Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 127: Ôm cây đợi thỏ
Editor: Meoxuxu
Khúc Mịch bớt chút thời gian về nhà một chuyến, anh với ba mẹ đã xa nhau được hơn một năm, gặp lại mặc dù có chút kích động, nhưng ba người đều vẫn duy trì thái độ bình tĩnh.
Mẹ Khúc nhìn thấy đứa con mình ngồi trên sô pha uống trà, nhớ tới một chuyện nhỏ mà mình từng trải qua khi ở thảo nguyên. Bà và chồng mình cứu được một con nai con bị thương, mang về trụ sở chăm sóc một thời gian, đợi đến khi con nai con khỏi sẽ thả về.
Một con nai mẹ phát hiện nơi nai con đang ở chỗ bọn họ nên không dám tới gần, thấy nai con trở về thì chạy vội đến. Nai con dường như cũng rất vui vẻ chạy qua, nhào vào lòng mẹ nó, vô cùng thân thiết cọ cọ đầu vào nhau. Mẹ nai vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm nai con, trong mắt tràn đầy tình thương của mẹ khiến bà không khỏi cảm động.
Trong khoảnh khắc ấy, bà đột nhiên nhớ đến con mình, cảm thấy mình đã dành quá ít tình yêu thương cho nó. Bấy nhiêu năm nay, bà và chồng luôn bộn bề công việc....Đi làm, bỏ lỡ cơ hội nhìn con mình trưởng thành. Bà không biết con mình khi nào thì dậy thì, không biết nó ở trường đại học có thích cô gái nào hay không, thậm chí còn không biết nó nghĩ thế nào về người làm mẹ như bà.
Cho nên, bà đã bàn bạc với chồng, quyết định về hưu sớm, cố gắng bên con mình lâu một chút. Hy vọng suy nghĩ của bà không phải là quá muộn, còn kịp để xây đắp tình cảm gia đình với đứa con nhà mình.
Nhưng đột nhiên khi gặp con mình, thế nhưng bà không biết nói cái gì. Nhìn thấy đứa con vẻ mặt lạnh nhạt đã cao hơn mình rất nhiều, cảm giác hối hận trong lòng bà càng ngày càng lớn.
"Khúc Mịch, ông nội với ông ngoại con đều dùng cách giáo dục của phương Tây, cho nên mẹ với ba con từ trước đến giờ vẫn luôn tự lập. Chúng ta lớn lên trong hoàn cảnh thoải mái tự do, nên cũng để con sống theo cách ấy. Cho nên, từ lúc con còn nhỏ đến bây giờ, cái gì chúng ta cũng đều tôn trọng quyết định của con, kể cả việc bốn năm trước con quyết định vào bệnh viện tâm thần nghiên cứu. Mẹ phát hiện, là chúng ta đa sai khi đồng ý với con việc ấy. Tự do thư thái và bỏ mặc là hai việc khác nhau, điểm khác nhau lớn nhất trong đó là có theo sát quan tâm hay không!
Mẹ và ba con đã bỏ lỡ cơ hội nhìn con trưởng thành, không muốn lại bỏ qua giai đoạn thành gia lập thất của con. Cho nên, chúng ta quyết định không đi nghiên cứu bên ngoài nữa, sẽ trở về giảng dạy trong trường học. Con hiện tại đang làm đội trưởng đội cảnh sát, cũng là một công việc vẻ vang, con có thể tiếp tục đi làm. Mẹ sẽ gọi thím Lưu đến, con cũng nên dọn về nhà ở đi."
"Mẹ, mẹ và ba không đi nghiên cứu bên ngoài con rất vui, thế nhưng tạm thời con chưa thể dọn về nhà được." Biểu tình Khúc Mịch rất bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Mẹ Khúc đã sớm nghi ngờ anh ở chung với bạn gái, mặc dù bà không hiểu thế tục, tư tưởng cũng rất cởi mở. Hơn nữa con mình lớn như vậy, chắc là có bạn gái ổn định, cân nhắc về việc chung thân đại sự. Từ lúc quyết định không hề lấy công việc làm việc chính, bà tỉ mỉ nghĩ lại mọi chuyện về đứa con mình.
Càng nghĩ bà càng lo lắng, dựa vào cái tính tình lạnh lùng mà vô tình của con mình, e rằng không có cô gái nào sẽ thích. Cho dù là thích kiểu lạnh lùng như nó, một thời gian ở chung, cũng sẽ không thích vẻ trầm mặc ít lời của nó, lại còn không thể nói được lời ngon tiếng ngọt, không hiểu nổi nửa điểm lãng mạn. Bà sợ tình yêu và hôn nhân của nó về sau sẽ không như ý, bây giờ vô cùng lo lắng.
"Tại sao không chuyển về được?"Mẹ Khúc vừa nhìn trộm vẻ mặt anh vừa hỏi.
"Mẹ, mẹ không cần phải như vậy đâu? Không phải quan tâm lo lắng, mà là quá mức can thiệp." Khúc Mịch hiển nhiên không hài lòng với ý của bà," Con không hề có ý trách cứ cái gì, trong lòng cũng không hề trách cứ hai người. Sau ba mươi năm, con đã có thói quen độc lập xử lý mọi chuyện, nếu đột nhiên bên cạnh có người giúp con, con thật sự không thể chịu được. Con sẽ cố gắng bớt thời gian trở về nhà, hai người không cần chuyển trọng tâm cuộc sống lên trên người con, con chịu không nổi áp lực này đâu."
"Được rồi."Trong lòng mẹ Khúc có chút không thoải mái, thế nhưng nghĩ lại thấy lời Khúc Mịch cũng có đạo lý.
Bà không thể thích gì thì làm đó, con trai là một đứa rất độc lập, hơn nữa nó đã trưởng thành tự có chính kiến, có thế giới quan của riêng mình. Bà nghĩ bây giờ bà mà can thiệp vào, e rằng nó sẽ không thoải mái.
"Mẹ và ba con sẽ không can thiệp vào chuyện của con, thế nhưng chúng ta có thể lắng nghe, nếu có chuyện gì, không được lừa chúng ta có biết không?" Xem ra việc nhà bọn họ muốn thân thiết cần phải từ từ làm, nhiều năm qua cách thức ở chung của bọn họ đã sớm cố định như vậy, mà còn trở thành thói quen với nhau. Lúc này mà vội quá sẽ tan vỡ mất, có thể cần chút thời gian.
"Đương nhiên."Anh không chút do dự nói,"Có một số việc hai người không thể không biết!"
Mẹ Khúc nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, " Con trai, có phải con đã có bạn gái không? "
Anh nghe xong chau mày, thật sự không quen tính tình hiện tại của mẹ mình, mẹ bây giờ giống y hệt mấy bà mẹ lắm chuyện.
"Vẫn chưa phải."
Đây là ý gì? Mẹ Khúc ngơ ngác một lúc, " Con trai, chẳng lẽ người ta không yêu con? Như vậy cũng phải thôi, tính tình của con thật sự là cũng không tốt cho lắm."
Ách, đây là lời mà mẹ đẻ có thể nói về con mình hay sao? Cho dù con mình có không xuất sắc cũng không thể đả kích người ta như vậy chứ, huống hồ Khúc Mịch tự nhận là mình có không ít người thầm mến.
"Con trai, con gái người ta đều thích nghe lời hay, còn thích lãng mạn. Hai đứa cùng nhau đi xem phim, ăn cơm Tây, đi công viên giải trí cũng được. Hôm qua mẹ xem qua bộ phim thần tượng của giới trẻ, hai diễn viên trong đấy người ta còn đi cả vòng quay ngựa gỗ trông thật là lãng mạn nha.
Lão Khúc, trong phim nói gì ý nhỉ? À, đúng rồi, là theo đuổi, là chờ đợi, là cần phải giữ một chút khoảng cách.....Ách, cái ý này dường như không đúng cho lắm, nhưng cũng đủ lãng mạn, con gái đều thích kiểu này. Con trai, con và bạn gái hẹn hò kiểu đấy, không phải chờ đợi lâu đâu, cứ theo đuổi, sẽ cùng nhau đến được thiên đường hạnh phúc. Chủ yếu nhất chính là, có thể tiếp xúc thân mật nha! Ha ha ha........"
"Mẹ, con rất bận rộn." Khúc Mịch không thể không cắt đứt lời của bà, đồng thời cảm thấy đầu ẩn ẩn đau.
Trong ấn tượng của anh mẹ là một người cuồng công tác, mỗi ngày nói với anh không đến mười câu, nói chuyện với ba vĩnh viễn vẫn là công việc. Mà sau khi nghỉ hưu, thế nào lại biến thành một người xa lạ!
Ý tưởng muốn giới thiệu Dĩ Nhu cho ba mẹ sớm một chút của Khúc Mịch lập tức tiêu tan, anh cảm thấy như thế có lẽ sẽ làm hỏng việc mất.
Ngay lúc này Lục Ly gọi điện thoại đến, Khúc Mịch vội vàng đi khỏi nhà. Thấy sức khỏe ba mẹ cường tráng, anh cảm thấy yên tâm. Nhiều năm ở chung như vậy, đối với tính cách của Khúc Mịch, khiến anh không biết thể hiện sự nhiệt tình ra với người thân.
Nhìn thấy con trai ngồi không đến nửa giờ đã vội vã rời đi, mẹ Khúc nhịn không được thở dài,"Lão Khúc, có lẽ năm ấy tôi thật sự nên bỏ qua công việc mà chăm sóc con trai. Mọi người đều nói cha dữ mẹ hiền, nhưng nó không thân thiết với tôi một chút nào."
"Trên đời này đâu đâu mà chả có tình mẫu tử? Con trai đã là người lớn rồi, bà còn mong muốn nó làm nũng với bà như đứa trẻ con nữa sao? Chúng ta không có việc gì thì chăm sóc hoa, viết chữ, cứ kệ nó khi nào muốn trở về có thể nhìn thấy chúng ta là được. Đợi đến khi nó kết hôn sinh con, có cháu trai bà sẽ thoải mái hơn thôi." Khúc ba nhẹ nhàng vỗ vào tay mẹ Khúc, " Chúng ta đã đi làm hơn nửa cuộc đời này rồi, cũng không nên đặt toàn bộ trọng tâm vào trên người con trai, giờ nên tìm việc làm cái đã. Nhiều năm rồi chúng ta đi nguyên cứu bên ngoài, tuy rằng viết không ít luận văn, nhưng lại có quá nhiều từ ngữ chuyên ngành cao cấp. Tôi nghĩ ta nên viết một quyển tự thuật, nhất là những thứ mà chúng ta ghi chép được...như vậy cũng đủ để thu hút độc giả rồi."
"Được."Mẹ Khúc trả lời.
Bọn họ bận bịu viết sách, lực chú ý của mẹ Khúc vào con trai cũng bị dời đi, hiển nhiên sẽ không quấy rầy đến Khúc Mịch nữa.
Mẹ Khúc không làm quấy rầy, Khúc Mịch đã đủ phiền rồi. Tất cả manh mối tìm ra đều hướng tới Kim Chí Thành, nhưng hắn giống như là bốc hơi trên đời này vậy.
"Đội trưởng Khúc, lệnh truy nã đã phát đi mấy ngày nay rồi, nhưng hoàn toàn vô ích."Lục Ly cảm thấy vụ án này thật khó khăn để điều tra phá án, sợ rằng sẽ trở thành án chưa giải quyết được. Trong phòng lưu trữ hồ sơ của cục cảnh sát, đã có không ít án mạng phủ đầy bụi, bao nhiêu năm qua cũng chưa đi đến đâu.
Hơn nữa án mạng Tằng gia năm đó cũng là vụ án chưa giải quyết được, bây giờ sắp phá được sau bao năm, không lẽ lại bị bỏ xó nữa sao?
"Theo như tôi biết, cả thành phố này những bệnh viện có thể chữa bệnh tâm lý có tất cả ba nơi. Thuốc chữa bệnh này đang bị kiểm soát rất chặt chẽ, căn bản không thể nào mua được ở hiệu thuốc. Bác sĩ ở bệnh viện nhiều nhất cũng phải khám bệnh kĩ càng, họ cần căn cứ vào tình huống của người bệnh để điều chỉnh liều lượng thuốc."
Nghe được lời Khúc Mịch, Lục Ly sửng sốt một chút, sau đó mới nói:"Đội trưởng Khúc, ý của anh là Kim Chí Thành sẽ tới bệnh viện mua thuốc?"
"Tâm lý hắn dị thường, nếu không có thuốc thì cảm xúc sẽ mất khống chế ngay. Hơn nữa hắn tuyệt đối không sống một mình, kể cả hắn không lộ mặt, cũng sẽ có người đi mua hộ hắn."Khúc Mịch khẳng định nói,"Hiện tại chúng ta phải ôm cây đợi thỏ!"
Lục Ly lập tức hành động, rất nhanh liền phái người tới bệnh viện theo dõi. Chỉ cần là người bệnh đến khoa thần kinh khám, đều phải tiến hành điều tra, không thể bỏ qua một ai!
Lượng công việc cũng không nhỏ, Khúc Mịch kêu gọi đội cảnh sát nhân dân đến hiệp trợ. Vài ngày đã qua, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.
Sử dụng nhiều người như vậy, không biết có tìm được manh mối nào không! Lục Ly bắt đầu mất kiên nhẫn, không ở văn phòng đợi tin tức nữa, mà tự mình chạy qua bệnh viện theo dõi.
Khoảng năm giờ chiều, anh tới trung tâm phục hồi sức khỏe của thành phố, đã có bác sĩ tan làm. Anh tìm được nơi cắm chốt của Mạnh Triết, nghe Mạnh Triết báo cáo mọi chuyện vẫn bình thường thì lòng vô cùng phiền muộn.
"Kết thúc công việc, có gì ngày mai nói sau."Bệnh này có điểm đặc biệt là buổi tối không mở cửa khám bệnh, vừa đến giờ tan tầm, cả tầng lầu bệnh viện liền im ắng.
Ngay lúc này, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi bước vào, hỏi sơ qua một chút rồi trực tiếp đi lên tầng hai.
Người đến đây khám bệnh đều là người đầu óc không được bình thường, hiếm khi có ai một mình tới, hầu hết đều đi cùng người nhà. Lời nói và hành động của người phụ nữ này nhìn qua rất bình thường, điều này khiến cho Lục Ly cảm thấy khả nghi.
Anh vội lặng lẽ đuổi theo lên tầng, thấy người phụ nữ đi vào phòng khám thứ nhất. Bà ta ngồi đối diện với bác sĩ, đang hỏi han bác sĩ.
"Bác sĩ, ông kê cho tôi một chút thuốc ngủ là được, tôi bị mất ngủ nên cảm thấy không khỏe."Dễ dàng nhận thấy người phụ nữ không kiên nhẫn hỏi bác sĩ, trực tiếp yêu cầu kê thuốc.
Bác sĩ trái lại rất kiên nhẫn, so với người bệnh vô cớ gây rối, thì phản ứng của người phụ nữ này rất bình thường.
"Kê thuốc thì nhất định sẽ kê, nhưng trước tiên tôi phải khám rõ bệnh của chị đã, mới có thể kê đúng thuốc được. Mất ngủ khiến cho tinh thần uể oải không năng lượng, ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống, chỉ dựa vào uống thuốc thì vẫn không đủ, cần phải tiến hành điều trị một cách khoa học."
"Nếu tôi điều trị bây giờ, buổi tối hôm nay tôi sẽ không bị mất ngủ nữa sao?"Người phụ nữ hỏi.
"Sẽ không có hiệu quả nhanh như vậy, phải kiên trì điều trị."
" Nếu vậy tối nay tôi sẽ lại bị mất ngủ, bác sĩ, trước hết cứ kê thuốc ngủ cho tôi đi."
Bác sĩ nghe thấy bà ta nói vậy, đành phải lấy ra hai viên thuốc ngủ,"Buổi tối hôm nay uống trước khi ăn, ngày mai chị hãy đến đây, tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại giúp chị."
Nói nửa ngày mới được có hai viên thuốc ngủ, người phụ nữ rất không hài lòng. Mặc kệ cho bà ta năn nỉ như thế nào, bác sĩ vẫn không chịu đưa thêm thuốc, bà ta đành phải cầm lấy xuống tầng dưới thanh toán.
Khúc Mịch bớt chút thời gian về nhà một chuyến, anh với ba mẹ đã xa nhau được hơn một năm, gặp lại mặc dù có chút kích động, nhưng ba người đều vẫn duy trì thái độ bình tĩnh.
Mẹ Khúc nhìn thấy đứa con mình ngồi trên sô pha uống trà, nhớ tới một chuyện nhỏ mà mình từng trải qua khi ở thảo nguyên. Bà và chồng mình cứu được một con nai con bị thương, mang về trụ sở chăm sóc một thời gian, đợi đến khi con nai con khỏi sẽ thả về.
Một con nai mẹ phát hiện nơi nai con đang ở chỗ bọn họ nên không dám tới gần, thấy nai con trở về thì chạy vội đến. Nai con dường như cũng rất vui vẻ chạy qua, nhào vào lòng mẹ nó, vô cùng thân thiết cọ cọ đầu vào nhau. Mẹ nai vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm nai con, trong mắt tràn đầy tình thương của mẹ khiến bà không khỏi cảm động.
Trong khoảnh khắc ấy, bà đột nhiên nhớ đến con mình, cảm thấy mình đã dành quá ít tình yêu thương cho nó. Bấy nhiêu năm nay, bà và chồng luôn bộn bề công việc....Đi làm, bỏ lỡ cơ hội nhìn con mình trưởng thành. Bà không biết con mình khi nào thì dậy thì, không biết nó ở trường đại học có thích cô gái nào hay không, thậm chí còn không biết nó nghĩ thế nào về người làm mẹ như bà.
Cho nên, bà đã bàn bạc với chồng, quyết định về hưu sớm, cố gắng bên con mình lâu một chút. Hy vọng suy nghĩ của bà không phải là quá muộn, còn kịp để xây đắp tình cảm gia đình với đứa con nhà mình.
Nhưng đột nhiên khi gặp con mình, thế nhưng bà không biết nói cái gì. Nhìn thấy đứa con vẻ mặt lạnh nhạt đã cao hơn mình rất nhiều, cảm giác hối hận trong lòng bà càng ngày càng lớn.
"Khúc Mịch, ông nội với ông ngoại con đều dùng cách giáo dục của phương Tây, cho nên mẹ với ba con từ trước đến giờ vẫn luôn tự lập. Chúng ta lớn lên trong hoàn cảnh thoải mái tự do, nên cũng để con sống theo cách ấy. Cho nên, từ lúc con còn nhỏ đến bây giờ, cái gì chúng ta cũng đều tôn trọng quyết định của con, kể cả việc bốn năm trước con quyết định vào bệnh viện tâm thần nghiên cứu. Mẹ phát hiện, là chúng ta đa sai khi đồng ý với con việc ấy. Tự do thư thái và bỏ mặc là hai việc khác nhau, điểm khác nhau lớn nhất trong đó là có theo sát quan tâm hay không!
Mẹ và ba con đã bỏ lỡ cơ hội nhìn con trưởng thành, không muốn lại bỏ qua giai đoạn thành gia lập thất của con. Cho nên, chúng ta quyết định không đi nghiên cứu bên ngoài nữa, sẽ trở về giảng dạy trong trường học. Con hiện tại đang làm đội trưởng đội cảnh sát, cũng là một công việc vẻ vang, con có thể tiếp tục đi làm. Mẹ sẽ gọi thím Lưu đến, con cũng nên dọn về nhà ở đi."
"Mẹ, mẹ và ba không đi nghiên cứu bên ngoài con rất vui, thế nhưng tạm thời con chưa thể dọn về nhà được." Biểu tình Khúc Mịch rất bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Mẹ Khúc đã sớm nghi ngờ anh ở chung với bạn gái, mặc dù bà không hiểu thế tục, tư tưởng cũng rất cởi mở. Hơn nữa con mình lớn như vậy, chắc là có bạn gái ổn định, cân nhắc về việc chung thân đại sự. Từ lúc quyết định không hề lấy công việc làm việc chính, bà tỉ mỉ nghĩ lại mọi chuyện về đứa con mình.
Càng nghĩ bà càng lo lắng, dựa vào cái tính tình lạnh lùng mà vô tình của con mình, e rằng không có cô gái nào sẽ thích. Cho dù là thích kiểu lạnh lùng như nó, một thời gian ở chung, cũng sẽ không thích vẻ trầm mặc ít lời của nó, lại còn không thể nói được lời ngon tiếng ngọt, không hiểu nổi nửa điểm lãng mạn. Bà sợ tình yêu và hôn nhân của nó về sau sẽ không như ý, bây giờ vô cùng lo lắng.
"Tại sao không chuyển về được?"Mẹ Khúc vừa nhìn trộm vẻ mặt anh vừa hỏi.
"Mẹ, mẹ không cần phải như vậy đâu? Không phải quan tâm lo lắng, mà là quá mức can thiệp." Khúc Mịch hiển nhiên không hài lòng với ý của bà," Con không hề có ý trách cứ cái gì, trong lòng cũng không hề trách cứ hai người. Sau ba mươi năm, con đã có thói quen độc lập xử lý mọi chuyện, nếu đột nhiên bên cạnh có người giúp con, con thật sự không thể chịu được. Con sẽ cố gắng bớt thời gian trở về nhà, hai người không cần chuyển trọng tâm cuộc sống lên trên người con, con chịu không nổi áp lực này đâu."
"Được rồi."Trong lòng mẹ Khúc có chút không thoải mái, thế nhưng nghĩ lại thấy lời Khúc Mịch cũng có đạo lý.
Bà không thể thích gì thì làm đó, con trai là một đứa rất độc lập, hơn nữa nó đã trưởng thành tự có chính kiến, có thế giới quan của riêng mình. Bà nghĩ bây giờ bà mà can thiệp vào, e rằng nó sẽ không thoải mái.
"Mẹ và ba con sẽ không can thiệp vào chuyện của con, thế nhưng chúng ta có thể lắng nghe, nếu có chuyện gì, không được lừa chúng ta có biết không?" Xem ra việc nhà bọn họ muốn thân thiết cần phải từ từ làm, nhiều năm qua cách thức ở chung của bọn họ đã sớm cố định như vậy, mà còn trở thành thói quen với nhau. Lúc này mà vội quá sẽ tan vỡ mất, có thể cần chút thời gian.
"Đương nhiên."Anh không chút do dự nói,"Có một số việc hai người không thể không biết!"
Mẹ Khúc nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, " Con trai, có phải con đã có bạn gái không? "
Anh nghe xong chau mày, thật sự không quen tính tình hiện tại của mẹ mình, mẹ bây giờ giống y hệt mấy bà mẹ lắm chuyện.
"Vẫn chưa phải."
Đây là ý gì? Mẹ Khúc ngơ ngác một lúc, " Con trai, chẳng lẽ người ta không yêu con? Như vậy cũng phải thôi, tính tình của con thật sự là cũng không tốt cho lắm."
Ách, đây là lời mà mẹ đẻ có thể nói về con mình hay sao? Cho dù con mình có không xuất sắc cũng không thể đả kích người ta như vậy chứ, huống hồ Khúc Mịch tự nhận là mình có không ít người thầm mến.
"Con trai, con gái người ta đều thích nghe lời hay, còn thích lãng mạn. Hai đứa cùng nhau đi xem phim, ăn cơm Tây, đi công viên giải trí cũng được. Hôm qua mẹ xem qua bộ phim thần tượng của giới trẻ, hai diễn viên trong đấy người ta còn đi cả vòng quay ngựa gỗ trông thật là lãng mạn nha.
Lão Khúc, trong phim nói gì ý nhỉ? À, đúng rồi, là theo đuổi, là chờ đợi, là cần phải giữ một chút khoảng cách.....Ách, cái ý này dường như không đúng cho lắm, nhưng cũng đủ lãng mạn, con gái đều thích kiểu này. Con trai, con và bạn gái hẹn hò kiểu đấy, không phải chờ đợi lâu đâu, cứ theo đuổi, sẽ cùng nhau đến được thiên đường hạnh phúc. Chủ yếu nhất chính là, có thể tiếp xúc thân mật nha! Ha ha ha........"
"Mẹ, con rất bận rộn." Khúc Mịch không thể không cắt đứt lời của bà, đồng thời cảm thấy đầu ẩn ẩn đau.
Trong ấn tượng của anh mẹ là một người cuồng công tác, mỗi ngày nói với anh không đến mười câu, nói chuyện với ba vĩnh viễn vẫn là công việc. Mà sau khi nghỉ hưu, thế nào lại biến thành một người xa lạ!
Ý tưởng muốn giới thiệu Dĩ Nhu cho ba mẹ sớm một chút của Khúc Mịch lập tức tiêu tan, anh cảm thấy như thế có lẽ sẽ làm hỏng việc mất.
Ngay lúc này Lục Ly gọi điện thoại đến, Khúc Mịch vội vàng đi khỏi nhà. Thấy sức khỏe ba mẹ cường tráng, anh cảm thấy yên tâm. Nhiều năm ở chung như vậy, đối với tính cách của Khúc Mịch, khiến anh không biết thể hiện sự nhiệt tình ra với người thân.
Nhìn thấy con trai ngồi không đến nửa giờ đã vội vã rời đi, mẹ Khúc nhịn không được thở dài,"Lão Khúc, có lẽ năm ấy tôi thật sự nên bỏ qua công việc mà chăm sóc con trai. Mọi người đều nói cha dữ mẹ hiền, nhưng nó không thân thiết với tôi một chút nào."
"Trên đời này đâu đâu mà chả có tình mẫu tử? Con trai đã là người lớn rồi, bà còn mong muốn nó làm nũng với bà như đứa trẻ con nữa sao? Chúng ta không có việc gì thì chăm sóc hoa, viết chữ, cứ kệ nó khi nào muốn trở về có thể nhìn thấy chúng ta là được. Đợi đến khi nó kết hôn sinh con, có cháu trai bà sẽ thoải mái hơn thôi." Khúc ba nhẹ nhàng vỗ vào tay mẹ Khúc, " Chúng ta đã đi làm hơn nửa cuộc đời này rồi, cũng không nên đặt toàn bộ trọng tâm vào trên người con trai, giờ nên tìm việc làm cái đã. Nhiều năm rồi chúng ta đi nguyên cứu bên ngoài, tuy rằng viết không ít luận văn, nhưng lại có quá nhiều từ ngữ chuyên ngành cao cấp. Tôi nghĩ ta nên viết một quyển tự thuật, nhất là những thứ mà chúng ta ghi chép được...như vậy cũng đủ để thu hút độc giả rồi."
"Được."Mẹ Khúc trả lời.
Bọn họ bận bịu viết sách, lực chú ý của mẹ Khúc vào con trai cũng bị dời đi, hiển nhiên sẽ không quấy rầy đến Khúc Mịch nữa.
Mẹ Khúc không làm quấy rầy, Khúc Mịch đã đủ phiền rồi. Tất cả manh mối tìm ra đều hướng tới Kim Chí Thành, nhưng hắn giống như là bốc hơi trên đời này vậy.
"Đội trưởng Khúc, lệnh truy nã đã phát đi mấy ngày nay rồi, nhưng hoàn toàn vô ích."Lục Ly cảm thấy vụ án này thật khó khăn để điều tra phá án, sợ rằng sẽ trở thành án chưa giải quyết được. Trong phòng lưu trữ hồ sơ của cục cảnh sát, đã có không ít án mạng phủ đầy bụi, bao nhiêu năm qua cũng chưa đi đến đâu.
Hơn nữa án mạng Tằng gia năm đó cũng là vụ án chưa giải quyết được, bây giờ sắp phá được sau bao năm, không lẽ lại bị bỏ xó nữa sao?
"Theo như tôi biết, cả thành phố này những bệnh viện có thể chữa bệnh tâm lý có tất cả ba nơi. Thuốc chữa bệnh này đang bị kiểm soát rất chặt chẽ, căn bản không thể nào mua được ở hiệu thuốc. Bác sĩ ở bệnh viện nhiều nhất cũng phải khám bệnh kĩ càng, họ cần căn cứ vào tình huống của người bệnh để điều chỉnh liều lượng thuốc."
Nghe được lời Khúc Mịch, Lục Ly sửng sốt một chút, sau đó mới nói:"Đội trưởng Khúc, ý của anh là Kim Chí Thành sẽ tới bệnh viện mua thuốc?"
"Tâm lý hắn dị thường, nếu không có thuốc thì cảm xúc sẽ mất khống chế ngay. Hơn nữa hắn tuyệt đối không sống một mình, kể cả hắn không lộ mặt, cũng sẽ có người đi mua hộ hắn."Khúc Mịch khẳng định nói,"Hiện tại chúng ta phải ôm cây đợi thỏ!"
Lục Ly lập tức hành động, rất nhanh liền phái người tới bệnh viện theo dõi. Chỉ cần là người bệnh đến khoa thần kinh khám, đều phải tiến hành điều tra, không thể bỏ qua một ai!
Lượng công việc cũng không nhỏ, Khúc Mịch kêu gọi đội cảnh sát nhân dân đến hiệp trợ. Vài ngày đã qua, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.
Sử dụng nhiều người như vậy, không biết có tìm được manh mối nào không! Lục Ly bắt đầu mất kiên nhẫn, không ở văn phòng đợi tin tức nữa, mà tự mình chạy qua bệnh viện theo dõi.
Khoảng năm giờ chiều, anh tới trung tâm phục hồi sức khỏe của thành phố, đã có bác sĩ tan làm. Anh tìm được nơi cắm chốt của Mạnh Triết, nghe Mạnh Triết báo cáo mọi chuyện vẫn bình thường thì lòng vô cùng phiền muộn.
"Kết thúc công việc, có gì ngày mai nói sau."Bệnh này có điểm đặc biệt là buổi tối không mở cửa khám bệnh, vừa đến giờ tan tầm, cả tầng lầu bệnh viện liền im ắng.
Ngay lúc này, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi bước vào, hỏi sơ qua một chút rồi trực tiếp đi lên tầng hai.
Người đến đây khám bệnh đều là người đầu óc không được bình thường, hiếm khi có ai một mình tới, hầu hết đều đi cùng người nhà. Lời nói và hành động của người phụ nữ này nhìn qua rất bình thường, điều này khiến cho Lục Ly cảm thấy khả nghi.
Anh vội lặng lẽ đuổi theo lên tầng, thấy người phụ nữ đi vào phòng khám thứ nhất. Bà ta ngồi đối diện với bác sĩ, đang hỏi han bác sĩ.
"Bác sĩ, ông kê cho tôi một chút thuốc ngủ là được, tôi bị mất ngủ nên cảm thấy không khỏe."Dễ dàng nhận thấy người phụ nữ không kiên nhẫn hỏi bác sĩ, trực tiếp yêu cầu kê thuốc.
Bác sĩ trái lại rất kiên nhẫn, so với người bệnh vô cớ gây rối, thì phản ứng của người phụ nữ này rất bình thường.
"Kê thuốc thì nhất định sẽ kê, nhưng trước tiên tôi phải khám rõ bệnh của chị đã, mới có thể kê đúng thuốc được. Mất ngủ khiến cho tinh thần uể oải không năng lượng, ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống, chỉ dựa vào uống thuốc thì vẫn không đủ, cần phải tiến hành điều trị một cách khoa học."
"Nếu tôi điều trị bây giờ, buổi tối hôm nay tôi sẽ không bị mất ngủ nữa sao?"Người phụ nữ hỏi.
"Sẽ không có hiệu quả nhanh như vậy, phải kiên trì điều trị."
" Nếu vậy tối nay tôi sẽ lại bị mất ngủ, bác sĩ, trước hết cứ kê thuốc ngủ cho tôi đi."
Bác sĩ nghe thấy bà ta nói vậy, đành phải lấy ra hai viên thuốc ngủ,"Buổi tối hôm nay uống trước khi ăn, ngày mai chị hãy đến đây, tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại giúp chị."
Nói nửa ngày mới được có hai viên thuốc ngủ, người phụ nữ rất không hài lòng. Mặc kệ cho bà ta năn nỉ như thế nào, bác sĩ vẫn không chịu đưa thêm thuốc, bà ta đành phải cầm lấy xuống tầng dưới thanh toán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook