Editor: Yue

Tê Vọng một câu “để xem lại”, làm Tê Diệu khổ sở đợi rất nhiều ngày.

Mấy ngày nay, Tê Vọng một mực không có trở về nhà, mỗi ngày Tê Diệu ở trong nhà chán muốn chết, mà chuyện gì đều không cho phép làm, đành phải mỗi ngày ôm Đần sờ sờ đầu, sờ một lần chính là hơn nửa ngày.

Sáng sớm, cha Tê uống một ngụm cháo, ánh mắt liếc qua trôi về hướng Đần. Chó đang nằm rạp trên mặt đất, lười biếng lè lưỡi, ung dung tự tại chờ đợi dì giúp việc giúp nó thêm vào ít đồ ăn vặt.

Cha Tê: “Ơ.”

Mẹ Tê: “Thế nào? Ông nhìn chó làm cái gì vậy?”

Cha Tê: “Bà có cảm thấy đỉnh đầu của nó có chút trọc rồi hay không?”

Tê mẫu: “À.”

Tê Diệu: “…”

Sẽ không phải là do cô sờ trọc đó chứ?

“Ông đừng nói, thật giống như có chút. Bởi vì gần đây bị rụng lông hay sao?”

Cha Tê: “Bị tôi lây bệnh à?”

Hai người vây quanh chủ đề chó trọc đầu triển khai thảo luận, Tê Diệu nghe mà nhức đầu, tìm đề tài thay đổi vị trí lực chú ý của bọn họ: “Đúng rồi, cái kia… Ca ca lúc nào trở về ạ?”

“Buổi tối ngày mai đi. Làm sao vậy, nhớ ca ca rồi?” Mẹ Tê chọc cô.

Tê Diệu cảm thấy có mùi vị mờ ám, cô đích xác là nhớ tới Tê Vọng. Chỉ chẳng qua cô “Nhớ”, cùng ý nghĩ trong tưởng tượng của bọn họ cũng không phải là cùng một ý tứ.

Không biết Tê Vọng là bởi vì chuyện gì đột nhiên lãnh đạm với cô, Tê Diệu trong lòng lo sợ bất an. Nếu là trước đó, người khác đối cô lãnh đạm như vậy, cô quyết định sẽ không chủ động cùng đối phương có bất cứ liên hệ gì, Thiên Vương lão tử đều không được.

Hiện tại thì hay rồi, Tê Diệu không chỉ muốn phỏng đoán tâm tư Tê Vọng, còn phải làm anh vui lòng dỗ dành anh.

Tê Diệu thật sự muốn bùng nổ, kiềm chế lại dục vọng muốn lật bàn.

Buổi tối ngày mai có yến hội, cô cần nhẫn nại.

Tê Diệu nhàm chán liền nghĩ ra một biện pháp nhàm chán không kém. Không phải Tê Vọng không muốn cùng cô nói chuyện sao, cô bỗng nhiên nghĩ đến trước kia Trình Lịch bị một đứa con gái như kẹo mạch nha theo đuổi tới sánh cùng cuồng oanh loạn tạc, cho đến khi cậu không thể không ra mặt đi gặp mặt cô ta mới thôi. Có lẽ, biện pháp này cô cũng có thể dùng đến.

Điện thoại Tê Vọng từ khi sáng sớm bày ra trên bàn, tiếng vang ong ong vẫn không ngừng trôi qua.

“Ongggg…”

“Ongggg…”

Mỗi một lần vang, anh liền cầm lên nhìn một chút. Thư ký kéo căng thần kinh, không biết là cái người bị bệnh thần kinh nổi điên nào quấy rối Tê Vọng. Hắn không đợi được Tê Vọng nổi giận như trong dự đoán, ngược lại, sau khi Tê Vọng nhìn tới tin nhắn từ điện thoại di động, lông mày lúc đầu vặn lấy giãn ra, khóe môi thế mà ngậm lấy vài phần ý cười dung túng cùng bất đắc dĩ.



Tê Diệu quấy rối mấy tiếng sau rốt cục có thành quả.

Tê Vọng: “Sáng mai có thể mang em tới, nhưng em phải bảo đảm nhất định phải ở bên cạnh anh, không cho phép chạy loạn.”

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh, Tê Diệu nằm ở trên giường bỗng nhiên trở mình nằm lỳ ở trên đó, cô đột nhiên có chút cắn rứt lương tâm, lại có chút ngượng ngùng.

Nếu để Trình Lịch biết, nhất định sẽ biểu thị kinh ngạc không thể tin được. Trước kia cô đã quen không tim không phổi, làm sự tình rất ít cân nhắc cảm nhận của người khác, mình thoải mái là tốt rồi.

Tê Diệu do dự một chút, học theo tình nhân nhỏ của cha Sở thường nói, ở trên màn hình điểm nhẹ: “Vậy anh nhớ phải nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”

Tin nhắn gửi tới, Tê Diệu nhìn đi nhìn lại hai lần tin mình gửi, càng xem càng buồn nôn, bỗng nhiên nổi da gà rơi đầy đất, vội vàng mà đem tin nhắn thu hồi.

Quả nhiên cô không thể lấy lòng người khác được đâu!

Ước chừng qua vài giây.

Tê Vọng: “Được.”

Tê Diệu lòng xấu hổ tăng cao: “…”

*

Buổi yến hội này là tiệc trưởng thành của con gái trưởng Ô gia. Lấy vốn liếng của Ô gia vốn hẳn nên làm lễ trưởng thành cho danh viện, lại đúng lúc trùng hợp ở trước lễ trưởng thành một tuần, Ô Đồng ở nước ngoài trượt tuyết ngã một phát, thân thể gãy xương nhiều chỗ ở bệnh viện dưỡng thương, một lần dưỡng chính là mấy tháng.

Nói đến lễ trưởng thành, Tê Diệu không khỏi hoảng hốt nhớ lúc bản thân đã từng mười tám tuổi, vốn cũng nên đi tham gia lễ trưởng thành cho danh viện.

Lễ trưởng thành cho danh viện quy cách cực cao, hàng năm chỉ có hai mươi danh ngạch cùng hai mươi bạn nam, các cô gái đến từ thế gia khác nhau hào quang rực rỡ. Khi đó cô nói trong lòng không có một chút chờ mong đều là gạt người.

Nhưng về sau bởi vì một trận ngoài ý muốn, cô vĩnh viễn bỏ lỡ lễ trưởng thành tuổi mười tám của mình.

Ánh mắt Tê Diệu rơi vào trên người Sở Giảo Giảo – người mãi mãi là trung tâm của mọi chủ đề,sắc mặt lạnh lùng. Có vài người gọi là sài lang hổ báo, mang lên lớp da hào hoa phong nhã, sau lưng không biết là người bụng dạ hẹp hòi đến mức nào.

Sở Giảo Giảo không có xuất lực đối phó với tên giả mạo đang náo loạn lớn kia thật đúng là ngoài ý muốn.

Tê Diệu có chút nheo mắt lại, con ngươi lóe ra ý lạnh lẽo, chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết chị ta. Nhìn thấy Sở Giảo Giảo thì có loại khó chịu theo cảm tính, thật làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Dường như ánh mắt của cô quá sắc bén, Sở Giảo Giảo vô ý thức quay mặt qua, vừa lúc cùng Tê Diệu bốn mắt nhìn nhau.

Tê Diệu híp đôi mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta.

“A.”

Đón ánh mắt của cô, Sở Giảo Giảo nổi lên lên một tia nghi hoặc: “Đôi mắt em có đau không? Có cần gọi bác sĩ hay không?”

Tê Diệu: “…”

Cô thật muốn mượn rượu giải sầu quá!

Nhân vật chính của Yến hội còn chưa xuất hiện. Tê Diệu một mực đi theo Tê Vọng, nhưng bên cạnh đa số đều là đối tác làm ăn của Tê Vọng, tự nhiên đối với tiểu tùy tùng Tê Diệu ở sau lưng cảm thấy hiếm lạ nên không ngừng nhìn tới, làm toàn thân Tê Diệu không được tự nhiên.

Sở Giảo Giảo xen vào quan hệ tốt của Tê Vọng cùng Hoắc Ngu, tự nhiên không ngại cái gọi là hai nhà là kẻ thù truyền kiếp, chị ta đưa ra đề nghị mang Tê Diệu đến khu vực các cô gái bên kia chơi một hồi, trò chuyện làm quen một chút.

Tê Diệu thêm một phút đều không muốn cùng chị ta ở cùng một chỗ, nhưng thoát khỏi trói buộc của Tê Vọng, cô liền có thể chuồn đi.

Cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất một chút.

(Continue)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương