Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
-
Chương 11-2
Vì lôi kéo làm quen cùng chó, Trình Lịch vắt kiệt sức lực để lộ ra nụ cười thân thiện, ý đồ che đậy ngón tay cố gắng không còn run rẩy của mình. Cậu không muốn mất mặt ở trước mặt Tê Diệu, dù cho đã biết bên trong thân xác Tê Diệu chính là chị đại trong đám nhóc cùng cậu chơi đùa từ nhỏ đến lớn, lại vẫn như cũ không trở ngại Trình Lịch nhìn một chút nhịp tim lại đập nhanh hơn một lần.
Cậu chính là thích ăn ngược khi Tê Diệu trong bộ dạng loli tsundere* như vậy đó!
(Tsundere chỉ những người có bề ngoài ương ngạnh nhưng bên trong họ vẫn tràn đầy tình cảm)
Trình Lịch tới gần Golden Retriever, chú chó lớn mới vừa rồi còn dịu ngoan quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên đứng lên, Trình Lịch bị dọa tới mức một đường “Ôi đậu xanh rau má nó” tiếp theo lại mắng vài câu Tam Tự Kinh. Tê Diệu thấy buồn cười, không nín được ấp úng cười ra tiếng, cười đến chảy nước mắt, cô cười suýt chút nữa đau xốc hông, một tay che eo một tay lau nước mắt.
Lại cười cười, không ra tiếng nữa.
Trình Lịch ngơ ngác nhìn cô, đã quên cảnh quẫn bách mới vừa rồi của mình, da mặt dày vạn năm thế mà lộ ra nhàn nhạt xấu hổ: “Diệu Diệu, cậu cười lên thật là đẹp mắt. Giống y như là tiểu tiên nữ.”
Tê Diệu nụ cười ngưng lại: “Không phải đã nói, đừng thả thính với tớ à.”
“…”
Vì để cho nhanh chóng nói chuyện, hai người rốt cục quyết định cứ như vậy cách cửa lớn nói chuyện phiếm. Sau khi xác định thanh âm của bọn họ sẽ không bị máy theo dõi quay được, Tê Diệu ngồi dưới đất dựa vào Đần* .
(Yue*: Đần là tên gọi ở VN mình hay gọi bé cún Golden Retriever á. Mình thích cách gọi đó nên để vậy)
Cô nhỏ giọng hỏi: “Bên chỗ cậu sao rồi?”
“Cậu đừng nói, thật sự có tên đại sư luôn.” Trình Lịch ánh mắt sáng lên, “Tớ cũng là nghe người khác giới thiệu, nói là đặc biệt linh, chuyên môn trị triệu chứng ly hồn.”
“Tuyệt đối đáng tin cậy chứ?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy!”
Trình Lịch ngẩng đầu nhìn một chút máy theo dõi, tiếng nói đè càng thấp hơn: “Bây giờ không phải là cậu không ra được cửa sao? Yến hội tuần này để Tê Vọng mang theo cậu, đến lúc đó tìm chỗ trống, tớ mang cậu vụng trộm chuồn đi gặp đại sư, để hắn ta nhìn xem. Việc này có được hay không?”
Tê Diệu không nghĩ tới Trình Lịch động tác nhanh chóng như vậy, cô lộ ra nụ cười hài lòng, hướng Trình Lịch đưa ngón tay cái: “Tớ tìm cậu quả nhiên không sai.”
“Đó là đương nhiên.”
Trình Lịch nhìn cô, trái tim nhỏ phảng phất như ở trong sóng biếc nhộn nhạo, cậu tình nguyện chết chìm ở trong mảnh hồ nước tên là Tê Diệu này. Chưa từng có cảm giác kỳ diệu như thế trong đời, cho dù là một trận tranh tài đua xe kích thích nhất cũng vô pháp bù đắp được nhịp tim đang đập nhanh chóng ở giờ phút này.
“Tớ muốn chết.”
Tê Diệu đang sờ sờ Đần: “Cái gì?”
Trình Lịch một tay chống cằm, hướng cô lộ ra nụ cười. Hôm nay cậu mặc quần áo thể thao rộng rãi cùng AJ*, thiếu niên khí chất mười phần, thời điểm ngồi xổm trên mặt đất hướng cô cười, lúm đồng tiền nhỏ có thể ngọt chết người ta.
(*Yue: AJ mình nghĩ là chỉ đôi giày AIR JORDAN nhỉ)
Tê Diệu: “.. Cậu lại bắt đầu thả thính nữa.”
“…”
“Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng nữa!” Trình Lịch đem đề tài kéo về đến khu vực an toàn, “Đồ vật của cậu không phải là bị cô nàng kia bán rồi sao? Tớ đã mua trở lại cho cậu.”
“A, có thật không đó!” Tê Diệu lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, lập tức lại ý thức được khoản tiêu xài này chỉ sợ không rẻ, “Nhận lấy mấy thứ này, ít nhất phải tốn hơn mười triệu đúng không?”
“Cậu yên tâm, nàng ta không biết nhìn hàng, bị người khác hố, bán giá còn không bằng một phần năm giá trị thị trường.”
Tê Diệu đau lòng: “Thậm chí ngay cả một phần năm cũng không có bán được.. Vậy cậu bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?”
“Không tốn một đồng.”
Trình Lịch nhíu mày: “Nhà đầu tư của cửa hàng cùng bất động sản chỗ nàng ta bán ra, đều là sản nghiệp dưới tay của cậu nhỏ, thật sự rất tiện.”
Tê Diệu kém chút không kiềm chế nổi hoan hô ra tiếng. Bàn tay nhỏ của cô xuyên qua hàng rào, bắt lấy tay của Trình Lịch, đôi mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng trong suốt: “Cậu quả thực chính là một thiên tài đó!”
Trình Lịch làm bộ lơ đãng mà nắm chặt tay nhỏ của Tê Diệu.
“Tớ cũng là cảm thấy như vậy.”
* * *
Kết thúc một hồi hội nghị qua video, Tê Vọng ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát. Anh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cầm điện thoại di động lên, liền thấy có người truyền đến cho anh một đoạn ghi hình. Cameras theo dõi ghi hình rất rõ ràng, góc độ quan sát vừa lúc đem bóng dáng của hai người hoàn toàn thu vào.
Cách hàng rào, hai người mặt đối mặt nói chuyện, không biết nói tới cái gì, thế nhưng Tê Diệu chủ động tiến lên nắm lấy tay của Trình Lịch không buông ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là ý cười ngượng ngùng đầy mắt.
Cảnh tượng đẹp đến mức giống một bức họa.
“…”
Di động đột nhiên nhảy ra tên người đang gọi, hai chữ “Diệu Diệu” thoáng hiện ở trên màn hình, nhắc nhở anh nghe điện thoại.
Tê Vọng trầm mặc một lát, bắt máy. Thanh âm của Tê Diệu hoàn toàn trước sau như một mềm mại ngoan ngoãn, cùng cậu báo cáo tình hình ngày hôm nay đã làm những gì, nói nói, liền đem đề tài lừa gạt đến trên yến hội tuần này.
Cô nói, nghe Sở Du Du nói cuối tuần này có một bữa yến hội, cô muốn đi tham gia náo nhiệt, còn muốn đi gặp Sở Du Du.
Ngày bình thường Tê Diệu nhỏ giọng mà làm nũng như thế, Tê Vọng đã sớm không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng.
Ngày hôm nay ngược lại hay rồi, Tê Vọng nửa ngày cũng không có lên tiếng.
Cách microphone không được đáp lại, Tê Diệu hơi nghi hoặc một chút gọi anh: “Ca ca ơi?”
Thanh âm của Tê Vọng rất nhạt: “Để anh xem lại.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Xem lại là có ý gì?
Cậu chính là thích ăn ngược khi Tê Diệu trong bộ dạng loli tsundere* như vậy đó!
(Tsundere chỉ những người có bề ngoài ương ngạnh nhưng bên trong họ vẫn tràn đầy tình cảm)
Trình Lịch tới gần Golden Retriever, chú chó lớn mới vừa rồi còn dịu ngoan quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên đứng lên, Trình Lịch bị dọa tới mức một đường “Ôi đậu xanh rau má nó” tiếp theo lại mắng vài câu Tam Tự Kinh. Tê Diệu thấy buồn cười, không nín được ấp úng cười ra tiếng, cười đến chảy nước mắt, cô cười suýt chút nữa đau xốc hông, một tay che eo một tay lau nước mắt.
Lại cười cười, không ra tiếng nữa.
Trình Lịch ngơ ngác nhìn cô, đã quên cảnh quẫn bách mới vừa rồi của mình, da mặt dày vạn năm thế mà lộ ra nhàn nhạt xấu hổ: “Diệu Diệu, cậu cười lên thật là đẹp mắt. Giống y như là tiểu tiên nữ.”
Tê Diệu nụ cười ngưng lại: “Không phải đã nói, đừng thả thính với tớ à.”
“…”
Vì để cho nhanh chóng nói chuyện, hai người rốt cục quyết định cứ như vậy cách cửa lớn nói chuyện phiếm. Sau khi xác định thanh âm của bọn họ sẽ không bị máy theo dõi quay được, Tê Diệu ngồi dưới đất dựa vào Đần* .
(Yue*: Đần là tên gọi ở VN mình hay gọi bé cún Golden Retriever á. Mình thích cách gọi đó nên để vậy)
Cô nhỏ giọng hỏi: “Bên chỗ cậu sao rồi?”
“Cậu đừng nói, thật sự có tên đại sư luôn.” Trình Lịch ánh mắt sáng lên, “Tớ cũng là nghe người khác giới thiệu, nói là đặc biệt linh, chuyên môn trị triệu chứng ly hồn.”
“Tuyệt đối đáng tin cậy chứ?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy!”
Trình Lịch ngẩng đầu nhìn một chút máy theo dõi, tiếng nói đè càng thấp hơn: “Bây giờ không phải là cậu không ra được cửa sao? Yến hội tuần này để Tê Vọng mang theo cậu, đến lúc đó tìm chỗ trống, tớ mang cậu vụng trộm chuồn đi gặp đại sư, để hắn ta nhìn xem. Việc này có được hay không?”
Tê Diệu không nghĩ tới Trình Lịch động tác nhanh chóng như vậy, cô lộ ra nụ cười hài lòng, hướng Trình Lịch đưa ngón tay cái: “Tớ tìm cậu quả nhiên không sai.”
“Đó là đương nhiên.”
Trình Lịch nhìn cô, trái tim nhỏ phảng phất như ở trong sóng biếc nhộn nhạo, cậu tình nguyện chết chìm ở trong mảnh hồ nước tên là Tê Diệu này. Chưa từng có cảm giác kỳ diệu như thế trong đời, cho dù là một trận tranh tài đua xe kích thích nhất cũng vô pháp bù đắp được nhịp tim đang đập nhanh chóng ở giờ phút này.
“Tớ muốn chết.”
Tê Diệu đang sờ sờ Đần: “Cái gì?”
Trình Lịch một tay chống cằm, hướng cô lộ ra nụ cười. Hôm nay cậu mặc quần áo thể thao rộng rãi cùng AJ*, thiếu niên khí chất mười phần, thời điểm ngồi xổm trên mặt đất hướng cô cười, lúm đồng tiền nhỏ có thể ngọt chết người ta.
(*Yue: AJ mình nghĩ là chỉ đôi giày AIR JORDAN nhỉ)
Tê Diệu: “.. Cậu lại bắt đầu thả thính nữa.”
“…”
“Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng nữa!” Trình Lịch đem đề tài kéo về đến khu vực an toàn, “Đồ vật của cậu không phải là bị cô nàng kia bán rồi sao? Tớ đã mua trở lại cho cậu.”
“A, có thật không đó!” Tê Diệu lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, lập tức lại ý thức được khoản tiêu xài này chỉ sợ không rẻ, “Nhận lấy mấy thứ này, ít nhất phải tốn hơn mười triệu đúng không?”
“Cậu yên tâm, nàng ta không biết nhìn hàng, bị người khác hố, bán giá còn không bằng một phần năm giá trị thị trường.”
Tê Diệu đau lòng: “Thậm chí ngay cả một phần năm cũng không có bán được.. Vậy cậu bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?”
“Không tốn một đồng.”
Trình Lịch nhíu mày: “Nhà đầu tư của cửa hàng cùng bất động sản chỗ nàng ta bán ra, đều là sản nghiệp dưới tay của cậu nhỏ, thật sự rất tiện.”
Tê Diệu kém chút không kiềm chế nổi hoan hô ra tiếng. Bàn tay nhỏ của cô xuyên qua hàng rào, bắt lấy tay của Trình Lịch, đôi mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng trong suốt: “Cậu quả thực chính là một thiên tài đó!”
Trình Lịch làm bộ lơ đãng mà nắm chặt tay nhỏ của Tê Diệu.
“Tớ cũng là cảm thấy như vậy.”
* * *
Kết thúc một hồi hội nghị qua video, Tê Vọng ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát. Anh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cầm điện thoại di động lên, liền thấy có người truyền đến cho anh một đoạn ghi hình. Cameras theo dõi ghi hình rất rõ ràng, góc độ quan sát vừa lúc đem bóng dáng của hai người hoàn toàn thu vào.
Cách hàng rào, hai người mặt đối mặt nói chuyện, không biết nói tới cái gì, thế nhưng Tê Diệu chủ động tiến lên nắm lấy tay của Trình Lịch không buông ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là ý cười ngượng ngùng đầy mắt.
Cảnh tượng đẹp đến mức giống một bức họa.
“…”
Di động đột nhiên nhảy ra tên người đang gọi, hai chữ “Diệu Diệu” thoáng hiện ở trên màn hình, nhắc nhở anh nghe điện thoại.
Tê Vọng trầm mặc một lát, bắt máy. Thanh âm của Tê Diệu hoàn toàn trước sau như một mềm mại ngoan ngoãn, cùng cậu báo cáo tình hình ngày hôm nay đã làm những gì, nói nói, liền đem đề tài lừa gạt đến trên yến hội tuần này.
Cô nói, nghe Sở Du Du nói cuối tuần này có một bữa yến hội, cô muốn đi tham gia náo nhiệt, còn muốn đi gặp Sở Du Du.
Ngày bình thường Tê Diệu nhỏ giọng mà làm nũng như thế, Tê Vọng đã sớm không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng.
Ngày hôm nay ngược lại hay rồi, Tê Vọng nửa ngày cũng không có lên tiếng.
Cách microphone không được đáp lại, Tê Diệu hơi nghi hoặc một chút gọi anh: “Ca ca ơi?”
Thanh âm của Tê Vọng rất nhạt: “Để anh xem lại.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Xem lại là có ý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook