Thầy Tôn hơi hơi cau mày, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Thầy Tạ Liên Thành đã khôi phục được phần tài liệu trên vỏ máy tính mà Tần Tịch mang về rồi, có thể chứng minh được thời gian hoàn thành bản sơ thảo của các em ấy còn sớm hơn các em.”

“Ồ.” Lâm Oánh Oánh gật gật đầu, “Nói như vậy, vừa nãy chúng em thật sự đã đổ oan cho bạn học Tần Tịch rồi, chỉ là ý tưởng của mọi người vừa hay là trùng nhau rồi.”

“Thưa thầy.” Cô ta quay đầu nhìn về phía thầy Tôn, “Em có thể xem bản sơ thảo của bạn học Tần Tịch được không ạ?”

Thầy Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, rời khỏi vị trí bên bàn làm việc.

“Này! Đồ của chúng tôi…” Âu Dương Nguyệt vừa muốn ngăn cản thì Tần Tịch đã vươn tay kéo kéo ống tay áo của cô ấy.

Cô nháy nháy mắt với bạn tốt của mình, vậy mà cũng phóng khoáng tránh ra nhường chỗ cho Lâm Oánh Oánh đến xem bản sơ thảo của các cô.

Mặc dù một bụng nghi ngờ nhưng Âu Dương Nguyệt vẫn nghe lời đem những lời nói ở phía sau nuốt xuống.

Cô rõ ràng có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của Lâm Oánh Oánh lóe lên một tia biến sắc, vốn dĩ là một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại đột nhiên ửng đỏ.

“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh nhanh chóng nhìn lướt qua bản thảo của Tần Tịch.

Cái này không cần nhìn, cô ta đã sớm biết được nội dung bên trong là cái gì rồi.

Rốt cuộc thì lúc ban đầu thứ mà bọn họ lấy đến tay, chính là cái phần tài liệu này.



Ngay cả những lời chú thích bên cạnh cũng đều giống nhau.

“Xem ra chúng em và nhóm của bạn học Tần Tịch thật sự trùng ý tưởng rồi.” Cô ta có chút yếu ớt cười cười với thầy Tôn.

“Suy cho cùng bản sơ thảo của chúng em muộn hơn của các cô ấy vài tiếng đồng hồ, mặc dù của các cô ấy sớm hơn một chút, nhưng mà vừa nãy Tần Tịch cũng nói rồi, cái này là hoàn thành tại khách sạn. Từ khách sạn trong thành phố trở về trường học, thế nào cũng phải là buổi sáng ngày hôm sau, lại thêm tốn thời gian đi đường nữa, các cô ấy trở về kí túc xá chắc cũng phải tầm chín mười giờ.”

Lâm Oánh Oánh nói đến chỗ này thì ngừng lại một lát, lại nói: “Cho nên trước lúc chúng em hoàn thành bản sơ thảo, căn bản không có thời gian, cũng không có cơ hội để xem đơn đề nghị của các cô ấy.”

Cô ta cười cười nói: “Xem ra, bọn em thật sự là trùng ý tưởng rồi. Dù sao thì chương trình giảng dạy cho sinh viên năm nhất cũng tương tự nhau, có tình huống như thế này chắc là cũng rất thường gặp. Có đúng không? Thưa thầy.”

Thầy Tôn không có nói gì.

Ông ấy cau mày càng chặt hơn.

Những lời Lâm Oánh Oánh nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Nhưng mà ông tin tưởng ngẫu nhiên sẽ có những tư duy trùng nhau, nhưng ngay cả những chi tiết nhỏ, hướng đi, ý tưởng thiết kế phương pháp thực nghiệm, điểm sáng tạo, thậm chí cả tiêu đề cũng đều không khác nhau là mấy.

Trừ phi hai người này cùng nhau thảo luận làm ra, nếu không căn bản sẽ không thể xảy ra tình huống như thế này.



“Tần Tịch.” Không đợi thầy Tôn lên tiếng, Lâm Oánh Oánh lại nhanh chóng nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi thật sự quá sốt ruột rồi, đã đổ oan cho cô. Suy cho cùng cô cũng biết…”

Cô ta vươn tay muốn nắm lấy tay của Tần Tịch, nhưng Tần Tịch lại bất động thanh sắc né tránh.

Lâm Oánh Oánh nắm trúng không khí, cũng không tức giận: “Trước đó cô vẫn luôn ồn ào muốn chuyển chuyên ngành, đột nhiên lại nói không chuyển nữa, về lại học viện để học tập. Sau đó lập tức tham gia dự án. Tiêu đề và nội dung còn giống với của chúng tôi như vậy, cô lại là người chịu trách nhiệm chính. Chúng tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.”

“Tần Tịch, tôi xin lỗi cô, cô sẽ không trách tôi, có đúng không?”

“Chết tiệt!” Âu Dương Nguyệt nhiệt tình vui vẻ, cũng là loại tính cách thẳng thắng.

Người cô ấy thích thì cô ấy sẽ đối xử với đối phương rất tốt.

Người cô ấy ghét, cô sẽ không chút che giấu sự khinh thường và bất mãn của mình.

“Lâm Oánh Oánh!” Âu Dương Nguyệt nhíu mày lạnh lùng nói: “Nói cũng đều cho cô nói xong rồi. Vừa nãy nói thời gian chúng tôi hoàn thành muộn hơn so với cô, nếu như chúng tôi không thể đưa ra thời gian của bản sơ thảo sớm hơn so với cô thì chính là chúng tôi đang đạo văn của các người.”

“Thế nào?” Cô ấy khinh thường nhìn Lâm Oánh Oánh, “Bây giờ chúng tôi lấy được bằng chứng đến rồi thì liền là sự hiểu lầm rồi. Dựa vào sự lý luận vừa nãy của cô, chẳng lẽ không phải là cô đạo văn của chúng tôi sao?”

Âu Dương Nguyệt nói đến đây thì ngừng lại một lát, lại nói: “Nếu như chỉ là sao chép trước, sau đó tạo lại tài liệu, đem tất cả các nội dung bên trong đều copy vào, làm giả thành thời gian hoàn thành bản sơ thảo. Cũng không cần quá lâu, năm phút là đủ rồi!”

“Âu Dương.” Tần Tịch kéo kéo ống tay áo của Âu Dương Nguyệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương