“Thầy Tạ thật là uy vũ!”

Âu Dương Nguyệt vui mừng reo lên một tiếng, rồi chạy qua bên cạnh Tần Tịch.

“Là cái này sao?” Tạ Liên Thành mặc dù dùng câu hỏi, nhưng con trỏ chuột vẫn vững vàng chỉ trên một file văn kiện, bộ dáng rất là vững vàng.

File word màu xanh không có bị đổi tên, nó vẫn là hình dáng ban đầu của tài liều mới được tạo.

Tạ Liên Thành đem các thuộc tính điều tra ra, mời thầy Tôn của tổ xét duyệt đến xác nhận trước: “Thời gian tạo là lúc 9:09 tối thứ sáu trước ngày khai giảng.”

Anh ta nói: “Thời gian sửa đổi cuối cùng là lúc 4:27 chiều thứ bảy.”

Thầy Tôn gật gật đầu nói: “Mở cho tôi xem trước.”

Tạ Liên Thành buông bàn tay đang nắm con chuột máy tính, rời khỏi vị trí trước máy tính.

Tạ Liên Thành mỉm cười nhìn Tần Tịch: “Tần Tịch, vẫn là em đến đi.”

Lúc Tạ Liên Thành nói, ánh mắt của anh hờ hững liếc nhìn Lâm Oánh Oánh vẫn đang “ngất xỉu” trên ghế sô pha.

Bạn trai của cô ta sắc mặt tái nhợt đứng trong coi ở một bên, trong tay cầm cái nhiệt kế.

Đo cũng không được, mà không đo cũng không xong.

“Cảm ơn.” Tần Tịch gật gật đầu với Tạ Liên Thành.

Cô nhấp đúp chuột, mở tài liệu ra: “Đây là bản sơ thảo, rất nhiều nội dung vẫn còn trống.”

Tần Tịch ngừng lại một lát, lại nói: “Nhưng mà kết cấu và ý tưởng cụ thể đều hoàn toàn ở trong này. Ngoài ra…”

Mở tài liệu ra, ngoài có đơn dự tuyển của đề án bản đầu tiên.



Hôm đó các cô ở trong khách sạn nhắc đến cần phải tìm kiếm tài liệu, hoặc là vài người tạm thời còn chưa làm rõ được chỗ nào.

Toàn bộ đều được đưa ra ghi chú tỉ mỉ.

Thầy Tôn cũng là thầy giáo của học viện y.

Ý tưởng dự án của Tần Tịch các cô tương đối mới mẻ, nhưng suy cho cùng chỉ là sinh viên năm hai nên thế nào cũng đều không thể thoát ra được phạm vi của sách giáo khoa.

Ông ấy chỉ cần nhìn một lượt liền có thể nhìn ra được cái này rốt cuộc là rập khuôn dựa trên những thứ của người khác, hay là thực sự có ý tưởng của bản thân.

Thầy Tôn rất nhanh liền xem xong đơn đề nghị của Tần Tịch các cô, chậm rãi gật gật đầu.

Mặc dù quả thực là có hơi không được chỉnh chu, rất nhiều chỗ còn cần phải điền vào những nội dung chi tiết hơn.

Có một số trình tự tiến hành thực nghiệm rõ ràng còn chưa có nghĩ xong, ông nhìn thấy đơn dự tuyển cuối cùng của Tần Tịch các cô nộp lên thì những chỗ này đã được hoàn thiện và bổ sung thêm.

“Giáo viên hướng dẫn các em là thầy Chiêm.” Thầy Tôn nhìn Tần Tịch, lại nhìn Lâm Oánh Oánh và Đồng Văn Hiên.

Trong lòng của ông đã tin tưởng Tần Tịch, nền tảng vững chắc, tinh thần dám nghĩ dám sáng tạo.

Cùng với ý tưởng tương đối mới mẻ nhưng mô hình lại rất rộng lớn.

Thành thật mà nói, ông cũng đã làm giáo viên của cái học viện y này rất nhiều năm rồi, giảng dạy cho rất nhiều sinh viên.

Ý tưởng và cách nghĩ như vậy thật sự không phải là bình thường, những sinh viên không thể vượt qua kì thi cuối kì với thành tích trên giấy miễn cưỡng mới có thể vượt qua, có thể nghĩ ra được cái này sao.

“Đúng ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.

Thầy Tôn mặc dù hơn một nửa là đã tin tưởng Tần Tịch rồi, nhưng vì sự công bằng nên vẫn hỏi: “Theo như thầy biết thì thầy Chiêm mới ngày thứ hai khai giảng đã đi Châu Âu trao đổi rồi, công tác nặng nề, e rằng không có nhiều thời gian hướng dẫn các em.”

Vốn dĩ Lâm Oánh Oánh đã có chút tuyệt vọng nghe thấy vậy thì lại lần nữa nhen nhóm lên một tia hy vọng.



Đúng vậy!

Cho dù Tần Tịch các cô có thể lấy ra bản sơ thảo thì thời gian bản sơ thảo của nhóm bọn họ cũng không trễ hơn cô mấy tiếng.

Bản sơ thảo của cô chắc chắn là không được hoàn thiện.

Chỉ cần nhóm của cô ta kiên quyết không thừa nhận, Tần Tịch các cô đều không có chứng cứ.

Giáo viên nhiều nhất chính là phạt cả hai, cũng không có cách nào nói bọn họ đạo văn của Tần Tịch.

Lâm Oánh Oánh từ từ bình tĩnh lại, cũng không tiếp tục giả vờ bất tỉnh nữa.

Cô ta dựa vào lưng ghế sô pha từ từ ngồi dậy, mơ màng lẩm bẩm nói: “Vừa nãy tôi bị làm sao vậy?”

Lâm Oánh Oánh vươn tay xoa xoa mi tâm của mình: “Đầu thật là choáng váng.”

“Oánh Oánh.” Đồng Văn Hiên lập tức đỡ cô ta, “Em thức khuya nhiều quá, quá cực nhọc, vừa nãy bị ngất xỉu.”

“Thảo nào em cảm thấy đầu thật là choáng váng.” Lâm Oánh Oánh nhỏ giọng nói.

“Không biết xấu hổ!” Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng kinh thường nói.

Lâm Oánh Oánh chính là giả vờ.

Chỉ cần chứng minh được thời gian bản sơ thảo của các cô sớm hơn, các cô tuyệt đối sẽ không thua.

Giữa lúc đang nói chuyện, Lâm Oánh Oánh đã được Đồng Văn Hiên dìu đứng lên.

Cô ta chầm chậm bước về phía bàn làm việc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, giọng nói nghe ra thì vẫn còn rất là yếu ớt.

“Thầy Tôn.” Lâm Oánh Oánh ngước nhìn về phía thầy Tôn, “Có thể nói cho em biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì không? Em bị ngất đi, cái gì cũng đều không biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương