Yêu cầu này không chỉ hợp tình hợp lý, đối với Tần Tịch mà nói rất là có lợi.

Bất luận thế nào cô cũng không có cách nào từ chối.

Vì vậy năm phút sau, giám đốc giúp cô ôm lấy vỏ máy tính, Tần Tịch mang ba lô của mình trên vai.

Hai người kề vai đứng ở cửa khách sạn, đợi giám đốc tìm xe.

Rất nhanh, một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng lại trước mặt họ.

“Cảm ơn ngài.” Tần Tịch nhận lấy vỏ máy tính từ trong tay giám đốc, “Hôm nay thật là làm phiền ngài quá.”

“Không phiền.” Giám đốc bước lên phía trước một bước, mở cửa xe ghế ngồi đằng sau cho Tần Tịch, thân sĩ nói: “Mời cô lên xe.”

Tần Tịch cười cười với anh ta, chuẩn bị lên xe.

Lại đột nhiên nhìn thấy ghế ngồi phía sau xe, Lạc Phi đã ngồi ở đó rồi.

Tần Tịch ngạc nhiên, liền nghe thấy giám đốc khách sạn giải thích: “Tổng giám đốc của chúng tôi vừa lúc cũng muốn đến đại học A, thuận tiện chở cô đi một chuyến. Đến lúc dùng xong vỏ máy tính rồi, cô có thể đưa cho tài xế để anh ta mang nó về.”

Anh ta ngừng một chút, lại nói: “Bạn học không cần phải ngại, vừa nãy cô cũng thấy rồi, tổng giám đốc của chúng tôi là một người tốt.”

Tần Tịch: “…”

Cô do dự một lát, cũng không có từ chối, trực tiếp ngồi vào trong xe.

Cũng phải, tối nay tại đại học A Tô Nhiễm có một màn độc tấu hạc cầm.

Lạc Phi vẫn ở lại thành phố A, lúc này đặc biệt đi đến trường của các cô cũng rất là bình thường.

Không gian trong xe khá rộng rãi.



Tần Tịch ôm lấy vỏ máy tính ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình.

Chỉ là rốt cuộc ở trên một chiếc xe, Tần Tịch vừa lên xe đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của đối phương.

Mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt của gỗ thông, hương cuối mang theo một chút cay đắng.

Lúc trước cô cũng rất thích mùi hương như vậy, thời gian yêu đương với Lạc Phi cô còn mua hàng loạt nước hoa và sữa tắm có mùi hương giống như vậy.

Những người đang ở trong tình yêu sâu đậm luôn hận không thể thời thời khắc khắc dính một chỗ với nhau.

Cho dù không thể có thời gian ở bên nhau thì hít thở cùng mùi hương với đối phương cũng là một loại an ủi.

Tần Tịch quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe môi âm thầm cong lên.

Nhưng mà, cái cô luôn cho là tình yêu, lại là một lời nói dối trá khiến cô kinh tởm đến buồn nôn.

Lúc này lại lần nữa ngửi thấy mùi hương đó, cái cảm giác khiến cho trái tim của đối phương đập nhanh hơn từ lâu đã không còn tồn tại nữa rồi.

“Có ngại khi tôi hạ cửa sổ xuống không?” Tần Tịch quay đầu hỏi Lạc Phỉ.

Sau khi lên xe Lạc Phỉ vẫn luôn không nói gì nghe thấy cô nói vậy thì chậm chậm gật đầu.

Hắn đã thay lên người một bộ âu phục.

Bộ vest màu đen khinh bạc và áo sơ mi cùng màu.

Không có thắt cà vạt, hai cái khuy áo trên cùng cũng không có được cài lại.

Khiến cho xương quai xanh của Lạc Phỉ lộ ra.

Cửa sổ hạ xuống, gió của thành phố hòa với sự ồn ào của dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ liền thổi vào.



Trong nháy mắt mùi hương nhàn nhạt mùi gỗ thông trên người Lạc Phỉ liền bị loãng ra, nỗi khổ trong lòng cũng bị hơi thở của mùi khói lửa nhân gian này che giấu đi.

Tần Tịch một tay đỡ cằm, chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tài xế phía trước chú ý lái xe.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã nhanh chóng từ thành phố phồn hoa trở thành ngoại ô xanh mát.

Sau nửa tiếng, chiếc xe màu đen đã chạy vào khuôn viên của trường đại học A, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Tần Tịch thì chiếc xe đã dừng trước tòa nhà hành chính của Viện y học lâm sàng.

“Làm phiền ngài rồi.” Lúc này Tần Tịch mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nói cảm ơn với Lạc Phỉ.

Cô ngừng lại một lát, tạm thời để vỏ máy tính ở trên chỗ ngồi, sau đó thì lấy ví tiền ra.

“Tôi đã nghĩ rồi.” Tần Tịch nói: “Mặc dù giám đốc nói dùng xe của khách sạn đưa tôi trở về thì sẽ an tâm hơn, nhưng cái này nói cho cùng cũng là chuyện của tôi, số tiền này không nên để cho khách sạn chi ra mới đúng.”

Cô nói rồi, từ trong ví tiền rút là một tờ tiền một trăm tệ màu đỏ, đặt lên trên chỗ ngồi ở phía sau: “Bắt xe đi từ khách sạn đến trường tôi là bảy mươi tệ.”

Tần Tịch vừa nói vừa để một tờ năm mươi tệ lên phía trên tờ một trăm tệ: “Đây là phí tiền xe đi về, làm phiền ngài Lạc rồi.”

Cô nói rồi liền ngẩng đầu lên cười cười với Lạc Phỉ, lại lần nữa ôm lấy vỏ máy tính lên, mở cửa xe rồi nhảy xuống.

Cửa xe lại lần nữa đóng lại.

Lạc Phỉ không có mở miệng lên tiếng, tài xế cũng không có nổ máy xe.

Hắn nhìn thấy cô gái nhỏ kia đi xe của ông chủ nhà mình, còn muốn trả tiền xe đang lon ton chạy đến tòa nhà ở phía trước.

Lại cẩn thận từng li từng tí từ gương chiếu hậu liếc nhìn tổng giám đốc nhà mình.

Khuôn mặt của Lạc Phỉ vẫn không có cảm xúc gì và ngồi ở bên đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương