Mặc dù lớn lên cũng không tồi.

Nhưng mà giám đốc khách sạn đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân rồi, những mỹ nhân hàng đầu nguyện ý tự mình đề cử để đi cùng với Lạc Phỉ anh ta đã gặp qua vài người.

Bộ dạng sinh viên của cô gái nhỏ trước mặt này, vẫn chưa có đặc biệt đến mức khiến người khác kinh diễm.

Nhưng mà lại khiến cho người khác cảm giác rất tốt.

Khí chất sạch sẽ, cả người trông rất sảng khoái.

Đặc biệt là đôi mắt, trong veo lại sáng ngời, không có chút tạp chất, khiến cho người nhìn rất thoải mái.

Giám đốc khách sạn nhìn đến nỗi có chút xuất thần.

Chính là lúc này, Lạc Phỉ vừa nãy vẫn còn lười biếng ngồi trên sopha đột nhiên đứng dậy.

Chân dài của hắn bước qua, vài bước nữa là bước đến bên người Tần Tịch.

Cơ thể thẳng tắp vừa vặn chắn trước mặt giám đốc khách sạn, đem Tần Tịch gầy gò hoàn toàn chắn trước mặt anh tâ.

Máy tính đã mở lên, Tần Tịch đứng ở đó click chuột, rất nhanh mở ra một tệp văn kiện.

Quả nhiên là trống không.

Tần Tịch cũng không quá thất vọng.

“Tìm thấy đồ vật cần tìm chưa?” Giọng nói của Lạc Phỉ đột ngột vang lên bên tai cô.

Lúc hỏi câu hỏi này hắn đã cách rất gần.



Hình như có hơi nóng lướt qua má của Tần Tịch.

“Không có.” Tần Tịch trấn định lắc lắc đầu.

Cô đứng lên, quay đầu nhìn về phía Lạc Phỉ.

Nhìn xuyên qua vai của đối phương, ánh mắt của Tần Tịch rơi trên mặt của giám đốc khách sạn hình như có hơi đờ đẫn đang đứng ở bên kia.

“Xin hỏi, tôi có đem máy chủ của cái máy tính này đi không?”

Tần Tịch nói rồi đem thẻ sinh viên và giấy CMND của mình ra: “Tôi có thể trả tiền đặt cọc, hơn nữa để giấy tờ chứng nhận của mình ở đây. Trễ nhất là ngày mai, tôi nhất định sẽ quay lại.”

“A?” Giám đốc khách sạn ngạc nhiên, dường như là hoàn toàn không có nghĩ đến.

Cô gái nhỏ này chạy đến phòng của Lạc Phỉ, được hắn cho phép đi vào, vậy mà còn đưa ra một yêu cầu khiến anh ta hoàn toàn bối rối.

Ngay lúc anh ta vẫn còn đang kinh ngạc, Lạc Phỉ đã quay đầu nhìn về phía anh ta.

Hắn hơi hơi cau mày, hình như đối với sự xuất thần của giám đốc khách sạn khiến cho hắn có chút không hài lòng.

“Cô ấy đang hỏi anh.” Lạc Phỉ lên tiếng nói, giọng điệu so với vừa nãy lạnh lùng hơn rất nhiều, “Anh không đồng ý?”

“Được!” Trong nháy mắt giám đốc khách sạn hồi thần trở lại, “Đương nhiên là được!”

Anh ta vội vàng nói, ánh mắt đảo qua thẻ sinh viên của Tần Tịch.

Sinh viên của đại học A sao?



“Không cần tiền đặt cọc.” Giám đốc khách sạn lại nói: “Cũng không cần đặt cọc giấy tờ chứng nhận ở đây, sinh viên của đại học A, chúng tôi rất tin tưởng.”

“Cảm ơn.” Tần Tịch tắt máy tính rồi đứng lên.

“Cái đó…” Vỏ máy tính của khách sạn thực ra rất nhỏ nhắn, có lẽ là cỡ hai cuốn sách chuyên ngành của cô cộng lại, “Tôi đem nó đi trước.”

Tần Tịch ló đầu nhìn nhìn, đem mấy sợi dây trên vỏ máy tính bỏ vào trong ba lô, sau đó cẩn thận ôm lấy vỏ máy tính, xoay đầu nhìn về phía giám đốc khách sạn.

“Tôi giúp cô.” Giám đốc khách sạn vội vàng vươn tay ra đón.

“Không cần phải phiền đến anh đâu.” Tần Tịch khách khí cười nói với hắn: “Anh đồng ý để tôi mang vỏ máy tính đi, tôi đã rất cảm kích anh rồi.”

Cô nói xong, cũng hướng về phía Lạc Phỉ gật gật đầu: “Cảm ơn ngài Lạc.”

“Nên làm mà, nên làm mà.” Giám đốc khách sạn nhìn boss nhà mình, lại nhìn Tần Tịch.

Mặc dù không biết cô gái nhỏ này là cái gì của Lạc Tổng, nhưng ít ra có thể nhìn ra được, cô ấy rất là đặc biệt đối với Lạc Phỉ.

“Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi trở về trường trước đây.” Tần Tịch ôm lấy vỏ máy tính rồi gật gật đầu với bọn họ, vòng qua Lạc Phỉ đi về phía cửa.

Lạc Phỉ không có ngăn cản, chỉ là lạnh nhạt liếc giám đốc khách sạn một cái.

Trong lòng giám đốc khẽ động, vội vàng mở miệng kêu Tần Tịch lại: “Bạn học.”

“Hửm?” Tần Tịch dừng chân, quay người nhìn về phía đối phương: “Xin hỏi còn có chuyện gì sao?”

“Là thế này.” Giám đốc nói: “Mặc dù chúng tôi tuyệt đối tin tưởng cô, không cần đặt cọc tiền và giấy tờ chứng nhận, nhưng nói cho cùng thì đây là tài sản của khách sạn, không phải vật phẩm cá nhân của tôi. Cho nên…”

Anh ta cười cười với Tần Tịch: “Để cho mọi người yên tâm, vẫn là để tôi tìm một chiếc xe đưa cô trở về trường, đợi cô dùng xong thì trực tiếp mang trở về. Như vậy có thể tránh sơ suất để mất và hư hỏng, chúng tôi cũng tương đối yên tâm. Cô thấy thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương