“Khi em đang chọn mua quà cho anh, hắn ta đột nhiên ngăn em lại, một hai phải đòi đi ăn trưa với em. Em không muốn xung đột với hắn ta trong trung tâm thương mại, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, cho nên nhẫn nhục cùng ăn trưa với hắn. “

Hi Tửu vẻ mặt và thanh sắc đều vô cùng phong phú: “Không nghĩ đến hắn ta lại đưa ra yêu cầu vô lý với em khi đang ăn trưa. Hắn ta muốn thu mua em, làm gián điệp cho hắn, ở bên cạnh giám thị anh, nhưng em lập tức cự tuyệt!”

Tạ Tứ lẳng lặng nhìn Hi Tửu.

“Nhưng hắn ta đe dọa em, nói rằng nếu em không giúp hắn, hắn ta sẽ tìm cách đuổi em ra khỏi nhà họ Tạ, nói với mọi người rằng anh và em không hề có quan hệ, còn rêu rao em có một chân với hắn, khiến người khác nghĩ anh bị cho đội nón xanh.” Hi Tửu nhướng đôi mắt mù sương trìu mến nhìn Tạ Tứ, ” Bị người khác trêu chọc thì em có thể chịu được, nhưng em không thể phản bội anh. Vì vậy, em chỉ có thể giả vờ đồng ý với yêu cầu của hắn ta, sau đó trở về ly hôn cùng anh. “

Hi Tửu sụt sịt mũi, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ buồn bã và thất thần: “Mặc dù em rất yêu anh, nhưng chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, thì em sẽ trở thành điểm yếu của anh. Em không muốn vì thế mà kiềm chế đôi cánh của anh. Anh sinh ra là để thuộc về bầu trời. Vì vậy, hãy đi đi, bay đi. Em sẽ luôn đứng tại chỗ và dõi theo anh. “

Tạ Tứ ngước mắt lên và thấy một “anh” đã biến thành người chim bay lượn vui sướng trên trần nhà.

Mà trên mặt đất, Tiểu Hi Tửu đang cười toe toét, tay ôm một bó tiền giấy.

Tạ Tứ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hi Tửu: “Nếu hối lộ, chắc Tạ Quân có cho cô tiền chứ?”

Nước mắt trên mặt Hi Tửu ngừng lại.

A a a, Tạ cẩu hiện tại chẳng lẽ không phải nên cảm động với sự hi sinh của cô sao?

Nói đến tiền làm gì?

Đây còn không phải muốn hố cô.

Tạ Tứ nhìn thấy phản ứng của Hi Tửu, liền biết mình đã bắt được đuôi hồ ly: “Hi Tửu?”

Hi Tửu cực kỳ không tình nguyện mà rút một tấm thẻ trong túi ra: “Hắn đưa cho em một tấm thẻ.”

Tạ Tứ nhìn tấm thẻ hỏi: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”

Hi Tửu tâm tình đều nát bét: “500 vạn.”

Tạ Tứ duỗi tay cầm thẻ lên, Hi Tửu một bên vẫn ôn nhu lương thuận nhìn Tạ Tứ, bên kia một tay gắt gao nắm chặt chiếc thể không chịu buông tay.

Tạ Tứ thông qua hình ảnh phản quang của giá sách pha lê sau lưng Hi Tửu, nhìn thấy “anh” biến thành một con chó lơn, đang gắt gao cắn chặt tấm thẻ ngân hàng.

Tiểu Hi Tửu bên cạnh đang sờ đầu “anh”: “Tiểu Tứ ngoan, nhả thẻ ra cho mẹ đi,”

Tạ Tứ ý cười ngập miệng, nghĩ anh thành cẩu?

Rất tốt.

Tạ Tứ hơi dùng sức, Hi Tửu rất nhanh không thể trụ được, nhưng cô luyến tiếc buông tay, bị kéo một cái liền lảo đảo, trực tiếp nhào đến lồng ngực của Tạ Tứ.

“Bảo bối, thích thẻ của đàn ông khác đến vậy?” Hơi thở của Tạ Tứ quét qua cổ cô.



Ngữ khí kiều diễm, ý cười nơi đáy mắt có biết bao nhiêu nguy hiểm.

Hi Tửu cuối cùng cũng thức tỉnh trước cám dỗ của đồng tiền, vội vàng buông tay, đau lòng nói: “Không, ngoại trừ đồ vật anh cho em, em không muốn bất cứ thứ gì từ những người đàn ông khác.”

Tạ Tứ dùng mép thẻ nhẹ nhàng nâng của của Hi Tửu lên: “Còn nữa, Tạ Quân không có gì phải sợ, chúng ta không cần phải ly hôn vì hắn.” Đường góc thẻ trượt xuống làn da của Hi Tửu đầy ẩn ý, ​​“Người của tôi, tôi bảo hộ được. “

Cho nên, ly hôn tiếp tục ngâm nước nóng?

Hi Tửu nội tâm tràn ngập tiếc nuối, đôi mắt chớp hai cái, giữ chặt tay của Tạ Tứ: “Chồng à, em tin tưởng anh. Nhưng là, Tạ Quân đã tìm đến em, kỳ thật cũng là một cơ hội tốt.”

Tay cô lướt dọc theo cánh tay Tạ Tứ, lặng lẽ tiến đến tấm thẻ trên tay anh: “Cứ để em giả vờ nhận tấm thẻ này và giả vờ làm theo lời Tạ Quân, để hắn ta nghĩ tất cả những tin tức nhận được từ em đều là thật. Như vậy không phải anh sẽ cướp được tiên cơ sao? “

Tạ Tứ nhướng mày: “Chà chà, kế hoạch này không tồi.”

Hi Tửu cười mỉm: “Vì để Tạ Quân tin tưởng em là thật sự bị mua chuộc, tấm thẻ này……”

Nàng đầu ngón tay mới vừa đụng tới tạp, Tạ Tứ thon dài chỉ vừa thu lại.

Cô vừa dùng đầu ngón tay chạm vào tấm thẻ, những ngón tay thon dài của Tạ Tứ liền khép lại.

Hi Tửu trơ mắt nhìn tấm thẻ sượt qua đầu ngón tay mình rời đi.

Chớp mắt, một đoạn nhạc nền đầy xúc động vang lên: “Ngươi mau trở về đây ~ Ta không muốn thừa nhận ~ Ngươi mau trở về đây ~ Cuộc sống thật tuyệt vời vì có nhau ~~~”

Tạ Tứ cúi đầu nhìn Tiểu Hi Tửu tê liệt ngã trên đùi của Đại Hi Tửu, chỉ vào tấm thẻ trên tay, theo tiết tấu âm nhạc, đâu tiên là thâm tình như Nhĩ Khang, sau đó là hai tay ôm ngực buồn bực, tạo thành hình trái tim, và trái tim ấy từ từ, từ từ tách thành hai nửa.

Có thể nói, coi lòng tan nát đến cùng cực.

Khóe môi Tạ Tứ nhếch lên, lại trả thẻ cho Hi Tửu, trái tim chia hai nửa của Tiếu Hi Tửu kẽo kẹt rồi hợp lại với nhau, vui mừng đến mức đi tới bắt tay anh: “Đồng chí tốt, cám ơn.”

Hi Tửu cất tấm thẻ đi, rũ xuống đôi mi thanh mảnh, dùng ngón tay vẽ xoắn ốc lên vòm ngực của Tạ Tứ: “Chồng à, anh đã xem loại phim gián điệp đó chưa? Làm gián điệp rất vất vả, không cẩn thận một chút liền lộ ra ngay. Tim em đặc biệt còn không tốt, nếu không hảo hảo bồi bổ dinh dưỡng, em thật sự không có khả năng chịu đựng được.”

Nói xong lại nhìn Tạ Tứ bằng đôi mắt to nhu nhược đáng thương.

Trong lúc cô nói chuyện, Tiểu Hi Tửu liền ầm ý ngồi tính toán, những tờ tiền kéo lê trên sàn nhà một lúc lâu.

Hi Tửu đầy ám chỉ: “Cho nên, 500 vạn có vẻ còn hơi túng quẫn.”

“Tim cô không tốt.” Tạ Tứ bừng tỉnh,” Vậy thì…”, anh duỗi tay cầm tấm thẻ trở về: “Về sau kêu dì giúp việc mỗi ngày hầm tim heo cho cô đi, hảo hảo bồi bổ. Còn thẻ này thì tôi thu lại, sợ cô túng quẫn.”

Hi Tửu gấp gáp giữ chặt Tạ Tứ: “Không không không, em không túng quẫn, không túng quẫn.”

Tạ Tứ cũng không biết vì sao mình lại thích trêu chọc Hi Tửu như vậy



Rõ ràng là rất ấu trĩ.

Nhưng nhìn thấy cô rõ ràng đang tức điên lên, còn phải nở một nụ cười để đối phó với anh, trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nhưng vẻ ngoài thì rất ngây thơ vô tội, tất cả đều khiến tâm tình anh vô cùng sung sướng.

Dường như đã lâu rồi anh không được vui vẻ như vậy.

Ta Tứ bắt lấy cánh tay đang giơ lên không trung của Hi Tửu, nhìn cô phi thường nỗ lực vì tiền.

Cô đang rất tập trung để lấy lại tấm thẻ, lại không để ý rằng khoảng cách giữa cô và anh gần đến mức chỉ cần cô cúi đầu xuống, chóp mũi của cô có thể chạm vào chóp mũi của Tạ Tứ.

Làn da của cô vô cùng mịn màng, lộ ra màu đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời, giống như đầm nước trong vào một đêm mùa hạ.

Đôi môi đầy đặn ửng hồng khẽ mở ra, để lộ một hàm răng trắng.

Đầu lưỡi màu phấn hồng.

Tạ Tứ đột nhiên duỗi tay ôm eo cô, thanh âm hơi khàn: “Này.”

Hi Tửu rốt cuộc khôi phục lý trí, cúi đầu, suýt chút nữa đụng vào mũi của Tạ Tứ.

“Cô sắp đụng phải thứ không nên đụng vào.” Tạ Tứ bình tĩnh giải thích sự việc.

Hi Tửu cúi đầu xuống, phát hiện đầu gối của mình đang chạm vào bụng dưới của Tạ Tứ.

Cô, đúng là quá thiếu tiền rồi, nhìn thấy tấm thẻ kia, đôi mắt đều phát sáng.

Quên mất hết thảy, chỉ nghĩ được đến nó.

Lúc này khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra vùng da đầu gối nóng như thiêu như đốt.

Tạ Tứ nhìn Hi Tửu đang ngây người, tưởng cô ấy đang xấu hổ.

Nhưng bên sườn mặt, lại nhìn thấy Tiểu Hi Tửu ngồi xổm trong ruộng nấm, trên lưng đeo một cái rổ nhỏ hái nấm: “Cô gái hái nấm nhỏ, tất cả đều là ánh sáng…”

Tạ Tứ:……

Cuối cùng, Tạ Tứ đưa cho cô hai tấm thẻ, một là của Tạ Quân, một cái khác là anh kêu người chuẩn bị cho Hi Tửu: “Mật mã là sinh nhật cô.”

Mật mã là sinh nhật cô?

Tấm thẻ này có phải là cố ý chuẩn bị cho cô không?

Hi Tửu cảm động nhận lấy, bám dính lấy phía sau Tạ Tứ, không ngừng tâng bốc nịnh bợ, khiến Tạ Tứ bực bội phải xách cô đi vào thư phòng học thuộc Mác.

Còn nước mắt của Tiểu Hi Tửu suýt chút nữa đã nhấn chìm cả phòng khách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương