Tạ Tứ dựa vào sofa nhìn một lớn một nhỏ hai người Hi Tử đang diễn cảm đọc thư tình cho mình.

Đại Hi Tửu có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, tình thâm ý thiết.

Tiểu Hi Tửu liền có bao nhiêu giảo hoạt bừa bãi.

Nụ cười trên môi Tạ Tứ càng ngày càng đậm, rất tốt, quả là thiếu đòn.

Hi Tửu lưu loát, một hơi tự biên cả ngàn chữ, đọc diễn cảm xong, cảm thấy thật tốt.

Nhìn mắt Tạ Tứ, anh cười dữ dội, như thể đã bị cô làm cho cảm động.

Hi Tửu trịnh trọng trả lại cây tăm cho Tạ Tứ, quay đầu nhìn anh: “Chồng à, anh đã biết tâm ý của em chưa?”

Tạ Tứ nghịch cây tăm xỉa răng, rũ mắt cười nhạt: “Đã biết.”

Tất cả đều đã biết.

Nhướng mắt nhìn Hi Tửu: “Vậy cô đi ra ngoài cũng không có mua cái gì cho mình?”

Hi Tửu chớp mắt, nhẹ gật đầu, rất khiêm tốn: “Em mua cho mình một cái hộp nhỏ đựng quần áo.”

Tạ Tứ cười gật đầu, ừm, một cái hộp nhỏ chừng 200 mét vuông.

Nhìn thấy Tạ Tứ đang cười rất vui vẻ, Hi Tửu nảy ra một ý tưởng táo bạo, nghiêng người về phía anh: “Chồng à, em có một ý kiến. Em mỗi ngày ở thư phòng học thuộc Mác có thể sẽ làm chậm trễ công việc của anh.”

“Em hiện tại có thể hơi có hoàng đường, nhưng em có thể điêu khắc mác lên cây tăm, làm như vậy sẽ ghi nhớ tốt hơn, càng thêm có lòng thành, anh thấy thế nào?”

Tạ Sí không nói chuyện, ánh mắt khẽ đảo, nhìn về phía Tiểu Hi Tửu bên cạnh Hi Tửu.

Tiểu Hi Tửu cầm cây tăm vui vẻ bước đi, sau khi đưa cây tăm cho bản Q của “anh”, liền xoay người lại, đôi chân ngắn ngủi chậm rãi làm một đông tác đá, khắp nơi đều là tiểu thịt tươi, túi hàng hiệu xinh đẹp và váy hoa rực rỡ.

Nơi phồn hoa phía dưới còn giơ lên một biểu ngữ quảng cáo:

Một ngày một cây tăm xỉa răng, vui sướng tựa thần tiên.

Tạ Tứ giận đến tức cười.

Tiểu hồ ly này, tặng cho anh cây tăm xỉa răng còn chưa thỏa mãn.

Còn muốn dùng tăm xỉa răng để trốn việc học thuộc Mác.

“Chồng, anh nghĩ thế nào?” Hi Tửu nghĩ đến về sau quăng cho Tạ Tứ tăm xỉa răng, liền có thể phiêu lãng bên ngoài cả ngày, cảm xúc mênh mông, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tạ Tứ cười mà không nói, ngón tay vuốt ve cây tăm, như đang chờ đợi điều gì.

Hi Tửu nhíu mày, được hay không mà nói một tiếng đi chứ?

Đột nhiên cảm thấy điện thoại rung, cô lấy ra xem thử, là giám đốc của Càn Thừa Nhất Hào. Cô ngẩng đầu cười với Tạ Tứ: “Là giáo viên của lớp chạm khắc mini hôm nay. Lúc em đang khắc bức thư tình, cô ấy cảm động rơi nước mắt. Còn rất ấn tượng với em, mong rằng em có thể tiếp tục tham gia các lớp học với cô trong tương lai. “

Hi Tửu ánh mắt trông mong nhìn Tạ Tứ: “Chồng, em có thể đi không?” Đưa tay nhỏ bé lên thề, “Em hứa mỗi ngày sẽ khắc mười trang, không, mười lăm trang Mác. Mang về cho anh kiểm tra.”

Tạ Tứ cười khẽ nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô: “Ông xã ủng hộ em muốn làm gì thì làm.”

“Ông xã.” Hi Tửu cảm động ôm ngực, sau đó quay lưng tiếp điện thoại: “Xin chào, cô giáo lớp điêu khắc.

Giám đốc hoang mang, cảm giác như bị mù một giây, sau đó mới mở miệng: “Hi tiểu thư, tôi là giám đốc của Càn Thừa Nhất Hào.”

“Ồ, không sao, sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ.”

Giám đốc càng bối rối: “Cô biết tôi đề nghị cô quay đây một chuyến?”

Hi Tửu cười như chuông bạc: “Cô giáo, cô quá khen rồi. Kỳ thực em không có tài cán gì, nhưng em là người chân thành. Tất cả những gì em đang nghĩ đều là chồng em, vậy nên tự nhiên là khắc ra được thôi.”

Nói xòng còn quay đầu, thâm tình lại ngượng ngùng mà nhìn qua Tạ Tứ.

Tạ Tứ cũng “một bộ thâm tình” mà nhìn cô.

Giám đốc lúc này đã hoàn toàn ngây ngốc, chỉ có thể trực tiếp nói ra: “Hi tiểu thư, hôm nay lúc cô rời đi, có phải cầm theo một cây tăm xỉa răng?”



Hi Tửu ngừng giả vờ, trong đầu từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi, giám đốc đã quan sát cô cẩn thận như vậy sao?

Sau khi ăn xong ở văn phòng bất động sản, cô chợt nhớ ra mình lấy lí do ra ngoài mua quà cho Tạ Tứ, lần trước lấy cớ là Tạ Quân, nhưng lần này thì không có ai cả.

Cô lướt qua một vòng trong phòng VIP, cuối cùng lấy một chiếc tăm trong hộp đựng tăm, cho vào hộp lưu niệm mà giám đốc tặng cho cô rồi gộp lại thành quà cho Tạ Tứ.

Bất quá, giám đốc của Càn Thừa Nhất Hào quan sát cũng kỹ quá đi?

Còn biết cô lấy tăm.

Nếu giám đốc có thể nghe được nghi vấn trong lòng Hi Tửu, anh ta chắc chắn sẽ lắc đầu lia lịa.

Anh ta không biết, cái gì cũng không biết.

Chính đại boss ở tổng bộ đã đích thân nhắn tin cho anh ta, nói với anh ta rằng cây tăm của ngài ấy bị thiếu một cái.

Giám đốc căng da đầu, dựa vào tin nhắn của sếp lớn nói ra: “À, cô Hi, tôi xin lỗi, cây tăm cô lấy đi có chứa một bức thư tình hơn một nghìn chữ khắc dành cho sếp của chúng tôi. Nó rất quý giá. Vậy, cô có thể vui lòng rả lại cho tôi được không? “

Hi Tửu ôm di động, nói không nên lời lời.

Thật lâu sau mới hạ giọng, ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Ông chủ … của anh họ là gì?”

“Họ của ông chủ chúng tôi là gì …” Giám đốc choáng váng, “Cô không biết sao?”

Hi Tửu quay lưng về phía Tạ Tứ. Tạ Tứ không nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy Tiểu Hi Tửu, người vừa rồi vẫn đang lái xe thể thao quanh nhà, bang một tiếng bị lật trong tích tắc.

Càn Thừa Nhất Hào vậy mà lại là sản nghiệp của Tạ Tứ?

Hi Tửu không biết mình đã nói lời tạm biệt với giám đốc như thế nào.

Buông di động, vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía Tạ Tứ.

Xấu hổ.

Vô cùng xấu hổ.

Tạ Tứ đưa tay bóp búi tóc trên đầu Hi Tửu: “Sao, cô giáo điêu khắc nói thế nào?”

Tiểu Hi Tửu bò ra khỏi gầm xe, nước mắt chảy thành sông, cầm một miếng đậu phụ mềm, không chút do dự đập vào đầu anh.

Không mặt mũi gặp người.

Không bằng đâm chết người

Hi Tửu bị lật xe suốt một đêm bò trên bàn Tạ Tứ học thuộc Mác.

Cũng may Tạ tứ không tịch thu căn nhà cô mới mua được, Hi Tửu mặt cắt không còn giọt máu đi về phòng, trực tiếp lên giường đi ngủ, nhưng nghĩ đến sau khi mua nhà sẽ không còn tiền, Hi Tửu nghiến răng đứng dậy phát sóng trực tiếp.

Ngày hôm qua cô không online, vậy mà lượng người hâm mộ của cô vẫn tăng lên thay vì giảm đi.

Thậm chí còn leo lên danh sách tân binh của nền tảng phát sóng trực tiếp mùa này.

Lại cho Hi Tửu nôn ra một búng máu.

Bởi vì chuyện lật xe mà ưu thương, phong cách vẽ tranh của Hi Tưởng hôm nay cũng rất thê mỹ (đẹp đến đau lòng).

Cuối cùng, đệ nhất bảng đúng giờ lại online, sau khi quăng một đợt quà tặng cho cô như thường lệ, tiếp tục offline.

Tuy nhiên, ần này đã để lại cho cô một tin nhắn riêng tư.

Nội dung tin nhắn riêng có thể tóm gọn trong một câu, tôi muốn đào cô đi.

Hi Tửu bĩu môi, cự tuyệt lời đề nghị.

Cô không muốn bị ràng buộc vào một công ty, làm việc từ chín giờ đến năm giờ.

Dù là vẽ tranh hay truyền hình trực tiếp, đây đều là những công việc phụ, cuộc sống của cô là vì phá của mà thiêu đốt.

Sau khi Hi Tửu kết thúc live stream không lâu, Tạ gia có khách đến.



Tạ Ngọc ngồi trong thư phòng của Tạ Tứ, xoay ghê, nhìn trang giấy ngập tràn học thuyết Mác.

Tạ Tứ từ nhỏ đã được đào tạo theo tiêu chuẩn của người thừa kế tương lai nhà họ Tạ. Thư pháp là do chính lão gia tử dạy.

Khi đó, sau khi chơi game về, anh thường nhìn thấy Tạ Tứ đang quỳ gối trong thư phòng của lão gia tử, nằm trên đất, viết lại những lời mà ban ngày lão gia tử cảm thấy không hài lòng đến cả trăm lần.

Từ đó trở đi, anh ta cảm thấy thật may mắn, mình sức khỏe không tốt, không gánh nổi trách nhiệm người thừa kế.

Nét chữ của Tạ Tứ là được cô đọng từ máu và mồ hôi, người khác không khỏi ghen tị, cũng không học theo được.

Nhờ phúc của Tạ Tứ, Tạ Ngọc không luyện ra một tay viết chữ đẹp, nhưng lại phát triển khả năng đánh giá cao chữ viết tay.

Ví dụ như chữ trên giấy này, cũng là từng luyện qua, hơn nữa rất có thiên phú.

Tuy nhiên so với kẻ điên Tạ Tứ kia vẫn thiếu chút bản lĩnh, bất quá tự do tự tại, thoạt nhìn chính là kiểu người không muốn bị quản thúc.

Tạ Ngọc cảm thấy thú vị, nếu những chữ này này thực sự là do Hi Tửu viết, thì tính cách của cô sẽ không khớp với những gì mà anh ta đã nghe nói đến.

Tạ Tứ tiến vào, nhìn thấy Tạ Ngọc đang xem bản sao chép Mác của Hi Tửu trên bàn, cười đến thấp phần quái dị.

Bước tới, lấy tờ giấy ra khỏi tay anh ta, khóa nó vào két sắt dưới gầm bàn.

Tạ Ngọc híp đôi mắt cong: “Đây là em dâu viết à? Chép Mác…Tình thú của hai người cũng độc đáo quá đi?” Anh ta ý vị thâm trường mà sờ cằm: “Trách ko được muốn giấu trong két sắt.”

Tạ Tứ ngồi ở đối diện: “Anh tới làm gì?”

“Chậc chậc chậc, tôi là anh trai của cậu, cậu không chào đón tôi sao?” Tạ Ngọc nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tạ Tứ, trong mắt hiện lên dòng chữ “Đúng vậy, mau cút đi”, liền chuyển sang trò chuyện, “Gần đây tôi đã tìm được một họa sĩ rất có linh khí. “

“Sau một thời gian quan sát, tôi cảm thấy tranh của cô ấy không chỉ xuất sắc về mặt kỹ thuật, mà còn vô cùng bắt mắt, rất có giá trị thương mại.”

“Họa sĩ thì dễ tìm, nhưng thuộc hàng Top thì không có mấy ai. Loại nhân tài với tiềm năng vô hạn này nhất định sẽ bị các công ty khác giành giật trong tương lai, vì vậy tôi đã bắt đầu âm thầm thu phục cô ấy.” Tạ Ngọc vươn ba ngón tay, “Ba ngày.”

Trong mắt người khác, anh ta chỉ là ổ bệnh của nhà họ Tạ, ngoại trừ ăn chơi trác tính chính là ăn chơi trác táng.

Tuy nhiên, trong khi bọn họ còn đang coi thường và cười nhạo anh ta, anh ta đã là một nhà văn đại thần đỉnh lưu trên Internet.

Bản quyền dễ dàng vượt quá hàng triệu.

Về phần Tạ Tứ, anh cảm thấy việc giành giật mấy con tôm nhỏ của nhà họ Tạ thật nhàm chán nên đã thành lập công ty bên ngoài, bao quát mọi thứ từ bất động sản đến chăm sóc y tế.

Anh thực sự là một thiên tài.

Tích lũy tài sản mới được vài năm đã vô cùng khả quan, đối với Tạ Tứ có được thừa kế gia tộc họ Tạ hay không cũng không quan trọng.

Cố tình người nào đó của Tạ gia, đặc biệt là cha Tạ lại như phòng sài lang hổ báo dè chừng Tạ Tứ.

Bất quá, Tạ Tứ bên ngoài cũng là người kín tiếng, đám người của cha Tạ không biết Tứ Tứ có tài sản gì trong tay.

Viêm Tinh Entertainment là công ty mà anh ta và Tạ Tứ cùng nhau thành lập, kinh doanh xuất bản, thiết bị ngoại vi và thậm chí là cả game trò chơi

Kể từ khi thành lập đến nay, không thiếu thứ gì, chỉ thiếu họa sĩ, bỏ số tiền lớn ra mời cũng chỉ được mấy người, số lượng rất ít.

Và người vẽ minh họa nhân vật dưới WeiBo của anh ta hiệu quả rất tốt.

Anh ta cảm thấy chủ phòng này trí tưởng tượng và linh cảm là vô hạn, mỗi lần phát sóng trực tiếp, đều có thể hạ bút thành văn, làm thành một câu chuyện hoàn chỉnh, các nhân vật được vẽ tay sinh động.

Hơn nữa phong cách vẽ cũng rất tinh tế và lộng lẫy, mỗi một chi tiết đều thuyết phục anh ta.

Anh ta thề sẽ có được cô.

Nhưng mà.

Tạ Ngọc lộ ra biểu tình bi thương.

Anh ta đã đưa ra lời đề nghị chat riêng, thế nhưng lại bị người ta uyển chuyển từ chối.

Thậm chí qua đến mấy giây, có thể thấy được tâm không hề dao động.

Vì vậy, anh ta tìm đến Tạ Tứ: “Là đại boss của Viêm Tinh, em có trách nhiệm và nghĩa vụ phải thu phục nhân tài cùng với anh.” Tạ Ngọc cầm lấy điện thoại di động của Tạ Tứ, nhập mật khẩu. “Này, đây là bức tranh trong phòng phát sóng trực tiếp tay của cô ấy, em nên âm thầm quan sát chú ý đến người này, âm thầm tặng quà cho cô ấy, cuối cùng khiến người ta cảm động mà thu vào tay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương