Nữ Phụ Ác Độc Công Lược Nam Phụ Phản Diện
-
Chương 6: Hoàn
19.
Tôi đã dành thời gian để tìm hiểu về quá khứ của nguyên chủ.
Ba năm trước Khương Thanh Nguyệt đã bị tai nạn giao thông, sau khi bị tai nạn, ký ức hoàn toàn biến mất, tính cách hoàn toàn thay đổi.
Mẹ Khương nói tôi càng giống lúc trước, có thể ý bà là giống trước khi bị tai nạn giao thông.
Trùng hợp là tôi đã đảm nhiệm nhân vật nữ phụ độc ác ở nhiều thế giới khác nhau trong ba năm.
Ba năm trước, tôi không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình là ai.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến.
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tôi không thể liên lạc với Thịnh Minh Tễ.
Để tìm cho chính mình một đường thoát, Thịnh Minh Tễ đã bỏ thi các kỳ thi thử, duy trì ở vị trí thứ 20 trong lớp.
Nhưng dù vậy, chuyện đó vẫn khiến cho mẹ Thịnh kiêng dè.
Nửa tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ Thịnh đã tìm đủ loại lý do để cắt xén khẩu phần ăn và tiền tiêu vặt của cậu, thậm chí có đôi khi còn cắt bỏ phần cơm để bỏ đói cậu.
Việc này không khó giải quyết bởi vì mỗi ngày tôi có thể bù lại thức ăn cho cậu.
Nhưng liên lạc không được là vì sao?
Sau khi nghe ngóng, sự nghi ngờ của tôi đã được chứng thực.
Thịnh Minh Tễ bị cấm túc.
Mục đích là để ngăn cản cậu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi vô cùng tức giận.
Tôi đã dạy kèm cho cậu ấy học hành.
Tôi vỗ béo cho cậu.
Thịnh Minh Tễ giống như là một chú mèo được tôi chăm bẵm vậy.
Tôi thì có thể vê tròn nặn dẹt cậu ấy, nhưng người khác thì không có cái quyền bắt nạt cậu.
Nửa đêm, tôi lao thẳng đến biệt thự nhà họ Thịnh.
Ngọn đèn vẫn bật sáng trên căn gác nhỏ hẻo lánh.
Tôi men theo cạnh tường, leo lên.
Cái kỹ năng này nghe có vẻ khó tin, nhưng... dù sao tôi cũng đã từng xuyên qua các thế giới cổ đại, tu chân, ở mấy thế giới này mà không có kỹ năng thì sao có thể sinh tồn được.
Tôi gõ gõ cửa sổ nhỏ.
Thịnh Minh Tễ ngạc nhiên nhìn tôi.
Các cửa sổ không có bị khóa.
Có lẽ mẹ Thịnh cảm thấy nếu cậu nhảy xuống thì ít nhất cậu sẽ bị gãy xương nên bà ta vô cùng tự tin để cửa không khóa.
Căn phòng của Thịnh Minh Tễ nhỏ và đơn sơ đến đáng thương, hoàn toàn trái ngược với vẻ hoành tráng bên ngoài.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Đến cứu cậu."
“Vậy bây giờ chúng ta chạy nhé?”
"Không cần gấp, sáng mai chúng ta lại chạy, trước tiên cậu nên ngủ một giấc thật ngon để tiết kiệm sức lực."
Dường như Thịnh Minh Tễ cảm thấy an tâm khi có tôi.
"À đúng rồi!"
Tôi lấy từ trong túi ra một miếng bánh nhỏ, nó đã bị đè bẹp đến nhìn không ra hình dạng.
Nhưng tôi vẫn cắm cây nến vào và thắp lửa.
"Thịnh Minh Tễ, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
20.
Tôi đã xem thông tin của Thịnh Minh Tễ, ngày sinh nhật của cậu ấy là vào ngày thi tuyển sinh đại học.
Tôi đã mua nó trên đường tới đây.
Không ngờ chỉ một miếng bánh ngọt nát bét đã làm Thịnh meo meo vô cùng cảm động.
Sáng sớm hôm sau, tôi buộc chặt sợi dây thừng, để cậu đi xuống trước.
Thịnh Minh Tễ hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu không đi thi à?”
“Tôi không cần thi, ba mẹ tôi đầu tư cho nhà trường nên tôi có thể được tuyển thẳng.”
Thịnh Minh Tễ cũng được tính là người trong giới này nên đối với chuyện này không hề cảm thấy bất ngờ.
"Vậy cậu đi cùng tôi đi."
“Tôi không đi.” Tôi chớp mắt nhìn. “Tôi muốn làm một cú lớn.”
Mẹ Thịnh đã sắp xếp rất nhiều bảo an ở cửa ra.
Khi Thịnh Minh Tễ leo xuống dưới thì đã bị bắt gặp.
Một nhóm đàn ông mạnh mẽ bước tới giữ cậu lại.
Cùng lúc đó, tôi đập vỡ kính cửa sổ.
Âm thanh vỡ vụn chói tai vang lên làm mọi người đều chú ý.
Lúc này, mọi người trong biệt thự đều đi ra.
Tôi ném que diêm xuống tầng dưới, châm miếng vải xăng đã chuẩn bị từ trước.
Một ngọn lửa bùng lên.
Mọi người đều hỗn loạn.
Có người thì đang vội vã dập lửa.
Có người thì muốn đi bắt Thịnh Minh Tễ.
Có người thì muốn bắt tôi.
Một lúc sau, hai đoàn xe cảnh sát dừng trước cửa biệt thự.
"Có báo án ở đây có người ngược đãi trẻ vị thành niên. "
"Nghe nói ở đây có trộm?"
Loạn càng thêm loạn, vô cùng náo nhiệt.
Chuông báo động, lửa, tiếng la hét, chửi bới.
Đây mới đúng là phong cách nên có của nhân vật phản diện.
Khi bình minh ló dạng, tôi đã nói to với Thịnh Minh Tễ:
"Đi đi! Đại học đang đợi cậu!"
Chàng trai lợi dụng sự hỗn loạn để thoát ra, chạy về hướng mặt trời mọc.
21.
Khi cảnh sát xô cửa trước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Hệ thống, độ thiện cảm hiện tại là bao nhiêu?"
m thanh hệ thống đã bị tôi chặn từ cái buổi đính hôn đến giờ.
Tôi gần như quên mất sự tồn tại của nó.
"Ký chủ à, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi, huhuhu!"
“Điểm hảo cảm hiện tại là 70 điểm!”
“Tăng nhanh vậy sao?” Tôi ngạc nhiên.
Nhưng tôi đã ngạc nhiên quá sớm.
Bởi vì hệ thống nói: “Ký chủ, độ hảo cảm của cô đối với Thịnh Minh Tễ cũng là 50 điểm rồi.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu.
Sau đó suy nghĩ cẩn thận, tôi đã trải qua nhiều thế giới khác nhau, sắm vai nữ phụ độc ác bị người khác khinh thường.
Tôi luôn cô độc một mình.
Cho đến khi gặp Thịnh Minh Tễ, tôi dường như đã tìm được một người giống như mình.
Chắc có lẽ là tình cảm cùng chung chí hướng, đồng cảm với nhau chăng!?
Sau khi cảnh sát trải qua một cuộc điều tra, họ phát hiện bà Thịnh bị tình nghi bạo hành trẻ vị thành niên, nên đã mang bà ta đi.
Còn tôi thì sao?
Không bị gì cả!!!
Ta là khách do cậu chủ nhỏ Thịnh Minh Tễ mời đến, sao lại nói ta đột nhập nhà dân được?
Không tin thì có thể đi hỏi Thịnh Minh Tễ à nha!
Tấm vải tôi ném xuống căn bản không có dính xăng nên sẽ không cháy được lâu.
Chỉ là cổ vũ thí sinh tham gia thi tuyển sinh đại học.
Cảnh sát giáo dục tôi vài ba câu rồi thả tôi đi.
Thịnh Minh Tễ lần này đã phát huy toàn bộ thực lực trong phòng thi.
Không có gì ngạc nhiên khi cậu trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh.
Thành tích của cậu cực kỳ kinh diễm, hoàn toàn đè bẹp Thịnh Ninh Dạ.
Ngay khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cậu đã hợp tác với cảnh sát điều tra việc mẹ Thịnh ngược đãi cậu.
Nhà họ Thịnh muốn đi nhờ vả quan hệ cũng vô dùng, giới truyền thông đã dẫn đầu tham gia vào chuyện này.
Thủ khoa toàn tỉnh đã bị ngược đãi trong một thời gian dài.
Tổng hợp lại những thông tin này đủ sức để gây xôn xao dư luận trong kỳ nghỉ hè này.
Tất nhiên, Thịnh Minh Tễ cũng sẽ đánh đổi một số thứ.
Cậu sẽ không bao giờ được trở về nhà họ Thịnh nữa.
Cậu thuê một căn nhà bên ngoài và tự học trước về tài chính.
Tôi nói: “Thịnh Minh Tễ, cậu cứ tiếp tục bộc lộ tài năng, chờ cậu tỏa sáng thì ba cậu cũng sẽ chủ động đến tìm cậu thôi.”
"Được."
Cậu luôn làm theo chỉ thị của tôi một cách vô điều kiện.
Đồng thời, thái độ của ba mẹ đối với tôi cũng dần thay đổi.
Ba tôi thậm chí còn có ý định giao tài sản của gia đình cho tôi, tôi đã học vô cùng chăm chỉ.
Nửa học kỳ sau của đại học năm nhất, Thịnh Minh Tễ bộc lộ tài năng, kiếm được số tiền đầu tiên.
Cậu bắt đầu “báo đáp” tôi.
Đưa tôi đến nhà hàng yêu thích, mỗi ngày đều mời tôi trà sữa cùng nhiều đồ ăn vặt và các loại điểm tâm.
Những người giao hàng ở khu vực này đều biết tôi.
Họ còn trêu đùa: "Bạn trai cô lại đặt đồ ăn cho cô này."
Tôi đã nói với bọn họ nhiều lần rằng cậu ấy không phải là bạn trai của tôi nhưng họ đều không tin.
"Không phải bạn trai thì sao lại tốt với cô như vậy chứ?"
Dần dà, tôi cũng lười giải thích.
Vào năm thứ hai đại học, tôi và bạn học cùng nhau đi mật thất đáng sợ.
Thịnh Minh Tễ cũng đi theo.
Tôi hỏi: “Không phải là gần đây cậu bận lắm sao? Sao lại có thời gian đi chơi với tôi?”
"Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma, tôi phải đi cùng cậu."
"Ồ."
Nhưng mà, chờ chút: “Sao cậu biết tôi sợ ma?”
22.
Chuyện này thật kỳ lạ, Khương Thanh Nguyệt kia không có sợ ma.
Tôi cũng chưa từng nói với Thịnh Minh Tễ, sao cậu lại biết được nhỉ?
Thịnh Minh Tễ còn chưa kịp giải thích thì trò chơi đã bắt đầu.
Mọi người đều tham gia vào quá trình giải mã căng thẳng.
Toàn bộ hành trình, Thịnh Minh Tễ luôn chắn trước mặt tôi, vì vậy NPC sẽ hù dọa cậu ấy trước, chứ không phải tôi.
Càng về cuối, tôi bị một NPC gọi tên, phải tiếp nhận trừng phạt một mình.
Tôi sẽ bị nhốt vào một chiếc tủ nhỏ và ngồi một mình trong bóng tối trong 5 phút.
Trong khoảng thời gian này, phải chịu đựng nhiều hiệu ứng âm thanh như tiếng quỷ gõ cửa, tiếng ma khóc.
Khoảnh khắc trước khi cánh cửa tủ đóng lại, Thịnh Minh Tễ bất chấp các quy tắc, chen lấn theo vào.
Tủ quần áo nhỏ, chỉ đủ cho một người.
Cậu vừa bước vào, không gian lập tức chật chội, tôi chỉ có thể dựa lưng vào tường, còn người thì dựa sát vào cậu.
Khoảng cách quá gần.
Chúng tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nhau.
Hiệu ứng âm thanh đáng sợ vang lên, Thịnh Minh Tễ đeo tai nghe vào cho tôi.
Giai điệu du dương nhẹ nhàng xua tan đi nỗi sợ hãi.
"Em biết không, dù cơn mưa lớn làm cả thành phố đảo điên, anh cũng sẽ ôm em trong vòng tay..."
Tôi nhanh chóng ngước mắt lên.
Thịnh Minh Tễ đang nhìn vào vách tường, giả vờ trấn định.
Cậu đã cao hơn, đường nét cũng đã chững chạc hơn so với lúc mười bảy tuổi.
Đúng rồi, có lẽ bởi vì tôi thích kiểu đàn ông có cơ bắp, nên cậu mỗi ngày đều đi tập thể hình, thực sự cậu đã không còn là người thiếu niên gầy yếu như trước nữa.
Cậu ở hiện tại vừa hay là kiểu tôi thích nhất, khi mặc quần áo có vẻ gầy, nhưng khi c ởi quần áo lại rất rắn chắc. Dáng vẻ trưởng thành của cậu hoàn toàn là nhắm vào tuýp người tôi thích mà, tôi có chút thèm rồi!!!
Tôi chưa bao giờ nói mình là người có liêm sỉ cả, nghĩ gì làm đó, tôi đưa tay sờ cơ bụng của cậu.
Thịnh Minh Tễ hoảng hốt: “Cậu làm gì vậy?”
"Tôi chỉ muốn chạm vào nó."
Vừa dứt lời, hồn ma đã tới gõ cửa, giọng nói khàn khàn xuyên vào tiếng nhạc trong tai nghe.
Thịnh Minh Tễ nói: "Đừng sợ, tôi đi ngăn cản nó, cho dù nó có đi vào, cậu cũng đừng nhìn mặt hắn. Cậu... có thể thoải mái…sờ."
"Bíp- - - -"
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên.
“Độ hảo cảm đối với Thịnh Minh Tễ của ký chủ tăng lên.”
“Độ hảo cảm đối với Thịnh Minh Tễ của ký chủ lần nữa tăng lên.”
“Độ hảo cảm đối với Thịnh Minh Tễ….”
Mức độ hảo cảm của tôi dành cho Thịnh Minh Tễ trực tiếp tăng vụt tới 90 điểm.
Tại thời khắc này, tôi đã hiểu rõ.
Tôi thích cậu.
Thích thì phải nói ra, tôi sẽ không dấu diếm.
"Thịnh Minh Tễ, để tôi nói cho cậu một chuyện."
"Ừm."
"Trước tiên, tôi muốn xác thực một chuyện, cậu có thích Nguyễn Niệm Niệm không?"
Thịnh Minh Tễ suy tư một chút, cái tên Nguyễn Niệm Niệm đối với cậu có chút xa lạ.
"Là nữ sinh trung học đó sao, tôi không thích cô ta. Tôi với cô ta cũng không có liên lạc, cả wechat cũng đã xóa.”
Tuyệt vời, cốt truyện đã bị thay đổi.
Cậu hỏi: "Sao vậy, sao đột nhiên lại nhắc đến người đó."
“Nếu cậu không thích cô ta, vậy thì Thịnh Minh Tễ, tôi muốn hôn cậu.”
Thịnh Minh Tễ sững sờ.
Tôi kiễng chân lên hôn vào mặt cậu và nói: "Tôi thích cậu."
23.
Trong bóng tối, yết hầu của Thịnh Minh Tễ cứ lăn lên xuống.
Cậu cố gắng áp chế ngọn lửa đang bùng lên.
Đó là sự khát vọng, cũng là dục niệm
Tôi mỉm cười hỏi: “Anh có thích em không?”
Tôi biết câu trả lời, vì độ hảo cảm của anh đối với tôi đã sớm đạt điểm tối đa.
Nhưng tôi muốn chính tai nghe anh ấy nói.
Thịnh Minh Tễ không có trả lời.
Anh nâng mặt tôi lên, trực tiếp hôn đáp lại tôi.
Ban đầu nụ hôn rất gấp gáp, nhưng dường như cảm nhận được tôi bị hoảng, nên sau đó rất nhẹ nhàng, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí như sợ làm tôi sợ.”
“Anh thích em, Khương Thanh Nguyệt, anh rất thích em.”
Hơi thở quanh quẩn bên tai làm tôi có chút ngứa.
“Anh thực sự rất rất thích em.”
“Khương Thanh Nguyệt, anh yêu em.”
Khi NPC mở cửa tủ quần áo, tôi ôm cổ Thịnh Minh Tễ, cả hai hôn nhau say đắm.
(NPC - Non-player character: thường được sử dụng để thể hiện các vai trò phụ, như nhân vật phụ, quân địch, hoặc nhân viên trong trò chơi.)
24.
Nắm tay nhau trở về nhà.
Tôi hỏi Thịnh Minh Tễ: “Anh còn chưa trả lời em, sao anh biết em sợ ma?”
Thịnh Minh Tễ suy nghĩ một chút.
"Thanh Thanh, em có từng nghĩ đến có khả năng này không?"
"Khả năng gì?"
"Thật ra... em vốn dĩ chính là Khương Thanh Nguyệt."
Tôi không ngạc nhiên khi nghe điều này.
Thực ra, trong mấy năm này, đủ loại dấu hiệu cho thấy tôi vốn dĩ là Khương Thanh Nguyệt.
Sau đó vụ tai nạn giao thông năm mười lăm tuổi, tôi bị ai đó chiếm đoạt thân thể.
Kẻ xuyên không đã chiếm lấy cơ thể tôi, vì vậy tính cách thay đổi mạnh mẽ và trở nên ỷ mạnh hiếp yếu.
Và tôi, người bị mất ký ức, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một nữ phụ độc ác ở nhiều thế giới khác nhau.
Cha mẹ là người đầu tiên phát hiện ra.
Bọn họ nhiều lần thăm dò, phát hiện kẻ chiếm lấy thân xác con gái mình là người có tích cách rất xấu, trời sinh hư hỏng.
Cô ta không chỉ chiếm lấy th@n thể con gái họ. mà còn làm hỏng thanh danh của cô, ngỗ ngược, không nghe lời.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là Thịnh Ninh Dạ.
Bởi vì tôi đã ghét Thịnh Ninh Dạ từ khi còn nhỏ.
Nhưng tại sao sau vụ tai nạn, thì lại mê Thịnh Ninh Dạ như điếu đổ đây.
Bây giờ, tôi đã quay trở lại.
Ba mẹ tôi sẽ đối xử với tôi càng ngày càng tốt.
Chẳng trách, ngay từ ngày đầu tiên xuyên vào, tôi đã cảm thấy thân thể này vô cùng quen thuộc.
"Thanh Thanh, thật ra anh... đã thích em từ lâu rồi."
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên.
“Thật ra chúng ta đã biết nhau từ hồi cấp hai, chỉ là em đã quên.”
Thịnh Minh Tễ hơi buồn bã.
“Em không giống những người khác, bọn họ bắt nạt anh, em liền dạy anh làm thế nào để trả đũa lại họ. Em có rất nhiều ý tưởng xấu xa, nhưng mà, anh rất thích.”
Đột nhiên tôi nhớ ra, khi Thịnh Minh Tễ học lớp 10, anh ấy đã viết một bức thư tình cho Khương Thanh Nguyệt!
Vậy ra là, bức thư đó thực ra được viết cho tôi!
Nhưng lúc đó Thịnh Minh Tễ không biết Khương Thanh Nguyệt đã không phải là Khương Thanh Nguyệt mà anh thích nữa.
Nhưng mà chờ đã, thế giới này không phải là một cuốn sách sao?
Tôi hỏi hệ thống: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này, hệ thống mới thú nhận: “Khương Thanh Nguyệt trong nguyên tác chính là một nữ xuyên sách, cuối cùng bị nữ chính Nguyễn Niệm Niệm - người của thế giới này đánh bại.”
"Sao mi không nói với tao sớm hơn?!"
“Là do cô không có hỏi tôi mà.” Nó tủi thân.
“Nếu như vậy nghĩa là tao quay trở về nhà mình, vì sao còn có nhiệm vụ công lược vậy?”
Hệ thống nói: “Bởi vì khi kẻ xuyên sách đến, cốt truyện đã được viết xong, thế giới này đã hoàn thiện. Ký chủ nhất định sẽ có một kết cục vô cùng bi thảm. Bản hệ thống đã mô phỏng vô số cách, và đây là con đường duy nhất có thể dẫn cô đi tới happy ending (HE).”
"Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
"Chào mừng về nhà."
25.
Hệ thống đã viên mãn rời đi.
Nó là một hệ thống tốt, ngay cả khi nó hơi ngớ ngẩn...nhưng nó đã giúp cho tôi rất nhiều.
Sau đó, Thịnh Minh Tễ và tôi nuôi một con mèo, đặt tên nó là Hệ thống.
Trong lúc học đại học, Thịnh Minh Tễ đã bộc lộ hết tài năng phi thường của mình, trở thành tài năng trẻ được chú ý nhiều nhất.
Mà Thịnh Ninh Dạ so với Thịnh Minh Tễ, càng trở nên bình thường.
Đích thân giám đốc Thịnh đã từ mình mời Thịnh Minh Tễ quay lại quản lý công ty.
Bởi vì đối tác đã mở lời là sẽ chỉ hợp tác với Thịnh Minh Tễ.
Giá trị tài sản của Thịnh Minh Tễ đã tăng gấp bội.
Và tôi cũng đã trở thành người thừa kế của Khương thị.
Mẹ Thịnh lâm bệnh nặng, không bao lâu liền qua đời.
Giám đốc Thịnh sau đó cũng lâm bệnh, có lẽ là báo ứng.
Yêu đương với Thịnh Minh Tễ rất ngọt ngào.
Chỉ là… tôi luôn mệt mỏi suốt cả ngày.
Anh đã cày cấy cả đêm chỉ để chứng minh với tôi…rằng anh ấy không phải là cún con.
Tôi cũng hối hận lắm vì sao lúc trước lại nói từ đó cơ chứ!!!
Nếu biết trước có ngày bị anh “trả thù” như thế này thì dù có bị đánh chết tôi cũng không thách thức danh dự của anh!
Sau đó, Thịnh Ninh Dạ và Nguyễn Niệm Niệm kết hôn.
Họ đã thay đổi rất nhiều.
Thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, cuối cùng họ đã trở thành những người bình thường với tính cách bình thường.
Mọi người đều tìm thấy kết cuộc của riêng mình.
Năm hai mươi bốn tuổi, tôi và Thịnh Minh Tễ tôi kết hôn.
Trong không khí vàng thơ của mùa thu, chúng tôi nắm tay, trở thành người nhà của nhau.
Là nhân vật chính hay vai phụ thì sao?
Tương lai do chính mình vẽ ra.
Chúng ta lại đón mặt trời mọc.
Chạy về phía hạnh phúc.
HẾT TRUYỆN
Tôi đã dành thời gian để tìm hiểu về quá khứ của nguyên chủ.
Ba năm trước Khương Thanh Nguyệt đã bị tai nạn giao thông, sau khi bị tai nạn, ký ức hoàn toàn biến mất, tính cách hoàn toàn thay đổi.
Mẹ Khương nói tôi càng giống lúc trước, có thể ý bà là giống trước khi bị tai nạn giao thông.
Trùng hợp là tôi đã đảm nhiệm nhân vật nữ phụ độc ác ở nhiều thế giới khác nhau trong ba năm.
Ba năm trước, tôi không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình là ai.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến.
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tôi không thể liên lạc với Thịnh Minh Tễ.
Để tìm cho chính mình một đường thoát, Thịnh Minh Tễ đã bỏ thi các kỳ thi thử, duy trì ở vị trí thứ 20 trong lớp.
Nhưng dù vậy, chuyện đó vẫn khiến cho mẹ Thịnh kiêng dè.
Nửa tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ Thịnh đã tìm đủ loại lý do để cắt xén khẩu phần ăn và tiền tiêu vặt của cậu, thậm chí có đôi khi còn cắt bỏ phần cơm để bỏ đói cậu.
Việc này không khó giải quyết bởi vì mỗi ngày tôi có thể bù lại thức ăn cho cậu.
Nhưng liên lạc không được là vì sao?
Sau khi nghe ngóng, sự nghi ngờ của tôi đã được chứng thực.
Thịnh Minh Tễ bị cấm túc.
Mục đích là để ngăn cản cậu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi vô cùng tức giận.
Tôi đã dạy kèm cho cậu ấy học hành.
Tôi vỗ béo cho cậu.
Thịnh Minh Tễ giống như là một chú mèo được tôi chăm bẵm vậy.
Tôi thì có thể vê tròn nặn dẹt cậu ấy, nhưng người khác thì không có cái quyền bắt nạt cậu.
Nửa đêm, tôi lao thẳng đến biệt thự nhà họ Thịnh.
Ngọn đèn vẫn bật sáng trên căn gác nhỏ hẻo lánh.
Tôi men theo cạnh tường, leo lên.
Cái kỹ năng này nghe có vẻ khó tin, nhưng... dù sao tôi cũng đã từng xuyên qua các thế giới cổ đại, tu chân, ở mấy thế giới này mà không có kỹ năng thì sao có thể sinh tồn được.
Tôi gõ gõ cửa sổ nhỏ.
Thịnh Minh Tễ ngạc nhiên nhìn tôi.
Các cửa sổ không có bị khóa.
Có lẽ mẹ Thịnh cảm thấy nếu cậu nhảy xuống thì ít nhất cậu sẽ bị gãy xương nên bà ta vô cùng tự tin để cửa không khóa.
Căn phòng của Thịnh Minh Tễ nhỏ và đơn sơ đến đáng thương, hoàn toàn trái ngược với vẻ hoành tráng bên ngoài.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Đến cứu cậu."
“Vậy bây giờ chúng ta chạy nhé?”
"Không cần gấp, sáng mai chúng ta lại chạy, trước tiên cậu nên ngủ một giấc thật ngon để tiết kiệm sức lực."
Dường như Thịnh Minh Tễ cảm thấy an tâm khi có tôi.
"À đúng rồi!"
Tôi lấy từ trong túi ra một miếng bánh nhỏ, nó đã bị đè bẹp đến nhìn không ra hình dạng.
Nhưng tôi vẫn cắm cây nến vào và thắp lửa.
"Thịnh Minh Tễ, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
20.
Tôi đã xem thông tin của Thịnh Minh Tễ, ngày sinh nhật của cậu ấy là vào ngày thi tuyển sinh đại học.
Tôi đã mua nó trên đường tới đây.
Không ngờ chỉ một miếng bánh ngọt nát bét đã làm Thịnh meo meo vô cùng cảm động.
Sáng sớm hôm sau, tôi buộc chặt sợi dây thừng, để cậu đi xuống trước.
Thịnh Minh Tễ hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu không đi thi à?”
“Tôi không cần thi, ba mẹ tôi đầu tư cho nhà trường nên tôi có thể được tuyển thẳng.”
Thịnh Minh Tễ cũng được tính là người trong giới này nên đối với chuyện này không hề cảm thấy bất ngờ.
"Vậy cậu đi cùng tôi đi."
“Tôi không đi.” Tôi chớp mắt nhìn. “Tôi muốn làm một cú lớn.”
Mẹ Thịnh đã sắp xếp rất nhiều bảo an ở cửa ra.
Khi Thịnh Minh Tễ leo xuống dưới thì đã bị bắt gặp.
Một nhóm đàn ông mạnh mẽ bước tới giữ cậu lại.
Cùng lúc đó, tôi đập vỡ kính cửa sổ.
Âm thanh vỡ vụn chói tai vang lên làm mọi người đều chú ý.
Lúc này, mọi người trong biệt thự đều đi ra.
Tôi ném que diêm xuống tầng dưới, châm miếng vải xăng đã chuẩn bị từ trước.
Một ngọn lửa bùng lên.
Mọi người đều hỗn loạn.
Có người thì đang vội vã dập lửa.
Có người thì muốn đi bắt Thịnh Minh Tễ.
Có người thì muốn bắt tôi.
Một lúc sau, hai đoàn xe cảnh sát dừng trước cửa biệt thự.
"Có báo án ở đây có người ngược đãi trẻ vị thành niên. "
"Nghe nói ở đây có trộm?"
Loạn càng thêm loạn, vô cùng náo nhiệt.
Chuông báo động, lửa, tiếng la hét, chửi bới.
Đây mới đúng là phong cách nên có của nhân vật phản diện.
Khi bình minh ló dạng, tôi đã nói to với Thịnh Minh Tễ:
"Đi đi! Đại học đang đợi cậu!"
Chàng trai lợi dụng sự hỗn loạn để thoát ra, chạy về hướng mặt trời mọc.
21.
Khi cảnh sát xô cửa trước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Hệ thống, độ thiện cảm hiện tại là bao nhiêu?"
m thanh hệ thống đã bị tôi chặn từ cái buổi đính hôn đến giờ.
Tôi gần như quên mất sự tồn tại của nó.
"Ký chủ à, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi, huhuhu!"
“Điểm hảo cảm hiện tại là 70 điểm!”
“Tăng nhanh vậy sao?” Tôi ngạc nhiên.
Nhưng tôi đã ngạc nhiên quá sớm.
Bởi vì hệ thống nói: “Ký chủ, độ hảo cảm của cô đối với Thịnh Minh Tễ cũng là 50 điểm rồi.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu.
Sau đó suy nghĩ cẩn thận, tôi đã trải qua nhiều thế giới khác nhau, sắm vai nữ phụ độc ác bị người khác khinh thường.
Tôi luôn cô độc một mình.
Cho đến khi gặp Thịnh Minh Tễ, tôi dường như đã tìm được một người giống như mình.
Chắc có lẽ là tình cảm cùng chung chí hướng, đồng cảm với nhau chăng!?
Sau khi cảnh sát trải qua một cuộc điều tra, họ phát hiện bà Thịnh bị tình nghi bạo hành trẻ vị thành niên, nên đã mang bà ta đi.
Còn tôi thì sao?
Không bị gì cả!!!
Ta là khách do cậu chủ nhỏ Thịnh Minh Tễ mời đến, sao lại nói ta đột nhập nhà dân được?
Không tin thì có thể đi hỏi Thịnh Minh Tễ à nha!
Tấm vải tôi ném xuống căn bản không có dính xăng nên sẽ không cháy được lâu.
Chỉ là cổ vũ thí sinh tham gia thi tuyển sinh đại học.
Cảnh sát giáo dục tôi vài ba câu rồi thả tôi đi.
Thịnh Minh Tễ lần này đã phát huy toàn bộ thực lực trong phòng thi.
Không có gì ngạc nhiên khi cậu trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh.
Thành tích của cậu cực kỳ kinh diễm, hoàn toàn đè bẹp Thịnh Ninh Dạ.
Ngay khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cậu đã hợp tác với cảnh sát điều tra việc mẹ Thịnh ngược đãi cậu.
Nhà họ Thịnh muốn đi nhờ vả quan hệ cũng vô dùng, giới truyền thông đã dẫn đầu tham gia vào chuyện này.
Thủ khoa toàn tỉnh đã bị ngược đãi trong một thời gian dài.
Tổng hợp lại những thông tin này đủ sức để gây xôn xao dư luận trong kỳ nghỉ hè này.
Tất nhiên, Thịnh Minh Tễ cũng sẽ đánh đổi một số thứ.
Cậu sẽ không bao giờ được trở về nhà họ Thịnh nữa.
Cậu thuê một căn nhà bên ngoài và tự học trước về tài chính.
Tôi nói: “Thịnh Minh Tễ, cậu cứ tiếp tục bộc lộ tài năng, chờ cậu tỏa sáng thì ba cậu cũng sẽ chủ động đến tìm cậu thôi.”
"Được."
Cậu luôn làm theo chỉ thị của tôi một cách vô điều kiện.
Đồng thời, thái độ của ba mẹ đối với tôi cũng dần thay đổi.
Ba tôi thậm chí còn có ý định giao tài sản của gia đình cho tôi, tôi đã học vô cùng chăm chỉ.
Nửa học kỳ sau của đại học năm nhất, Thịnh Minh Tễ bộc lộ tài năng, kiếm được số tiền đầu tiên.
Cậu bắt đầu “báo đáp” tôi.
Đưa tôi đến nhà hàng yêu thích, mỗi ngày đều mời tôi trà sữa cùng nhiều đồ ăn vặt và các loại điểm tâm.
Những người giao hàng ở khu vực này đều biết tôi.
Họ còn trêu đùa: "Bạn trai cô lại đặt đồ ăn cho cô này."
Tôi đã nói với bọn họ nhiều lần rằng cậu ấy không phải là bạn trai của tôi nhưng họ đều không tin.
"Không phải bạn trai thì sao lại tốt với cô như vậy chứ?"
Dần dà, tôi cũng lười giải thích.
Vào năm thứ hai đại học, tôi và bạn học cùng nhau đi mật thất đáng sợ.
Thịnh Minh Tễ cũng đi theo.
Tôi hỏi: “Không phải là gần đây cậu bận lắm sao? Sao lại có thời gian đi chơi với tôi?”
"Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma, tôi phải đi cùng cậu."
"Ồ."
Nhưng mà, chờ chút: “Sao cậu biết tôi sợ ma?”
22.
Chuyện này thật kỳ lạ, Khương Thanh Nguyệt kia không có sợ ma.
Tôi cũng chưa từng nói với Thịnh Minh Tễ, sao cậu lại biết được nhỉ?
Thịnh Minh Tễ còn chưa kịp giải thích thì trò chơi đã bắt đầu.
Mọi người đều tham gia vào quá trình giải mã căng thẳng.
Toàn bộ hành trình, Thịnh Minh Tễ luôn chắn trước mặt tôi, vì vậy NPC sẽ hù dọa cậu ấy trước, chứ không phải tôi.
Càng về cuối, tôi bị một NPC gọi tên, phải tiếp nhận trừng phạt một mình.
Tôi sẽ bị nhốt vào một chiếc tủ nhỏ và ngồi một mình trong bóng tối trong 5 phút.
Trong khoảng thời gian này, phải chịu đựng nhiều hiệu ứng âm thanh như tiếng quỷ gõ cửa, tiếng ma khóc.
Khoảnh khắc trước khi cánh cửa tủ đóng lại, Thịnh Minh Tễ bất chấp các quy tắc, chen lấn theo vào.
Tủ quần áo nhỏ, chỉ đủ cho một người.
Cậu vừa bước vào, không gian lập tức chật chội, tôi chỉ có thể dựa lưng vào tường, còn người thì dựa sát vào cậu.
Khoảng cách quá gần.
Chúng tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nhau.
Hiệu ứng âm thanh đáng sợ vang lên, Thịnh Minh Tễ đeo tai nghe vào cho tôi.
Giai điệu du dương nhẹ nhàng xua tan đi nỗi sợ hãi.
"Em biết không, dù cơn mưa lớn làm cả thành phố đảo điên, anh cũng sẽ ôm em trong vòng tay..."
Tôi nhanh chóng ngước mắt lên.
Thịnh Minh Tễ đang nhìn vào vách tường, giả vờ trấn định.
Cậu đã cao hơn, đường nét cũng đã chững chạc hơn so với lúc mười bảy tuổi.
Đúng rồi, có lẽ bởi vì tôi thích kiểu đàn ông có cơ bắp, nên cậu mỗi ngày đều đi tập thể hình, thực sự cậu đã không còn là người thiếu niên gầy yếu như trước nữa.
Cậu ở hiện tại vừa hay là kiểu tôi thích nhất, khi mặc quần áo có vẻ gầy, nhưng khi c ởi quần áo lại rất rắn chắc. Dáng vẻ trưởng thành của cậu hoàn toàn là nhắm vào tuýp người tôi thích mà, tôi có chút thèm rồi!!!
Tôi chưa bao giờ nói mình là người có liêm sỉ cả, nghĩ gì làm đó, tôi đưa tay sờ cơ bụng của cậu.
Thịnh Minh Tễ hoảng hốt: “Cậu làm gì vậy?”
"Tôi chỉ muốn chạm vào nó."
Vừa dứt lời, hồn ma đã tới gõ cửa, giọng nói khàn khàn xuyên vào tiếng nhạc trong tai nghe.
Thịnh Minh Tễ nói: "Đừng sợ, tôi đi ngăn cản nó, cho dù nó có đi vào, cậu cũng đừng nhìn mặt hắn. Cậu... có thể thoải mái…sờ."
"Bíp- - - -"
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên.
“Độ hảo cảm đối với Thịnh Minh Tễ của ký chủ tăng lên.”
“Độ hảo cảm đối với Thịnh Minh Tễ của ký chủ lần nữa tăng lên.”
“Độ hảo cảm đối với Thịnh Minh Tễ….”
Mức độ hảo cảm của tôi dành cho Thịnh Minh Tễ trực tiếp tăng vụt tới 90 điểm.
Tại thời khắc này, tôi đã hiểu rõ.
Tôi thích cậu.
Thích thì phải nói ra, tôi sẽ không dấu diếm.
"Thịnh Minh Tễ, để tôi nói cho cậu một chuyện."
"Ừm."
"Trước tiên, tôi muốn xác thực một chuyện, cậu có thích Nguyễn Niệm Niệm không?"
Thịnh Minh Tễ suy tư một chút, cái tên Nguyễn Niệm Niệm đối với cậu có chút xa lạ.
"Là nữ sinh trung học đó sao, tôi không thích cô ta. Tôi với cô ta cũng không có liên lạc, cả wechat cũng đã xóa.”
Tuyệt vời, cốt truyện đã bị thay đổi.
Cậu hỏi: "Sao vậy, sao đột nhiên lại nhắc đến người đó."
“Nếu cậu không thích cô ta, vậy thì Thịnh Minh Tễ, tôi muốn hôn cậu.”
Thịnh Minh Tễ sững sờ.
Tôi kiễng chân lên hôn vào mặt cậu và nói: "Tôi thích cậu."
23.
Trong bóng tối, yết hầu của Thịnh Minh Tễ cứ lăn lên xuống.
Cậu cố gắng áp chế ngọn lửa đang bùng lên.
Đó là sự khát vọng, cũng là dục niệm
Tôi mỉm cười hỏi: “Anh có thích em không?”
Tôi biết câu trả lời, vì độ hảo cảm của anh đối với tôi đã sớm đạt điểm tối đa.
Nhưng tôi muốn chính tai nghe anh ấy nói.
Thịnh Minh Tễ không có trả lời.
Anh nâng mặt tôi lên, trực tiếp hôn đáp lại tôi.
Ban đầu nụ hôn rất gấp gáp, nhưng dường như cảm nhận được tôi bị hoảng, nên sau đó rất nhẹ nhàng, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí như sợ làm tôi sợ.”
“Anh thích em, Khương Thanh Nguyệt, anh rất thích em.”
Hơi thở quanh quẩn bên tai làm tôi có chút ngứa.
“Anh thực sự rất rất thích em.”
“Khương Thanh Nguyệt, anh yêu em.”
Khi NPC mở cửa tủ quần áo, tôi ôm cổ Thịnh Minh Tễ, cả hai hôn nhau say đắm.
(NPC - Non-player character: thường được sử dụng để thể hiện các vai trò phụ, như nhân vật phụ, quân địch, hoặc nhân viên trong trò chơi.)
24.
Nắm tay nhau trở về nhà.
Tôi hỏi Thịnh Minh Tễ: “Anh còn chưa trả lời em, sao anh biết em sợ ma?”
Thịnh Minh Tễ suy nghĩ một chút.
"Thanh Thanh, em có từng nghĩ đến có khả năng này không?"
"Khả năng gì?"
"Thật ra... em vốn dĩ chính là Khương Thanh Nguyệt."
Tôi không ngạc nhiên khi nghe điều này.
Thực ra, trong mấy năm này, đủ loại dấu hiệu cho thấy tôi vốn dĩ là Khương Thanh Nguyệt.
Sau đó vụ tai nạn giao thông năm mười lăm tuổi, tôi bị ai đó chiếm đoạt thân thể.
Kẻ xuyên không đã chiếm lấy cơ thể tôi, vì vậy tính cách thay đổi mạnh mẽ và trở nên ỷ mạnh hiếp yếu.
Và tôi, người bị mất ký ức, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một nữ phụ độc ác ở nhiều thế giới khác nhau.
Cha mẹ là người đầu tiên phát hiện ra.
Bọn họ nhiều lần thăm dò, phát hiện kẻ chiếm lấy thân xác con gái mình là người có tích cách rất xấu, trời sinh hư hỏng.
Cô ta không chỉ chiếm lấy th@n thể con gái họ. mà còn làm hỏng thanh danh của cô, ngỗ ngược, không nghe lời.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là Thịnh Ninh Dạ.
Bởi vì tôi đã ghét Thịnh Ninh Dạ từ khi còn nhỏ.
Nhưng tại sao sau vụ tai nạn, thì lại mê Thịnh Ninh Dạ như điếu đổ đây.
Bây giờ, tôi đã quay trở lại.
Ba mẹ tôi sẽ đối xử với tôi càng ngày càng tốt.
Chẳng trách, ngay từ ngày đầu tiên xuyên vào, tôi đã cảm thấy thân thể này vô cùng quen thuộc.
"Thanh Thanh, thật ra anh... đã thích em từ lâu rồi."
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên.
“Thật ra chúng ta đã biết nhau từ hồi cấp hai, chỉ là em đã quên.”
Thịnh Minh Tễ hơi buồn bã.
“Em không giống những người khác, bọn họ bắt nạt anh, em liền dạy anh làm thế nào để trả đũa lại họ. Em có rất nhiều ý tưởng xấu xa, nhưng mà, anh rất thích.”
Đột nhiên tôi nhớ ra, khi Thịnh Minh Tễ học lớp 10, anh ấy đã viết một bức thư tình cho Khương Thanh Nguyệt!
Vậy ra là, bức thư đó thực ra được viết cho tôi!
Nhưng lúc đó Thịnh Minh Tễ không biết Khương Thanh Nguyệt đã không phải là Khương Thanh Nguyệt mà anh thích nữa.
Nhưng mà chờ đã, thế giới này không phải là một cuốn sách sao?
Tôi hỏi hệ thống: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này, hệ thống mới thú nhận: “Khương Thanh Nguyệt trong nguyên tác chính là một nữ xuyên sách, cuối cùng bị nữ chính Nguyễn Niệm Niệm - người của thế giới này đánh bại.”
"Sao mi không nói với tao sớm hơn?!"
“Là do cô không có hỏi tôi mà.” Nó tủi thân.
“Nếu như vậy nghĩa là tao quay trở về nhà mình, vì sao còn có nhiệm vụ công lược vậy?”
Hệ thống nói: “Bởi vì khi kẻ xuyên sách đến, cốt truyện đã được viết xong, thế giới này đã hoàn thiện. Ký chủ nhất định sẽ có một kết cục vô cùng bi thảm. Bản hệ thống đã mô phỏng vô số cách, và đây là con đường duy nhất có thể dẫn cô đi tới happy ending (HE).”
"Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
"Chào mừng về nhà."
25.
Hệ thống đã viên mãn rời đi.
Nó là một hệ thống tốt, ngay cả khi nó hơi ngớ ngẩn...nhưng nó đã giúp cho tôi rất nhiều.
Sau đó, Thịnh Minh Tễ và tôi nuôi một con mèo, đặt tên nó là Hệ thống.
Trong lúc học đại học, Thịnh Minh Tễ đã bộc lộ hết tài năng phi thường của mình, trở thành tài năng trẻ được chú ý nhiều nhất.
Mà Thịnh Ninh Dạ so với Thịnh Minh Tễ, càng trở nên bình thường.
Đích thân giám đốc Thịnh đã từ mình mời Thịnh Minh Tễ quay lại quản lý công ty.
Bởi vì đối tác đã mở lời là sẽ chỉ hợp tác với Thịnh Minh Tễ.
Giá trị tài sản của Thịnh Minh Tễ đã tăng gấp bội.
Và tôi cũng đã trở thành người thừa kế của Khương thị.
Mẹ Thịnh lâm bệnh nặng, không bao lâu liền qua đời.
Giám đốc Thịnh sau đó cũng lâm bệnh, có lẽ là báo ứng.
Yêu đương với Thịnh Minh Tễ rất ngọt ngào.
Chỉ là… tôi luôn mệt mỏi suốt cả ngày.
Anh đã cày cấy cả đêm chỉ để chứng minh với tôi…rằng anh ấy không phải là cún con.
Tôi cũng hối hận lắm vì sao lúc trước lại nói từ đó cơ chứ!!!
Nếu biết trước có ngày bị anh “trả thù” như thế này thì dù có bị đánh chết tôi cũng không thách thức danh dự của anh!
Sau đó, Thịnh Ninh Dạ và Nguyễn Niệm Niệm kết hôn.
Họ đã thay đổi rất nhiều.
Thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, cuối cùng họ đã trở thành những người bình thường với tính cách bình thường.
Mọi người đều tìm thấy kết cuộc của riêng mình.
Năm hai mươi bốn tuổi, tôi và Thịnh Minh Tễ tôi kết hôn.
Trong không khí vàng thơ của mùa thu, chúng tôi nắm tay, trở thành người nhà của nhau.
Là nhân vật chính hay vai phụ thì sao?
Tương lai do chính mình vẽ ra.
Chúng ta lại đón mặt trời mọc.
Chạy về phía hạnh phúc.
HẾT TRUYỆN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook