Khóe môi của cô cong lên, cười như không cười nhìn Lâm Oánh Oánh: “Lâm Oánh Oánh nói cũng không sai, nói không chừng thật sự là trùng ý tưởng rồi. Suy cho cùng thì chúng ta đều là sinh viên năm hai, nội dung học không khác nhau lắm, cũng không phải là không có khả năng.”

“Tần Tịch cậu…”

“Bạn học Tần Tịch!”

Không chỉ có Âu Dương Nguyệt không thể hiểu nổi, ngay cả thầy Tôn cũng có hơi khó hiểu nhìn Tần Tịch.

Chỉ có Tạ Liên Thành.

Sau khi giúp Tần Tịch khôi phục được dữ liệu trong đĩa cứng của máy tính, tìm được thứ mà cô cần.

Anh ta liền lùi sang một bên, nhàn nhã nhìn Tần Tịch.

Lúc này nhìn thấy bộ dáng cô gái khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng sủa.

Khóe môi của Tạ Liên Thành trong vô thức cũng cong lên.

Anh ta biết, bộ dạng này của Tần Tịch, chính là lúc cô muốn bắt đầu chỉnh người rồi.

Giọng điệu của cô càng khách sáo nhẹ nhàng thì đợt phản công sau đó sẽ càng đáng sợ.

Tạ Liên Thành không lo lắng Tần Tịch sẽ chịu thiệt thòi.

Hơn nữa anh ta vẫn còn ở đây.

Tần Tịch, tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi.

“Đúng vậy đúng vậy.” Lâm Oánh Oánh liên tục phụ họa.

Cô ta dường như thở phào nhẹ nhõm: “Tần Tịch, cô đồng ý tin tưởng tôi thật là tốt quá rồi. Vừa nãy là tôi quá nóng ruột rồi, tôi xin lỗi cô.”

“Lâm Oánh Oánh.” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía bạn học của mình, ánh mắt càng sáng hơn, “Cô biết đàn anh Ngô- Ngô Hi Ngạn không?”

“Biết chứ.” Lâm Oánh Oánh sửng sốt.

Thân là sinh viên của học viện y học lâm sàng, đặc biệt là nữ sinh, ai mà không biết đàn anh Ngô Hi Ngạn chứ.



Anh cũng giống như Tạ Liên Thành, là nhân vật truyền kỳ không ai không biết ở đại học A.

“Ừm.” Tần Tịch gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười, “Vừa nãy không có cơ hội để nói, thầy Chiêm đi Châu Âu trao đổi, quả thực là không có thời gian hỏi về đề án của chúng ta. Cho nên…”

“Trước khi thầy đi đã bảo đàn anh Ngô hướng dẫn và giám sát chúng tôi sửa chữa hoàn thành cái đơn dự tuyển đề án này.”

Tần Tịch nhìn Lâm Oánh Oánh rồi cười: “Chúng tôi cùng đàn anh Ngô học được không ít thứ. Đề án của cô và của chúng tôi ý tưởng không khác nhau lắm, vừa nãy lúc tôi đi lấy vỏ máy tính, cũng đã nói cho đàn anh Ngô về chuyện này rồi. Anh ấy đối với các cô rất có hứng thú, bây giờ…”

Cô nhìn nhìn thời gian: “Chắc là sắp đến rồi.”

Câu nói của Tần Tịch mới nói được một nửa, Âu Dương Nguyệt suýt chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Đàn anh Ngô Hi Ngạn kia là người như thế nào?

Siêu hung ác! Siêu nghiêm khắc!

Trong con mắt học thuật không thể chứa nổi một hạt cát.

Đương nhiên, những người thật sự chưa từng tiếp xúc với anh, chỉ là nghe qua những lời đồn về anh, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến đàn anh giáo thảo đẹp trai trong miệng mọi người lại là một người…hung dữ như vậy.

Lâm Oánh Oánh rõ ràng cũng không biết.

Vẻ mặt đỏ ửng trên khuôn mặt cô ta càng thêm rõ ràng, nói chuyện cũng trở nên có chút lắp ba lắp bắp: “Ngô…đàn anh Ngô muốn đến đây sao?”

“Ừm.” Tần Tịch cười híp mắt nhìn cô ta, “Nếu như cô có thể vượt qua được thử thách của đàn anh Ngô, nói không chừng anh ấy sẽ hướng dẫn dự án của các cô đó.”

“Thật sao?” Ánh mắt của Lâm Oánh Oánh sáng lên.

Âu Dương Nguyệt: “…”

Tiểu Tịch xấu quá đi!

Khóe môi của Đường Lăng hơi hơi cong lên.

Chỉ có Kiều Sơ Hạ hiền lành nhất, mở mắt lớn nhìn Tần Tịch.

Thử thách của đàn anh Ngô?

Cái đó thật sự quá đáng sợ nha!



Là cái chuyện còn đáng sợ hơn kỳ thi giải phẫu của sinh viên năm nhất, ok?

Chỉ có Tạ Liên Thành.

Anh ta vốn dĩ là một vẻ mặt lười biếng thoải mái, ánh mắt lại lóe lên vài cái.

Anh ta nhìn ánh sáng trong mắt Tần Tịch khi trong miệng cô nhắc đến “đàn anh Ngô”.

Còn có cái giọng điệu trong vô thức lộ ra cái vẻ…quen thuộc.

Cằm dưới của Tạ Liên Thành dần cứng lại.

Ngay cả sống lưng cũng dần dần đứng thẳng.

Đó chính là một loại phản ứng trong vô thức khi lãnh địa của mình bị xâm chiếm.

“Cái đó…” Giọng điệu của Lâm Oánh Oánh trở nên thẹn thùng, “Đàn anh Ngô anh ấy, anh ấy khi nào sẽ đến?”

Lời nói của cô ta vừa dứt, cửa của văn phòng làm việc liền truyền đến ba tiếng gõ cửa.

Tần Tịch và Lâm Oánh Oánh cùng nhau quay đầu, liền nhìn thấy Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng đứng ở cửa.

Ngô Hu Ngạn hôm nay đeo một cặp kính không gọng.

Có lẽ cặp kính đã khiến cho phong độ người trí thức của anh được thêm vài phần lịch sự tao nhã, che đi ngũ quan xinh đẹp nhưng lại mạnh mẽ của anh.

Xem ra Ngô Hi Ngạn ít nhất lúc không có nói chuyện, cũng không được tính là hung dữ.

“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch lên tiếng chào hỏi anh, ngoan ngoãn tiến lên đón, “Làm phiền anh rồi thật là ngại quá.”

“Không sao đâu.”

Ánh mắt của Ngô Hi Ngạn hơi lạnh lùng.

Học thuật không đứng đắn, là điều mà các nhà nghiên cứu khoa học trung thực và nghiêm túc ghét nhất.

Cái loại chuyện này nếu đã xảy ra trong giai đoạn sinh viên vậy thì cần phải bóp chết nó từ trong nôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương