Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
-
Chương 126: Huyết mạch
Editor: Meoxuxu
Kim Chí Thành bị liệt vào tình nghi lớn nhất, vì muốn nhanh chóng tìm được hắn, cảnh sát đã theo dõi sát sao Diệp Hồng.
Dĩ Nhu hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý, dự định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô mua hoa tươi và hoa quả, đi bái tế cha mẹ, Khúc Mịch cũng đi cùng với cô.
Nhìn thấy bia mộ vì nắng gió mà ngả màu, bên cạnh còn mọc cỏ dại, lòng Dĩ Nhu vô cùng áy náy.
"Ba, mẹ, con đã lâu không tới thăm hai người, thật xin lỗi!"Cô nhớ lần trước mình đến là lúc mới từ Canada trở về, khóc ngất trước bia mộ của ba mẹ, lúc về liên tục gặp ác mộng. Từ đó về sau, cô không dám.... đến thăm mộ nữa, ngày lễ tết thì thắp hương bái tế ở nhà.
Cô bỏ hoa tươi và hoa quả xuống, ngồi xổm xuống nhổ đi mấy cọng cỏ dại, quay đầu lại thấy Khúc Mịch mang từ xe ra một thùng nước và khăn lau.
Anh dùng nước sạch tỉ mỉ lau bia mộ, chốc lát liền khô, sau đó mang ra một cái bàn chải và sơn đã chuẩn bị trước, sơn lại mặt trước của bia mộ.
"Anh làm sao lại nghĩ chuẩn bị đến mấy thứ này?" Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng cảm động, đồng thời lại có chút hổ thẹn.
Bản thân mình thật không xứng một đứa con, nghĩ còn không chu đáo bằng một người ngoài.
Khúc Mịch không trả lời, mang hoa tươi và lấy hoa quả bày ra.
"Chú, dì, con là Khúc Mịch. Vì không có cơ hội, nên bây giờ cháu mới đến thăm hai người. Tâm bệnh của Dĩ Nhu đã hoàn toàn khỏi, hai người cứ yên tâm, con sẽ bên cạnh chăm sóc cho cô ấy."
Dĩ Nhu? Kiểu xưng hô này cảm giác rất thân mật! Mọi khi Dĩ Nhu quen việc Khúc Mịch gọi cô là "pháp y Tăng", đột nhiên anh thay đổi cách xưng hô khiến cô có chút không thoải mái. Thế nhưng trước mặt ba mẹ mình, bị anh gọi là "pháp y Tăng" thật đúng là không phù hợp.
"Ba, mẹ, mười lăm năm, hai người phải chết oan, con gái vô dụng, vẫn không dám đối mặt, mới để cho hung thủ ung dung tự tại lâu như vậy. Hung thủ sát hại hai người năm ấy lại tiếp tục gây án, cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt được hắn. Chờ khi hung thủ đền tội, con sẽ lại đến gặp hai người, báo tin tức cho hai người." Mũi Dĩ Nhu cay cay, trong mắt đã vương lệ.
Mười lăm năm qua, cô sống trong bóng ma của ác mộng, sợ hãi bị ác mộng quấy nhiễu. Giờ đây, cô cuối cùng có thể buông xuống tất cả, cuối cùng có thể thản nhiên đối mặt với màn đêm tối đen, loại cảm giác thoải mái này lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận được.
"Không bắt được hung thủ không phải lỗi của em, là cảnh sát vô dụng!" Khúc Mịch thấy cô áy náy nên có chút nhíu mày," Em đã làm rất tốt, chú và dì nhất định rất tự hào về em!"
Nghe Khúc Mịch nói vậy, tâm tình Dĩ Nhu tốt hơn rất nhiều. Cô lựa chọn về nước, chọn làm pháp y, chính vì để vượt qua sợ hãi đối với thi thể, đối với máu tanh, tự mình có thể tham gia bắt hung thủ.
Người khác thấy vẻ mặt cô luôn bình tĩnh, nhưng ai biết rằng mỗi giây mỗi phút cô đều đấu tranh với sự sợ hãi? Liên tục như vậy, cô rất vất vả kiềm nén, thật có cảm giác chịu không nổi nữa. Sau đó Khúc Mịch xuất hiện, anh giống như được ông trời phái xuống để giúp cô.
Dĩ Nhu công nhận, chính Khúc Mịch đã thắp sáng cuộc đời cô một lần nữa!
"Thật sự cảm ơn anh!" Dĩ Nhu cảm thấy có cảm ơn bao nhiêu cũng không thể nói hết sự biết ơn của mình,"Tôi sẽ luôn nhớ đến sự giúp đỡ này của anh, về sau nếu có gì cần giúp tôi sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào."
Khúc Mịch nghe thấy lời cô nói thì cười khổ," Ý em bây giờ là gì? Tôi có thể chuyển đi được rồi?"
Ngày đó sau khi thôi miên từ nhà cũ trở về, Dĩ Nhu cố ý làm không ít đồ ăn ngon, nói là bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn khoảng thời gian bọn họ ở chung, anh đã chăm sóc và chữa bệnh cho cô. Trước đây đã nói, nếu bệnh Dĩ Nhu khỏi, anh sẽ dọn đi ngay.Thế nhưng Khúc Mịch lại giả ngu, nói là tối nên ngủ lại một đêm.
Mấy ngày tiếp theo, anh đều làm việc đến tận khuya mới về, sợ đánh thức Dĩ Nhu nên ngủ ở phòng khách. Sáng sớm, thì nói qua loa với Dĩ Nhu rồi đi làm, hai người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện rõ ràng.
Dễ nhận thấy, Khúc Mịch tính toán dùng phương thức này tạm lừa cô để đục nước béo cò, nhưng hôm nay anh không thể giả bộ đần độn được nữa.
"Ý tôi không phải muốn đuổi anh đi." Dĩ Nhu bị anh nói nên có chút ngượng ngùng, "Mấy ngày nay anh công việc bận bịu, không có thời gian sắp xếp đồ đạc. Anh cứ ở phòng khách đi, đợi anh phá được vụ án này rồi nói sau."
Xem ra anh có thể ở thêm vài ngày nữa, ở được thêm ngày nào thì tốt ngày ấy! Khúc Mịch cảm thấy bây giờ mình thật đúng là vô lại, nhưng anh đối với Dĩ Nhu không còn biện pháp gì nữa, luôn có loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Hai người ở trước mộ ba mẹ Tằng nửa ngày, đến lúc Khúc Mịch nhận được điện thoại của Lục Ly thì hai người mới đi về.
"Tình hình thế nào rồi?"Lục Ly tự mình mang người đi theo dõi Diệp Hồng, vài ngày rồi nhưng vẫn không có manh mối nào.
"Hội đồng quản trị Kim thị mấy ngày nay họp liên tục, giá cổ phiếu rớt rất nhanh. Mỗi ngày đều có một đám phóng viên canh giữ ở dưới tầng, Diệp Hồng vẫn luôn bận bịu làm hạng mục mới của chi nhánh công ty, chưa quay lại tổng công ty lần nào. Cô ta trừ bỏ làm việc ở công ty thì lại về nhà trọ, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ thăm con trai, mọi chuyện rất bình thường."
"Xem chừng chúng ta phải gặp trực tiếp Diệp Hồng mới được." Khúc Mịch cảm thấy biểu hiện của Diệp Hồng rất không bình thường, bố mẹ chồng đột nhiên bị sát hại, chồng thì biến mất không tin tức, các cổ đông thì đang kết bè nhằm chiếm được chức chủ tịch, thế mà cô ta lại rất bình tĩnh đi giải quyết một hạng mục nhỏ của chi nhánh công ty.
Tuy là cô ta không có năng lực thay Kim gia quyết định việc công ty, thế nhưng cũng không nên tự tại thoải mái như vậy.
Thời điểm Khúc Mịch gặp Diệp Hồng, cô ta đang từ trong công ty đi ra, vẻ mặt mệt mỏi cô đơn.
"Đội trưởng Khúc, có phải đã có tin tức gì của Chí Thành hay không?" Cô ta nhíu mày lại,"Tuy rằng vài năm Chí Thành không có tham dự vào chuyện công ty, nhưng dù sao anh ấy cũng là đứa con duy nhất của bố mẹ chồng tôi. Bây giờ bố mẹ chồng tôi đã mất, cổ phiếu của bọn họ tự nhiên sẽ do Chí Thành kế thừa. Chỉ cần anh ấy xuất hiện, cho dù chỉ ngồi ở công ty, nhưng nhất định sẽ giúp cho giá cổ phiếu được ổn định trở lại."
"Cô Diệp, cục cảnh sát có bệnh án của Kim Chí thành ở Thái Lan. Trong đó có ghi rõ, anh ta căn bản không có khả năng sinh con, rất có thể ngay cả năng lực tình dục cũng không có! Cho nên, tôi có lý do để nghi ngờ Kim Phẩm Nguyên không phải con đẻ của Kim Chí Thành, mà cô, e rằng cũng không hẳn là vợ của hắn!"
Nghe thấy lời này sắc mặt Diệp Hồng đột nhiên trở nên tái nhợt, vẻ mặt cô ta khiếp sợ,"Anh nói Chí Thành không có khả năng sinh con? Không thể nào, không thể nào được!"
Diệp Hồng sau một lúc lâu không nói gì, dường như đang cố gắng tiêu hóa cái tin tức làm cô ta khiếp sợ này.
Cô không đợi Khúc Mịch tiếp tục hỏi, mở miệng nói:" Thời điểm tôi và Chí Thành quen nhau, anh ấy luôn nói mình có bệnh, có thể không sinh được con. Thế nhưng anh ấy đối xử với tôi vô cùng tốt, đối tốt với cả người nhà tôi, nguyện ý giúp tôi thay đổi cuộc sống nghèo khó. Thật lòng là, nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Nghĩ đến nay phải phải tiếp tục sống cuộc sống khổ sở như vậy, tôi rất sợ hãi.Cho nên, tôi đồng ý hẹn hò với anh ấy, mặc kệ anh ấy thiếu sót về mặt sinh lý.
Sau đó, bố anh ấy biết được chuyện chúng tôi yêu nhau, tìm tôi nói chuyện một lần, ý muốn nói là không đồng ý. Sau đấy nghe Chí Thành kể tôi mới biết, Kim gia bọn họ chỉ có anh ấy là con một, nếu tôi có thể mang thai thì bố anh ấy sẽ đồng ý. Nhưng mà anh ấy không thể sinh con, chúng tôi quyết định đi thụ tinh ống nghiệm.
Chúng tôi vô cùng may mắn, một lần đã thành công. Chí Thành với bệnh viện là chỗ quen biết, rất dễ dàng có thể biết được giới tính của đứa bé. Nghe nói tôi mang thai, lại là con trai, bố chồng tôi lúc đấy mới gật đầu đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn rất hạnh phúc. Chí Thành chuyện gì cũng đặt tôi lên đầu, hỏi han an cần, là một người chồng vô cùng tốt.
Nhưng đến khi đứa bé sinh ra được một tuổi, anh ấy bắt đầu trở nên không bình thường. Buổi tối hôm nào anh ấy cũng kì kèo mãi không vào phòng ngủ. Đến tận nửa đêm mới đi vào, còn cố ý giữ khoảng cách với tôi. Tôi nhịn không được hỏi anh ấy, có phải anh đã có người phụ nữ khác hay không mà đối xử khác với tôi như vậy. Anh ấy không chịu nổi tôi truy hỏi, bấy giờ mới nói sự thật với tôi. Hóa ra, anh ấy bẩm sinh đã có dị tật, sau đó trải qua phẫu thuật, mới có giới tính bình thường mà sống. Nói cách khác, vợ chồng chúng tôi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Tuy rằng tôi vô cùng khiếp sợ và khó chịu với kết quả ấy, nhưng mà tôi cũng đã chấp nhận rồi. Có thể thoát khỏi hẳn cuộc sống nghèo khó trước đây, không cần vì kế sinh nhai mà đau khổ, lại còn có thể tiến vào cuộc sống thượng lưu mà trước nay có muốn cũng không dám mơ đến, đặc biệt lại có tiểu Nguyên, tôi cảm thấy tất cả điều ấy đều đáng giá!
Nhưng Chí Thành lại không cho là vậy, trước đây khi anh ấy biết rằng mình không có khả năng sinh con, cũng không có để ý lắm.
........Cho nên về sau anh ấy nhận được đả kích không nhỏ. Lúc mới đầu anh ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, lén lút đi chữa bệnh, sau đó thấy không có hiệu quả nên dần dần tính tình cũng nóng nảy hơn. Về sau nữa, tính tình anh ấy càng khiến cho người ta khó có thể chịu được. Tôi nói gì cũng sai, không nói lời nào cũng sai, nếu mà ở công ty có đi cùng đồng nghiệp nam nào anh ấy mà biết sẽ rất trầm trọng.
Trạng thái tinh thần của anh ấy không được tốt, đã đến nỗi mắc bệnh. Bố chồng tôi đưa anh ấy đến bệnh viện Toronto trị bệnh, khi trở về anh ấy bình thường hơn rất nhiều, nhưng lại giống một người xa lạ. Đối với ai anh ấy cũng không vui vẻ, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong thư phòng, không biết là làm cái gì.
Tôi cũng đã sớm cam chịu số phận, chỉ cần nhìn tiểu Nguyên lớn lên từng ngày, tôi cũng thấy thỏa mãn. Mấy tháng trước, khi tôi xong việc về đến nhà, nghe bố mẹ chồng nói bệnh của Chí Thành lại tái phát, bị đưa đến Toronto điều trị. Ai ngờ anh ấy lại không có ở đấy, không biết là tự mình chạy trốn hay là bố chồng tôi không đưa anh ấy đi.
Đội trưởng Khúc, tôi đã nói hết mọi chuyện rồi, hy vọng các anh sớm tìm được Chí Thành. Tôi không muốn nghĩ nhiều về chuyện cũ luôn làm mình đau khổ nữa, nếu không còn việc gì, mong các anh cảnh sát đừng tới quấy rầy tôi. Bây giờ tôi cũng đang sứt đầu mẻ trán, chỉ cần tham gia một buổi họp ban giám đốc mà đầu đau như nứt ra, cũng không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt.
Về phần thân thế của tiểu Nguyên, tôi nghĩ nhất định Chí Thành đã giấu đi tình hình thực tế của mình, đã mua t*ng trùng từ ngân hàng t*ng trùng. Cho dù có thế nào, tiểu Nguyên vẫn là do tôi chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nó vẫn là con của tôi!
Có điều tôi không muốn tạo ảnh hưởng cho tiểu Nguyên khi nó lớn lên, tôi hy vọng anh giữ bí mật điều này hộ tôi. Bởi vì việc này không liên quan đến vụ án, chỉ là việc riêng của tôi. Đội trưởng Khúc, anh có thể đồng ý với yêu cầu này của tôi không?"
Khúc Mịch nghe xong gật gật đầu, " Tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng. Cô và Kim Chí Thành ở bệnh viện nào làm thụ tinh ống nghiệm?"
"Ở bệnh viện số một phía Nam thành phố, bác sĩ phụ trách của tôi tên là Khúc Gia Thụy."
Xem ra Diệp Hồng cũng không có nói dối, nếu không thì cô ta sẽ không thẳng thắn nói luôn tên bệnh viện và bác sĩ phụ trách như vậy.
Khúc Mịch từ Kim thị đi ra, trực tiếp đi đến bệnh viện, rất dễ dàng tìm được bác sĩ Khúc Gia Thụy.
Anh nói rõ nguyên nhân mình đến đây, bác sĩ Khúc lập tức từ chối," Thật xin lỗi đội trưởng Khúc, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể tiết lộ bất cứ tin tức nào của bệnh nhân cho anh. Tôi biết là công dân thì phải phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhưng việc này tôi thật sự không thể giúp được gì. Thật xin lỗi, tôi còn có bệnh nhân đang chờ." Bà nói xong ý muốn rời đi.
"Bác sĩ Khúc, tôi biết bà là bác sĩ nghiên cứu việc thụ tinh ống nghiệm này sớm nhất, vì thế còn đi du học nước ngoài. Cũng nhờ sự cống hiến của bà vào lĩnh vực này, đã giúp được rất nhiều gia đình thoát khỏi tuyệt vọng, có được con cháu nối dõi. Tôi vô cùng kính trọng bà, lần này gặp mặt có thể cảm nhận rõ ràng được nhân cách tốt đẹp của bà.
Tôi sẽ không bắt buộc bà phải làm trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng vì chuyện này liên quan đến mạng người, mà hung thủ bất cứ khi nào cũng có thể gây án. Vì những người đã mất, vì sự an nguy của mọi người dân, tôi hy vọng bà có thể phối hợp một chút. Vấn đề tôi nói ra, bà chỉ cần trả lời phải hoặc không phải, được không?"Thái độ Khúc Mịch đối với bác sĩ Khúc vô cùng tôn kính, điều này khiến cho bác sĩ Khúc cảm thấy ngượng ngùng.
Bà ngồi xuống một lần nữa, "Được rồi, Đội trưởng Khúc."
"Bác sĩ Khúc, có phải vợ chồng Kim Chí Thành và Diệp Hồng đến chỗ bà làm thụ tinh ống nghiệm không?"
Thấy bà gật đầu, Khúc Mịch hỏi tiếp," Kim Chí Thành không có khả năng sinh đẻ, ngay cả t*ng trùng khỏe mạnh cũng không có, nên hắn mua t*ng trùng ở ngân hàng t*ng trùng?"
"Ai nói vậy?" Bác sĩ Khúc chau mày,"Không phải như thế. Kim Chí Thành cung cấp t*ng trùng, sau đó ông Kim còn muốn làm xét nghiệm ADN. Tôi nói quá nhiều rồi, ngại quá, tôi phải vào phòng giải phẫu, còn có một ca cần tôi."
"Bác sĩ Khúc, tôi muốn hỏi vấn đề cuối cùng. Diệp Hồng thụ tinh lần đầu tiên thì thành công ngay sao?"
"Đúng vậy. Tố chất cơ thể cô ấy tốt, chỉ là có tử cung hơi nhỏ. Điều trị một thời gian thì tốt hơn, cho nên một lần liền thành công." Bà nói xong rồi đi luôn.
Kết quả này khiến cho Lưu Tuấn đi cùng Khúc Mịch có chút không rõ," Đội trưởng Khúc, Diệp Hồng kia không có giống như nói dối, nhưng bác sĩ chắc chắn không thể nói sai. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bệnh án ở Thái Lan có vấn đề? Trong đó có rõ ràng nói Kim Chí Thành không có khả năng sinh con, cũng có thể không có cuộc sống tình dục bình thường, nhưng là dùng từ " có thể ". t*ng trùng của nam giới có đến mấy triệu, có lẽ có một hai con tốt không chừng.
Hơn nữa bác sĩ nói Kim Hâm đã làm xét nghiệm ADN, thừa nhận thân phận Kim Phẩm Nguyên. Diệp Hồng cũng nói, sau khi mang thai thì bố chồng mới thừa nhận cô ta tiến vào Kim gia. Tôi nghĩ, Kim Phẩm Nguyên này chăc chắn là con cháu Kim gia, không sai được!"
Khúc Mịch vẫn trầm ngâm không nói gì, anh nhìn tay mình một lúc, sau đó gọi điện thoại cho Dĩ Nhu.
"Pháp y Tăng, nguyên nhân khiến cổ tử cung bị viêm loét là gì?"
Anh không đầu không đuôi hỏi một câu, khiến cho Dĩ Nhu đầu bên kia ngẩn ra một lúc, sau đó mới trả lời: " Cổ tử cung bị viêm loét chủ yếu là vì vi khuẩn xâm nhập vào tạo ra, cho nên có rất nhiều nguyên nhân tạo thành: sinh hoạt tình dục không an toàn, nạo thai nhiều lần, vệ sinh quá nhiều, kinh nguyệt liên tục trong thời gian dài, còn có chính là....... quan hệ với nhiều người, quan hệ quá nhiều lần, quan hệ khi có kinh nguyệt."
"Quan hệ tình dục quá nhiều? Thế nào tính là nhiều?"
"Một tuần quá bốn lần."
"Vậy sao. Như vậy đã coi là nhiều?" Khúc Mịch dường như không hài lòng với lời giải thích của cô. (vậy a còn muốn mấy lần?hehe:00)
Lưu Tuấn đứng một bên nghe thấy thế thì mặt đỏ tai hồng, trong lòng âm thầm nói: hai người Đội trưởng Khúc với pháp y Tăng này nói chuyện phiếm cũng không có kiêng kỵ cái gì. Theo ý trong lời nói của Đội trưởng Khúc, anh ấy ở phương diện này rất dũng mãnh, một tuần bốn lần còn chê ít. Cái này đâu có giống trưng cầu ý kiến đâu, chính là khiêu khích trần trụi nha. Đàn ông mới khai trai, thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi!
"Ý của em là, cổ tử cung của xử nữ có khả năng bị viêm loét rất nhỏ?"Khúc Mịch nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Đúng, rất ít!"
Nghe đến đây Lưu Tuấn mời bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là Đội trưởng Khúc đang kiểm chứng. Căn cứ vào kết quả điều tra của họ và việc Diệp Hồng đưa ra lý do thoái thác, cô ta với Kim Chí Thành căn bản không hề phát sinh quan hệ tình dục thật sự, cô ta vẫn là một xử nữ.
Nhưng hiện tại xem ra, cô ta rõ ràng đã là phụ nữ, trước khi kết hôn với Kim Chí Thành thì đã có kinh nghiệm tình dục rồi.
Người phụ nữ không hề giống với vẻ ngoài đơn thuần của cô ta, đến cuối cùng thì cô ta đang che dấu điều gì? Kim Chí Thành đã biết cô ta có quan hệ với người khác, hay vẫn luôn bị cô ta lừa dối? Tất cả mọi chuyện như đi vào sương mù, chỉ có thể đợi khi tìm được Kim Chí Thành mới có thể rõ ràng.
Khúc Mịch cho Lưu Tuấn đi điều tra một chút về các mối quan hệ của Diệp Hồng, kết quả lại làm cho người ta thất vọng. Cuộc sống trước khi cô ta quen biết Kim Chí Thành, sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, dùng hai từ để tóm tắt------- đi học, làm việc.
Cô ta khi học đại học có quen một người bạn trai, sau khi hai người tốt nghiệp thì chia tay trong hòa bình, từ đó không hề liên lạc.
Nguyên nhân chia tay cũng bình thường giống như mấy cặp tình nhân học đại học, gia đình người bạn trai kia tìm được cho anh ta một công việc rất tốt ở nước ngoài. Diệp Hồng bởi vì phải chăm sóc gia đình, cho nên không thể đi cùng.
Hiện nay thì người bạn trai kia đã kết hôn sinh con, cũng không có qua lại với Diệp Hồng. Lưu Tuấn gọi điện cho anh ta, biết được tình cảm của họ là yêu đương đơn thuần, mới chỉ phát triển đến bước hôn môi.
Có lẽ, người đàn ông mà Diệp Hồng che giấu này mới là mấu chốt của vụ án. Khúc Mịch sai người thay phiên nhau dám sát Diệp Hồng hai bốn giờ, có một cơn gió thổi qua cũng phải để ý.
Hung thủ còn chưa có lộ mặt, nhưng thật ra Khúc Mịch cũng không có sốt ruột, bởi vì anh có thể ở trong nhà Dĩ Nhu thêm vài ngày. Nhưng anh lại rất muốn mau chóng bắt được hung thủ, giải quyết được nỗi băn khoăn của Dĩ Nhu.
Trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của ba mình.
"Ba và mẹ đã về rồi sao?"
"Đã về vài ngày rồi, bận bịu sửa sang tài liệu mới có chút thời gian."Ba Khúc nói chuyện có chút nghiêm túc, " Con không về nhà ở, bận lắm sao? Tối nay về nhà ăn cơm đi, mẹ con làm rất nhiều đồ ăn.
"Con có thể bớt thời gian về nhà một chuyến, về phần ăn cơm........Hay là đợi vài ngày nữa đi."
"Có bận bịu cũng nên chú ý cơ thể, con luôn không thích đồ ăn nhanh ở bên ngoài, mà ăn uống cũng không đủ no."Khúc ba ba trở về lần này đã quyết tâm nghỉ hưu, càng lớn tuổi, ông càng cảm thấy gia đình mới là quan trọng. Ông chỉ có mỗi một đứa con là Khúc Mịch, làm sao không lo lắng chứ?
"Ba, có người nấu cơm cho con rồi."Trong giọng nói của Khúc Mịch mang theo vẻ đắc ý sung sướng," Đợi con về sẽ kể sau, con phải tắt máy đây."
Ba Khúc đầu bên kia điện thoại không hiểu được ý của anh, nhìn bạn già đang ở bên cạnh cười cười, càng cảm thấy không hiểu nổi.
meoxuxu^^
Kim Chí Thành bị liệt vào tình nghi lớn nhất, vì muốn nhanh chóng tìm được hắn, cảnh sát đã theo dõi sát sao Diệp Hồng.
Dĩ Nhu hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý, dự định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô mua hoa tươi và hoa quả, đi bái tế cha mẹ, Khúc Mịch cũng đi cùng với cô.
Nhìn thấy bia mộ vì nắng gió mà ngả màu, bên cạnh còn mọc cỏ dại, lòng Dĩ Nhu vô cùng áy náy.
"Ba, mẹ, con đã lâu không tới thăm hai người, thật xin lỗi!"Cô nhớ lần trước mình đến là lúc mới từ Canada trở về, khóc ngất trước bia mộ của ba mẹ, lúc về liên tục gặp ác mộng. Từ đó về sau, cô không dám.... đến thăm mộ nữa, ngày lễ tết thì thắp hương bái tế ở nhà.
Cô bỏ hoa tươi và hoa quả xuống, ngồi xổm xuống nhổ đi mấy cọng cỏ dại, quay đầu lại thấy Khúc Mịch mang từ xe ra một thùng nước và khăn lau.
Anh dùng nước sạch tỉ mỉ lau bia mộ, chốc lát liền khô, sau đó mang ra một cái bàn chải và sơn đã chuẩn bị trước, sơn lại mặt trước của bia mộ.
"Anh làm sao lại nghĩ chuẩn bị đến mấy thứ này?" Dĩ Nhu cảm thấy vô cùng cảm động, đồng thời lại có chút hổ thẹn.
Bản thân mình thật không xứng một đứa con, nghĩ còn không chu đáo bằng một người ngoài.
Khúc Mịch không trả lời, mang hoa tươi và lấy hoa quả bày ra.
"Chú, dì, con là Khúc Mịch. Vì không có cơ hội, nên bây giờ cháu mới đến thăm hai người. Tâm bệnh của Dĩ Nhu đã hoàn toàn khỏi, hai người cứ yên tâm, con sẽ bên cạnh chăm sóc cho cô ấy."
Dĩ Nhu? Kiểu xưng hô này cảm giác rất thân mật! Mọi khi Dĩ Nhu quen việc Khúc Mịch gọi cô là "pháp y Tăng", đột nhiên anh thay đổi cách xưng hô khiến cô có chút không thoải mái. Thế nhưng trước mặt ba mẹ mình, bị anh gọi là "pháp y Tăng" thật đúng là không phù hợp.
"Ba, mẹ, mười lăm năm, hai người phải chết oan, con gái vô dụng, vẫn không dám đối mặt, mới để cho hung thủ ung dung tự tại lâu như vậy. Hung thủ sát hại hai người năm ấy lại tiếp tục gây án, cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt được hắn. Chờ khi hung thủ đền tội, con sẽ lại đến gặp hai người, báo tin tức cho hai người." Mũi Dĩ Nhu cay cay, trong mắt đã vương lệ.
Mười lăm năm qua, cô sống trong bóng ma của ác mộng, sợ hãi bị ác mộng quấy nhiễu. Giờ đây, cô cuối cùng có thể buông xuống tất cả, cuối cùng có thể thản nhiên đối mặt với màn đêm tối đen, loại cảm giác thoải mái này lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận được.
"Không bắt được hung thủ không phải lỗi của em, là cảnh sát vô dụng!" Khúc Mịch thấy cô áy náy nên có chút nhíu mày," Em đã làm rất tốt, chú và dì nhất định rất tự hào về em!"
Nghe Khúc Mịch nói vậy, tâm tình Dĩ Nhu tốt hơn rất nhiều. Cô lựa chọn về nước, chọn làm pháp y, chính vì để vượt qua sợ hãi đối với thi thể, đối với máu tanh, tự mình có thể tham gia bắt hung thủ.
Người khác thấy vẻ mặt cô luôn bình tĩnh, nhưng ai biết rằng mỗi giây mỗi phút cô đều đấu tranh với sự sợ hãi? Liên tục như vậy, cô rất vất vả kiềm nén, thật có cảm giác chịu không nổi nữa. Sau đó Khúc Mịch xuất hiện, anh giống như được ông trời phái xuống để giúp cô.
Dĩ Nhu công nhận, chính Khúc Mịch đã thắp sáng cuộc đời cô một lần nữa!
"Thật sự cảm ơn anh!" Dĩ Nhu cảm thấy có cảm ơn bao nhiêu cũng không thể nói hết sự biết ơn của mình,"Tôi sẽ luôn nhớ đến sự giúp đỡ này của anh, về sau nếu có gì cần giúp tôi sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào."
Khúc Mịch nghe thấy lời cô nói thì cười khổ," Ý em bây giờ là gì? Tôi có thể chuyển đi được rồi?"
Ngày đó sau khi thôi miên từ nhà cũ trở về, Dĩ Nhu cố ý làm không ít đồ ăn ngon, nói là bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn khoảng thời gian bọn họ ở chung, anh đã chăm sóc và chữa bệnh cho cô. Trước đây đã nói, nếu bệnh Dĩ Nhu khỏi, anh sẽ dọn đi ngay.Thế nhưng Khúc Mịch lại giả ngu, nói là tối nên ngủ lại một đêm.
Mấy ngày tiếp theo, anh đều làm việc đến tận khuya mới về, sợ đánh thức Dĩ Nhu nên ngủ ở phòng khách. Sáng sớm, thì nói qua loa với Dĩ Nhu rồi đi làm, hai người vẫn chưa có cơ hội nói chuyện rõ ràng.
Dễ nhận thấy, Khúc Mịch tính toán dùng phương thức này tạm lừa cô để đục nước béo cò, nhưng hôm nay anh không thể giả bộ đần độn được nữa.
"Ý tôi không phải muốn đuổi anh đi." Dĩ Nhu bị anh nói nên có chút ngượng ngùng, "Mấy ngày nay anh công việc bận bịu, không có thời gian sắp xếp đồ đạc. Anh cứ ở phòng khách đi, đợi anh phá được vụ án này rồi nói sau."
Xem ra anh có thể ở thêm vài ngày nữa, ở được thêm ngày nào thì tốt ngày ấy! Khúc Mịch cảm thấy bây giờ mình thật đúng là vô lại, nhưng anh đối với Dĩ Nhu không còn biện pháp gì nữa, luôn có loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Hai người ở trước mộ ba mẹ Tằng nửa ngày, đến lúc Khúc Mịch nhận được điện thoại của Lục Ly thì hai người mới đi về.
"Tình hình thế nào rồi?"Lục Ly tự mình mang người đi theo dõi Diệp Hồng, vài ngày rồi nhưng vẫn không có manh mối nào.
"Hội đồng quản trị Kim thị mấy ngày nay họp liên tục, giá cổ phiếu rớt rất nhanh. Mỗi ngày đều có một đám phóng viên canh giữ ở dưới tầng, Diệp Hồng vẫn luôn bận bịu làm hạng mục mới của chi nhánh công ty, chưa quay lại tổng công ty lần nào. Cô ta trừ bỏ làm việc ở công ty thì lại về nhà trọ, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ thăm con trai, mọi chuyện rất bình thường."
"Xem chừng chúng ta phải gặp trực tiếp Diệp Hồng mới được." Khúc Mịch cảm thấy biểu hiện của Diệp Hồng rất không bình thường, bố mẹ chồng đột nhiên bị sát hại, chồng thì biến mất không tin tức, các cổ đông thì đang kết bè nhằm chiếm được chức chủ tịch, thế mà cô ta lại rất bình tĩnh đi giải quyết một hạng mục nhỏ của chi nhánh công ty.
Tuy là cô ta không có năng lực thay Kim gia quyết định việc công ty, thế nhưng cũng không nên tự tại thoải mái như vậy.
Thời điểm Khúc Mịch gặp Diệp Hồng, cô ta đang từ trong công ty đi ra, vẻ mặt mệt mỏi cô đơn.
"Đội trưởng Khúc, có phải đã có tin tức gì của Chí Thành hay không?" Cô ta nhíu mày lại,"Tuy rằng vài năm Chí Thành không có tham dự vào chuyện công ty, nhưng dù sao anh ấy cũng là đứa con duy nhất của bố mẹ chồng tôi. Bây giờ bố mẹ chồng tôi đã mất, cổ phiếu của bọn họ tự nhiên sẽ do Chí Thành kế thừa. Chỉ cần anh ấy xuất hiện, cho dù chỉ ngồi ở công ty, nhưng nhất định sẽ giúp cho giá cổ phiếu được ổn định trở lại."
"Cô Diệp, cục cảnh sát có bệnh án của Kim Chí thành ở Thái Lan. Trong đó có ghi rõ, anh ta căn bản không có khả năng sinh con, rất có thể ngay cả năng lực tình dục cũng không có! Cho nên, tôi có lý do để nghi ngờ Kim Phẩm Nguyên không phải con đẻ của Kim Chí Thành, mà cô, e rằng cũng không hẳn là vợ của hắn!"
Nghe thấy lời này sắc mặt Diệp Hồng đột nhiên trở nên tái nhợt, vẻ mặt cô ta khiếp sợ,"Anh nói Chí Thành không có khả năng sinh con? Không thể nào, không thể nào được!"
Diệp Hồng sau một lúc lâu không nói gì, dường như đang cố gắng tiêu hóa cái tin tức làm cô ta khiếp sợ này.
Cô không đợi Khúc Mịch tiếp tục hỏi, mở miệng nói:" Thời điểm tôi và Chí Thành quen nhau, anh ấy luôn nói mình có bệnh, có thể không sinh được con. Thế nhưng anh ấy đối xử với tôi vô cùng tốt, đối tốt với cả người nhà tôi, nguyện ý giúp tôi thay đổi cuộc sống nghèo khó. Thật lòng là, nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Nghĩ đến nay phải phải tiếp tục sống cuộc sống khổ sở như vậy, tôi rất sợ hãi.Cho nên, tôi đồng ý hẹn hò với anh ấy, mặc kệ anh ấy thiếu sót về mặt sinh lý.
Sau đó, bố anh ấy biết được chuyện chúng tôi yêu nhau, tìm tôi nói chuyện một lần, ý muốn nói là không đồng ý. Sau đấy nghe Chí Thành kể tôi mới biết, Kim gia bọn họ chỉ có anh ấy là con một, nếu tôi có thể mang thai thì bố anh ấy sẽ đồng ý. Nhưng mà anh ấy không thể sinh con, chúng tôi quyết định đi thụ tinh ống nghiệm.
Chúng tôi vô cùng may mắn, một lần đã thành công. Chí Thành với bệnh viện là chỗ quen biết, rất dễ dàng có thể biết được giới tính của đứa bé. Nghe nói tôi mang thai, lại là con trai, bố chồng tôi lúc đấy mới gật đầu đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn rất hạnh phúc. Chí Thành chuyện gì cũng đặt tôi lên đầu, hỏi han an cần, là một người chồng vô cùng tốt.
Nhưng đến khi đứa bé sinh ra được một tuổi, anh ấy bắt đầu trở nên không bình thường. Buổi tối hôm nào anh ấy cũng kì kèo mãi không vào phòng ngủ. Đến tận nửa đêm mới đi vào, còn cố ý giữ khoảng cách với tôi. Tôi nhịn không được hỏi anh ấy, có phải anh đã có người phụ nữ khác hay không mà đối xử khác với tôi như vậy. Anh ấy không chịu nổi tôi truy hỏi, bấy giờ mới nói sự thật với tôi. Hóa ra, anh ấy bẩm sinh đã có dị tật, sau đó trải qua phẫu thuật, mới có giới tính bình thường mà sống. Nói cách khác, vợ chồng chúng tôi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Tuy rằng tôi vô cùng khiếp sợ và khó chịu với kết quả ấy, nhưng mà tôi cũng đã chấp nhận rồi. Có thể thoát khỏi hẳn cuộc sống nghèo khó trước đây, không cần vì kế sinh nhai mà đau khổ, lại còn có thể tiến vào cuộc sống thượng lưu mà trước nay có muốn cũng không dám mơ đến, đặc biệt lại có tiểu Nguyên, tôi cảm thấy tất cả điều ấy đều đáng giá!
Nhưng Chí Thành lại không cho là vậy, trước đây khi anh ấy biết rằng mình không có khả năng sinh con, cũng không có để ý lắm.
........Cho nên về sau anh ấy nhận được đả kích không nhỏ. Lúc mới đầu anh ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, lén lút đi chữa bệnh, sau đó thấy không có hiệu quả nên dần dần tính tình cũng nóng nảy hơn. Về sau nữa, tính tình anh ấy càng khiến cho người ta khó có thể chịu được. Tôi nói gì cũng sai, không nói lời nào cũng sai, nếu mà ở công ty có đi cùng đồng nghiệp nam nào anh ấy mà biết sẽ rất trầm trọng.
Trạng thái tinh thần của anh ấy không được tốt, đã đến nỗi mắc bệnh. Bố chồng tôi đưa anh ấy đến bệnh viện Toronto trị bệnh, khi trở về anh ấy bình thường hơn rất nhiều, nhưng lại giống một người xa lạ. Đối với ai anh ấy cũng không vui vẻ, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong thư phòng, không biết là làm cái gì.
Tôi cũng đã sớm cam chịu số phận, chỉ cần nhìn tiểu Nguyên lớn lên từng ngày, tôi cũng thấy thỏa mãn. Mấy tháng trước, khi tôi xong việc về đến nhà, nghe bố mẹ chồng nói bệnh của Chí Thành lại tái phát, bị đưa đến Toronto điều trị. Ai ngờ anh ấy lại không có ở đấy, không biết là tự mình chạy trốn hay là bố chồng tôi không đưa anh ấy đi.
Đội trưởng Khúc, tôi đã nói hết mọi chuyện rồi, hy vọng các anh sớm tìm được Chí Thành. Tôi không muốn nghĩ nhiều về chuyện cũ luôn làm mình đau khổ nữa, nếu không còn việc gì, mong các anh cảnh sát đừng tới quấy rầy tôi. Bây giờ tôi cũng đang sứt đầu mẻ trán, chỉ cần tham gia một buổi họp ban giám đốc mà đầu đau như nứt ra, cũng không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt.
Về phần thân thế của tiểu Nguyên, tôi nghĩ nhất định Chí Thành đã giấu đi tình hình thực tế của mình, đã mua t*ng trùng từ ngân hàng t*ng trùng. Cho dù có thế nào, tiểu Nguyên vẫn là do tôi chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nó vẫn là con của tôi!
Có điều tôi không muốn tạo ảnh hưởng cho tiểu Nguyên khi nó lớn lên, tôi hy vọng anh giữ bí mật điều này hộ tôi. Bởi vì việc này không liên quan đến vụ án, chỉ là việc riêng của tôi. Đội trưởng Khúc, anh có thể đồng ý với yêu cầu này của tôi không?"
Khúc Mịch nghe xong gật gật đầu, " Tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng. Cô và Kim Chí Thành ở bệnh viện nào làm thụ tinh ống nghiệm?"
"Ở bệnh viện số một phía Nam thành phố, bác sĩ phụ trách của tôi tên là Khúc Gia Thụy."
Xem ra Diệp Hồng cũng không có nói dối, nếu không thì cô ta sẽ không thẳng thắn nói luôn tên bệnh viện và bác sĩ phụ trách như vậy.
Khúc Mịch từ Kim thị đi ra, trực tiếp đi đến bệnh viện, rất dễ dàng tìm được bác sĩ Khúc Gia Thụy.
Anh nói rõ nguyên nhân mình đến đây, bác sĩ Khúc lập tức từ chối," Thật xin lỗi đội trưởng Khúc, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể tiết lộ bất cứ tin tức nào của bệnh nhân cho anh. Tôi biết là công dân thì phải phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhưng việc này tôi thật sự không thể giúp được gì. Thật xin lỗi, tôi còn có bệnh nhân đang chờ." Bà nói xong ý muốn rời đi.
"Bác sĩ Khúc, tôi biết bà là bác sĩ nghiên cứu việc thụ tinh ống nghiệm này sớm nhất, vì thế còn đi du học nước ngoài. Cũng nhờ sự cống hiến của bà vào lĩnh vực này, đã giúp được rất nhiều gia đình thoát khỏi tuyệt vọng, có được con cháu nối dõi. Tôi vô cùng kính trọng bà, lần này gặp mặt có thể cảm nhận rõ ràng được nhân cách tốt đẹp của bà.
Tôi sẽ không bắt buộc bà phải làm trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng vì chuyện này liên quan đến mạng người, mà hung thủ bất cứ khi nào cũng có thể gây án. Vì những người đã mất, vì sự an nguy của mọi người dân, tôi hy vọng bà có thể phối hợp một chút. Vấn đề tôi nói ra, bà chỉ cần trả lời phải hoặc không phải, được không?"Thái độ Khúc Mịch đối với bác sĩ Khúc vô cùng tôn kính, điều này khiến cho bác sĩ Khúc cảm thấy ngượng ngùng.
Bà ngồi xuống một lần nữa, "Được rồi, Đội trưởng Khúc."
"Bác sĩ Khúc, có phải vợ chồng Kim Chí Thành và Diệp Hồng đến chỗ bà làm thụ tinh ống nghiệm không?"
Thấy bà gật đầu, Khúc Mịch hỏi tiếp," Kim Chí Thành không có khả năng sinh đẻ, ngay cả t*ng trùng khỏe mạnh cũng không có, nên hắn mua t*ng trùng ở ngân hàng t*ng trùng?"
"Ai nói vậy?" Bác sĩ Khúc chau mày,"Không phải như thế. Kim Chí Thành cung cấp t*ng trùng, sau đó ông Kim còn muốn làm xét nghiệm ADN. Tôi nói quá nhiều rồi, ngại quá, tôi phải vào phòng giải phẫu, còn có một ca cần tôi."
"Bác sĩ Khúc, tôi muốn hỏi vấn đề cuối cùng. Diệp Hồng thụ tinh lần đầu tiên thì thành công ngay sao?"
"Đúng vậy. Tố chất cơ thể cô ấy tốt, chỉ là có tử cung hơi nhỏ. Điều trị một thời gian thì tốt hơn, cho nên một lần liền thành công." Bà nói xong rồi đi luôn.
Kết quả này khiến cho Lưu Tuấn đi cùng Khúc Mịch có chút không rõ," Đội trưởng Khúc, Diệp Hồng kia không có giống như nói dối, nhưng bác sĩ chắc chắn không thể nói sai. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bệnh án ở Thái Lan có vấn đề? Trong đó có rõ ràng nói Kim Chí Thành không có khả năng sinh con, cũng có thể không có cuộc sống tình dục bình thường, nhưng là dùng từ " có thể ". t*ng trùng của nam giới có đến mấy triệu, có lẽ có một hai con tốt không chừng.
Hơn nữa bác sĩ nói Kim Hâm đã làm xét nghiệm ADN, thừa nhận thân phận Kim Phẩm Nguyên. Diệp Hồng cũng nói, sau khi mang thai thì bố chồng mới thừa nhận cô ta tiến vào Kim gia. Tôi nghĩ, Kim Phẩm Nguyên này chăc chắn là con cháu Kim gia, không sai được!"
Khúc Mịch vẫn trầm ngâm không nói gì, anh nhìn tay mình một lúc, sau đó gọi điện thoại cho Dĩ Nhu.
"Pháp y Tăng, nguyên nhân khiến cổ tử cung bị viêm loét là gì?"
Anh không đầu không đuôi hỏi một câu, khiến cho Dĩ Nhu đầu bên kia ngẩn ra một lúc, sau đó mới trả lời: " Cổ tử cung bị viêm loét chủ yếu là vì vi khuẩn xâm nhập vào tạo ra, cho nên có rất nhiều nguyên nhân tạo thành: sinh hoạt tình dục không an toàn, nạo thai nhiều lần, vệ sinh quá nhiều, kinh nguyệt liên tục trong thời gian dài, còn có chính là....... quan hệ với nhiều người, quan hệ quá nhiều lần, quan hệ khi có kinh nguyệt."
"Quan hệ tình dục quá nhiều? Thế nào tính là nhiều?"
"Một tuần quá bốn lần."
"Vậy sao. Như vậy đã coi là nhiều?" Khúc Mịch dường như không hài lòng với lời giải thích của cô. (vậy a còn muốn mấy lần?hehe:00)
Lưu Tuấn đứng một bên nghe thấy thế thì mặt đỏ tai hồng, trong lòng âm thầm nói: hai người Đội trưởng Khúc với pháp y Tăng này nói chuyện phiếm cũng không có kiêng kỵ cái gì. Theo ý trong lời nói của Đội trưởng Khúc, anh ấy ở phương diện này rất dũng mãnh, một tuần bốn lần còn chê ít. Cái này đâu có giống trưng cầu ý kiến đâu, chính là khiêu khích trần trụi nha. Đàn ông mới khai trai, thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi!
"Ý của em là, cổ tử cung của xử nữ có khả năng bị viêm loét rất nhỏ?"Khúc Mịch nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Đúng, rất ít!"
Nghe đến đây Lưu Tuấn mời bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là Đội trưởng Khúc đang kiểm chứng. Căn cứ vào kết quả điều tra của họ và việc Diệp Hồng đưa ra lý do thoái thác, cô ta với Kim Chí Thành căn bản không hề phát sinh quan hệ tình dục thật sự, cô ta vẫn là một xử nữ.
Nhưng hiện tại xem ra, cô ta rõ ràng đã là phụ nữ, trước khi kết hôn với Kim Chí Thành thì đã có kinh nghiệm tình dục rồi.
Người phụ nữ không hề giống với vẻ ngoài đơn thuần của cô ta, đến cuối cùng thì cô ta đang che dấu điều gì? Kim Chí Thành đã biết cô ta có quan hệ với người khác, hay vẫn luôn bị cô ta lừa dối? Tất cả mọi chuyện như đi vào sương mù, chỉ có thể đợi khi tìm được Kim Chí Thành mới có thể rõ ràng.
Khúc Mịch cho Lưu Tuấn đi điều tra một chút về các mối quan hệ của Diệp Hồng, kết quả lại làm cho người ta thất vọng. Cuộc sống trước khi cô ta quen biết Kim Chí Thành, sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, dùng hai từ để tóm tắt------- đi học, làm việc.
Cô ta khi học đại học có quen một người bạn trai, sau khi hai người tốt nghiệp thì chia tay trong hòa bình, từ đó không hề liên lạc.
Nguyên nhân chia tay cũng bình thường giống như mấy cặp tình nhân học đại học, gia đình người bạn trai kia tìm được cho anh ta một công việc rất tốt ở nước ngoài. Diệp Hồng bởi vì phải chăm sóc gia đình, cho nên không thể đi cùng.
Hiện nay thì người bạn trai kia đã kết hôn sinh con, cũng không có qua lại với Diệp Hồng. Lưu Tuấn gọi điện cho anh ta, biết được tình cảm của họ là yêu đương đơn thuần, mới chỉ phát triển đến bước hôn môi.
Có lẽ, người đàn ông mà Diệp Hồng che giấu này mới là mấu chốt của vụ án. Khúc Mịch sai người thay phiên nhau dám sát Diệp Hồng hai bốn giờ, có một cơn gió thổi qua cũng phải để ý.
Hung thủ còn chưa có lộ mặt, nhưng thật ra Khúc Mịch cũng không có sốt ruột, bởi vì anh có thể ở trong nhà Dĩ Nhu thêm vài ngày. Nhưng anh lại rất muốn mau chóng bắt được hung thủ, giải quyết được nỗi băn khoăn của Dĩ Nhu.
Trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của ba mình.
"Ba và mẹ đã về rồi sao?"
"Đã về vài ngày rồi, bận bịu sửa sang tài liệu mới có chút thời gian."Ba Khúc nói chuyện có chút nghiêm túc, " Con không về nhà ở, bận lắm sao? Tối nay về nhà ăn cơm đi, mẹ con làm rất nhiều đồ ăn.
"Con có thể bớt thời gian về nhà một chuyến, về phần ăn cơm........Hay là đợi vài ngày nữa đi."
"Có bận bịu cũng nên chú ý cơ thể, con luôn không thích đồ ăn nhanh ở bên ngoài, mà ăn uống cũng không đủ no."Khúc ba ba trở về lần này đã quyết tâm nghỉ hưu, càng lớn tuổi, ông càng cảm thấy gia đình mới là quan trọng. Ông chỉ có mỗi một đứa con là Khúc Mịch, làm sao không lo lắng chứ?
"Ba, có người nấu cơm cho con rồi."Trong giọng nói của Khúc Mịch mang theo vẻ đắc ý sung sướng," Đợi con về sẽ kể sau, con phải tắt máy đây."
Ba Khúc đầu bên kia điện thoại không hiểu được ý của anh, nhìn bạn già đang ở bên cạnh cười cười, càng cảm thấy không hiểu nổi.
meoxuxu^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook