Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 410:
Sinh nhật đầu tiên khi Tần Tịch và Ngô Hi Ngạn chính thức bên nhau.
Thẳng nam sắt thép trước giờ không hiểu gì là lãng mạn-đàn anh Ngô, trực tiếp hỏi cô: “Em muốn quà gì.”
“Gì cũng được ạ.” Tần Tịch trả lời.
Phải nói là, chỉ cần là quà đàn anh Ngô đưa, cô đều thích.
Bọn họ từng tặng nhau ống khám bệnh, cái này trong mắt bạn thân thì, là thứ không có tí ti lãng mạn nào.
Trừ bỏ Ngô sư huynh ngẫu nhiên mang đến kẹo, đại đa số thời điểm Tần tịch cùng hắn chi gian đưa đối phương lễ vật, vĩnh viễn đều là cái dạng này Thỉnh thoảng đàn anh Ngô mang đến ít kẹo, phần lớn thời điểm Tần Tịch và anh tặng quà cho nhau, vĩnh viễn là thể loại này....
Ví dụ như ống khám bệnh, quà rất có tính thực dụng.
Lại ví dự như sách nguyên bản rất quý, Tần Tịch tìm rất lâu.
Hơi có chút lãng mạn thì, có lẽ là bao tay, mũ, khăn quàng cổ mùa đông.
Sau đó thì không có nhiều hơn nữa đâu.
Đàn anh Ngô Hi Ngạn có yêu đương đi nữa.
Vẫn là đàn anh Ngô Hi Ngạn mà tất cả các đàn anh, đàn chị, đàn em ở học viện y thừa nhận, chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể dâm loạn.
Thẳng nam sắt thép không hiểu làm sao để cô gái nhỏ vui vẻ đâu.
Thậm chí sao anh có thể yêu đương được với Tần Tịch vô cùng ngọt ngào vô cùng đáng yêu của học viện y.
Giang hồ truyền nhau là, Tần Tịch theo đuổi đàn anh Ngô đấy.
Theo đuổi dữ lắm mới tới tay được đó.
Tần Tịch cũng nghe qua những lời đồn đại này, lại trớ tới trước sinh nhật của mình một tuần, đàn anh Ngô hỏi vấn đề kia.
Ừ, thẳng nam sắt thép đúng là thẳng hơn cả thép.
Không lãng mạn, cũng là sự thật.
Nhưng mà cô thích vậy đó!
Hơn nữa đặc biệt đặc biệt thích.
Kết quả năm ấy sinh nhật, Ngô Hi Ngạn tặng Tần Tịch đã bức tiêu bản rực rỡ sắc màu.
Hai cái là nguyên bản nước ngoài.
Vô cùng có ý nghĩa lại rất quý hiếm.
Khi đó Tần Tịch sắp học xong chương trường năm 4 của học viện y, chuẩn bị đi thực tập lâm sàng.
Ống khám bệnh vẫn là đàn anh Ngô mang từ Thụy Sĩ về cho, dùng không dễ hư.
Hơn nữa ba cuốn tiêu bản màu sắc rực rỡ này, cùng với hai bộ chúc mừng cô chính thức đi thực tập sẽ dùng tới nữa.
Theo cách nói của Âu Dương Nguyệt thì: Quà tặng của đàn anh Ngô, đúng là vô cùng vô cùng vô cùng quý trọng!
Cô ấy còn nhất mạnh chữ “trọng” nữa.
Nhìn Tần Tịch cực khổ khiêng tiêu bản nguyên bản thật nặng lên trên giường.
“Cậu là ghen ghét hâm mộ đó.” Tần Tịch thoái mái dễ chịu nằm trên giường bắt đầu đọc sách: “Bởi vì đàn anh Trang vĩnh viễn không hiểu được sinh viên thích lãng mạn.”
Âu Dương Nguyệt: “....”
Âu Dương Nguyệt: “Hu hu, bảo bối Tiểu Tịch của tớ cũng trở nên hư hỏng rồi. Còn có, tớ nói lại lần nữa, tớ với Trang Hạc Tước không có yêu đương gì, chúng tớ là anh em tốt.”
“À.” Tần Tịch kéo dài giọng ra, ánh mắt cũng vẫn dán lên tiêu bản trước mặt.
Âu Dương Nguyệt đứng ở mép giường cô cũng nhảy dựng lên thăm dò xem sao.
“Tớ nói chứ, đàn anh Ngô không phải cứ mãi đưa quà như vậy đấy chứ?” Cô ấy nói: “Cũng không thể...”
“Tớ thích mà.” Tần Tịch chậm rì rì lật sang một trang, lười biếng nói.
Năm thứ hai hai người bên nhau, Ngô Hi Ngạn quả nhiên lại tặng Tần Tịch một bộ bách khoa toàn thư y học.
Năm thứ ba, ống khám bệnh của Tần Tịch chẳng may bị một đàn em trai làm hư mất, đàn anh Ngô lập tức tặng một cái mới thay lại.
Năm thứ tư......
Lúc đó Tần Tịch đã đang học tiến sĩ rồi, đại học A thẳng tiến, cũng xây dựng phòng thí nghiệm cho riêng mình, có thể xem như nhân viên nghiên cứu y học trẻ tuổi.
Lúc sắp đến sinh nhật Tần Tịch.
Âu Dương Nguyệt đã bắt đầu học nghiên cứu sinh, tính cách lẫn cứ hay la ó như cũ.
Mỗi một năm, cô ấy đều như không biết mệt đoán tới đoán lui chuyện này.
Sau đó nắm lấy cơ hội duy nhất này mà cười nhạo thẳng nam sắt thép đàn anh Ngô một trận đã đời.
Chờ đến ngày sinh nhật của Tần Tịch.
Âu Dương Nguyệt, Đường Lăng còn có một vài bạn bè của Tần Tịch nữa, kể cả ảnh để nổi tím người như Lê Phi cũng tụ chung một chỗ.
Hiếm khi tụ họp được nhiều người như vậy, Tần Tịch trực tiếp bao một phòng giải trí trong một khách sạn ở thành phố A để mọi người ngồi lại với nhau.
Hôm đó Ngô Hi Ngạn phải phòng thí nghiệm, tới muộn nhất.
Anh đẩy cửa phòng ra, người nhìn thấy anh xuất hiện, trong phòng đột nhiên yên ắng hẳn.
“Được rồi được rồi.” Âu Dương Nguyệt vỗ vỗ tay, “Chúng ta ở đây đã cược khỏi tay rồi, đàn anh Ngô chờ anh tới công bố đáp án.”
Ngô Hi Ngạn khó hiểu mà nhìn về phía Tần Tịch.
Người yêu anh cười tủm tỉm nhìn anh, giải thích: “Âu Dương đang đánh cược, năm nay quà anh tặng có liên quan đến y học như cũ không”
“Em cược 1000 tệ đấy!” Âu Dương Nguyệt nhảy tới bên cạnh Ngô Hi Ngạn, nói: “Anh nhanh công bố đáp án đi.”
Bây giờ cô không sợ Ngô Hi Ngạn như trước nữa, dù sao cũng là bạn trai của bạn tốt.
Hơn nữa thành tích sau này của Âu Dương Nguyệt nâng cao hơn nhiều, tuy là vẫn không bằng nhóm bạn tốt nhưng ít nhất nhìn thấy Ngô Hi Ngạn thì không sợ lại bị anh hỏi này nọ nữa.
Ngô Hi Ngạn nhìn cô ấy một cái, trong mắt ý cười len lên.
“Vậy thì cần em phải tốn kém rồi.”
Anh nói, đi đến trước mặt Tần Tịch.
Sau đó trước mặt Đường Lăng, Lạc Phỉ, Âu Dương Nguyệt,...v.v mấy bạn tốt của Tần Tịch, đột nhiên quỳ một chân xuống.
Trong lòng bàn tay, là một hộp nhỏ tinh xảo.
Hộp đã mở ra.
Viên kim cương màu hồng được cắt thành hình trái tim, lấp lánh dưới ánh đèn.
--- Đây có lẽ là món quà mà không có cô gái nào có thể cưỡng lại được, trái tim bay đầy bong bóng hồng. Huống hồ, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Ngô Hi Ngạn còn vang lên: “Tần Tịch, gả cho anh nhé.”
Thẳng nam sắt thép trước giờ không hiểu gì là lãng mạn-đàn anh Ngô, trực tiếp hỏi cô: “Em muốn quà gì.”
“Gì cũng được ạ.” Tần Tịch trả lời.
Phải nói là, chỉ cần là quà đàn anh Ngô đưa, cô đều thích.
Bọn họ từng tặng nhau ống khám bệnh, cái này trong mắt bạn thân thì, là thứ không có tí ti lãng mạn nào.
Trừ bỏ Ngô sư huynh ngẫu nhiên mang đến kẹo, đại đa số thời điểm Tần tịch cùng hắn chi gian đưa đối phương lễ vật, vĩnh viễn đều là cái dạng này Thỉnh thoảng đàn anh Ngô mang đến ít kẹo, phần lớn thời điểm Tần Tịch và anh tặng quà cho nhau, vĩnh viễn là thể loại này....
Ví dụ như ống khám bệnh, quà rất có tính thực dụng.
Lại ví dự như sách nguyên bản rất quý, Tần Tịch tìm rất lâu.
Hơi có chút lãng mạn thì, có lẽ là bao tay, mũ, khăn quàng cổ mùa đông.
Sau đó thì không có nhiều hơn nữa đâu.
Đàn anh Ngô Hi Ngạn có yêu đương đi nữa.
Vẫn là đàn anh Ngô Hi Ngạn mà tất cả các đàn anh, đàn chị, đàn em ở học viện y thừa nhận, chỉ có thể đứng nhìn từ xa không thể dâm loạn.
Thẳng nam sắt thép không hiểu làm sao để cô gái nhỏ vui vẻ đâu.
Thậm chí sao anh có thể yêu đương được với Tần Tịch vô cùng ngọt ngào vô cùng đáng yêu của học viện y.
Giang hồ truyền nhau là, Tần Tịch theo đuổi đàn anh Ngô đấy.
Theo đuổi dữ lắm mới tới tay được đó.
Tần Tịch cũng nghe qua những lời đồn đại này, lại trớ tới trước sinh nhật của mình một tuần, đàn anh Ngô hỏi vấn đề kia.
Ừ, thẳng nam sắt thép đúng là thẳng hơn cả thép.
Không lãng mạn, cũng là sự thật.
Nhưng mà cô thích vậy đó!
Hơn nữa đặc biệt đặc biệt thích.
Kết quả năm ấy sinh nhật, Ngô Hi Ngạn tặng Tần Tịch đã bức tiêu bản rực rỡ sắc màu.
Hai cái là nguyên bản nước ngoài.
Vô cùng có ý nghĩa lại rất quý hiếm.
Khi đó Tần Tịch sắp học xong chương trường năm 4 của học viện y, chuẩn bị đi thực tập lâm sàng.
Ống khám bệnh vẫn là đàn anh Ngô mang từ Thụy Sĩ về cho, dùng không dễ hư.
Hơn nữa ba cuốn tiêu bản màu sắc rực rỡ này, cùng với hai bộ chúc mừng cô chính thức đi thực tập sẽ dùng tới nữa.
Theo cách nói của Âu Dương Nguyệt thì: Quà tặng của đàn anh Ngô, đúng là vô cùng vô cùng vô cùng quý trọng!
Cô ấy còn nhất mạnh chữ “trọng” nữa.
Nhìn Tần Tịch cực khổ khiêng tiêu bản nguyên bản thật nặng lên trên giường.
“Cậu là ghen ghét hâm mộ đó.” Tần Tịch thoái mái dễ chịu nằm trên giường bắt đầu đọc sách: “Bởi vì đàn anh Trang vĩnh viễn không hiểu được sinh viên thích lãng mạn.”
Âu Dương Nguyệt: “....”
Âu Dương Nguyệt: “Hu hu, bảo bối Tiểu Tịch của tớ cũng trở nên hư hỏng rồi. Còn có, tớ nói lại lần nữa, tớ với Trang Hạc Tước không có yêu đương gì, chúng tớ là anh em tốt.”
“À.” Tần Tịch kéo dài giọng ra, ánh mắt cũng vẫn dán lên tiêu bản trước mặt.
Âu Dương Nguyệt đứng ở mép giường cô cũng nhảy dựng lên thăm dò xem sao.
“Tớ nói chứ, đàn anh Ngô không phải cứ mãi đưa quà như vậy đấy chứ?” Cô ấy nói: “Cũng không thể...”
“Tớ thích mà.” Tần Tịch chậm rì rì lật sang một trang, lười biếng nói.
Năm thứ hai hai người bên nhau, Ngô Hi Ngạn quả nhiên lại tặng Tần Tịch một bộ bách khoa toàn thư y học.
Năm thứ ba, ống khám bệnh của Tần Tịch chẳng may bị một đàn em trai làm hư mất, đàn anh Ngô lập tức tặng một cái mới thay lại.
Năm thứ tư......
Lúc đó Tần Tịch đã đang học tiến sĩ rồi, đại học A thẳng tiến, cũng xây dựng phòng thí nghiệm cho riêng mình, có thể xem như nhân viên nghiên cứu y học trẻ tuổi.
Lúc sắp đến sinh nhật Tần Tịch.
Âu Dương Nguyệt đã bắt đầu học nghiên cứu sinh, tính cách lẫn cứ hay la ó như cũ.
Mỗi một năm, cô ấy đều như không biết mệt đoán tới đoán lui chuyện này.
Sau đó nắm lấy cơ hội duy nhất này mà cười nhạo thẳng nam sắt thép đàn anh Ngô một trận đã đời.
Chờ đến ngày sinh nhật của Tần Tịch.
Âu Dương Nguyệt, Đường Lăng còn có một vài bạn bè của Tần Tịch nữa, kể cả ảnh để nổi tím người như Lê Phi cũng tụ chung một chỗ.
Hiếm khi tụ họp được nhiều người như vậy, Tần Tịch trực tiếp bao một phòng giải trí trong một khách sạn ở thành phố A để mọi người ngồi lại với nhau.
Hôm đó Ngô Hi Ngạn phải phòng thí nghiệm, tới muộn nhất.
Anh đẩy cửa phòng ra, người nhìn thấy anh xuất hiện, trong phòng đột nhiên yên ắng hẳn.
“Được rồi được rồi.” Âu Dương Nguyệt vỗ vỗ tay, “Chúng ta ở đây đã cược khỏi tay rồi, đàn anh Ngô chờ anh tới công bố đáp án.”
Ngô Hi Ngạn khó hiểu mà nhìn về phía Tần Tịch.
Người yêu anh cười tủm tỉm nhìn anh, giải thích: “Âu Dương đang đánh cược, năm nay quà anh tặng có liên quan đến y học như cũ không”
“Em cược 1000 tệ đấy!” Âu Dương Nguyệt nhảy tới bên cạnh Ngô Hi Ngạn, nói: “Anh nhanh công bố đáp án đi.”
Bây giờ cô không sợ Ngô Hi Ngạn như trước nữa, dù sao cũng là bạn trai của bạn tốt.
Hơn nữa thành tích sau này của Âu Dương Nguyệt nâng cao hơn nhiều, tuy là vẫn không bằng nhóm bạn tốt nhưng ít nhất nhìn thấy Ngô Hi Ngạn thì không sợ lại bị anh hỏi này nọ nữa.
Ngô Hi Ngạn nhìn cô ấy một cái, trong mắt ý cười len lên.
“Vậy thì cần em phải tốn kém rồi.”
Anh nói, đi đến trước mặt Tần Tịch.
Sau đó trước mặt Đường Lăng, Lạc Phỉ, Âu Dương Nguyệt,...v.v mấy bạn tốt của Tần Tịch, đột nhiên quỳ một chân xuống.
Trong lòng bàn tay, là một hộp nhỏ tinh xảo.
Hộp đã mở ra.
Viên kim cương màu hồng được cắt thành hình trái tim, lấp lánh dưới ánh đèn.
--- Đây có lẽ là món quà mà không có cô gái nào có thể cưỡng lại được, trái tim bay đầy bong bóng hồng. Huống hồ, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Ngô Hi Ngạn còn vang lên: “Tần Tịch, gả cho anh nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook