Khi Tô Lan nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Tạ Quân, tên hắn ta tự động hiện lên trong đầu cô, dựa vào cốt truyện mà cô biết được, cô biết ngay người đàn ông này chính là nam chủ của tiểu thuyết

Là nam chủ của cô ta.

Cô ta đã xuyên vào quyển sách này được 6 năm, trong 6 năm, cô ta đã cảm nhận được hào quang nữ chính tốt như thế nào.

Thế giới dường như chỉ xoay quanh cô ta, cô ta thiếu thốn cái gì liền có nhân vật nữ phụ pháo hôi đưa đến làm liếm cẩu, hết lòng vì cô ta, biết ơn cô ta, khi gặp khó khăn lại có một nam phụ thâm tình thay cô ta che mưa chắn chó, không cần hồi báo, dù bị cô ta cự tuyệt vẫn cam tâm tình nguyện

Một chút ủy khuất cô ta cũng chưa hề trải qua, còn có thể trở thành người phụ nữ tự lập trong khốn cảnh, thiết lập nhân vật cứng cỏi lạc quan, khiến cho đàn ông cảm thấy cô ta khác với những người phụ nữ khác.

Tô Lan cực kỳ hưởng thụ hiện trạng này, nhưng cũng tràn ngập chờ mong đối với nam chỉnh Jack Sue trong cốt truyện.

Tô Lan nhìn Tạ Quân từ trên trời rơi xuống với đôi mắt sáng ngời, cố ý làm ra vẻ như bị sỉ nhục, nhưng vẫn bày ra bộ dáng kiêu ngạo: “Nhân viên cửa hàng này thật là quá đáng. Từ khi tôi tiên vào đến nay luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng có tiền cơ mà. Mỗi đồng tiền tôi bỏ ra đều do mồ hôi công sức của tôi kiếm được. Các cô có tư cách gì mà hợm hĩnh phân chia khách hàng thành các cấp bậc khác nhau, có tư cách gì mà phải coi thường tôi? “

Nhân viên cửa hàng bối rối trước bài diễn thuyết đột ngột của Tô Lan.

Họ coi thường cô ta khi nào? Họ chỉ là muốn ngăn cô lại để yêu cầu cô thanh toán thôi mà!

Tô Lan sống lưng thẳng tắp, hai mắt đỏ hoe, nhìn Hi Tửu đang đứng một bên: “Tửu Tửu, nếu cậu cho rằng chúng ta mặc bộ váy giống nhau thì tớ sẽ cướp mất sự nổi bật của cậu, vậy thì tớ sẽ không mua chiếc váy này, cậu đừng tức giận, tớ không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà hủy hoại tình bạn bao năm của chúng ta. “

“Không cần, cô mua đi, dù sao chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm, mà cô cũng không thể đoạt được sự nổi bật của tôi.” Hi Tửu chân tình thật cảm mà khuyên Tô lan: “Vừa lúc còn có thể cho mọi người đánh giá, cùng là một hàng hiệu, mà lại có người mặc xấu đến như vậy.”

Tô Lan bị Hi Tửu trào phúng, im lặng siết chặt tay, nhưng vẫn giữ vẻ mặt đáng thương bí mật nhìn về hướng Tạ Quân.

Nam chủ của cô ta chắc chắn sẽ không thể nhìn cô ta bị làm khó bởi nhân viên bán hàng và Hi Tửu.

Hắn ta nhất định sẽ mua hết quần áo trong cửa hàng để cô trút giận, giống như trong nguyên tác.

Chờ đến lúc đó, Hi Tửu nhất định sẽ hung hăng ghen ghét với cô ta.

Tô Lan nghĩ nghĩ, quả nhiên đã thấy Tạ Quân cau mày, chân dài đi tới.

Tô Lan cúi đầu che đi khóe môi không khỏi nhếch lên.

Giọng nói từ tính trầm thấp của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Cô ta bắt nạt cô?”

Tô Lan nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, Hi Tửu không có bắt nạt tôi, cậu ấy chỉ là giận tôi, tôi không trách…”

Giọng nói của cô ta đột ngột dừng lại, bởi vì ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Quân đang đứng trước mặt Hi Tửu, hơi quay đầu lại, hờ hững nhìn cô ta: “Tiểu thư này, tôi không có nói chuyện với cô.”

Tô lan trong đầu nhảy ra dấu chấm hỏi.

Đây là nam chủ của cô?

Tại sao hắn ta lại nhìn Hi Tửu với anh mắt thâm tình như vậy?



A a a, nam chủ có phải nhận sai người rồi không?

“Tôi tên là Tô Lan!” Tô Lan nóng lòng muốn lay động Tạ Quân khiến hắn ta tỉnh táo lại.

Tạ Quân ánh mắt càng thêm chán ghét, hắn ta liếc mắt nhìn nhân viên bán hàng: “Cô đưa cô ta sang một bên.”

Nhân viên cửa hàng gật đầu, vươn tay: “Khách hàng, mời cô qua bên này tính tiền.”

Hi Tửu nhìn Tô Lan bị lôi đi, tiểu nhân trong lòng cười đến lăn lộn.

Bất quá cũng có chút nghi vấn, vì sao hào quang nữ chính lại đột nhiên tắt ngúm vậy?

Cô nhớ rằng trong nguyên tác, để làm nổi bật cốt truyện, dòng cảm xúc được viết rất vội vàng, nam chính thích nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù cũng có một số độc giả nghi ngờ tình cảm của nam chính dành cho chính nữ.

Tuy nhiên,sau đó, nam chính vì nữ chính mà đi vả mặt loảng xoảng, cốt truyện ngọt ngào và sảng khoái đã làm hài lòng độc giả, đối với lỗ hổng logic bé nhỏ này cũng là mắt nhắm mắt mở.

Mà Tạ Quân vừa rồi trước mặt cô lại không hề phản ứng với Tô Lan?

Ngược lại một bộ nhận thức nàng lại còn có thực quan tâm nàng bộ dáng?

Trong truyện gốc Tạ Quân lúc này, tuy rằng đã trở về Tạ gia, nhưng còn chưa được Tạ gia tiếp nhận hoàn toàn.

Nguyên thân kết hôn cùng Tạ Tứ, cũng không làm nghi lễ, những người bên Tạ gia nguyên thân cũng không gặp qua nhiều, đứa con tư sinh Tạ Quân này không có tư cách cũng không có cơ hội gặp mặt cùng nguyên thân.

Có lẽ nào … cốt truyện lại phát sinh tình tiết sai so với nguyên tác?

Nguyên thân không chỉ mập mờ với một người mẫu và chị gái Tạ Tứ, mà còn con mẹ nó có chân trong cùng tử địch của Tạ Tứ, bí mật qua lại cùng đứa em trai cũng cha khác mẹ?

Nếu mà để cho Tạ Tứ vai ác lão đại bị bệnh kiều kia mà biết được……

Hi Tửu cả người đều không tốt, chậm rãi thu hồi nụ cười.

“Tôi có thể mời cô đi ăn trưa không?” Tạ Quân ôn nhu nói.

Hi Tửu suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

Người xưa có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, cùng Tạ Quân ăn cơm trưa, xem hắn ta cùng nguyên thân rốt cuộc là quan hệ thế nào, như vậy sẽ dự tính tốt hơn.

Hai người họ không có tâm tình ăn cơm trưa.

Tạ Quân buông đũa, lấy khắn lau miệng, hạ giọng: “Chị dâu.”

Quả nhiên là nhận ra cô.

Hi Tửu cũng bất động thanh sắc mà lau miệng.



“Tôi muốn làm một giao dịch với chị dâu.” Tạ Quân đẩy qua một tấm thẻ, “Tôi muốn nhờ chị dâu giúp tôi chú ý xem anh trai tôi có hành động gì. Nếu có, xin hãy nói cho tôi biết. Tất nhiên, tôi sẽ không để chị dâu vất vả.”

Hi Tửu nhìn đến tấm thẻ ngân hàng, tâm cũng dao động, bất quá vẫn phải nhịn xuống, trấn định mở miệng: “Tôi rất yêu Tạ Tứ, tôi sẽ không phản bội anh ấy.”

Tạ Quân thấp giọng cười một tiếng, ngữ điệu mê hoặc: “Chị dâu, tôi là em trai của Tạ Tứ, sao có thể làm tổn thương anh ấy? Tôi cũng là nghĩ đến chị. Nghĩ đi, anh trai tôi vẫn chưa tiếp quản nhà họ Tạ mà đã có rất nhiều phụ nữ nhớ thương anh ấy rồi. Trong tương lai, nếu anh ấy thật sự trở thành gia chủ của Tạ gia. Vị trí bên cạnh anh ấy có còn là chị sao? “

Hi Tửu nhìn Tạ Quân một hồi.

Xác định trong mắt hắn ta chỉ có ý “Tôi là đang gạt người, tôi là đang lợi dụng người.”

Như trút được gánh nặng.

Xem ra nguyên thân và Tạ Quân không có một chân.

Tạ Quân này 80% là đã cho người điều tra cô, nghĩ rằng cô là loại não tàn không có chỉ số thông minh, nên hắn ta mới lấy bài để lừa gạt cô.

Thật tốt quá!

Hi Tửu trong lòng xoa xoa tay hào hứng.

hiện tại cô cần có người muốn lấy tiền để lừa gạt cô!

Thấy Hi Tửu không nói chuyện, Tạ Quân cho rằng cô đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, đúng lúc thêm củi vào lò.

“Còn có.” Tạ Quân quét mắt đến túi hàng của Hi Tửu, loại nhãn hiệu này, con gái nhà họ Tạ cũng không thèm nhìn tới. Có thể thấy Tạ Tứ không đưa cho tiền tiêu vặt cho Hi Tửu. Tạ Quân càng thêm tự tin hơn, “Chị dâu, chắc giờ chị đang thiếu tiền rồi? Phụ nữ không có tiền, lại càng không thể ăn diện, làm sao có thể giữ được người đàn ông của mình?”

Hắn ta tỏ ra ân cần: “Chị dâu, đừng lo lắng, cho dù một ngày nào đó, tôi có trở thành chủ nhân của gia đình họ Tạ, tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với em và anh trai của tôi, chị muốn gì tôi đều sẽ thỏa mãn, còn có…”

Còn có?

Đừng có ngừng giữa chừng chứ!

Hi Tửu nức nở lớn tiếng, ngắt lời Tạ Quân, đưa tay ra, chuẩn xác bắt lấy thẻ ngân hàng, vẻ mặt đau khổ: “Anh nói đúng. Bây giờ A Tứ không yêu tôi. Nếu anh ấy thực sự trở thành chủ nhân của gia tộc, hẳn sẽ bỏ rơi tôi. Tôi hứa với anh, yên tâm, tôi sẽ giúp anh để ý đến A Tứ. “

Tạ Quân cong môi, vừa lòng nhấp một ngụm trà.

Thật đúng nữ nhân dễ lừa gạt.

Hi Tửu cầm thẻ đi thẳng đến ngân hàng, nhìn thấy số dư hiện ra 5 vạn, liền vui vẻ đi về.

Vẫn là Tạ Quân hào phóng!

Hiện tại, hắn ta chỉ là đứa con hoang không quyền thế mà sẵn sàng bỏ ra 500 vạn, thực sự là một người rộng lượng!

Về đến nhà, Hi Tửu liền chạy đến phòng làm việc của Tạ Tứ, khóc đến hoa lê đái vũ: “Chồng à, em muốn nói với anh một chuyện, đứa em khốn nạn của anh …”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương