khi đọc cuốn tiểu thuyết này.
Họ nói họ đến để thay đổi vận mệnh của tôi.
Lông mi của tôi run lên, tôi phớt lờ bình luận trước mặt mà chui qua lỗ chó ở phía sau biệt thự.
Tôi không có chìa khóa căn biệt thự, có đôi khi người hầu trong biệt thự cũng sẽ cố tình không mở cửa cho tôi để trút giận thay cho Vân Lưu Mộng, tôi đã phải mất rất lâu mới tìm được cách để vào biệt thự.
Bức tường quá cao và tôi không thể trèo qua được.
Sau khi chui vào, tôi đứng ở một góc hẻo lánh của biệt thự, mở cửa sổ trèo vào phòng mình.
Tôi bật đèn lên và nhìn về phía màn hình bình luận trước mắt.
Không biến mất?
Có lẽ đó chỉ là ảo giác vì tôi đã quá đau buồn.
Tôi mở cửa bước đến chiếc kệ trong phòng khách, lấy một chú Tỳ hưu vàng từ trong đó ra, mở cặp sách ra và bỏ vào đó.
Sau đó tôi từ từ trèo ra cửa sổ, lại lần nữa chui lỗ chó.
3
Biệt thự của nhà họ Vân nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, biệt thự của những người giàu có nằm ở những nơi có giá trị đất đai cao.
Không lâu sau khi rời đi, tôi phát hiện ra một cửa hàng thu mua vàng tái chế, tôi nấu chảy Tỳ hưu rồi bán nó đi với giá 2 vạn tệ.
Thực ra tôi biết ông chủ đã cố tình báo giá thấp hơn, nhưng các cửa tiệm vàng như này thông thường chắc chắn sẽ không chấp nhận vàng đã tái chế, vì vậy tôi cũng không lãng phí thời gian mà chấp nhận cái giá này.
Chỉ với 2 vạn tệ, tôi mua một chiếc bánh sinh nhật, ngồi trên đường và nhét từng miếng một vào miệng.
Vị kem ngọt ngào trượt xuống cổ họng khiến tôi hơi buồn nôn.
Nhưng tôi vẫn cố ăn một cách máy móc vì hôm nay chính là sinh nhật của tôi.
Vân Lưu Mộng có, tôi cũng muốn có.
Bình luận trong suốt bướng bỉnh xuất hiện trong tầm mắt tôi, khiến tôi khó có thể bỏ qua nó.
[Trời ạ, em gái đừng ăn nữa.]
[Em gái, cô tin tưởng chúng tôi, chúng tôi đều là sinh viên đại học, chúng tôi sẽ không hại cô.]
[Em gái đừng ăn nữa, hệ thống chet tiệt này tại sao không thể kiếm tiền, tôi muốn mua quà sinh nhật cho em gái.]
[Tôi lo lắng quá, tôi cảm thấy thật đau lòng.]
Tôi hơi bối rối: “Tôi thực sự có vấn đề về tâm thần à? ”
Màn hình bình luận thấy tôi rốt cục cũng mở miệng nói chuyện thì liền spam nhanh hơn.
[Không phải tinh thần em có vấn đề! Tất cả đều là thật!]
[Đại tiểu thư cô yên tâm! Tôi đã đọc hơn 2000 bài báo trực tuyến và tôi đã biết được hàng trăm bài đúng và sai! Tôi sẽ trở thành hệ thống siêu cấp của cố và giải quyết mọi vấn đề của cô!]
Nhìn màn bình luận nói hấp dẫn như vậy, trái tim đã sớm tĩnh mịch của tôi cũng buông lỏng một ít.
Những người này thật sự có thể tin tưởng sao?
Tôi thử mở miệng hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào?"
Bão bình luận chỉ ra rất nhiều cách khác nhau.
[Tôi nghĩ cô trước tiên ổn định lại đi.]
[Hay là chúng ta xông tới tiệc sinh nhật của Vân Lưu Mộng lật bàn, mọi người sẽ không thể vui vẻ được!]
[Hay là giả vờ thần kinh không bình thường sau đó đâm chet Vân Lưu Mộng.]
Tôi mặt không biểu tình quay mặt đi, không có một gợi ý hữu ích nào trong số bão bình luận này.
Tôi cực kỳ coi thường bản thân vì đã thực sự tin vào những bình luận vừa rồi.
Cuối cùng tôi có thể thấy rằng bão bình luận này hoàn toàn là một ý tưởng tồi.
Việc này và việc tôi đối mặt với những người bên cạnh Vân Lưu Mộng có gì khác biệtì.
Tôi hiểu rằng chỉ có tôi là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng trên thế giới này.
Về đến nhà thì đã khuya, trong phòng khách ấm áp của biệt thự Vân gia, Vân Lưu Mộng đang mở quà với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Tôi đứng ở cửa như một đống rác rưởi, trên người dính đầy thạch cao vì chui lỗ chó.
Khi cha mẹ Vân nhìn thấy tôi, nụ cười yêu thương trên khuôn mặt họ cứng đờ.
Đặc biệt là cha Vân, mông ông ấy như bị lửa đốt, đứng dậy ghê tởm nhìn tôi rồi mắng chửi: “Sao mày lại học thói trộm đồ? Trong phòng khách có giám sát đấy, tao đã thấy mày trộm Tỳ Hưu vàng rồi.”
"Nếu không có Mộng Mộng thuyết phục chúng ta, hôm nay tao đã đánh chet mày."
Tôi mặt không biểu tình quay đầu lại: "Vậy ông đánh chet tôi đi.”
Cha Vân đột nhiên nổi giận, cầm chiếc gạt tàn trước mặt ném vào tôi, tôi cũng không thèm trốn mà để chiếc gạt tàn bằng thủy tinh đập mạnh vào đầu, đầu tôi đau nhức dữ dội và chóng mặt.
Mặc kệ đầu đang chảy má.u, tôi nhìn thấy mẹ Vân ôm Vân Lưu Mộng vào lòng rồi vỗ lưng an ủi hết lần này đến lần khác.
Vân Lưu Mộng ngoan ngoãn khuyên cha Vân: "Bố đừng tức giận. Chị ấy có thể là gặp chuyện gì đó cần tiền, chị ấy không cố ý đâu."
Tôi lau vết má.u trên mặt và nói với giọng mỉa mai: "Lòng tốt giả tạo, ba người các ngươi nếu đã là người một nhà, vì sao còn muốn đưa tôi trở về?"
Cha Vân là một người cứng đầu, sẽ không bao giờ thừa nhận mình sai. Mặt khác, mẹ Vân có vẻ sợ phải đối mặt với những sai lầm mà bà ấy đã mắc phải khi đối mặt với tôi nên càng đối xử tốt với Vân Lưu Mộng hơn.
Họ từ lâu đã quen dùng thái độ trịch thượng để che đậy lương tâm cắn rứt của mình: “Nếu biết mày là loại người như thế này thì tao đã bỏ mặc mày tự sinh tự diệt rồi.”
Tôi cảm thấy buồn cười: "Tôi là một thứ như vậy? Vậy thì người đã sinh ra tôi là thứ gì?"
Trên đầu tôi chảy nhiều má.u đến mức tôi sắp ngất đi.
Trước khi ngất đi, tôi thấy bão bình luận nói: [Đừng tranh cãi nữa! Làm như vậy sẽ càng đau khổ hơn đấy!]
[Mau nhanh lên, giả vờ ngất đi.]
[Chúng ta có biện pháp rồi, thật sự ý tưởng lần này cũng không tệ lắm!]
[Cô ấy thấy rồi! Cô ấy đã lắng nghe chúng ta!]
[Chúng tôi đã hợp tác rất tốt!]
[Nice! Tập đoàn nhà họ Vân sẽ là của chúng ta!]
Tôi mơ hồ nghĩ, mọi người tuy còn không nhận ra là tôi thực sự choáng váng muốn ngất đi, nhưng vẫn có lòng tin để giúp tôi đánh bại số mệnh chet tiệt này.
Thời điểm trở về, biệt thự nhà họ Vân tối tăm như một con quái vật đang nằm im lặng.
Hôm nay là sinh nhật của Vân Lưu Mộng, mọi người trong biệt thự đều đến chúc mừng sinh nhật cô ấy, ngay cả một ngọn đèn cũng không để lại cho tôi.
Vân Lưu Mộng là người tốt bụng và mềm yếu, vào ngày sinh nhật của mình, cô không chỉ mời bạn bè mà còn mời cả những người hầu ở nhà.
Ngoại trừ tôi, cô con gái thật của nhà họ Vân.
Thật buồn cười khi nói ra rằng năm tôi mười bốn tuổi, vợ chồng nhà họ Vân tìm thấy tôi ở một vùng núi xa xôi, khóc lóc và nói muốn đưa tôi rời khỏi nơi nghèo khó đó.
Lúc đó tôi sắp bị bố mẹ nuôi bán cho một kẻ ngốc 30 tuổi, tôi tưởng cuối cùng mình cũng đã được cứu.
Nhưng khi được cha mẹ ruột đưa về biệt thự nhà họ Vân, tôi mới phát hiện ra rằng trong 14 năm tôi vắng mặt, có một kẻ mạo danh đã tận hưởng cuộc sống tươi đẹp vốn là của tôi.
Trong khi tôi thì bị bố mẹ cô ấy đánh đập và mắng ch.ửi cho đến khi tôi 14 tuổi, sau đó họ lại muốn bán tôi với giá 30 nghìn nhân dân tệ.
Muốn tôi hận cô ấy, tôi không có cách nào làm được.
Nhưng cha mẹ Vân lại thận trọng nói: "Phán Nhi, Mộng Mộng cũng là một đứa trẻ chúng ta đã nuôi dưỡng từ nhỏ. Cha mẹ con bé là những người thất học, con bé chắc chắn sẽ không có cuộc sống tốt đẹp khi trở về đó. Con cứ coi như là thêm một đứa em gái thôi có được không?"
Tôi nhếch môi, không nói với họ rằng tên tôi là Phán Nhi vì bố mẹ nuôi của tôi muốn có một đứa con trai, Phán Nhi Phán Nhi, hy vọng và mong đợi một đứa con trai.
Mặc cảm và tự ti như cái gai trong lòng dày vò tôi ngày đêm.
Vì vậy, tôi muốn nhận được càng nhiều tình yêu mà cha mẹ Vân dành cho tôi bằng nhiều cách khác nhau, tôi muốn chứng minh cho bọn họ thấy rằng tôi tốt hơn con chim khách chiếm tổ kia.
Nhưng trước khi đến thành phố Vân Hải, tôi chỉ học đến tiểu học, cho dù có chăm chỉ học tập ngày đêm cũng không thể nào so sánh được với Vân Lục Mộng ở trường.
Cha mẹ Vân ngay từ đầu đã đặt kỳ vọng cao vào tôi, nhưng sau đó lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: "Thật là lãng phí, nếu biết như vậy thì đã không đưa mày về."
Đôi mắt thất vọng ấy như một chiếc máy nghiền nát trái tim tôi. Những kỳ vọng của tôi dành cho bố mẹ cũng đã tan vỡ.
Mọi người ở trường cười nhạo tôi là người vùng núi, bắt chước tiếng phổ thông nghèo nàn của tôi và cười nhạo những bộ quần áo tuy đắt tiền nhưng không hề phù hợp với tôi.
Nhưng tôi không chịu thừa nhận bản thân mình thất bại, tôi đá.nh nhau với những kẻ cười nhạo tôi ở trường, cha mẹ tôi ngày nào cũng được mời đến. Cha mẹ Vân lúc này đã nhìn tôi với ánh mắt từ thất vọng chuyển sang ghê tởm, tôi còn ước rằng thà Vân Lưu Mộng là con ruột của họ.
Không có ai yêu thương tôi, tôi chỉ có thể đấu tranh để tự yêu bản thân mình.
Tôi cạy cửa phòng Vân Lưu Mộng, lấy chiếc váy đắt tiền của cô ấy mặc vào người, cho dù có không vừa thì tôi cũng phải mặc.
Tôi còn lấy đi mỹ phẩm hàng hiệu của cô ấy và bôi một lớp thật dày lên mặt.
Vân Lưu Mộng từ lúc mới sinh ra đến nay chưa từng làm một việc chân tay nào, làn da mỏng manh chưa bao giờ bị ánh nắng làm cho rám cháy, màu phấn nền của cô ấy cũng là màu trắng nhất.
Còn tôi phải làm việc trên núi từ lúc bình minh trong suốt mười năm qua, da tôi bị cháy nắng đến đen sạm, kem nền dạng lỏng thoa lên mặt tôi trông giống như một quả lê nướng phủ đầy bột mì, vừa đen vừa đỏ lại vừa trắng.
Tôi nghe thấy tiếng người hầu cười nhạo tôi, Vân Lưu Mộng khóc lóc thảm thiết, mọi người nhìn tôi ghê tởm như nhìn một mẩu rác.
Tôi đứng trên cầu thang bị cha Vân tát thật mạnh nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
Chỉ có thể đưa cho ông ấy một lọ tẩy trang, để ông ấy rửa đi lớp kem nền đã dính trên lòng bàn tay mình.
2
Hầu như mỗi ngày, ký ức trong hai năm qua liên tục hành hạ tôi.
Trong lúc tôi đang hận vì sao mình là người bị hại nhưng lại không có ai đứng về phía mình, tôi đang nghĩ mình có thể sẽ nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn nhà họ Vân xuống để cho mọi người trên thế giới biết rằng những người nắm quyền lực của tập đoàn nhà họ Vân đã đối xử khắc nghiệt với con gái ruột của mình như thế nào.
Trong mắt tôi hiện lên tia hoang mang, nhưng cha mẹ ruột lại không đứng về phía tôi, liệu những người xa lạ đó có thương hại tôi không?
Giây tiếp theo, một màn hình trong suốt kỳ lạ xuất hiện trước mặt tôi.
Rất nhiều dòng chữ xuất hiện ở trên.
[Trời ơi!!! Tôi phấn khích quá!!! Tôi đã đọc bộ truyện thiên kim thật giả trong nhiều năm, cuối cùng tôi cũng có thể sử dụng nó!!]
[Ding Ding Ding, đại tiểu thư có thấy chúng ta không? Thần đến muộn!]
[Đại tiểu thư yên tâm, chúng ta là mấy người đến trước thôi, phía sau còn nhiều người lắm!]
[Có thể xuất hiện trước mặt cô, tôi ít nhất đã đọc cuốn tiểu thuyết thiên kim thật giả 100 lần! Chỉ cần cô ra lệnh, chúng tôi lập tức hỗ trợ cô chiếm đoạt lại tài sản nhà họ Vân!]
[Thật xúc động thật xúc động! Tôi có thể xuyên vào sách không?]
Tôi ngơ ngác đứng đó và quan sát rất lâu trước khi hiểu được những dòng chữ trước mặt.
Hóa ra tôi chỉ là nhân vật phản diện trong cuốn truyện có tên thiên kim thật giả, nhân vật của tôi là để tôn lên sự tốt bụng và dịu dàng của Vân Lưu Mộng.
Tôi càng hung ác, mọi người càng thương hại Vân Lưu Mộng. Tôi sẽ ngày càng trở nên cực đoan, không ngừng hãm hại Vân Lưu Mộng và sau đó bị phát hiện, mọi người đều biết tôi là kẻ xấu xa, nếu tôi không cùng huyết thống với cha mẹ Vân thì tôi đã bị trục xuất khỏi giới thượng lưu của thành phố Vân Hải từ lâu rồi.
Vân Lưu Mộng còn có một thanh mai trúc mã tên là Bạch Phong, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Trong sách, tôi cảm thấy tất cả những thứ này vốn thuộc về tôi, vì thế tôi muốn cướp Bạch Phong về, nhưng kết quả tôi lại trở thành trò cười cho mọi người
Bạch Phong hận tôi vô cùng, cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học được một năm, lúc tôi cùng Vân Lưu Mộng cãi cọ ở bên đường, Vân Lưu Mộng vô tình bị xe đụng trúng và mất đi thị lực.
Bạch Phong giận dữ bắt tôi phẫu thuật lấy ra giác mạc đưa cho cô ấy, thậm chí còn không có gây mê.
Tôi chet trong một nhà kho hẻo lánh, còn Vân Lưu Mộng thì dùng giác mạc của tôi, sau đó cưới Bạch Phong dưới sự chứng kiến của cha mẹ Vân.
Những người trên bão bình luận này đều là những người muốn giúp đỡ tôi sau khi đọc cuốn tiểu thuyết này.
Họ nói họ đến để thay đổi vận mệnh của tôi.
Lông mi của tôi run lên, tôi phớt lờ bình luận trước mặt mà chui qua lỗ chó ở phía sau biệt thự.
Tôi không có chìa khóa căn biệt thự, có đôi khi người hầu trong biệt thự cũng sẽ cố tình không mở cửa cho tôi để trút giận thay cho Vân Lưu Mộng, tôi đã phải mất rất lâu mới tìm được cách để vào biệt thự.
Bức tường quá cao và tôi không thể trèo qua được.
Sau khi chui vào, tôi đứng ở một góc hẻo lánh của biệt thự, mở cửa sổ trèo vào phòng mình.
Tôi bật đèn lên và nhìn về phía màn hình bình luận trước mắt.
Không biến mất?
Có lẽ đó chỉ là ảo giác vì tôi đã quá đau buồn.
Tôi mở cửa bước đến chiếc kệ trong phòng khách, lấy một chú Tỳ hưu vàng từ trong đó ra, mở cặp sách ra và bỏ vào đó.
Sau đó tôi từ từ trèo ra cửa sổ, lại lần nữa chui lỗ chó.
3
Biệt thự của nhà họ Vân nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, biệt thự của những người giàu có nằm ở những nơi có giá trị đất đai cao.
Không lâu sau khi rời đi, tôi phát hiện ra một cửa hàng thu mua vàng tái chế, tôi nấu chảy Tỳ hưu rồi bán nó đi với giá 2 vạn tệ.
Thực ra tôi biết ông chủ đã cố tình báo giá thấp hơn, nhưng các cửa tiệm vàng như này thông thường chắc chắn sẽ không chấp nhận vàng đã tái chế, vì vậy tôi cũng không lãng phí thời gian mà chấp nhận cái giá này.
Chỉ với 2 vạn tệ, tôi mua một chiếc bánh sinh nhật, ngồi trên đường và nhét từng miếng một vào miệng.
Vị kem ngọt ngào trượt xuống cổ họng khiến tôi hơi buồn nôn.
Nhưng tôi vẫn cố ăn một cách máy móc vì hôm nay chính là sinh nhật của tôi.
Vân Lưu Mộng có, tôi cũng muốn có.
Bình luận trong suốt bướng bỉnh xuất hiện trong tầm mắt tôi, khiến tôi khó có thể bỏ qua nó.
[Trời ạ, em gái đừng ăn nữa.]
[Em gái, cô tin tưởng chúng tôi, chúng tôi đều là sinh viên đại học, chúng tôi sẽ không hại cô.]
[Em gái đừng ăn nữa, hệ thống chet tiệt này tại sao không thể kiếm tiền, tôi muốn mua quà sinh nhật cho em gái.]
[Tôi lo lắng quá, tôi cảm thấy thật đau lòng.]
Tôi hơi bối rối: “Tôi thực sự có vấn đề về tâm thần à? ”
Màn hình bình luận thấy tôi rốt cục cũng mở miệng nói chuyện thì liền spam nhanh hơn.
[Không phải tinh thần em có vấn đề! Tất cả đều là thật!]
[Đại tiểu thư cô yên tâm! Tôi đã đọc hơn 2000 bài báo trực tuyến và tôi đã biết được hàng trăm bài đúng và sai! Tôi sẽ trở thành hệ thống siêu cấp của cố và giải quyết mọi vấn đề của cô!]
Nhìn màn bình luận nói hấp dẫn như vậy, trái tim đã sớm tĩnh mịch của tôi cũng buông lỏng một ít.
Những người này thật sự có thể tin tưởng sao?
Tôi thử mở miệng hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào?"
Bão bình luận chỉ ra rất nhiều cách khác nhau.
[Tôi nghĩ cô trước tiên ổn định lại đi.]
[Hay là chúng ta xông tới tiệc sinh nhật của Vân Lưu Mộng lật bàn, mọi người sẽ không thể vui vẻ được!]
[Hay là giả vờ thần kinh không bình thường sau đó đâm chet Vân Lưu Mộng.]
Tôi mặt không biểu tình quay mặt đi, không có một gợi ý hữu ích nào trong số bão bình luận này.
Tôi cực kỳ coi thường bản thân vì đã thực sự tin vào những bình luận vừa rồi.
Cuối cùng tôi có thể thấy rằng bão bình luận này hoàn toàn là một ý tưởng tồi.
Việc này và việc tôi đối mặt với những người bên cạnh Vân Lưu Mộng có gì khác biệtì.
Tôi hiểu rằng chỉ có tôi là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng trên thế giới này.
Về đến nhà thì đã khuya, trong phòng khách ấm áp của biệt thự Vân gia, Vân Lưu Mộng đang mở quà với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Tôi đứng ở cửa như một đống rác rưởi, trên người dính đầy thạch cao vì chui lỗ chó.
Khi cha mẹ Vân nhìn thấy tôi, nụ cười yêu thương trên khuôn mặt họ cứng đờ.
Đặc biệt là cha Vân, mông ông ấy như bị lửa đốt, đứng dậy ghê tởm nhìn tôi rồi mắng chửi: “Sao mày lại học thói trộm đồ? Trong phòng khách có giám sát đấy, tao đã thấy mày trộm Tỳ Hưu vàng rồi.”
"Nếu không có Mộng Mộng thuyết phục chúng ta, hôm nay tao đã đánh chet mày."
Tôi mặt không biểu tình quay đầu lại: "Vậy ông đánh chet tôi đi.”
Cha Vân đột nhiên nổi giận, cầm chiếc gạt tàn trước mặt ném vào tôi, tôi cũng không thèm trốn mà để chiếc gạt tàn bằng thủy tinh đập mạnh vào đầu, đầu tôi đau nhức dữ dội và chóng mặt.
Mặc kệ đầu đang chảy má.u, tôi nhìn thấy mẹ Vân ôm Vân Lưu Mộng vào lòng rồi vỗ lưng an ủi hết lần này đến lần khác.
Vân Lưu Mộng ngoan ngoãn khuyên cha Vân: "Bố đừng tức giận. Chị ấy có thể là gặp chuyện gì đó cần tiền, chị ấy không cố ý đâu."
Tôi lau vết má.u trên mặt và nói với giọng mỉa mai: "Lòng tốt giả tạo, ba người các ngươi nếu đã là người một nhà, vì sao còn muốn đưa tôi trở về?"
Cha Vân là một người cứng đầu, sẽ không bao giờ thừa nhận mình sai. Mặt khác, mẹ Vân có vẻ sợ phải đối mặt với những sai lầm mà bà ấy đã mắc phải khi đối mặt với tôi nên càng đối xử tốt với Vân Lưu Mộng hơn.
Họ từ lâu đã quen dùng thái độ trịch thượng để che đậy lương tâm cắn rứt của mình: “Nếu biết mày là loại người như thế này thì tao đã bỏ mặc mày tự sinh tự diệt rồi.”
Tôi cảm thấy buồn cười: "Tôi là một thứ như vậy? Vậy thì người đã sinh ra tôi là thứ gì?"
Trên đầu tôi chảy nhiều má.u đến mức tôi sắp ngất đi.
Trước khi ngất đi, tôi thấy bão bình luận nói: [Đừng tranh cãi nữa! Làm như vậy sẽ càng đau khổ hơn đấy!]
[Mau nhanh lên, giả vờ ngất đi.]
[Chúng ta có biện pháp rồi, thật sự ý tưởng lần này cũng không tệ lắm!]
[Cô ấy thấy rồi! Cô ấy đã lắng nghe chúng ta!]
[Chúng tôi đã hợp tác rất tốt!]
[Nice! Tập đoàn nhà họ Vân sẽ là của chúng ta!]
Tôi mơ hồ nghĩ, mọi người tuy còn không nhận ra là tôi thực sự choáng váng muốn ngất đi, nhưng vẫn có lòng tin để giúp tôi đánh bại số mệnh chet tiệt này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook