Tạ Liên Thành là thiên tài tốt nghiệp học viện công nghệ thông tin của đại học A.

Công ty hiện tại của anh ta cũng có liên quan đến trí tuệ nhân tạo và hệ thần kinh sinh học.

Tài năng và kỹ thuật của Tạ Liên Thành về máy tính đương nhiên không có gì để nói.

“Dùng máy tính này đi.”

Thầy Tôn của tổ xét duyệt tránh ra nhường chỗ, ra hiệu cho Đường Lăng để vỏ máy tinh lên trên bàn làm việc.

Lâm Oánh Oánh vẫn còn ở trong phòng làm việc sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Mặc dù chỉ có vài câu nói, nhưng cô ta vẫn có thể nghe ra được ý nghĩa của Tần Tịch các cô.

Bên trong cái máy tính đó, chắc chắn sẽ có bản sơ thảo thật sự của các cô.

Buổi sáng ngày hôm đó cô ta cũng có nghe thấy, Tần Tịch các cô đã hoàn thành xong bản sơ thảo của đơn dự tuyển ở tại khách sạn.

Chính vì như vậy, cô ta mới dám…

Lâm Oánh Oánh căng thẳng cắn chặt môi dưới, cơ thể trong vô thức khẽ rung lên.

Cô ta rất sợ, nhưng mà lúc này cái gì cũng đều không dám nói, không dám làm.

Ánh mắt cầu cứu thủy chung nhìn về phía mấy người đứng ở phía sau, một người con trai khác trong nhóm của bọn họ tên Lương Hạo vẫn luôn không có mở miệng nói gì.

Đối phương nhìn về phía cô ta chậm rãi lắc đầu, nhìn về phía Tạ Liên Thành đã quen với việc kết nối màn hình hiển thị với vỏ máy tính rồi mở máy tính lên.

Người đàn anh này mạnh đến mức nào, đại học A hầu như không ai không biết.

Môi dưới của Lâm Oánh Oánh cũng đều bị cô ta cắn đến chảy máu.

Dựa vào cái gì?

Tần Tịch dựa vào cái gì mà có thể mời được đàn anh Tạ Liên Thành đến giúp đỡ?



Hai tay của Lâm Oánh Oánh đặt ở bên người nắm chặt thành nắm đấm.

Còn có Âu Dương Nguyệt!

Cô ta thật không dễ dàng mới có cơ hội có thể để bản thân trút ra khẩu khí.

Cái cô đại tiểu thư vênh váo hung hăng kia nữa, cô ta đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.

Không phải cô ta luôn đắc ý và kiêu ngạo như một con khổng tước nhỏ sao?

Cô ta không chỉ muốn làm cho áo của cô bị bẩn, nhuộm bẩn, khiến cho cô không thể giặt sạch được.

Còn muốn trong hồ sơ của cô cũng lưu lại vết nhơ vĩnh viễn cũng không thể rửa sạch được.

Để cho cô không có cách nào có thể tự cao tự đại khoe khoang trước mặt mình nữa!

Cơ thể của Lâm Oánh Oánh càng lúc càng run lợi hại hơn.

Bạn trai của cô ta cuối cùng cũng nhận ra cô ta có cái gì đó không ổn.

Hắn ta nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy Lâm Oánh Oánh, cố ý lớn tiếng hỏi: “Oánh Oánh, em làm sao vậy? Không khỏe sao?”

Vừa nói, Đồng Văn Hiên vừa dùng lực véo cánh tay của cô ta.

“Đầu của em bị choáng váng.” Lâm Oánh Oánh lợi dụng mềm nhũn nằm trong vòng tay của hắn ta: “Có thể là gần đây mệt quá. Em…”

Cô ta vẫn chưa có nói hết lời, cả người đã dựa vào trên người của Đồng Văn Hiên, khép mắt không nói chuyện nữa.

“Oánh Oánh! Oánh Oánh? Em không sao chứ?”

Đồng Văn Hiên lay cô ta hai cái rồi vội vàng quay đầu nhìn về phía thầy Tôn: “Thưa thầy, Lâm Oánh Oánh có thể là gần đây mệt quá, áp lực lại lớn, ngất xỉu rồi. Em có thể mang cô ấy đến bệnh viện của trường học trước được không ạ?”

Âu Dương Nguyệt lại hừ nhẹ một tiếng.

Lâm Oánh Oánh nhất định là giả vờ, nhưng mà nếu như nói không muốn để cho cô ta đến bệnh viện của trường học thì hình như lại có chút không hay.



“Lâm Oánh Oánh.” Tần Tịch lại bước lên trước một bước, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Lâm Oánh Oánh, “Bạn học Lâm Oánh Oánh, cô vẫn khỏe chứ?”

“Cô ấy đã ngất xỉu rồi, gần đây cô ấy rất mệt…”

Đồng Văn Hiên còn chưa nói xong thì bị Tần Tịch ngắt lời: “Mau chóng đỡ cô ấy nằm xuống sô pha đi.”

Cô nhanh chóng nói: “Đột nhiên ngất đi, tốt nhất là đừng có ôm hoặc khiêng lại khiến cho cô ấy lắc lư.”

Tần Tịch nói xong, quay đầu nhìn về phía thầy Tôn: “Thầy Tôn, em nói có đúng không?”

Thầy Tôn gật gật đầu.

Ông ấy chỉ vào ghế sô pha: “Đỡ em ấy nằm xuống đi.”

Trong văn phòng làm việc của giáo viên viện y học, tùy tay là có thể tìm thấy những thứ đồ cơ bản nhất như là ống nghe khám bệnh.

Thầy Tôn rất nhanh lấy ra một cái, nhân tiện đưa cho Đồng Văn Hiên một cái nhiệt kế: “Đo nhiệt độ cho em ấy.”

Ông ấy ngừng lại một lát, lại nói: “Tôi giúp em ấy xem xem.”

Đồng Văn Hiên: “…”

Mà ở bên kia, những ngón tay mảnh khảnh của Tạ Liên Thành nhanh chóng gõ lên bàn phím.

Rõ ràng chỉ là bàn phím khô khan lại không có âm thanh trầm bổng, lại giống như bị anh ta gõ thành một bài hát tươi đẹp.

Đồng Văn Hiên bên này vẫn còn đang vắt óc tìm cách làm thế nào mới có thể kéo dài thời gian, tìm cớ rời khỏi đây trước rồi nói.

Sau đó hắn ta nghe thấy Tạ Liên Thành nói: “Hoàn thành.”

Anh ta ngước mắt lên nhìn Tần Tịch, nói với cô: “Tần Tịch cô đến đây xem xem, thứ cô cần có phải là cái này không?”

Đồng Văn Hiên có chút tuyệt vọng liếc mắt nhìn đồng hồ của mình.

Trước và sau đó còn chưa tới ba phút đồng hồ nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương