Không biết lời này của mình có chạm vào nghịch lân của hắn ta không.

Cũng may Lạc Phỉ có vẻ không thèm để ý gì.

“Tạ Liên Thành đính hôn với em gái cậu, hình như sau chuyện đó nhỉ?”

“Đúng vậy.” Tô Triệt gật gật đầu. Anh ta cũng bực lắm chứ.

Ngay từ đầu, anh ta đúng là phòng bị Tần Tịch thật.

Bởi vì mặc dù giữa cô ta và Tạ Liên Thành không nhìn ra được chút mập mờ nào, nhưng mà khi đó cô ta đã thuộc hàng lãnh đạo trung cấp trong công ty riêng của Tạ Liên Thành rồi.

Cô ta nắm giữ quá nhiều cơ mật của công ty Tạ Liên Thành, tuy là âm thầm lặng lẽ, nhìn qua là một cô gái mềm mại, ngọt ngào, vô hại.

Nhưng mà cô ta càng lặng lẽ, càng tận tâm một lòng một dạ giúp đỡ Tạ Liên Thành.

Tô Triệt lại càng cảm thấy sợ hãi.

Bản thân anh ta cũng là đàn ông, anh ta biết điểm yếu của người đàn ông nằm ở đâu.

Thận chí anh ta còn rất chắc chắn, Tạ Liên Thành sẽ động tâm.

Đặt mình vào đó, bên người Tô Triệt có một cô gái như thế, anh ta cảm thấy bản thân sớm đã hãm sâu vào rồi.

Cho nên anh ta khuyên thật lâu, cuối cùng thậm chí còn không tiếc dùng khổ nhục kế kéo em gái từ nước ngoài lừa về.

May mắn!

May mắn Tô Nhiễm vẫn quan tâm tới người anh trai là anh ta đây, rất nhanh đã ngoan ngoãn về nước.

Hơn nữa chủ động liên hệ Tạ Liên Thành.

Sau đó lại nghe nói Tần Tịch bị lạnh nhạt.

Tần Tịch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta tiếp xúc với Tạ Liên Thành vài lần nữa, nhận ra tuy là em gái đã về nước, Tạ Liên Thành đối xử với nó lại không như trước kia.

Tô Triệt không biết giữa Tạ Liên Thành với Tần Tịch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh ta chậm rãi cảm nhận được, người này, ở trong lòng Tạ Liên Thành, tuyệt đối không đơn giản.

Tô Triệt cẩn thận thử qua vài lần, có thể nhận ra được từ trong cảm xúc biến hóa của Tạ Liên Thành.

Anh ta thật sự để ý.

Có điều, có lẽ bản thân Tạ Liên Thành cũng chưa hiểu rõ.

Lại sau nữa...

Tô Triệt khẽ nhíu mày, cũng không biết vì sao đột nhiên Lạc Phỉ lại hứng thú với chuyện như này.

Anh ta nghiêm túc nhớ lại.

Sau đó nữa, hình như anh ta làm như vô tình nhắc tới trước mặt Tạ Liên Thành vài lần.

Lần này Tô gia bọn họ gặp phải vấn đề, nguyên nhân nói ra cũng thật khôi hài.

Là một cặp người yêu trong công ty trở mặt, đằng gái xử xự cảm tính, bán cơ mật của công ty đi.

Tô Triệt ra vẻ không biết gì cả, chỉ lấy thân phận bạn tốt báo cho Tạ Liên Thành.

Anh ta nói: “Cho nên rất nhiều công ty có quy định cấm tình yêu văn phòng, cũng là có lý do. Bởi vì đúng là dễ xảy ra vấn đề thật.”

Anh ta không biết Tạ Liên Thành nghe lọt được bao nhiêu.

Nhưng sau lần đó, địa vị của Tần Tịch ở công ty Tạ Liên Thành hiển nhiên càng ngày càng thấp.

Cô rõ ràng bị người xa lánh.

Một vài quyết sách và kế hoạch mới, cô hoàn toàn không có tư cách tham dự vào.

Tô Triệt rất vui mừng, cũng từ từ yên lòng.

Xem ra Tạ Liên Thành đã quyết tâm lựa chọn em gái mình, vẫn lựa chọn thanh mai trúc mà từ nhỏ lớn lên với mình, từ bỏ cô gái kia.

Kỳ thật ngẫm lại cũng bình thường.

Sau lưng Tô Nhiễm ít nhất còn có Tô gia bọn họ.

Tần Tịch gì gì kia, nghe đâu là một cô nhi, không có bối cảnh gì.

Sau đó Tần Tịch chết ngoài ý muốn.



Tạ Liên Thành suy sụp một khoảng thời gian.

Tô Triệt lại hoàn toàn yên lòng.

Anh ta còn nghe đâu, Tần Tịch hình như vì cứu Tạ Liên Thành mới chết.

Nhưng thế thì lại sao chứ?!

Cô ta đã chết.

Sau đó nữa, Tạ Liên Thành về lại Tạ gia, chính thức tiếp nhận toàn bộ Tạ thị, trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị.

Anh ta cũng theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà, thuận lợi đính hôn với Tô Nhiễm.

Trong lễ đính hôn của bọn họ, Tạ Liên Thành nhìn còn nghiêm túc hơn trước.

Đến cả ánh mắt nhìn Tô Nhiễm cũng không còn ấm áp nữa.

Nhưng mà lại có thể thế nào?

Bọn họ chung cuối cùng ở bên nhau.

Tô Triệt cũng hoàn toàn yên lòng.

Thật ra anh ta có thể hiểu cho Tạ Liên Thành, dù sao cũng được một cô gái ưu tú tốt đẹp như thế hết lòng yêu.

Đối phương thậm chí vì cứu anh ta mà chết đi.

Trong lòng Tạ Liên Thành, vĩnh viễn sẽ có một vị trí nhỏ cho Tần Tịch.

Như vậy với em gái anh ta, đúng là có hơi không công bằng.

Tô Nhiễm cũng vì chuyện này, mà đã khóc thầm ở nhà.

Lúc đó Tô Triệt còn an ủi nó, nói với nó, thời gian rồi sẽ làm mờ hết thảy.

Hơn nữa dù sao lúc trước cũng là nó không đúng, không nên tùy hứng đi xa như vậy, ba năm không về nước, không liên lạc.

Anh ta dặn dò em gái, sau khi kết hôn với Tạ Liên Thành phải hiền hòa, săn sóc chút, đừng có tùy hứng thế nữa.

Khi đó Tô Triệt vẫn thỏa thuê đắc ý.

Bởi vì tin tức đính hôn truyền ra, đối tác mà Tô gia muốn hợp tác từ lâu, cũng vươn cành ôliu cho bọn họ.

Một vài hạng mục vốn nghĩ không có hy vọng gì, cũng thuận lợi dành được.

Mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, ngay cả Tạ Liên Thành cũng không nhắc tới Tần Tịch kia nữa.

Sau đó nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không một ai biết.

Chỉ là sau khi Tô gia thuận lợi vượt qua nguy cơ, Tạ gia đột nhiên thông báo cho bọn họ.

Hôn ước của Tạ Liên Thành với Tô Nhiễm bị hủy bỏ.

Tô Triệt ngu người luôn.

Anh ta tự mình tới cửa, muốn tìm Tạ Liên Thành hỏi cho rõ ràng.

Nhưng mà anh ta không thể gặp đối phương. Anh ta nghe người Tạ gia nói, Tạ Liên Thành dọn ra ngoài ở rồi.

Trong khoảng thời gian này cũng không biết bận cái gì, đã gần một tháng không về nhà chính.

Tạ lão gia tử, cũng chính là ông nội Tạ Liên Thành tức đến mức tí thì phải nhập viện.

Ngay cả chuyện lớn giải trừ hôn ước với Tô Nhiễm như vậy, anh ta cũng không về nhà thông báo cho người lớn trong nha.

Mà là anh ta bảo trợ lý của mình thông báo cho bọn họ một tiếng, bên Tô gia cũng làm vậy.

Tô Triệt lại mịt mờ không hiểu.

Sau khi Tô Nhiễm đau lòng không chịu nổi, lại đi ra nước ngoài lần nữa.

Tần Tịch không biết phải khuyên như thế nào, lúc đưa nó ra sân bay.

Em gái luôn kiên cường xinh đẹp trước giờ của anh ta, đột nhiên đứng ở đó, nước mắt lăn xuống từng giọt, nhẹ giọng nói: “Anh, Tạ Liên Thành thật sự không còn yêu em nữa.”

Con bé thở sâu, xoay người dứt khoát đi khỏi.

Tô Triệt lại ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

Anh ta vốn dĩ cho rằng, Tạ Liên Thành chỉ là áy náy mà thôi.

Thì ra không chỉ như vậy à?



“Cho nên...” Giọng nói của Lạc Phỉ kéo Tô Triệt từ trong suy nghĩ trở về.

Rất lâu rồi anh ta cũng không nhớ lại chuyện này.

Anh ta nhìn Lạc Phỉ, chờ đối phương nói tiếp.

Lạc Phỉ nghiễn ngẫm thưởng thức đồ trang trí trên bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Sau khi Tô Triệt đi khỏi.

Lạc Phỉ không có bắt đầu làm việc ngay.

Hắn đứng lên đi đến cửa sổ sát đất.

Đây là văn phòng tại trụ sở của Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, nằm ở mảnh đất trung tâm thành phố A.

Xung quanh vô cùng phồn hoa rực rỡ.

Cửa kính sát đất cho phép hắn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng phồn hoa của một thành phố sầm uất.

Vô số người đang bận rộn, chật vật, muốn tìm một chút ấm áp trong thành phố bê tông cốt thép, không độ ẩm này.

Ấm áp......

Lạc Phỉ cười nhạo ra tiếng.

Thì ra đối thủ cạnh tranh của hắn, kỳ phùng địch thủ mà hắn hi vọng sẽ mang lại kinh hỷ cho hắn, Tạ Liên Thành.

Cứ bởi vì một nguyên nhân không thể nào hiểu nổi như này, thua cuộc?

Lạc Phỉ đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Lâu lắm rồi hắn không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Hắn muốn nhìn xem, người như Tạ Liên Thành vậy cũng bị cô ảnh hưởng, thậm chí là hãm sâu vào, tột cùng là người như thế nào.

Ba ngày sau, cho dù đã chết đi hai năm.

Tất cả tư liệu và hồ sơ về cuộc đời của Tần Tịch vẫn được đưa tới trước mặt Lạc Phi.

Một file tài liệu thật dày, một nửa nội dung trong đó là những giải thưởng và vinh quang mà cô dành được.

“Là một cô gái vô cùng ưu tú.” Ngay cả trợ lý giúp hắn thu thập tư liệu sửa sang báo cáo lại cũng phải cảm thán: “Có lẽ là trời xanh đố kỵ anh tài đi.”

Lạc Phỉ nhàn nhạt liếc nhìn trợ lý của mình một cái.

Hắn tiện tay mở file ra, lúc đi học thành tích rất sáng sủa, các loại giấy chứng nhận làm cho sơ yếu lý lịch của Tần Tịch thêm bắt mắt.

Sau đó, là từng bước bước vào thực tập ở công ty Tạ Liên Thành.

Tốt nghiệp xong thì tới đó làm việc.

Trong vòng một năm, vì biểu hiện nổi bật, sức quan sát nhạy bén, từ một nhân viên bình thường thăng tiến lên thành người của tổ đội do Tạ Liên Thành dẫn dắt.

Lạc Phỉ cũng không hứng thú với mấy cái đó.

Hắn ta lật tới tờ cuối cùng, bên trong có tất cả những ảnh chụp của Tần Tịch mà trợ lý có thể tìm được.

Cô gái này hình như không thích chụp ảnh, đồ vật để lại cũng không nhiều lắm.

Lạc Phỉ nhìn những tấm ảnh trợ lý in ra.

Có lẽ vid để tôn trọng người đã khuất, tất cả các ảnh đều là ảnh đen trắng.

Ánh mắt Lạc Phỉ đảo qua.

Hắn gặp qua rất nhiều người đẹp.

Từ sau khi hắn về Lạc thị, những cô gái xinh đẹp nhào vào ngực hắn trước giờ không hề ít.

Lạc Phỉ chưa bao giờ bị sắc đẹp mê hoặc.

Tần Tịch này, cũng không phải người khiến người khác nhìn là thấy kinh diễm.

Thậm chí, còn không so sánh được với Tô Nhiễm.

Lạc phỉ nhìn lúc đầu trên ảnh chụp, cái kia đối với màn ảnh liền cười đến thẹn thùng lại mềm ngọt nữ hài, yên lặng ở trong lòng hạ kết luận.

Lạc Phỉ nhìn những tấm ảnh ban đầu, nhìn cô gái cười ngượng ngùng ngọt ngào trước ống kính, trong lòng âm thầm rút ra một kết luận.

Đôi mắt đẹp.

Ánh mắt Tần Tịch, trong trẻo sạch sẽ đến mức khiến hắn vừa mình thấy đã có xúc động muốn vẩy bẩn sự sạch sẽ đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương