Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 405:
Ánh mắt cô có vẻ ngây thơ, rõ ràng còn chưa lấy lại tinh thần nữa.
Nhưng mà so với vẻ trong sáng bình tĩnh mới rồi lại càng thêm vô hại hơn nhiều. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, da thịt càng thêm trắng nõn.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lông mi thật dài chớp chớp khi cô đang tự hỏi.
Giống như hai cánh bướm, nhìn đáng yêu chết được.
“Ặc ặc ặc.” Cô cứ nhìn chằm chằm Lạc Phỉ như vậy ít nhất 2 phút rồi mới đột nhiên nhận ra.
“Ngại quá,” Tần Tịch gần như nhảy dựng lên, “Tôi đọc sách cứ dễ dàng bị mê mẩn như vậy.”
Lạc Phỉ không nói chuyện.
Hai bản hợp đồng mà hắn đưa cho Tần Tịch, là bản hợp đồng cuối cùng của anh trai hắn khi còn làm Tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị chỉ định hai ngôi sao làm đại diện.
Ngôi sao nhỏ tuyến 3, 4, cho dù bây giờ cũng không có nổi tiếng gì lắm.
Với những nhãn hiệu xa xỉ dưới cờ tập đoàn Lạc thị, những ngôi sao nhỏ đó cho dù có muốn cũng sợ dành không nổi ấy chứ.
Nhưng mà hợp đồng lại đưa ra một giá tiền cao đến mức bất bình thường, ký cam kết cho mấy người đó làm đại diện.
Lạc Phỉ đương nhiên biết tại sao.
Catxe như vậy, cho dù cho một ngôi sao nữ nổi danh lớn cũng quá cao rồi.
Đơn giản hai người này là tình nhân của anh trai hắn thôi.
Cũng bởi vì nắm được chuyện này hắn mới có thể hoàn toàn đạp đổ anh trai hắn, khiến hình tượng anh ta trước mặt ba hắn xuống dốc không phanh, cuối cùng cũng làm ông ta hoàn toàn thất vọng.
Cho dù có như vậy, nhưng mà hợp đồng tập đoàn Lạc thị cũng đã ký rồi.
Không thể trở thành phế thải.
Nếu bọn họ chủ động hủy hợp đồng, thế thì nhất định phải bồi thường một co số kếch xù.
Đền tiền, Lạc Phỉ chả thèm để ý.
Nhưng hắn lại không muốn để anh trai hắn đắc ý dù chỉ tí ti.
Hai tình nhân nhỏ này của anh ta lấy được tiền, giống như hắn thua anh trai hắn vậy.
“Xem thế nào rồi? Có ý tưởng gì không?” Lạc Phỉ thuận miệng hỏi.
“Hợp đồng quy định rất rõ ràng, chỉ cần đối phương vi phạm hợp đồng trước, công ty có thể chấm dứt hợp đồng theo quy định.” Tần Tịch nghiêm túc nói: “Nhưng mà điều khoản vi phạm trong hai bản hợp đồng này có hơi kỳ lạ.”
Cô vừa nói vừa nhăn hai hàng lông mày đẹp lại.
Đương nhiên sẽ kỳ lạ rồi.
Lạc Phỉ cũng đã xem qua hai bản hợp đồng này.
Trên đó quy định những hành vi vi phạm của đối phương ít hơn nhiều so với hợp đồng đại diện của những ngôi sao thông thường.
Ví dụ như, hợp đồng đại diện của những ngôi sao khác sẽ quy định, nếu người nổi tiếng có truyền ra vụ bê bối nào lớn, gây ảnh hưởng đến hình ảnh công ty thì có thể hủy bỏ hợp đồng.
Những thứ tương tự, đều là những điều khoản bình thường trong hợp đồng sẽ có.
Trên hai bản hợp đồng này lại không hề nhắc tới.
Điều khoản chấm dứt rất đơn giản, trên cơ bản chỉ cần đối phương không có hành vi vi phạm pháp luật thì không thể vi phạm hợp đồng.
Lạc Phỉ biết anh trai hắn tính toán cái gì.
Khi đó chắc là anh ta đoán được địa vị ở công ty của mình khó có thể giữ được, cho nên liều mạng một lần cuối, cũng muốn tranh thủ chút lợi ích cho tình nhân bé nhỏ của mình.
Đương nhiên, anh trai hắn chắc là cũng không nghĩ tới.
Tin tức anh ta bị miễn trừ khỏi vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị chân trước tuôn ra, hai tình nhân nhỏ bé của anh ta chân sau đã bắt đầu tránh không gặp mặt.
“Đi thôi, tan làm.” Lạc Phỉ không rồi rắm về vấn đề này nữa.
Hắn xoay người đi ra khỏi văn phòng, Tần Tịch cũng vội vàng đi theo.
Văn phòng của cô ở cách vách, đồ đạc vẫn còn để ở đó.
“Lạc tổng, hôm nay tôi về trước nhé.”
Tần Tịch đi đến cửa văn phòng mình, gật gật đầu với hắn: “Tạm biệt.”
Cô còn hẹn Lục Thanh Húc tối nay đi ăn.
Tần Tịch nghĩ, nhìn đồng hồ.
Vậy mà đã 8 giờ tối rồi!
Cô không chú ý gì, vậy mà đã 8 giờ tối rồi.
Tần Tịch là loại người cho dù có nghiêm túc học tập thế nào đi chăng nữa cũng muốn đúng giờ ăn cơm đúng giờ thức dậy.
“Cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà.” Lạc Phỉ cũng dừng chân lại.
Hắn đứng ở cửa văn phòng Tần Tịch nhìn cô đang giống như ong mật bận rộn sắp xếp lại đồ đạc.
Sau đó bỏ vào trong balo của cô.
- Nhìn cứ như là sinh viên chân chính vậy, nghiêm túc lại ngây thơ, còn non mềm ngọt ngào nữa chứ.
Nhưng mà lúc đi yêu một người lại dũng cảm như vậy, cho dù như thiêu thân lao đầu vào lửa của không nuối tiếc.
Đúng là một người mâu thuẫn lại phức tạp.
“Không cần đâu.” Tần Tịch xua xua tay cười với hắn: “Cảm ơn Lạc tổng, tôi ở gần đây lắm, đi đường mấy phút là tới rồi.”
Lạc Phỉ cũng không kiên trì.
Hắn như suy tư liếc nhìn Tần Tịch một cái.
Giá nhà thành phố A mỗi năm một tăng cao, vị trí của tập đoàn Lạc thị lại ở trung tâm thành phố A.
Chung cư đi trong vòng vài phút là tới, tất cả giá trị đều xa xỉ.
Một căn chung cư một gia đình bình thường mấy đời cũng không mua được.
Tần Tịch là cô nhi.
Cái này đời trước Lạc Phỉ đã biết.
Nghe đâu cha mẹ chưa từng gặp mặt của cô để lại cho cô một số tiền, cũng đủ để cô cơm áo không lo đến khi tốt nghiệp đại học.
Nhưng muốn mua nhà ở trung tâm thành phố A, nơi tấc đất tấc vàng này.
Chỉ sợ là không đủ đi.
Cho nên......
Ánh mắt hắn tối xuống, nghĩ tới cái gì.
Cho nên vì sao cô vậy mà lại rời khỏi Tạ Liên Thành cô nhất mực yêu thương, đổi chuyên ngành sang học luật, sau đó đột ngột xuất hiện bên người mình như vậy đây?
Chẳng qua không sao cả.
Hắn chỉ muốn nhìn một chút, vào lúc đôi mắt sạch sẽ kia cũng bị nhiễm đen đi, sẽ có dáng vẻ gì.
Đó là lần đầu tiên Lạc Phỉ và Tần Tịch gặp mặt.
Hết thảy có vẻ bình thường đến không thể bình thường hơn. Những ngày sau này cũng không khác gì so với lúc Lạc Phỉ trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Thời gian cứ thế vội vàng trôi, lúc nhớ lại quá khứ, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi càng nhanh hơn.
Lạc Phỉ cũng bắt đầu dần dần quen với việc có một bóng dáng nhỏ xinh ở văn phòng cách chỗ mình không xa.
Nếu hắn không đóng cửa, Tần Tịch cũng không đóng cửa.
Như thế cô sẽ ở chỗ mà hắn vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy.
Tần Tịch có một thân phận xuất thân từ học viện luật chính quy tài giỏi, hơn nữa cô cũng vô cùng cẩn thận lại nhạy bén.
Tất cả những lỗ hồng của tập đoàn Lạc thị đều được cô lấp kín từng cái.
Thật ra tập đoàn Lạc thị không phải không có cố vấn pháp luật khác.
Nhưng mà khoảng thời gian đó, Lạc Phỉ mới tiếp nhận tập đoàn Lạc thị không lâu, trên trong tập đoàn Lạc thị, cả bên trong Lạc gia nữa.
Đều có rất nhiều người trong tối ngoài sáng chống lại hắn.
Hắn không an tâm về những người đó.
Đương nhiên hắn cũng không phải yên tâm về Tần Tịch.
Nhưng mà cho dù là Tạ Liên Thành hay là Tần Tịch, đều là người thông minh.
Người thông minh thường có thói quen thả câu dài bắt con cá lớn.
Nhất là loại như Tạ Liên Thành, có thể xem là người thông minh có tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Lạc Phỉ không hề nghi ngờ, hắn có thể nhẫn được.
Hắn đã thử Tần Tịch vài lần rồi.
Thật ra lúc này công ty của Tạ Liên Thành còn chưa có hoàn toàn phát triển.
Công ty do chính tay anh ta dựng lên còn chưa đạt tới đỉnh cao, tập đoàn Tạ thị bên ngoài có vẻ không hỗ trợ gì cho anh ta, nhưng ngấm ngầm mở đường đương nhiên sẽ có.
Lạc Phỉ biết, Tạ Liên Thành sẽ một bước lên trời.
Nhưng mà bây giờ hắn không có cách nào mọc thêm tay đi đối phó với kẻ thù cũ của mình.
Chẳng qua có câu nói thế nào ấy nhỉ, giống như đời trước cuối cùng hắn có thể nhẹ nhàng thắng một Tạ Liên Thành không có ý chí chiến đấu sẽ cảm thấy chả thú vị gì.
Lạc Phỉ cũng cảm thấy, lúc này Tạ Liên Thành cho dù mình có thắng anh ta cũng không có ý nghĩa gì.
Tri kỷ khó có được.
Kỳ phùng địch thủ cũng khó có được.
Hắn tạm thời không quan tới chuyện Tạ Liên Thành.
Chỉ là im hơi lặng tiếng thử Tần Tịch vài lần.
Sau đó Lạc Phỉ phát hiện, chỉ cần nhắc đến chuyện Tạ Liên Thành, Tần Tịch sẽ luôn lẩn tránh theo bản năng.
Đúng!
Cô sẽ không phản bội Lạc Phỉ, cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với tập đoàn Lạc thị.
Cô luôn trốn tránh.
Có mấy lần cô thậm chí còn nói trắng ra với Lạc Phỉ, tạm thời bản thân cô không có cách nào làm được, hy vọng hắn tìm người khác để họ Lạc Phỉ không nói gì cả.
nhận đi.
Hắn chỉ bình tĩnh thong dong nhìn hết thảy.
Nhìn, Tần Tịch bận rộn bên cạnh hắn.
Nhoáng cái, đã qua hơn nửa năm rồi. Hắn khác với anh tra hắn, Lạc Phỉ không có may may hứng thú gì với ngôi sao nữ trong giới giải trí.
Từ khi hắn tiếp nhận tập đoàn Lạc thị, cũng đã gần một năm rồi.
Dưới cờ Lạc thị có vô số nhãn hiệu xa xỉ phẩm, chiếm 1/3 giang sơn giới thượng lưu trên toàn cầu.
Nhưng mà so với vẻ trong sáng bình tĩnh mới rồi lại càng thêm vô hại hơn nhiều. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, da thịt càng thêm trắng nõn.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lông mi thật dài chớp chớp khi cô đang tự hỏi.
Giống như hai cánh bướm, nhìn đáng yêu chết được.
“Ặc ặc ặc.” Cô cứ nhìn chằm chằm Lạc Phỉ như vậy ít nhất 2 phút rồi mới đột nhiên nhận ra.
“Ngại quá,” Tần Tịch gần như nhảy dựng lên, “Tôi đọc sách cứ dễ dàng bị mê mẩn như vậy.”
Lạc Phỉ không nói chuyện.
Hai bản hợp đồng mà hắn đưa cho Tần Tịch, là bản hợp đồng cuối cùng của anh trai hắn khi còn làm Tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị chỉ định hai ngôi sao làm đại diện.
Ngôi sao nhỏ tuyến 3, 4, cho dù bây giờ cũng không có nổi tiếng gì lắm.
Với những nhãn hiệu xa xỉ dưới cờ tập đoàn Lạc thị, những ngôi sao nhỏ đó cho dù có muốn cũng sợ dành không nổi ấy chứ.
Nhưng mà hợp đồng lại đưa ra một giá tiền cao đến mức bất bình thường, ký cam kết cho mấy người đó làm đại diện.
Lạc Phỉ đương nhiên biết tại sao.
Catxe như vậy, cho dù cho một ngôi sao nữ nổi danh lớn cũng quá cao rồi.
Đơn giản hai người này là tình nhân của anh trai hắn thôi.
Cũng bởi vì nắm được chuyện này hắn mới có thể hoàn toàn đạp đổ anh trai hắn, khiến hình tượng anh ta trước mặt ba hắn xuống dốc không phanh, cuối cùng cũng làm ông ta hoàn toàn thất vọng.
Cho dù có như vậy, nhưng mà hợp đồng tập đoàn Lạc thị cũng đã ký rồi.
Không thể trở thành phế thải.
Nếu bọn họ chủ động hủy hợp đồng, thế thì nhất định phải bồi thường một co số kếch xù.
Đền tiền, Lạc Phỉ chả thèm để ý.
Nhưng hắn lại không muốn để anh trai hắn đắc ý dù chỉ tí ti.
Hai tình nhân nhỏ này của anh ta lấy được tiền, giống như hắn thua anh trai hắn vậy.
“Xem thế nào rồi? Có ý tưởng gì không?” Lạc Phỉ thuận miệng hỏi.
“Hợp đồng quy định rất rõ ràng, chỉ cần đối phương vi phạm hợp đồng trước, công ty có thể chấm dứt hợp đồng theo quy định.” Tần Tịch nghiêm túc nói: “Nhưng mà điều khoản vi phạm trong hai bản hợp đồng này có hơi kỳ lạ.”
Cô vừa nói vừa nhăn hai hàng lông mày đẹp lại.
Đương nhiên sẽ kỳ lạ rồi.
Lạc Phỉ cũng đã xem qua hai bản hợp đồng này.
Trên đó quy định những hành vi vi phạm của đối phương ít hơn nhiều so với hợp đồng đại diện của những ngôi sao thông thường.
Ví dụ như, hợp đồng đại diện của những ngôi sao khác sẽ quy định, nếu người nổi tiếng có truyền ra vụ bê bối nào lớn, gây ảnh hưởng đến hình ảnh công ty thì có thể hủy bỏ hợp đồng.
Những thứ tương tự, đều là những điều khoản bình thường trong hợp đồng sẽ có.
Trên hai bản hợp đồng này lại không hề nhắc tới.
Điều khoản chấm dứt rất đơn giản, trên cơ bản chỉ cần đối phương không có hành vi vi phạm pháp luật thì không thể vi phạm hợp đồng.
Lạc Phỉ biết anh trai hắn tính toán cái gì.
Khi đó chắc là anh ta đoán được địa vị ở công ty của mình khó có thể giữ được, cho nên liều mạng một lần cuối, cũng muốn tranh thủ chút lợi ích cho tình nhân bé nhỏ của mình.
Đương nhiên, anh trai hắn chắc là cũng không nghĩ tới.
Tin tức anh ta bị miễn trừ khỏi vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị chân trước tuôn ra, hai tình nhân nhỏ bé của anh ta chân sau đã bắt đầu tránh không gặp mặt.
“Đi thôi, tan làm.” Lạc Phỉ không rồi rắm về vấn đề này nữa.
Hắn xoay người đi ra khỏi văn phòng, Tần Tịch cũng vội vàng đi theo.
Văn phòng của cô ở cách vách, đồ đạc vẫn còn để ở đó.
“Lạc tổng, hôm nay tôi về trước nhé.”
Tần Tịch đi đến cửa văn phòng mình, gật gật đầu với hắn: “Tạm biệt.”
Cô còn hẹn Lục Thanh Húc tối nay đi ăn.
Tần Tịch nghĩ, nhìn đồng hồ.
Vậy mà đã 8 giờ tối rồi!
Cô không chú ý gì, vậy mà đã 8 giờ tối rồi.
Tần Tịch là loại người cho dù có nghiêm túc học tập thế nào đi chăng nữa cũng muốn đúng giờ ăn cơm đúng giờ thức dậy.
“Cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà.” Lạc Phỉ cũng dừng chân lại.
Hắn đứng ở cửa văn phòng Tần Tịch nhìn cô đang giống như ong mật bận rộn sắp xếp lại đồ đạc.
Sau đó bỏ vào trong balo của cô.
- Nhìn cứ như là sinh viên chân chính vậy, nghiêm túc lại ngây thơ, còn non mềm ngọt ngào nữa chứ.
Nhưng mà lúc đi yêu một người lại dũng cảm như vậy, cho dù như thiêu thân lao đầu vào lửa của không nuối tiếc.
Đúng là một người mâu thuẫn lại phức tạp.
“Không cần đâu.” Tần Tịch xua xua tay cười với hắn: “Cảm ơn Lạc tổng, tôi ở gần đây lắm, đi đường mấy phút là tới rồi.”
Lạc Phỉ cũng không kiên trì.
Hắn như suy tư liếc nhìn Tần Tịch một cái.
Giá nhà thành phố A mỗi năm một tăng cao, vị trí của tập đoàn Lạc thị lại ở trung tâm thành phố A.
Chung cư đi trong vòng vài phút là tới, tất cả giá trị đều xa xỉ.
Một căn chung cư một gia đình bình thường mấy đời cũng không mua được.
Tần Tịch là cô nhi.
Cái này đời trước Lạc Phỉ đã biết.
Nghe đâu cha mẹ chưa từng gặp mặt của cô để lại cho cô một số tiền, cũng đủ để cô cơm áo không lo đến khi tốt nghiệp đại học.
Nhưng muốn mua nhà ở trung tâm thành phố A, nơi tấc đất tấc vàng này.
Chỉ sợ là không đủ đi.
Cho nên......
Ánh mắt hắn tối xuống, nghĩ tới cái gì.
Cho nên vì sao cô vậy mà lại rời khỏi Tạ Liên Thành cô nhất mực yêu thương, đổi chuyên ngành sang học luật, sau đó đột ngột xuất hiện bên người mình như vậy đây?
Chẳng qua không sao cả.
Hắn chỉ muốn nhìn một chút, vào lúc đôi mắt sạch sẽ kia cũng bị nhiễm đen đi, sẽ có dáng vẻ gì.
Đó là lần đầu tiên Lạc Phỉ và Tần Tịch gặp mặt.
Hết thảy có vẻ bình thường đến không thể bình thường hơn. Những ngày sau này cũng không khác gì so với lúc Lạc Phỉ trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Thời gian cứ thế vội vàng trôi, lúc nhớ lại quá khứ, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi càng nhanh hơn.
Lạc Phỉ cũng bắt đầu dần dần quen với việc có một bóng dáng nhỏ xinh ở văn phòng cách chỗ mình không xa.
Nếu hắn không đóng cửa, Tần Tịch cũng không đóng cửa.
Như thế cô sẽ ở chỗ mà hắn vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy.
Tần Tịch có một thân phận xuất thân từ học viện luật chính quy tài giỏi, hơn nữa cô cũng vô cùng cẩn thận lại nhạy bén.
Tất cả những lỗ hồng của tập đoàn Lạc thị đều được cô lấp kín từng cái.
Thật ra tập đoàn Lạc thị không phải không có cố vấn pháp luật khác.
Nhưng mà khoảng thời gian đó, Lạc Phỉ mới tiếp nhận tập đoàn Lạc thị không lâu, trên trong tập đoàn Lạc thị, cả bên trong Lạc gia nữa.
Đều có rất nhiều người trong tối ngoài sáng chống lại hắn.
Hắn không an tâm về những người đó.
Đương nhiên hắn cũng không phải yên tâm về Tần Tịch.
Nhưng mà cho dù là Tạ Liên Thành hay là Tần Tịch, đều là người thông minh.
Người thông minh thường có thói quen thả câu dài bắt con cá lớn.
Nhất là loại như Tạ Liên Thành, có thể xem là người thông minh có tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Lạc Phỉ không hề nghi ngờ, hắn có thể nhẫn được.
Hắn đã thử Tần Tịch vài lần rồi.
Thật ra lúc này công ty của Tạ Liên Thành còn chưa có hoàn toàn phát triển.
Công ty do chính tay anh ta dựng lên còn chưa đạt tới đỉnh cao, tập đoàn Tạ thị bên ngoài có vẻ không hỗ trợ gì cho anh ta, nhưng ngấm ngầm mở đường đương nhiên sẽ có.
Lạc Phỉ biết, Tạ Liên Thành sẽ một bước lên trời.
Nhưng mà bây giờ hắn không có cách nào mọc thêm tay đi đối phó với kẻ thù cũ của mình.
Chẳng qua có câu nói thế nào ấy nhỉ, giống như đời trước cuối cùng hắn có thể nhẹ nhàng thắng một Tạ Liên Thành không có ý chí chiến đấu sẽ cảm thấy chả thú vị gì.
Lạc Phỉ cũng cảm thấy, lúc này Tạ Liên Thành cho dù mình có thắng anh ta cũng không có ý nghĩa gì.
Tri kỷ khó có được.
Kỳ phùng địch thủ cũng khó có được.
Hắn tạm thời không quan tới chuyện Tạ Liên Thành.
Chỉ là im hơi lặng tiếng thử Tần Tịch vài lần.
Sau đó Lạc Phỉ phát hiện, chỉ cần nhắc đến chuyện Tạ Liên Thành, Tần Tịch sẽ luôn lẩn tránh theo bản năng.
Đúng!
Cô sẽ không phản bội Lạc Phỉ, cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với tập đoàn Lạc thị.
Cô luôn trốn tránh.
Có mấy lần cô thậm chí còn nói trắng ra với Lạc Phỉ, tạm thời bản thân cô không có cách nào làm được, hy vọng hắn tìm người khác để họ Lạc Phỉ không nói gì cả.
nhận đi.
Hắn chỉ bình tĩnh thong dong nhìn hết thảy.
Nhìn, Tần Tịch bận rộn bên cạnh hắn.
Nhoáng cái, đã qua hơn nửa năm rồi. Hắn khác với anh tra hắn, Lạc Phỉ không có may may hứng thú gì với ngôi sao nữ trong giới giải trí.
Từ khi hắn tiếp nhận tập đoàn Lạc thị, cũng đã gần một năm rồi.
Dưới cờ Lạc thị có vô số nhãn hiệu xa xỉ phẩm, chiếm 1/3 giang sơn giới thượng lưu trên toàn cầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook