Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 402:
Tần Tịch giống như nhịn không được cười.
Đến cả trợ lý Lạc Phỉ cũng nở nụ cười theo.
Có lẽ anh ta không đoán được Boss nhà mình sẽ có phản ứng như vậy, vội vàng nói: “Cô Tịch nhìn có vẻ rất trẻ tuổi nhưng mà đã giành được học vị thạc sĩ. Tháng trước Lạc tổng ngài thống báo tôi tuyển dụng cố vấn pháp luật, trong những người nhận lời mời, cô Tịch là xuất sắc nhất.”
“Bao nhiêu tuổi?” Theo bản năng Lạc Phỉ buột miệng hỏi ra.
Trợ lý nói chuyện này thì hắn nhớ rất rõ.
Hắn hành sự thường lướt dưới gươm đao, rất nhiều lúc cứ như đi du ngoạn nên thường sơ sẩy.
Cho nên mới cần một người như vậy ở bên cạnh.
Không cần phải mấy luật sư lớn nổi tiếng linh tinh gì, nhưng mà nền tảng phải vững chắc.
Lạc Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới, đứng trước mặt mình vậy mà lại là Tần Tịch.
Thời gian trợ lý đi theo bên cạnh hắn cũng không phải là ngắn, cũng khá là hiểu rõ con người hắn.
Anh ta không sợ hãi Lạc Phỉ như mấy người khác trong tập đoàn Lạc thị, đương nhiên cũng có tôn trọng kính nể hắn.
Nhưng mà cũng không có kiểu chỉ sợ hãi rụt rè không.
Trợ lý quay đầu liếc nhìn Tần Tịch một cái, khóe môi khẽ nhếch, nhắc nhở Tần Tịch: “Cô Tần, để bụng không?”
Tần Tịch cũng đang cười.
Còn cười lắc lắc đầu: “Còn hai tháng nữa là 22 tuổi.”
Thật ra không cần cô trả lời, Lạc Phỉ cũng đã nhớ tới tuổi của cô.
Hắn hiểu biết về Tần Tịch, nói quá lên thì, có khi còn hiểu Tần Tịch hơn chính cô nhiều nữa đó.
Hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt, nhìn cô gái trước mắt đang nở nụ cười, ánh mắt không hề né tránh, trong trẻo như nước suối trên núi cao.
Lúc cô cười rộ lên, trên má còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Nhìn ánh mắt sạch sẽ kia của cô.
Cái loại cảm giác này lại từ đáy lòng nảy sinh Đột nhiên hắn rất muốn, nhìn một cô gái có ánh mắt đơn thuần sạch sẽ như vậy, nếu bị bóng đen phủ dần lên, sẽ có bộ dáng như thế nào.
Tuy rằng vẫn thấy rất kỳ lạ, sao cô lại lấy thân phận luật sư xuất hiện trước mặt mình, xuất hiện ở công ty mình.
Bỏ đi khỏi cái công ty mà bất luận người nào đưa ra cái giá cao thế nào cô cũng không chịu đi.
Chẳng qua ...
“Vậy thì cô ấy đi.” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt.
Hắn dời ánh mắt đi, duy trị bộ mặt lạnh như sắt, bình tĩnh sai bảo trợ lý: “Đưa cô ấy đi làm thủ tục nhận việc, sau này cậu...”
Lạc Phỉ vốn dĩ muốn nói, để trợ lý phụ trách việc của Tần Tịch.
Lời nói tới bên miệng rồi, lại biến thành: “Sắp xếp văn phòng cho cô ấy ngay sát vách phòng tôi. Sau này có vấn đề gì có thể trực tiếp tới hỏi tôi.”
“Vâng ạ.” Trợ lý vội vàng gật gật đầu.
Từ lâu anh ta đã có thói quen không hỏi nhiều, lập tức dẫn Tần Tịch đi khỏi.
Cửa gỗ dày nặng của văn phòng Tổng giám đốc đóng lại sau lưng bọn họ.
Trợ lý tên là Lục Thanh Húc, đi theo bên cạnh Lạc Phỉ rất lâu rồi, cũng rất có năng lực, lập tức dẫn Tần Tịch tới bộ phận nhân sự của tập đoàn Lạc thị.
Bởi vì Tổng giám đốc tự mình lên tiếng, những thủ tục liên quan làm xong rất nhanh.
Văn phòng của Tần Tịch, cũng nhanh chóng được sắp xếp.
Đây là trụ sở của tập đoàn Lạc thị, thiết kế và trang trí vẫn dựa theo phong cách lúc Tổng giám đốc cũ của tập đoàn Lạc thị còn ở đây.
Văn phòng của Tổng giám đốc nguyên một tầng lầu, nhìn thì có vẻ xa hoa lại nặng nề.
Lạc Phỉ cũng không quá để tâm mấy thứ này, ngoài việc đem vài thứ đồ liên quan đến công việc, chủ yếu là thay một dàn máy tính mới, những trang trí bài bố khác cũng không động tới.
Tần Tịch nhìn văn phòng thuộc về mình.
Đó là một gian phòng độc lập.
Phòng không lớn lắm nhưng nếu chỉ có một người dùng thì đúng là có chút rộng rãi.
Sau khi đặt thêm một cái bàn, còn có một bộ ghế sô pha.
Ghế sô pha hai người ngồi, thậm chỉ đủ cho một người có thể ngủ trưa một lát.
Ngoài cái này ra, trên bàn làm việc và mấy góc văn phòng còn để vài chậu cây xanh.
Máy tính cũng mới coong, màn hình rất lớn.
“Cô Tần.”
“Gọi tôi Tần Tịch là được rồi.” Tần Tịch quay đầu nói với Lục Thanh Húc, cười cười.
“Được, Tần Tịch.” Lục Thanh Húc cũng không khách sáo với cô.
Anh ta dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô xem còn có yêu cầu gì nữa không, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch hít một hơi thật sâu.
Tuy là văn phòng được sửa sang đơn giản lại nhưng không khí tươi mát, không có mùi lạ gì.
“Vất vả cho anh rồi.” Cô quay đầu cười sán lạn với Lục Thanh Húc, “Không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, ít nhiều cũng nhờ ngài Lục.”
“Lục Thanh Húc, hoặc là anh Lục cũng được.” Lục Thanh Húc cũng vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, bị chú mình đưa tới bên người Lạc Phỉ.
Bởi vì có tầng quan hệ với chú mình kia, Lạc Phỉ đối xử với anh ta khá tốt.
Anh ta cũng không cảm nhận được sự đáng sợ của cái người mà mọi người gọi là “Ám dạ ma vương.”
Trong tính cách vẫn còn giữ được hai phần ngây thơ.
Đương nhiên, sự ngây thơ và chân thành không thể nào dùng trên những người ở trong tập đoàn Lạc thị.
Nhưng mà đối mặt với cô gái xinh đẹp tươi cười còn thêm giọng nói mềm mại ngọt ngào, theo bản năng Lục Thanh Húc sinh ra loại cảm giác muốn bảo vệ cô.
“Được ạ, anh Lục.” Tần Tịch cười cười với anh ta.
“Lần này ít nhiều nhờ anh Lục giúp đỡ, từ phỏng vấn đến nhận việc đều thuận lợi như vậy. Cho nên...”
Tần Tịch nhìn anh ta: “Để chúc mừng bản thân dễ dàng tìm được việc, tối nay tôi mời khách nhé.”
“Đừng.”
Lục Thanh Húc lắc đầu, “Vẫn là tôi mời khách, em đến tiền lương còn chưa nhận được. Chờ đến khi em nhận được lương rồi lại mời khách cũng không muộn.”
“Tôi có thu nhập khác mà.” Tần Tịch đắc ý cười rộ lên: “Một bữa cơm vẫn có thể mời nổi.”
Lúc cô cười, gương mặt sẽ có má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Về diện mạo, Tần Tịch cũng không phải người xuất sắc nhất.
Lục Thanh Húc đi theo bên người Lạc Phỉ, mỹ nữ gặp qua vô số, so với Tần Tịch càng xinh đẹp hơn gấp bội lần.
Nhưng mà trên người đối phương hình như có một mị lực kỳ cục.
Làm cho người khác nhìn thấy cô tươi cười, nhìn ánh mắt cô sẽ cảm thấy thoải mái tươi mát lại có thể dựa vào.
Sẽ có cảm giác rất thả lỏng.
Bình thường Lục Thanh Húc không nhiều lời lắm, lúc dẫn Tần Tịch đi làm thủ tục nhận việc, thuận tiện giới thiệu đơn giản về tập đoàn Lạc thị, để cô quen thuộc với công ty hơn.
Từ từ cũng nhịn không được thả lỏng người.
Đến cả nói chuyện cũng nhiều lời hơn chút.
“Được rồi.” Anh ta gật gật đầu, không muốn cự tuyệt ý tốt của Tần Tịch.
“Vậy tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi.” Tần Tịch nói: “Anh Lục có bạn bè muốn đi cùng không?”
“Không.” Lục Thanh Húc lắc đầu.
Anh ta cũng nên trở về tiếp tục làm việc: “Tam tầm tôi tới tìm em.”
“Được luôn.” Tần Tịch giơ tay chữ “V” với anh ta, ngoan ngoãn tiễn anh ta tới cửa văn phòng.
Cô nhìn Lục Thanh Húc đi về phía thang máy, đột nhiên phản ứng lại.
Lần trước mình tới báo danh, văn phòng của Lục Thanh Húc đúng là không ở tầng lầu này.
Anh ta còn nhắc qua với mình, tầng này chỉ có văn phòng của mình Lạc Phỉ thôi.
Cho nên......
Tần Tịch hơi kinh ngạc, bây giờ tầng lầu này, cũng chỉ có mình với Lạc Phỉ thôi à?
Theo bản năng cô thu tầm mắt lại, nhìn về phía cuối hành lang.
Chỗ đó là văn phòng của Lạc Phỉ, người thanh niên trẻ tuổi mới tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Không lâu trước đó, cô mới đi từ đó ra.
Cửa gỗ dày nặng vốn đang đóng chặt, ngăn cách ánh nhịt của mọi người.
Nhưng mà bây giờ, cửa văn phòng Tổng giám đốc không biết mở từ lúc nào.
Lạc Phỉ đang đứng ở cửa.
Hắn dựa người đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lười biếng.
Tần Tịch biết người này rất đẹp trai, ngũ quan thậm chí còn xuất sắc hơn mấy ngôi sao lớn bây giờ.
Là thịnh thế mỹ nam chân chính, rất nhiều người mlem nhan sắc của hắn.
Mới rồi Lục Thanh Húc dẫn cô đi gặp Lạc Phỉ, nói thực, đây là lần đầu tiên cô gặp đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Cô cũng bị dung mạo của đối phương làm chấn động.
Lúc này không có Lục Thanh Húc ở đây.
Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng này, đã là tầng cao nhất của tập đoàn Lạc thị.
Nếu đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng làm việc của La Phi Phi, có thể nhìn bao quát toàn bộ trung tâm thành phố A, tầm nhìn rất tốt, phong cảnh cũng đẹp.
Lúc mới rồi Tần Tịch đi sau lưng Lục Thanh Húc bước vào có nhìn qua một chút.
Tuy là cách có hơi xa nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy những kiến trúc rất xa trong thành phố.
Thành phố A là một thành phố rất phát triển trong nước, tòa nhà cao tầng san sát cạnh nhau, phồn hoa đô hội.
Cô cũng nhìn thấy phong cảnh tương tự như vậy khi ở công ty của Tạ Liên Thành.
Có cảm giác hào hùng khi ngắm nhìn sông núi dưới chân.
Đây có lẽ cũng là lý do rất nhiều Boss thích dùng cửa sổ sát đất rồi ngồi trên văn phòng tầng cao nhất.
Cho nên Lạc Phỉ, cũng là như thế này sao?
Tần Tịch có hơi tò mò nhìn chàng trai trước mắt.
Lạc Phỉ còn trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, cũng tuấn mỹ hơn nhiều.
Tuổi trẻ đẹp trai đến mức cô không thể nào tưởng tượng nổi, một người đàn ông lớn lên đẹp trai đến thế, ném vào giới showbiz cũng dư sức mê đảo vô vàn thiếu nữ.
Sau này lại trở thành đối tượng người người sợ hãi.
Chẳng qua Tần Tịch lại không sợ hắn.
Cô bình tĩnh nhìn Lạc Phỉ, hai ánh mắt đối diện nhau.
Đối với cô mà nói, chả có gì quá đáng sợ.
Đến cả trợ lý Lạc Phỉ cũng nở nụ cười theo.
Có lẽ anh ta không đoán được Boss nhà mình sẽ có phản ứng như vậy, vội vàng nói: “Cô Tịch nhìn có vẻ rất trẻ tuổi nhưng mà đã giành được học vị thạc sĩ. Tháng trước Lạc tổng ngài thống báo tôi tuyển dụng cố vấn pháp luật, trong những người nhận lời mời, cô Tịch là xuất sắc nhất.”
“Bao nhiêu tuổi?” Theo bản năng Lạc Phỉ buột miệng hỏi ra.
Trợ lý nói chuyện này thì hắn nhớ rất rõ.
Hắn hành sự thường lướt dưới gươm đao, rất nhiều lúc cứ như đi du ngoạn nên thường sơ sẩy.
Cho nên mới cần một người như vậy ở bên cạnh.
Không cần phải mấy luật sư lớn nổi tiếng linh tinh gì, nhưng mà nền tảng phải vững chắc.
Lạc Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới, đứng trước mặt mình vậy mà lại là Tần Tịch.
Thời gian trợ lý đi theo bên cạnh hắn cũng không phải là ngắn, cũng khá là hiểu rõ con người hắn.
Anh ta không sợ hãi Lạc Phỉ như mấy người khác trong tập đoàn Lạc thị, đương nhiên cũng có tôn trọng kính nể hắn.
Nhưng mà cũng không có kiểu chỉ sợ hãi rụt rè không.
Trợ lý quay đầu liếc nhìn Tần Tịch một cái, khóe môi khẽ nhếch, nhắc nhở Tần Tịch: “Cô Tần, để bụng không?”
Tần Tịch cũng đang cười.
Còn cười lắc lắc đầu: “Còn hai tháng nữa là 22 tuổi.”
Thật ra không cần cô trả lời, Lạc Phỉ cũng đã nhớ tới tuổi của cô.
Hắn hiểu biết về Tần Tịch, nói quá lên thì, có khi còn hiểu Tần Tịch hơn chính cô nhiều nữa đó.
Hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt, nhìn cô gái trước mắt đang nở nụ cười, ánh mắt không hề né tránh, trong trẻo như nước suối trên núi cao.
Lúc cô cười rộ lên, trên má còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Nhìn ánh mắt sạch sẽ kia của cô.
Cái loại cảm giác này lại từ đáy lòng nảy sinh Đột nhiên hắn rất muốn, nhìn một cô gái có ánh mắt đơn thuần sạch sẽ như vậy, nếu bị bóng đen phủ dần lên, sẽ có bộ dáng như thế nào.
Tuy rằng vẫn thấy rất kỳ lạ, sao cô lại lấy thân phận luật sư xuất hiện trước mặt mình, xuất hiện ở công ty mình.
Bỏ đi khỏi cái công ty mà bất luận người nào đưa ra cái giá cao thế nào cô cũng không chịu đi.
Chẳng qua ...
“Vậy thì cô ấy đi.” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt.
Hắn dời ánh mắt đi, duy trị bộ mặt lạnh như sắt, bình tĩnh sai bảo trợ lý: “Đưa cô ấy đi làm thủ tục nhận việc, sau này cậu...”
Lạc Phỉ vốn dĩ muốn nói, để trợ lý phụ trách việc của Tần Tịch.
Lời nói tới bên miệng rồi, lại biến thành: “Sắp xếp văn phòng cho cô ấy ngay sát vách phòng tôi. Sau này có vấn đề gì có thể trực tiếp tới hỏi tôi.”
“Vâng ạ.” Trợ lý vội vàng gật gật đầu.
Từ lâu anh ta đã có thói quen không hỏi nhiều, lập tức dẫn Tần Tịch đi khỏi.
Cửa gỗ dày nặng của văn phòng Tổng giám đốc đóng lại sau lưng bọn họ.
Trợ lý tên là Lục Thanh Húc, đi theo bên cạnh Lạc Phỉ rất lâu rồi, cũng rất có năng lực, lập tức dẫn Tần Tịch tới bộ phận nhân sự của tập đoàn Lạc thị.
Bởi vì Tổng giám đốc tự mình lên tiếng, những thủ tục liên quan làm xong rất nhanh.
Văn phòng của Tần Tịch, cũng nhanh chóng được sắp xếp.
Đây là trụ sở của tập đoàn Lạc thị, thiết kế và trang trí vẫn dựa theo phong cách lúc Tổng giám đốc cũ của tập đoàn Lạc thị còn ở đây.
Văn phòng của Tổng giám đốc nguyên một tầng lầu, nhìn thì có vẻ xa hoa lại nặng nề.
Lạc Phỉ cũng không quá để tâm mấy thứ này, ngoài việc đem vài thứ đồ liên quan đến công việc, chủ yếu là thay một dàn máy tính mới, những trang trí bài bố khác cũng không động tới.
Tần Tịch nhìn văn phòng thuộc về mình.
Đó là một gian phòng độc lập.
Phòng không lớn lắm nhưng nếu chỉ có một người dùng thì đúng là có chút rộng rãi.
Sau khi đặt thêm một cái bàn, còn có một bộ ghế sô pha.
Ghế sô pha hai người ngồi, thậm chỉ đủ cho một người có thể ngủ trưa một lát.
Ngoài cái này ra, trên bàn làm việc và mấy góc văn phòng còn để vài chậu cây xanh.
Máy tính cũng mới coong, màn hình rất lớn.
“Cô Tần.”
“Gọi tôi Tần Tịch là được rồi.” Tần Tịch quay đầu nói với Lục Thanh Húc, cười cười.
“Được, Tần Tịch.” Lục Thanh Húc cũng không khách sáo với cô.
Anh ta dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô xem còn có yêu cầu gì nữa không, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch hít một hơi thật sâu.
Tuy là văn phòng được sửa sang đơn giản lại nhưng không khí tươi mát, không có mùi lạ gì.
“Vất vả cho anh rồi.” Cô quay đầu cười sán lạn với Lục Thanh Húc, “Không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, ít nhiều cũng nhờ ngài Lục.”
“Lục Thanh Húc, hoặc là anh Lục cũng được.” Lục Thanh Húc cũng vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, bị chú mình đưa tới bên người Lạc Phỉ.
Bởi vì có tầng quan hệ với chú mình kia, Lạc Phỉ đối xử với anh ta khá tốt.
Anh ta cũng không cảm nhận được sự đáng sợ của cái người mà mọi người gọi là “Ám dạ ma vương.”
Trong tính cách vẫn còn giữ được hai phần ngây thơ.
Đương nhiên, sự ngây thơ và chân thành không thể nào dùng trên những người ở trong tập đoàn Lạc thị.
Nhưng mà đối mặt với cô gái xinh đẹp tươi cười còn thêm giọng nói mềm mại ngọt ngào, theo bản năng Lục Thanh Húc sinh ra loại cảm giác muốn bảo vệ cô.
“Được ạ, anh Lục.” Tần Tịch cười cười với anh ta.
“Lần này ít nhiều nhờ anh Lục giúp đỡ, từ phỏng vấn đến nhận việc đều thuận lợi như vậy. Cho nên...”
Tần Tịch nhìn anh ta: “Để chúc mừng bản thân dễ dàng tìm được việc, tối nay tôi mời khách nhé.”
“Đừng.”
Lục Thanh Húc lắc đầu, “Vẫn là tôi mời khách, em đến tiền lương còn chưa nhận được. Chờ đến khi em nhận được lương rồi lại mời khách cũng không muộn.”
“Tôi có thu nhập khác mà.” Tần Tịch đắc ý cười rộ lên: “Một bữa cơm vẫn có thể mời nổi.”
Lúc cô cười, gương mặt sẽ có má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Về diện mạo, Tần Tịch cũng không phải người xuất sắc nhất.
Lục Thanh Húc đi theo bên người Lạc Phỉ, mỹ nữ gặp qua vô số, so với Tần Tịch càng xinh đẹp hơn gấp bội lần.
Nhưng mà trên người đối phương hình như có một mị lực kỳ cục.
Làm cho người khác nhìn thấy cô tươi cười, nhìn ánh mắt cô sẽ cảm thấy thoải mái tươi mát lại có thể dựa vào.
Sẽ có cảm giác rất thả lỏng.
Bình thường Lục Thanh Húc không nhiều lời lắm, lúc dẫn Tần Tịch đi làm thủ tục nhận việc, thuận tiện giới thiệu đơn giản về tập đoàn Lạc thị, để cô quen thuộc với công ty hơn.
Từ từ cũng nhịn không được thả lỏng người.
Đến cả nói chuyện cũng nhiều lời hơn chút.
“Được rồi.” Anh ta gật gật đầu, không muốn cự tuyệt ý tốt của Tần Tịch.
“Vậy tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi.” Tần Tịch nói: “Anh Lục có bạn bè muốn đi cùng không?”
“Không.” Lục Thanh Húc lắc đầu.
Anh ta cũng nên trở về tiếp tục làm việc: “Tam tầm tôi tới tìm em.”
“Được luôn.” Tần Tịch giơ tay chữ “V” với anh ta, ngoan ngoãn tiễn anh ta tới cửa văn phòng.
Cô nhìn Lục Thanh Húc đi về phía thang máy, đột nhiên phản ứng lại.
Lần trước mình tới báo danh, văn phòng của Lục Thanh Húc đúng là không ở tầng lầu này.
Anh ta còn nhắc qua với mình, tầng này chỉ có văn phòng của mình Lạc Phỉ thôi.
Cho nên......
Tần Tịch hơi kinh ngạc, bây giờ tầng lầu này, cũng chỉ có mình với Lạc Phỉ thôi à?
Theo bản năng cô thu tầm mắt lại, nhìn về phía cuối hành lang.
Chỗ đó là văn phòng của Lạc Phỉ, người thanh niên trẻ tuổi mới tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.
Không lâu trước đó, cô mới đi từ đó ra.
Cửa gỗ dày nặng vốn đang đóng chặt, ngăn cách ánh nhịt của mọi người.
Nhưng mà bây giờ, cửa văn phòng Tổng giám đốc không biết mở từ lúc nào.
Lạc Phỉ đang đứng ở cửa.
Hắn dựa người đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lười biếng.
Tần Tịch biết người này rất đẹp trai, ngũ quan thậm chí còn xuất sắc hơn mấy ngôi sao lớn bây giờ.
Là thịnh thế mỹ nam chân chính, rất nhiều người mlem nhan sắc của hắn.
Mới rồi Lục Thanh Húc dẫn cô đi gặp Lạc Phỉ, nói thực, đây là lần đầu tiên cô gặp đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Cô cũng bị dung mạo của đối phương làm chấn động.
Lúc này không có Lục Thanh Húc ở đây.
Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng này, đã là tầng cao nhất của tập đoàn Lạc thị.
Nếu đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng làm việc của La Phi Phi, có thể nhìn bao quát toàn bộ trung tâm thành phố A, tầm nhìn rất tốt, phong cảnh cũng đẹp.
Lúc mới rồi Tần Tịch đi sau lưng Lục Thanh Húc bước vào có nhìn qua một chút.
Tuy là cách có hơi xa nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy những kiến trúc rất xa trong thành phố.
Thành phố A là một thành phố rất phát triển trong nước, tòa nhà cao tầng san sát cạnh nhau, phồn hoa đô hội.
Cô cũng nhìn thấy phong cảnh tương tự như vậy khi ở công ty của Tạ Liên Thành.
Có cảm giác hào hùng khi ngắm nhìn sông núi dưới chân.
Đây có lẽ cũng là lý do rất nhiều Boss thích dùng cửa sổ sát đất rồi ngồi trên văn phòng tầng cao nhất.
Cho nên Lạc Phỉ, cũng là như thế này sao?
Tần Tịch có hơi tò mò nhìn chàng trai trước mắt.
Lạc Phỉ còn trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, cũng tuấn mỹ hơn nhiều.
Tuổi trẻ đẹp trai đến mức cô không thể nào tưởng tượng nổi, một người đàn ông lớn lên đẹp trai đến thế, ném vào giới showbiz cũng dư sức mê đảo vô vàn thiếu nữ.
Sau này lại trở thành đối tượng người người sợ hãi.
Chẳng qua Tần Tịch lại không sợ hắn.
Cô bình tĩnh nhìn Lạc Phỉ, hai ánh mắt đối diện nhau.
Đối với cô mà nói, chả có gì quá đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook