Nhất là sau khi đã trải qua những chuyện như vậy.

Cô cảm thấy mình, không còn phải sợ gì cả.

“Tần Tịch?” Có vẻ Lạc Phỉ cũng đang đánh giá cô.

Vừa rồi Lục Thanh Húc ở đó, hắn chỉ mới vội vàng nhìn thoáng qua.

Tất cả ấn tượng chỉ dừng lại ở đôi mắt sạch sẽ sáng trong của cô thôi, những thứ khác gần như chưa nhìn kỹ.

Lúc này cô gái xinh xắn đứng trước mặt hắn.

Ngũ quan chỉ có thể nói là thanh tú, còn chưa đến mức khiến người kinh diễm.

Thậm chí......

Lạc Phỉ nghiền ngẫm kỹ, so với thanh mai trúc mã mà Tạ Liên Thành mê luyến là Tô Nhiễm, vẻ ngoài của Tần Tịch có vẻ còn kém hơn.

Đương nhiên, không tính đôi mắt kia của cô.

Ánh mắt hắn, cuối cùng cũng không tài nào tránh nổi, dừng lại trên đôi mắt của Tần Tịch.

Nếu cộng thêm đôi mắt này, giống như làm lu mờ đi tất cả, phảng phất như mang theo kính lọc của riêng nó, chỗ nào không hoàn mỹ đều bị che dấu đi hết.

Ừ, giọng nói có lẽ cũng thế.

Vừa mềm vừa ngọt.

Lạc Phỉ cũng không tưởng tượng nổi, Tần Tịch như vậy thì trao đổi đàm phán với người khác thế nào được. Giọng nói này vừa thoát ra khỏi miệng, sợ là hội nghị đàm phán thương nghiệp nghiêm túc cũng sẽ biến vị mất.

Lúc trước công ty của Tạ Liên Thành làm sao họp hội nghị hàng tháng được vậy nhỉ. Không cho Tần tịch báo cáo sao?

Còn có......

Ánh mắt Lạc Phỉ có hơi thất vọng nhìn dọc theo khuôn mặt của Tần Tịch.

Lúc không cười sẽ không nhìn thấy má lúm đồng tiền của cô.

Má lúm đồng tiền cũng rất.... đáng yêu ghê.

Hiểu biết của hắn về Tần Tịch, vượt xa tưởng tượng của người khác nhiều.

Thế cho nên đây là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ trong cả kiếp trước kiếp này, hắn lại chẳng thể nào cảm nhận được sự xa lạ trên người cô.

Hắn biết tầng này chỉ có hai người là hắn với Tần Tịch.

Lạc Phỉ không thích để người khác xâm nhập vào địa bàn của mình.

Chuyện đầu tiên khi hắn làm chủ tập đoàn Lạc thị, chính là chuyển hết văn phòng của thư ký, trợ lý Tổng giám đốc, tất tần tật dọn tới một tầng lầu khác.

Ngay cả Lục Thanh Húc đi theo hắn rất lâu cũng được hắn tín nhiệm cũng không ngoại lệ.

Những chuyện trải qua lúc còn nhỏ khiến hắn có thói quen bên cạnh không cho phép ai tới gần.

Cũng khiến hắn không thể nào, quá tin tưởng một ai.

“Lạc tổng.” Tần Tịch lễ phép đáp lại một tiếng.

Cô không cố tình hạ giọng nhưng nghe vẫn cứ thấy rất mềm rất ngọt.

“22 tuồi?” Lạc Phỉ thu ánh mắt lại, “Trẻ như vậy đã giành được học vị thạc sĩ?”



“Trường học chúng tôi còn có tiến sĩ càng trẻ hơn tôi.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười, không kiêu ngạo không nịnh hót trả lời.

Lục Thanh Húc từng nói, Lạc Phỉ bằng lòng đối tốt với hắn tin tưởng.

Chẳng qua là hắn trải qua vài chuyện cho nên hành sự khá là cẩn thận.

Tần Tịch có lẽ biết vài chuyện trong miệng Lục Thanh Húc kia là những chuyện gì.

Cô cũng không tính là rất thông thấu nhưng vẫn biết đây là vai phản diện lớn nhất trong sách.

Hoặc là nói, là một đứa con trai riêng không được gia tộc thừa nhận, là đối thủ một mất một còn với nam chính Tạ Liên Thành.

Sau nhiều năm mẹ hắn bệnh mất, hắn dựa vào năng lực của mình trở lại Lạc thị.

Từng bước một, từ tầng chót nhất đi lên, cuối cùng rốt cuộc đi tới vị trí hiện tại.

Tần Tịch rất bội phục Lạc Phỉ như vậy.

Đối với cô mà nói, người như này càng mạnh mẽ với nhiều so với Tạ Liên Thành vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Lạc Phỉ gật gật đầu.

Tần Tịch cũng không biết hắn nghĩ cái gì.

Đối phương muốn nhìn thì cô cứ thoải mái đứng đó mặc cho hắn nhìn.

Cũng giống như cô không biết vì sao ngày đầu tiên mình tới nhận việc mà lại có thể nhận được vinh quang đặc biệt có văn phòng cùng tầng với Tổng giám đốc.

“Vào đi.” Lạc Phỉ nhìn chằm chằm cô một lát, xoay người đi vào văn phòng của mình.

Văn phòng của hắn không có trang trí lại, cơ bản là đều dùng đồ của ba hắn, người mà trước giờ không dạy hắn một ngày đến bây giờ hắn cũng không gọi một tiếng cha.

Ngoại trừ máy tính và mấy thứ văn phòng phẩm.

Văn phòng chỉ có hai mặt tường, bị thiết kế thành giá sách cao tới tận trần nhà.

Bên trong trưng rất nhiều sách thật dày, thiết kế thật tinh xảo.

Sau khi Lạc Phỉ dọn vào thì rất nhanh phát hiện ra, những cuốn sách này phần lớn mua về để lấp cho kín không gian.

Rất nhiều sách còn không có dấu vết mở ra đọc.

Đến nỗi cả ông anh trai cùng cha khác mẹ với hắn khi làm trong văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, ngoài việc chạy theo váy của mấy ngôi sao lớn xinh đẹp, tham gia những yến hội làm người choáng ngợp trong vàng son, gần như không có thời gian ở chỗ này.

“Ở đây...” Lạc Phỉ tiện tay ném hai bản văn kiện lên bàn, “Có hai bản hợp đồng”

Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Tịch: “Cho cô thời gian một ngày tìm cách cho tập đoàn Lạc thị thuận lợi hủy hợp đồng, hơn nữa....”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ bàn: “Không cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng.”

Tần Tịch: “….”

Lạc Phỉ ném xuống những lời này rồi chả thèm quan tâm tới cô nữa.

Ý hắn bảo Tần Tịch tự về văn phòng mình nghiên cứu hai bản hợp đồng này đi.

Dù sao cũng là cơ mật của tập đoàn Lạc thị, nhân viên mới vừa nhậm chức một ngày đã có thể tự ý mang về văn phòng mình, vẫn có vẻ sơ suất quá nhỉ.

Hắn tiếp nhận tập đoàn Lạc thị không lâu, nói một câu lãng phí thời gian cũng không quá phận.



Ba hắn, Tổng giám đốc đời trước tập đoàn Lạc thị, từ năm năm trước sức khỏe đã không tốt rồi.

Ung thư tuyến tụy được xem là ung thư của ung thư, không không có cách nào trị dứt được.

Cho dù dùng phương án trị liệu tiên tiến nhất, cho dù tập đoàn Lạc thị đúng là phú khả địch quốc. Nhưng mà vẫn luôn có một số thứ, tiền tài cũng không mua được.

Lúc đó, ba Lạc Phỉ có lẽ cũng bắt đầu suy xét hậu sự rồi.

Ông ta đầu tiên là dẫn theo anh cả Lạc Phỉ đi theo bên cạnh, để cho anh ta dần dần tiếp quản những chuyện của tập đoàn Lạc thị.

Nhưng mà anh cả Lạc Phỉ có lẽ là tay ăn nhậu chơi bờ, đua xe ghẹo mỹ nữ lừng danh.

Nhưng mà trên thương trường lại yếu ớt không ra dạng gì.

Sau khi anh ta tiếp quản tập đoàn Lạc thị, rất nhanh Lạc thị đã thất bại trong hai cuộc canh tranh thương nghiệp.

Tuy là cái này cũng không phải là chuyện to tát gì với gia nghiệp đồ sộ của tập đoàn Lạc thị, nhưng mà Lạc thị xưa giờ vẫn tự xưng là con chim đầu đàn trong ngành sản xuất thì lại không chịu được đả kích như vậy.

Ba Lạc Phỉ rất tức giận.

Ông già hắn dạy dỗ cho anh trai hắn một trận tanh bành.

Tuy là đã sắp xếp cho không ít người giúp anh ta nhưng mà anh trai Lạc Phỉ sớm đã bị chiều thành hư hoàn toàn không có cách nào gánh vác được trách nhiệm của Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.

Hai năm đó, người sáng suốt đều nhìn ra được, tập đoàn Lạc thị bắt đầu đi vào con đường lụi bại.

Thậm chí có người mạnh miệng, một khi Tổng giám đốc cũ qua đời, chờ đợi tập đoàn Lạc thị chỉ có thể sụp đổ mà thôi.

Hoặc là anh trai Lạc Phỉ, cũng an ổn giữ Lạc thị được 10 năm.

Lúc đó, bên trong gia tộc đã có lời ra tiếng vào.

Trước giờ tập đoàn Lạc thị chưa từng đi theo con đường hiền hòa gì.

Tất cả vinh quang đều do bản thân tự đi tranh giành.

Ông nội Lạc Phỉ cũng vậy, ba Lạc Phỉ cũng vậy, đều là chém giết một đường đi lên tới đỉnh.

Có lẽ cũng vì vậy nên ba Lạc Phỉ mới có ý định dùng luật rừng để bồi dưỡng anh cả của Lạc Phỉ.

Ai biết vừa mới không để ý cái đã nuôi anh ta thành phế nhân.

Lúc ba Lạc Phỉ còn trẻ cũng là một kẻ tàn nhẫn.

Chính mình chém giết giành địa vị, đương nhiên sẽ không thể nào để người trong gia tộc tới cướp đi.

Cũng ngay lúc này, Lạc Phỉ bị ông ta bỏ qua nhiều năm gần như không ngó ngàng gì tới, thậm chí cũng sắp quên mất rồi, xuất hiện trước mặt ông ta.

Lạc Phỉ căn bản không cần phải chứng minh hắn là con ông ta.

Bởi vì hắn lớn lên quá xuất sắc.

Hắn gần như thừa hưởng hết mọi ưu điểm của cả ba và mẹ.

Ngũ quan kế thừa ưu điểm của hai người, đúng là một thịnh thế mỹ nhan.

Nhưng mà ai gặp qua hắn đều sẽ cảm thấy hắn giống mẹ mình hơn nhiều.

- Bà lúc còn trẻ, cũng là mỹ nhân nổi danh lẫy lừng ở thành phố A.

Cũng là vì bà đủ đẹp mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của ba Lạc Phi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương