Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 404:
Đáng tiếc lúc đó, vì để củng cố địa vị của mình trong gia tộc, đứng vững gót chân ở tập đoàn Lạc thị, ba hắn đã cưới mẹ của anh cả hắn.
Liên hôn thương mại không hề có tình cảm.
Cho nên sau khi ông ta gặp được mẹ Lạc Phỉ, cứ thế điên cuồng theo đuổi.
Lúc quan hệ bọn họ tốt, cũng từng có những ngày tháng ngọt ngào lãng mạn.
Nhưng mà thì khi ba hắn lật mặt trở nên tuyệt tình, tàn nhẫn cũng không có cách nào tìm thấy được dáng vẻ dịu dàng ồn tồn trên người ông ta.
Lạc Phỉ nhếch nhếch khóe môi.
Cũng bởi vì như vậy, vào lúc ba hắn phát hiện ra anh cả hắn không thích hợp với vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Thậm chí không thể nào thay ông ta bảo vệ cơ nghiệp bây giờ, mới có thể không hề do dự, vứt bỏ đứa con trai này.
Mà lựa chọn Lạc Phi.
Lạc Phỉ mở một phần văn kiện khác ra, ánh mắt lại bay về phía Tần Tịch.
Đối phương đang ngồi trên ghế sô pha chuyên tâm làm theo phân phó của mình.
Hắn thật sự rất tò mò.
Rốt cuộc là yêu đến mức độ nào mới có thể khiến một người sau khi biết rõ đối phương không thích mình, chỉ lừa gạt lợi dụng mình thôi mà vẫn còn có thể không rời không bỏ.
Thậm chí không tiếc mạng sống mình, đi cứu đối phương.
Đây là yêu sao?
Quá ngu xuẩn...
Hắn thu ánh mắt lại, hiếm khi không thể nào tập trung tinh thần để đi xem bản hợp đồng thương mại với những điều khoản khó nhằn kia.
Ngu xuẩn, nhưng lại sạch sẽ.
Cặp mắt kia, thật sự rất đẹp. Khiến hắn mỗi lần nhìn thấy đều muốn nhuộm màu đen lên đôi mắt cô.
Hắn thật sự rất tò mò, nếu trong thế giới lí tưởng, trước khi đôi mắt đó sụp đổ.
Tần Tịch, sẽ biến thành bộ dáng gì?
Cặp mặt kia, có thể nào vẫn sạch sẽ trong sáng trước sau như một không?
“Tần Tịch.” Đột nhiên Lạc Phỉ lại gọi.
“Hử?” Tần Tịch ngoan ngoãn ngước mắt nhìn qua.
Ánh mắt cô rất chuyên chú làm Lạc Phỉ thấy vô cùng thoải mái.
“Lại đây xem bản hợp đồng này.” Hắn gõ gõ tay lên bản hợp đồng: “Mấy cái điều khoản này, có chút ba phải, cô lại đây coi đi.”
“Được.” Tần Tịch nghe theo lời Lạc Phỉ đi tới trước bàn làm việc.
Cô nhìn đối phương cách một cái bàn.
Nàng lão bản lại không có đem trong tay hợp đồng đưa cho nàng, mà là gõ gõ hợp đồng: “Lại đây.”
Ông chủ cô lại không đưa hợp đồng trong tay cho cô, mà gõ gõ lên hợp đồng: “Lại đây.”
Tần Tịch: “…”
Cô nhấp môi nhưng lại không đi qua.
Hai đôi mắt mở lớn nhìn Lạc Phỉ, nhắc nhở hắn: “Lạc tổng, ngài yêu cầu như vậy, tôi có thể cho rằng đây là yêu cầu công việc không hợp lý. Xét thấy ngài là cấp trên nam, tôi thậm chí có thể khiếu nại ngài là....”
Thật ra Tần Tịch cũng chỉ đang nói giỡn thôi.
Cô nói xong câu cuối, đầu hơi nghiêng về một bên, khóe môi nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Quấy, rối, tình, dục, đó.”
Lạc Phỉ đúng mà một mỹ nhan thịnh thế.
Bà ngoại hắn là con lai, tuy là dòng máu lai duy truyền đến mẹ hắn thì rất nhạt rồi.
Truyền tới hắn thì lại càng ít hơn, Nhưng mà ngũ quan hắn đúng là thâm thúy hơn so với người phương Đông.
Đôi mắt rất đẹp, một vẻ đẹp không tỳ vết.
Lông mi rất dài, cũng rất dày, đậm.
Mũi thẳng tắp, đường nét tổng thể gương mặt thanh thoát, săn chắc.
Khuôn mặt của hắn dường như là tác phẩm tuyệt vời nhất của những nhà điêu khắc kiệt xuất nhất thế giới.
Không hề tìm ra một chút tỳ vết nào.
Càng không cần nói tới, dáng người Lạc Phỉ còn không hề thua kém bất kỳ siêu mẫu nam nào.
Một đôi chân dài được bao bọc trong quần tây rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra nó vừa dài vừa thẳng.
Lạc Phỉ như vậy, nếu hắn không có tiền cũng không vào Lạc thị.
Chỉ cần hắn đồng ý gia nhập giới giải trí, cho dù diễn xuất là con số 0, không biết ca hát nhảy múa gì.
Chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng đủ để hắn nổi như cồn.
Bởi vì đúng là quá xuất sắc, quá ưu tú.
Đúng là con ruột của ông trời.
Huống chi, phía sau hắn còn có Lạc thị phú khả địch quốc.
Hắn vẫn còn rất trẻ tuổi, là một tổng tài bá đạo.
Vị trí này không phải là nằm yên mà có, là do hắn dựa vào chính sức mình, từng bước một giẫm lên máu và nước mắt của kẻ thù, cướp tới tay.
Lạc Phỉ, đúng là tình nhân trong mộng của phần lớn phái nữ trên đời này.
Tần Tịch cũng không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Cho nên cô nói xong câu cuối cùng cũng nhịn không được cười lên.
Ngày đó tuy là đã tới buổi chiều, ánh mặt trời cũng không phải rất đẹp.
Nhưng mà rất lâu rất lâu về sau, Lạc Phỉ đã vô số lần nhớ lại buổi chiều ngày hôm đó.
Nhớ tới lúc Tần Tịch nói giỡn với hắn, trên má lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Hắn cũng từng vô số lần nghĩ tới, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, dừng ở một khắc kia.
Hắn bằng lòng, đánh đổi tất cả để có được nó.
Đáng tiếc ngay lúc đó, hắn chỉ cười như không cười nhìn Tần Tịch.
Sau đó thong dong đưa bản hợp đồng trong tay cho cô.
Kiến thức chuyên môn của cô gái nhỏ rất vững chắc, hơn nữa cũng giống trong truyền thuyết, nhạy bén, cẩn thận.
Cho dù không hiểu vì sao cô lại đổi sang học luật nhưng mà những phẩm chất đó vẫn làm cho cô trở nên càng thêm xuất sắc.
Rất nhanh cô đã tìm ra hai lỗ hổng trong bản hợp đồng.
Sau đó còn đưa ra kiến nghị của mình, hẳn là nên làm như thế nào để soạn thảo một bản hợp đồng càng thêm nghiêm ngặt.
Vừa không để đối phương đào hố cho mình nhảy xuống cũng không đào hố cho đối phương chọn lựa.
Lạc Phỉ nhìn cô thong dong tự tin nói những điều này.
Rõ ràng là đang thảo luận vấn đề nghiêm túc, nhưng mà giọng nói vẫn cứ mềm mại ngọt ngào như cũ.
“Tôi có lẽ cũng hơi hiểu được....”
Chờ đến khi thảo luận sắp kết thúc, Lạc Phỉ đột nhiên nói.
“Hử?” Tần Tịch không hiểu ra làm sao nhìn hắn.
“Hiểu được tại sao cô lại không đi làm giáo viên hoặc luật sư hay là thẩm phán.” Hiếm khi hắn cười vui vẻ mà thả lỏng như thế: “Giọng nói của cô.... Có lẽ vừa mở miệng sẽ khá là đặc biệt.”
Tần Tịch: “...”
Được rồi, ông chủ phát tiền lương cho mình là lớn nhất.
Cô nhịn.
Dù sao thì giọng nói của cô bị người lấy ra đùa cợt cũng không phải lần đầu tiên.
Ngay cả Boss của cô.
Chính là giảng viên nghiên cứu sinh của cô, cũng từng nửa đùa nửa thật nói về vấn đề này rồi.
Chắc cũng cùng loại với Lạc Phỉ thôi.
Đương nhiên, giảng viên của Tần Tịch kỳ vọng rất cao về cô, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới học viên của mình sau khi tốt nghiệp lại vào một công ty làm cố vấn pháp luật.
Ông đúng là rất chờ mong Tần Tịch sẽ làm ra thành tựu trong giới học luật, tiền đồ vô lượng.
“Không có chuyện gì nữa thì, Lạc tổng, tôi tiếp tục đi xem hợp đồng.” Tần Tịch bĩu môi, không vui cũng viết lên mặt.
Cô trở lại ghế sô pha, tiếp tục chuyên chú nghiên cứu hai bản hợp đồng Lạc Phỉ đưa cho cô trước đó.
Rất lâu Lạc Phỉ cũng không thu ánh mắt lại được.
Có lẽ bởi vì đời trước từng có nguyên do là Tạ Liên Thành, hắn đã dành rất nhiều thời gian đi điều tra tìm hiểu về Tần Tịch.
Nhìn đối phương, hắn không chỉ có không có cảm giác xa lạ.
Hơn nữa còn bởi vì, đây là người thứ nhất khiến hắn nảy sinh hứng thú vô cùng lớn.
Càng nhìn vậy mà lại càng cảm thấy thú vị.
Nhất là khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, suy nghĩ đăm chiêu, trên mặt còn ẩn ẩn xuất hiện má lúm đồng tiền.
Lạc Phỉ càng cảm thấy, cuộc sống cũng có thêm nhiều màu sắc hơn.
Hai người cứ an tĩnh như vậy đợi trong văn phòng Lạc Phỉ đến giờ tan tầm.
Hiển nhiên là Tần Tịch đang rơi vào suy nghĩ.
Ngay cả khi Lạc Phỉ đi đến bên cạnh cô cũng không có phản ứng gì.
“Tan làm đi.” Hắn gõ gõ tay lên bàn. Tần Tịch mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
Liên hôn thương mại không hề có tình cảm.
Cho nên sau khi ông ta gặp được mẹ Lạc Phỉ, cứ thế điên cuồng theo đuổi.
Lúc quan hệ bọn họ tốt, cũng từng có những ngày tháng ngọt ngào lãng mạn.
Nhưng mà thì khi ba hắn lật mặt trở nên tuyệt tình, tàn nhẫn cũng không có cách nào tìm thấy được dáng vẻ dịu dàng ồn tồn trên người ông ta.
Lạc Phỉ nhếch nhếch khóe môi.
Cũng bởi vì như vậy, vào lúc ba hắn phát hiện ra anh cả hắn không thích hợp với vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Thậm chí không thể nào thay ông ta bảo vệ cơ nghiệp bây giờ, mới có thể không hề do dự, vứt bỏ đứa con trai này.
Mà lựa chọn Lạc Phi.
Lạc Phỉ mở một phần văn kiện khác ra, ánh mắt lại bay về phía Tần Tịch.
Đối phương đang ngồi trên ghế sô pha chuyên tâm làm theo phân phó của mình.
Hắn thật sự rất tò mò.
Rốt cuộc là yêu đến mức độ nào mới có thể khiến một người sau khi biết rõ đối phương không thích mình, chỉ lừa gạt lợi dụng mình thôi mà vẫn còn có thể không rời không bỏ.
Thậm chí không tiếc mạng sống mình, đi cứu đối phương.
Đây là yêu sao?
Quá ngu xuẩn...
Hắn thu ánh mắt lại, hiếm khi không thể nào tập trung tinh thần để đi xem bản hợp đồng thương mại với những điều khoản khó nhằn kia.
Ngu xuẩn, nhưng lại sạch sẽ.
Cặp mắt kia, thật sự rất đẹp. Khiến hắn mỗi lần nhìn thấy đều muốn nhuộm màu đen lên đôi mắt cô.
Hắn thật sự rất tò mò, nếu trong thế giới lí tưởng, trước khi đôi mắt đó sụp đổ.
Tần Tịch, sẽ biến thành bộ dáng gì?
Cặp mặt kia, có thể nào vẫn sạch sẽ trong sáng trước sau như một không?
“Tần Tịch.” Đột nhiên Lạc Phỉ lại gọi.
“Hử?” Tần Tịch ngoan ngoãn ngước mắt nhìn qua.
Ánh mắt cô rất chuyên chú làm Lạc Phỉ thấy vô cùng thoải mái.
“Lại đây xem bản hợp đồng này.” Hắn gõ gõ tay lên bản hợp đồng: “Mấy cái điều khoản này, có chút ba phải, cô lại đây coi đi.”
“Được.” Tần Tịch nghe theo lời Lạc Phỉ đi tới trước bàn làm việc.
Cô nhìn đối phương cách một cái bàn.
Nàng lão bản lại không có đem trong tay hợp đồng đưa cho nàng, mà là gõ gõ hợp đồng: “Lại đây.”
Ông chủ cô lại không đưa hợp đồng trong tay cho cô, mà gõ gõ lên hợp đồng: “Lại đây.”
Tần Tịch: “…”
Cô nhấp môi nhưng lại không đi qua.
Hai đôi mắt mở lớn nhìn Lạc Phỉ, nhắc nhở hắn: “Lạc tổng, ngài yêu cầu như vậy, tôi có thể cho rằng đây là yêu cầu công việc không hợp lý. Xét thấy ngài là cấp trên nam, tôi thậm chí có thể khiếu nại ngài là....”
Thật ra Tần Tịch cũng chỉ đang nói giỡn thôi.
Cô nói xong câu cuối, đầu hơi nghiêng về một bên, khóe môi nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Quấy, rối, tình, dục, đó.”
Lạc Phỉ đúng mà một mỹ nhan thịnh thế.
Bà ngoại hắn là con lai, tuy là dòng máu lai duy truyền đến mẹ hắn thì rất nhạt rồi.
Truyền tới hắn thì lại càng ít hơn, Nhưng mà ngũ quan hắn đúng là thâm thúy hơn so với người phương Đông.
Đôi mắt rất đẹp, một vẻ đẹp không tỳ vết.
Lông mi rất dài, cũng rất dày, đậm.
Mũi thẳng tắp, đường nét tổng thể gương mặt thanh thoát, săn chắc.
Khuôn mặt của hắn dường như là tác phẩm tuyệt vời nhất của những nhà điêu khắc kiệt xuất nhất thế giới.
Không hề tìm ra một chút tỳ vết nào.
Càng không cần nói tới, dáng người Lạc Phỉ còn không hề thua kém bất kỳ siêu mẫu nam nào.
Một đôi chân dài được bao bọc trong quần tây rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra nó vừa dài vừa thẳng.
Lạc Phỉ như vậy, nếu hắn không có tiền cũng không vào Lạc thị.
Chỉ cần hắn đồng ý gia nhập giới giải trí, cho dù diễn xuất là con số 0, không biết ca hát nhảy múa gì.
Chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng đủ để hắn nổi như cồn.
Bởi vì đúng là quá xuất sắc, quá ưu tú.
Đúng là con ruột của ông trời.
Huống chi, phía sau hắn còn có Lạc thị phú khả địch quốc.
Hắn vẫn còn rất trẻ tuổi, là một tổng tài bá đạo.
Vị trí này không phải là nằm yên mà có, là do hắn dựa vào chính sức mình, từng bước một giẫm lên máu và nước mắt của kẻ thù, cướp tới tay.
Lạc Phỉ, đúng là tình nhân trong mộng của phần lớn phái nữ trên đời này.
Tần Tịch cũng không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Cho nên cô nói xong câu cuối cùng cũng nhịn không được cười lên.
Ngày đó tuy là đã tới buổi chiều, ánh mặt trời cũng không phải rất đẹp.
Nhưng mà rất lâu rất lâu về sau, Lạc Phỉ đã vô số lần nhớ lại buổi chiều ngày hôm đó.
Nhớ tới lúc Tần Tịch nói giỡn với hắn, trên má lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Hắn cũng từng vô số lần nghĩ tới, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, dừng ở một khắc kia.
Hắn bằng lòng, đánh đổi tất cả để có được nó.
Đáng tiếc ngay lúc đó, hắn chỉ cười như không cười nhìn Tần Tịch.
Sau đó thong dong đưa bản hợp đồng trong tay cho cô.
Kiến thức chuyên môn của cô gái nhỏ rất vững chắc, hơn nữa cũng giống trong truyền thuyết, nhạy bén, cẩn thận.
Cho dù không hiểu vì sao cô lại đổi sang học luật nhưng mà những phẩm chất đó vẫn làm cho cô trở nên càng thêm xuất sắc.
Rất nhanh cô đã tìm ra hai lỗ hổng trong bản hợp đồng.
Sau đó còn đưa ra kiến nghị của mình, hẳn là nên làm như thế nào để soạn thảo một bản hợp đồng càng thêm nghiêm ngặt.
Vừa không để đối phương đào hố cho mình nhảy xuống cũng không đào hố cho đối phương chọn lựa.
Lạc Phỉ nhìn cô thong dong tự tin nói những điều này.
Rõ ràng là đang thảo luận vấn đề nghiêm túc, nhưng mà giọng nói vẫn cứ mềm mại ngọt ngào như cũ.
“Tôi có lẽ cũng hơi hiểu được....”
Chờ đến khi thảo luận sắp kết thúc, Lạc Phỉ đột nhiên nói.
“Hử?” Tần Tịch không hiểu ra làm sao nhìn hắn.
“Hiểu được tại sao cô lại không đi làm giáo viên hoặc luật sư hay là thẩm phán.” Hiếm khi hắn cười vui vẻ mà thả lỏng như thế: “Giọng nói của cô.... Có lẽ vừa mở miệng sẽ khá là đặc biệt.”
Tần Tịch: “...”
Được rồi, ông chủ phát tiền lương cho mình là lớn nhất.
Cô nhịn.
Dù sao thì giọng nói của cô bị người lấy ra đùa cợt cũng không phải lần đầu tiên.
Ngay cả Boss của cô.
Chính là giảng viên nghiên cứu sinh của cô, cũng từng nửa đùa nửa thật nói về vấn đề này rồi.
Chắc cũng cùng loại với Lạc Phỉ thôi.
Đương nhiên, giảng viên của Tần Tịch kỳ vọng rất cao về cô, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới học viên của mình sau khi tốt nghiệp lại vào một công ty làm cố vấn pháp luật.
Ông đúng là rất chờ mong Tần Tịch sẽ làm ra thành tựu trong giới học luật, tiền đồ vô lượng.
“Không có chuyện gì nữa thì, Lạc tổng, tôi tiếp tục đi xem hợp đồng.” Tần Tịch bĩu môi, không vui cũng viết lên mặt.
Cô trở lại ghế sô pha, tiếp tục chuyên chú nghiên cứu hai bản hợp đồng Lạc Phỉ đưa cho cô trước đó.
Rất lâu Lạc Phỉ cũng không thu ánh mắt lại được.
Có lẽ bởi vì đời trước từng có nguyên do là Tạ Liên Thành, hắn đã dành rất nhiều thời gian đi điều tra tìm hiểu về Tần Tịch.
Nhìn đối phương, hắn không chỉ có không có cảm giác xa lạ.
Hơn nữa còn bởi vì, đây là người thứ nhất khiến hắn nảy sinh hứng thú vô cùng lớn.
Càng nhìn vậy mà lại càng cảm thấy thú vị.
Nhất là khi nhìn thấy đối phương nhíu mày, suy nghĩ đăm chiêu, trên mặt còn ẩn ẩn xuất hiện má lúm đồng tiền.
Lạc Phỉ càng cảm thấy, cuộc sống cũng có thêm nhiều màu sắc hơn.
Hai người cứ an tĩnh như vậy đợi trong văn phòng Lạc Phỉ đến giờ tan tầm.
Hiển nhiên là Tần Tịch đang rơi vào suy nghĩ.
Ngay cả khi Lạc Phỉ đi đến bên cạnh cô cũng không có phản ứng gì.
“Tan làm đi.” Hắn gõ gõ tay lên bàn. Tần Tịch mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook