Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 385:
Từ góc độ của Tạ Liên Thành nhìn qua, Tần Tịch ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Đầu hơi ngửa lên, cái cằm nhỏ bị Ngô Hi Ngạn nhéo.
Gương mặt trắng nõn đều đỏ ửng, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, rũ xuống cũng không che được ý cười nơi đuôi mày khóe mắt.
Trong lòng Tạ Liên Thành cuồn cuộn sóng gầm, làm cả người anh ta cương cứng ở cửa.
Anh ta cũng từng gặp qua một Tần Tịch như vậy.
Trong yến hội ngày hôm đó, anh ta uống có hơi nhiều.
Tần Tịch đứng trên sân thượng hóng gió.
Ánh trăng cùng ánh đèn đường đan xen trên khuôn mặt cô, giống như mạ lên người cô một tầng hào quang nhàn nhạt.
Lúc đó Tần Tịch cũng uống chút rượu, gương mặt cũng giống như bây giờ, đáng yêu như cánh hoa đào vậy.
Cô cũng nâng đầu như thế nhìn mình, chỉ là trong đôi mắt không có ánh sáng lấp lánh như sao giống bây giờ.
Tạ Liên Thành hoảng hốt, cả người cũng lung lay theo.
Anh ta vội vàng đưa tay bám lấy cánh cửa.
Tuy là lần trước lúc ăn cơm cùng nhau, từ thái độ của Tần Tịch anh ta cũng có thể nhìn ra được, cô đối xử với Ngô Hi Ngạn không giống bình thường.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy ảnh tượng như vậy, anh ta vẫn cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được.
Rõ ràng ngày đó bọn họ đã nói rõ hết tất cả rồi, có thể.....
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, nhìn Ngô Hi Ngạn chậm rãi đứng thẳng người, “Hai.... Hai người....”
Anh ta hơi há hốc miệng, giọng nói thô cứng, đến cả âm thanh cũng trở nên khàn khàn: “Hai người khi nào...”
“Thầy Tạ.” Tần Tịch đứng lên.
Cô đã khôi phục vẻ thong dong, bình tĩnh nhìn Tạ Liên Thành.
Ánh mắt trong trẻo sáng ngời, hai tay rũ bên người nhẹ nhàng quơ quơ rồi được Ngô Hi Ngạn nắm lấy.
Ấm áp phút chốc vây quanh Tần Tịch.
Cô quay đầu cười cười với Ngô Hi Ngạn, sau đó nói với Tạ Liên Thành: “Thầy Tạ tìm đàn anh Ngô có việc a?”
Cô hỏi: “Chúng ta có thể trò chuyện trước vài câu không?”
Tạ Liên Thành ngẩn ra, gật gật đầu.
Anh ta xoay người đi về phía cuối hành lang trước.
Tần Tịch cười cười với Ngô Hi Ngạn, cũng đi theo.
Bên phải lầu hai có phòng nghỉ cho bọn họ.
Bên trái chính là nhà vệ sinh và phòng thay đồ.
Tạ Liên Thành đi tới cuối mới dừng lại.
Anh ta xoay người nhìn Tần Tịch, ánh mắt phức tạp: “Muốn nói chuyện gì?”
“Đàn anh Ngô không biết gì cả. Bây giờ không biết, tôi hy vọng tương lai cũng sẽ không biết.” Tần Tịch nhàn nhạt nói.
“Không biết gì cả?” Tạ Liên Thành không hiểu ý tứ Tần Tịch lắm.
Nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại: “A...”
“Yên tâm.” Anh ta nói: “Tôi sẽ không nói gì hết.”
“Cảm ơn thầy.” Tần Tịch gật gật đầu như không có việc gì.
“Vậy em không làm phiền thầy nữa.” Cô xoay người định đi.
Tạ Liên Thành lại gọi cô lại.
Anh ta có chút bực bội nhìn cô gái nhỏ không để ý gì trước mặt mình.
Trong khoảng thời gian này, Tạ thị với Lạc thị đấu đá càng khốc liệt, tuy là sớm biết trước sau gì cũng phải có một cuộc chiến như vậy với Lạc Phỉ.
Nhưng mà sau khi trọng sinh, mục đích của Tạ Liên Thành căn bản không đặt ở trên cuộc đấu với Lạc Phỉ.
Anh ta có càng nhiều chuyện quan trọng muốn làm hơn, lại cứ luôn bị kéo chân lại.
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành lại gọi Tần Tịch một tiếng.
Anh ta nhíu mày: “Hôm đó tôi đã nói rồi....”
“Năng lực của con người có lúc nghèo nàn là không sai.” Tần Tịch rũ mắt, nhàn nhạt ngắt lời anh ta: “Nhưng tôi, anh còn có thể xảy ra chuyện như vậy, thì có gì mà không có khả năng chứ?”
Cô giống như không định nghe Tạ Liên Thành nói tiếp, lại xua xua tay với anh ta, xoay người đi về phía văn phòng.
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành lại gọi cô lần nữa.
Lần này đến cả xoay người Tần Tịch cũng không thèm, chỉ chừa cho anh ta một bóng lưng.
“Còn có việc sao? Thầy Tạ.”
“Em.....” Tạ Liên Thành hơi há miệng.
Anh ta cũng không biết mình muốn hỏi gì, nhưng mà nhìn Tần Tịch như vậy.
Vì sao lại không hận mình?
Chẳng lẽ thật sự không hề oán một chút nào sao?
Rốt cuộc có không...
Nhưng mà những lời này, lần trước anh ta không thể nói thành lời.
Vừa nhìn thấy một màn Tần Tịch hôn môi với Ngô Hi Ngạn kia, những vấn đề bị đè nặng dưới đáy lòng lại cuồn cuộn xông lên.
Tạ Liên Thành há miệng thở dốc, muốn hỏi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Tần Tịch hình như nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi.
Cô lại cất bước lần nữa đi về phía trước.
Cô hiểu Lạc Phỉ, thật ra cũng rất hiểu Tạ Liên Thành.
Nếu nói Lạc Phỉ là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thì Tạ Liên Thành.......
Anh ta là một người kiêu ngạo đã ăn vào xương cốt.
Người đàn ông này, xuất thân cao quý, gia tộc phú khả địch quốc.
Là người ngậm thìa vàng lớn lên chân chính.
Anh ta được chiều chuộng, là con trai duy nhất đồng trang lứa trong Tạ gia.
Từ nhỏ đến lớn đã tiếp nhận sự giáo dục tỉ mỉ khắc nghiệt nhất trong việc học, nhưng là một người được cưng chiều mà lớn lên.
Cho nên Tạ Liên Thành galant, ưu nhã, tài hoa hơn người.....
Cũng rất kiêu ngạo.
Lúc tính cảm của Tạ Liên Thành với Tô Nhiễm ở thời điểm tốt nhất, hai người nổi lên tranh chấp.
Tô Nhiễm giận dữ ra nước ngoài tiếp tục việc học, có thể ba năm chưa về nước một lần.
Cô ấy không liên lạc với Tạ Liên Thành, giống thế, Tạ Liên Thành cũng không liên lạc với cô ấy.
Vẻ ngoài là anh ta bận rộn chuyện công ty mới của mình.
Dù sao cũng là giai đoạn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cho dù thiên tài như Tạ Liên Thành, cũng phải trải qua chông gai.
Cho nên anh ta không có thời gian liên lạc với Tô Nhiễm.
Nhưng mà có bận hơn, chỉ cần bằng lòng, sao có thể không nhín ra được chút thời gian.
Tần Tịch hơi hơi nheo lại đôi mắt.
Ngô Hi Ngạn cũng rất bận đó.
Lúc công việc của anh lu bù lên, một ngày chỉ có thể ngủ được 2-3 tiếng.
Canh ở phòng thí nghiệm một tấc không rời.
Nhưng mà anh cũng phải đi ăn cơm chứ.
Anh sẽ tranh thủ thời gian gọi cho Tần Tịch một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn.
Nhưng mà Tạ Liên Thành sẽ không.
Tô Nhiễm tuyệt tình, anh ta còn có thể ác tâm, tuyệt tình hơn cả cô ấy.
Tô Nhiễm không về nước, anh ta cũng sẽ không đi tìm cô ấy.
Tô Nhiễm không liên lạc, anh ta cũng có thể không liên lạc với cô ấy như vậy.
Đây còn là người anh ta để trong lòng nhất.
Nhưng cũng không thắng được lòng kiêu ngạo của anh ta.
Sau đó Tần Tịch nghĩ.
Quan hệ giữa cô với Tạ Liên Thành, thật ra là Tạ Liên Thành chủ động mà.
Cho dù có phải do anh ta uống quá nhiều không, nhưng mà vẫn là anh ta chủ động hôn môi cô.
Là anh ta mời cô tới nhà hàng lưng chừng núi.
Sau đó chỉ bởi vì Tô Nhiễm đã trở lại.
Anh ta không thèm giải thích một chữ, thất hẹn, lạnh nhạt, xa cách.....
Tần Tịch nhíu mày.
So sánh với Ngô Hi Ngạn, người vì mẹ xảy ra chuyện nên mới chạy ra nước ngoài, không phải cố tình lỡ hẹn, lại còn vội vàng trở về trước tết, lắp bắp giải thích với mình.
Đáng yêu hơn biết bao nhiêu.
Cô nhếch nhếch khóe môi, quả nhiên nghĩ tới Tạ Liên Thành thì không phải chuyện vui vẻ gì.
Mà nghĩ đến đàn anh Ngô, trong lòng chỉ có ấm áp với ngọt ngào.
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành lại lẩm bẩm gọi Tần Tịch một tiếng.
Nhưng mà lúc này giọng nói của anh ta quá nhỏ, đến cả tiếng bước chân đối phương cũng không dừng lại, chứ đừng nói gì đến chuyện xoay người về phía anh ta.
Cô xoay người vào văn phòng, nhanh chóng đeo ba lo đi ra.
Ngô Hi Ngạn tiễn cô tới cửa thang máy, nhìn cô xuống lầu.
Tạ Liên Thành còn nghe được tiếng cười của Tần Tịch, giòn tan lanh lảnh, như gió xuân phất qua tại anh ta.
Ngón tay rũ bên người nhẹ nhàng cong lại.
Sau đó thì nhìn thấy Ngô Hi Ngạn đi về phía anh ta.
“Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng” Giọng điệu của Ngô Hi Ngạn lại không có gì là không kiên nhẫn.
Anh chỉ là nhàn nhạt nghiêm túc nhắc lại quyết định của mình.
Bàn giao xong, xoay người về lại văn phòng.
“Cậu...” Tạ Liên Thành đột nhiên gọi anh: “Không muốn biết mới rồi Tần Tịch trò chuyện gì với tôi sao?”
“Lúc cô ấy muốn nói cho tôi, tự nhiên sẽ nói thôi.” Ngô Hi Ngạn cũng không quay đầu lại nói: “Nếu tôi muốn biết, cũng sẽ đi hỏi cô ấy.”
“Chuyên ngành của bọn tôi có nguyên tắc.” Anh nghĩ nghĩ, lại nói.
“Gì cơ?” Theo bản năng Tạ Liên Thành hỏi.
“Cá nhân người bệnh nói, mô tả của người nhà. Báo cáo trong phòng thí nghiệm tự mắt nhìn nhìn thấy với kết quả kiểm tra do người bệnh hoặc người nhà thuật lại. Cái trước vĩnh viễn quan trọng hơn cái sau.”
Tạ Liên Thành: “….”
Đột nhiên anh ta có hơi hâm mộ một Ngô Hi Ngạn luôn bình tĩnh như vậy.
Anh ta là một người biết rõ Tần Tịch còn nhớ những chuyện trước kia, đến cả một câu đối phương có từng yêu mình không cũng không dám hỏi ra miệng.
Lúc đi học buổi chiều, Tần Tịch, Đường Lăng cả Âu Dương Nguyệt đều nhận được thư mời của ban tổ chức hội nghị thường niên. Trang web chính thức của trường cũng đăng thông báo, chính thức đưa tin tốt này lên.
Cố vấn Ngụy Túc của bọn họ thậm chí còn gửi tin nhắn tới, nói chờ bọn Tần Tịch về sẽ đích thân phỏng vấn, viết tin đưa lên trang web của học viện y.
Phát thanh giữa trưa hầu như lớp Tần Tịch đều nghe thấy cả.
Cho dù không nghe thấy chắc chắn cũng có bạn bè kể cho nghe.
Lúc tiết ba của buổi chiều kết thúc, một đống người ùn ùn vây qua.
Vây ba người Tần Tịch vào chính giữa.
“Aiz...” Âu Dương Nguyệt vốn muốn gọi Kiều Sơ Hạ, đối phương cũng đã thu dọn cặp sách xong đi khỏi phòng học. “Nếu là tớ thì, cũng sẽ rất khó chịu thôi.” Một bạn nữ trong lớp Tần Tịch nhìn theo bóng dáng Kiều Sơ Hạ rời đi: “Một nhóm chị em cùng ký túc xá, cả thảy gửi luận văn đi, được nhận thư mời của hội nghị cao cấp như vậy. Rõ ràng là cùng nhau làm thí nghiệm, mỗi ngày cũng cùng nhau học tập mà. Kết quả mình lại chẳng được gì.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Một bạn học khác cũng nói: “Cũng không biết nói cậu ấy xui xẻo hay là.....” Bạn học kia bĩu môi: “Chắc là ba cái vương giả cũng lôi không được người này.”
“Cho nên nếu đổi tên thành viên nhóm thành tôi, có lẽ còn làm được tốt hơn ấy chứ.” Lại có bạn học nói.
“Dù sao chính là như vậy, bám vào đùi lớn, kết quả bản thân quá yếu nên cũng bị cả nhóm bỏ lại.... sặc, nếu là tôi cũng xấu hổ muốn chết. Không có cơ hội với có cơ hội ở ngay trước mắt lại vẫn trơ mắt nhìn nó bay đi.... là không hề giống nhau tí nào!”
“Ai nói không phải chứ, đúng là lãng phí cơ hội mà.”
Các bạn học mồm năm miệng mười nghị luận.
Đây cũng không phải lần đầu tiên.
Học kỳ 1, cuối kỳ thành tích của Kiều Sơ Hạ xếp thứ tự khá tốt, còn vượt qua Âu Dương Nguyệt nhiều bậc.
Càng không cần nói đến hai người ngồi vững trên vị trí thứ nhất và thứ hai như Tần Tịch với Đường Lăng.
Tần Tịch nghe mọi người nghị luận sôi nổi, nhăn mi lại.
“Hạ Hạ rất cố gắng, cũng rất nghiêm túc.” Cô đứng lên, nhàn nhạt nói: “Thí nghiệm của chúng tôi thuận lợi như vậy, lấy được thành công cuối cùng, công sức của Hạ Hạ không ít.”
Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước xin đăng ký, là danh nghĩa nhóm đăng ký, thật ra chúng tôi cũng cảm thấy lạ, tại sao ban tổ chức lại gửi thư mời cho cá nhân.”
Tần Tịch nói: “Cho nên đã nhờ thầy giáo giúp tra dùm.”
“Aiz, Tần Tịch, biết Kiều Sơ Hạ là bạn tốt của cậu.” Mấy bạn học nói chuyện lúc trước mở miệng: “Nhưng sự thật bày ra trước mắt mà.”
Người nọ nói: “Phải nói, năng lực của bạn học Kiều Sơ Hạ đến đâu, nên biết mình ở vị trí nào.”
“Cậu có ý gì?” Âu Dương Nguyệt cũng không nghe nổi nữa.
“Âu Dương....”
Một người khác kiên nhẫn nói: “Cậu đừng vội mà. Chuyện bốn người các cậu, chúng tớ cũng lén thảo luận rồi.”
Đầu hơi ngửa lên, cái cằm nhỏ bị Ngô Hi Ngạn nhéo.
Gương mặt trắng nõn đều đỏ ửng, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, rũ xuống cũng không che được ý cười nơi đuôi mày khóe mắt.
Trong lòng Tạ Liên Thành cuồn cuộn sóng gầm, làm cả người anh ta cương cứng ở cửa.
Anh ta cũng từng gặp qua một Tần Tịch như vậy.
Trong yến hội ngày hôm đó, anh ta uống có hơi nhiều.
Tần Tịch đứng trên sân thượng hóng gió.
Ánh trăng cùng ánh đèn đường đan xen trên khuôn mặt cô, giống như mạ lên người cô một tầng hào quang nhàn nhạt.
Lúc đó Tần Tịch cũng uống chút rượu, gương mặt cũng giống như bây giờ, đáng yêu như cánh hoa đào vậy.
Cô cũng nâng đầu như thế nhìn mình, chỉ là trong đôi mắt không có ánh sáng lấp lánh như sao giống bây giờ.
Tạ Liên Thành hoảng hốt, cả người cũng lung lay theo.
Anh ta vội vàng đưa tay bám lấy cánh cửa.
Tuy là lần trước lúc ăn cơm cùng nhau, từ thái độ của Tần Tịch anh ta cũng có thể nhìn ra được, cô đối xử với Ngô Hi Ngạn không giống bình thường.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy ảnh tượng như vậy, anh ta vẫn cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được.
Rõ ràng ngày đó bọn họ đã nói rõ hết tất cả rồi, có thể.....
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, nhìn Ngô Hi Ngạn chậm rãi đứng thẳng người, “Hai.... Hai người....”
Anh ta hơi há hốc miệng, giọng nói thô cứng, đến cả âm thanh cũng trở nên khàn khàn: “Hai người khi nào...”
“Thầy Tạ.” Tần Tịch đứng lên.
Cô đã khôi phục vẻ thong dong, bình tĩnh nhìn Tạ Liên Thành.
Ánh mắt trong trẻo sáng ngời, hai tay rũ bên người nhẹ nhàng quơ quơ rồi được Ngô Hi Ngạn nắm lấy.
Ấm áp phút chốc vây quanh Tần Tịch.
Cô quay đầu cười cười với Ngô Hi Ngạn, sau đó nói với Tạ Liên Thành: “Thầy Tạ tìm đàn anh Ngô có việc a?”
Cô hỏi: “Chúng ta có thể trò chuyện trước vài câu không?”
Tạ Liên Thành ngẩn ra, gật gật đầu.
Anh ta xoay người đi về phía cuối hành lang trước.
Tần Tịch cười cười với Ngô Hi Ngạn, cũng đi theo.
Bên phải lầu hai có phòng nghỉ cho bọn họ.
Bên trái chính là nhà vệ sinh và phòng thay đồ.
Tạ Liên Thành đi tới cuối mới dừng lại.
Anh ta xoay người nhìn Tần Tịch, ánh mắt phức tạp: “Muốn nói chuyện gì?”
“Đàn anh Ngô không biết gì cả. Bây giờ không biết, tôi hy vọng tương lai cũng sẽ không biết.” Tần Tịch nhàn nhạt nói.
“Không biết gì cả?” Tạ Liên Thành không hiểu ý tứ Tần Tịch lắm.
Nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại: “A...”
“Yên tâm.” Anh ta nói: “Tôi sẽ không nói gì hết.”
“Cảm ơn thầy.” Tần Tịch gật gật đầu như không có việc gì.
“Vậy em không làm phiền thầy nữa.” Cô xoay người định đi.
Tạ Liên Thành lại gọi cô lại.
Anh ta có chút bực bội nhìn cô gái nhỏ không để ý gì trước mặt mình.
Trong khoảng thời gian này, Tạ thị với Lạc thị đấu đá càng khốc liệt, tuy là sớm biết trước sau gì cũng phải có một cuộc chiến như vậy với Lạc Phỉ.
Nhưng mà sau khi trọng sinh, mục đích của Tạ Liên Thành căn bản không đặt ở trên cuộc đấu với Lạc Phỉ.
Anh ta có càng nhiều chuyện quan trọng muốn làm hơn, lại cứ luôn bị kéo chân lại.
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành lại gọi Tần Tịch một tiếng.
Anh ta nhíu mày: “Hôm đó tôi đã nói rồi....”
“Năng lực của con người có lúc nghèo nàn là không sai.” Tần Tịch rũ mắt, nhàn nhạt ngắt lời anh ta: “Nhưng tôi, anh còn có thể xảy ra chuyện như vậy, thì có gì mà không có khả năng chứ?”
Cô giống như không định nghe Tạ Liên Thành nói tiếp, lại xua xua tay với anh ta, xoay người đi về phía văn phòng.
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành lại gọi cô lần nữa.
Lần này đến cả xoay người Tần Tịch cũng không thèm, chỉ chừa cho anh ta một bóng lưng.
“Còn có việc sao? Thầy Tạ.”
“Em.....” Tạ Liên Thành hơi há miệng.
Anh ta cũng không biết mình muốn hỏi gì, nhưng mà nhìn Tần Tịch như vậy.
Vì sao lại không hận mình?
Chẳng lẽ thật sự không hề oán một chút nào sao?
Rốt cuộc có không...
Nhưng mà những lời này, lần trước anh ta không thể nói thành lời.
Vừa nhìn thấy một màn Tần Tịch hôn môi với Ngô Hi Ngạn kia, những vấn đề bị đè nặng dưới đáy lòng lại cuồn cuộn xông lên.
Tạ Liên Thành há miệng thở dốc, muốn hỏi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Tần Tịch hình như nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi.
Cô lại cất bước lần nữa đi về phía trước.
Cô hiểu Lạc Phỉ, thật ra cũng rất hiểu Tạ Liên Thành.
Nếu nói Lạc Phỉ là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thì Tạ Liên Thành.......
Anh ta là một người kiêu ngạo đã ăn vào xương cốt.
Người đàn ông này, xuất thân cao quý, gia tộc phú khả địch quốc.
Là người ngậm thìa vàng lớn lên chân chính.
Anh ta được chiều chuộng, là con trai duy nhất đồng trang lứa trong Tạ gia.
Từ nhỏ đến lớn đã tiếp nhận sự giáo dục tỉ mỉ khắc nghiệt nhất trong việc học, nhưng là một người được cưng chiều mà lớn lên.
Cho nên Tạ Liên Thành galant, ưu nhã, tài hoa hơn người.....
Cũng rất kiêu ngạo.
Lúc tính cảm của Tạ Liên Thành với Tô Nhiễm ở thời điểm tốt nhất, hai người nổi lên tranh chấp.
Tô Nhiễm giận dữ ra nước ngoài tiếp tục việc học, có thể ba năm chưa về nước một lần.
Cô ấy không liên lạc với Tạ Liên Thành, giống thế, Tạ Liên Thành cũng không liên lạc với cô ấy.
Vẻ ngoài là anh ta bận rộn chuyện công ty mới của mình.
Dù sao cũng là giai đoạn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cho dù thiên tài như Tạ Liên Thành, cũng phải trải qua chông gai.
Cho nên anh ta không có thời gian liên lạc với Tô Nhiễm.
Nhưng mà có bận hơn, chỉ cần bằng lòng, sao có thể không nhín ra được chút thời gian.
Tần Tịch hơi hơi nheo lại đôi mắt.
Ngô Hi Ngạn cũng rất bận đó.
Lúc công việc của anh lu bù lên, một ngày chỉ có thể ngủ được 2-3 tiếng.
Canh ở phòng thí nghiệm một tấc không rời.
Nhưng mà anh cũng phải đi ăn cơm chứ.
Anh sẽ tranh thủ thời gian gọi cho Tần Tịch một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn.
Nhưng mà Tạ Liên Thành sẽ không.
Tô Nhiễm tuyệt tình, anh ta còn có thể ác tâm, tuyệt tình hơn cả cô ấy.
Tô Nhiễm không về nước, anh ta cũng sẽ không đi tìm cô ấy.
Tô Nhiễm không liên lạc, anh ta cũng có thể không liên lạc với cô ấy như vậy.
Đây còn là người anh ta để trong lòng nhất.
Nhưng cũng không thắng được lòng kiêu ngạo của anh ta.
Sau đó Tần Tịch nghĩ.
Quan hệ giữa cô với Tạ Liên Thành, thật ra là Tạ Liên Thành chủ động mà.
Cho dù có phải do anh ta uống quá nhiều không, nhưng mà vẫn là anh ta chủ động hôn môi cô.
Là anh ta mời cô tới nhà hàng lưng chừng núi.
Sau đó chỉ bởi vì Tô Nhiễm đã trở lại.
Anh ta không thèm giải thích một chữ, thất hẹn, lạnh nhạt, xa cách.....
Tần Tịch nhíu mày.
So sánh với Ngô Hi Ngạn, người vì mẹ xảy ra chuyện nên mới chạy ra nước ngoài, không phải cố tình lỡ hẹn, lại còn vội vàng trở về trước tết, lắp bắp giải thích với mình.
Đáng yêu hơn biết bao nhiêu.
Cô nhếch nhếch khóe môi, quả nhiên nghĩ tới Tạ Liên Thành thì không phải chuyện vui vẻ gì.
Mà nghĩ đến đàn anh Ngô, trong lòng chỉ có ấm áp với ngọt ngào.
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành lại lẩm bẩm gọi Tần Tịch một tiếng.
Nhưng mà lúc này giọng nói của anh ta quá nhỏ, đến cả tiếng bước chân đối phương cũng không dừng lại, chứ đừng nói gì đến chuyện xoay người về phía anh ta.
Cô xoay người vào văn phòng, nhanh chóng đeo ba lo đi ra.
Ngô Hi Ngạn tiễn cô tới cửa thang máy, nhìn cô xuống lầu.
Tạ Liên Thành còn nghe được tiếng cười của Tần Tịch, giòn tan lanh lảnh, như gió xuân phất qua tại anh ta.
Ngón tay rũ bên người nhẹ nhàng cong lại.
Sau đó thì nhìn thấy Ngô Hi Ngạn đi về phía anh ta.
“Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng” Giọng điệu của Ngô Hi Ngạn lại không có gì là không kiên nhẫn.
Anh chỉ là nhàn nhạt nghiêm túc nhắc lại quyết định của mình.
Bàn giao xong, xoay người về lại văn phòng.
“Cậu...” Tạ Liên Thành đột nhiên gọi anh: “Không muốn biết mới rồi Tần Tịch trò chuyện gì với tôi sao?”
“Lúc cô ấy muốn nói cho tôi, tự nhiên sẽ nói thôi.” Ngô Hi Ngạn cũng không quay đầu lại nói: “Nếu tôi muốn biết, cũng sẽ đi hỏi cô ấy.”
“Chuyên ngành của bọn tôi có nguyên tắc.” Anh nghĩ nghĩ, lại nói.
“Gì cơ?” Theo bản năng Tạ Liên Thành hỏi.
“Cá nhân người bệnh nói, mô tả của người nhà. Báo cáo trong phòng thí nghiệm tự mắt nhìn nhìn thấy với kết quả kiểm tra do người bệnh hoặc người nhà thuật lại. Cái trước vĩnh viễn quan trọng hơn cái sau.”
Tạ Liên Thành: “….”
Đột nhiên anh ta có hơi hâm mộ một Ngô Hi Ngạn luôn bình tĩnh như vậy.
Anh ta là một người biết rõ Tần Tịch còn nhớ những chuyện trước kia, đến cả một câu đối phương có từng yêu mình không cũng không dám hỏi ra miệng.
Lúc đi học buổi chiều, Tần Tịch, Đường Lăng cả Âu Dương Nguyệt đều nhận được thư mời của ban tổ chức hội nghị thường niên. Trang web chính thức của trường cũng đăng thông báo, chính thức đưa tin tốt này lên.
Cố vấn Ngụy Túc của bọn họ thậm chí còn gửi tin nhắn tới, nói chờ bọn Tần Tịch về sẽ đích thân phỏng vấn, viết tin đưa lên trang web của học viện y.
Phát thanh giữa trưa hầu như lớp Tần Tịch đều nghe thấy cả.
Cho dù không nghe thấy chắc chắn cũng có bạn bè kể cho nghe.
Lúc tiết ba của buổi chiều kết thúc, một đống người ùn ùn vây qua.
Vây ba người Tần Tịch vào chính giữa.
“Aiz...” Âu Dương Nguyệt vốn muốn gọi Kiều Sơ Hạ, đối phương cũng đã thu dọn cặp sách xong đi khỏi phòng học. “Nếu là tớ thì, cũng sẽ rất khó chịu thôi.” Một bạn nữ trong lớp Tần Tịch nhìn theo bóng dáng Kiều Sơ Hạ rời đi: “Một nhóm chị em cùng ký túc xá, cả thảy gửi luận văn đi, được nhận thư mời của hội nghị cao cấp như vậy. Rõ ràng là cùng nhau làm thí nghiệm, mỗi ngày cũng cùng nhau học tập mà. Kết quả mình lại chẳng được gì.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Một bạn học khác cũng nói: “Cũng không biết nói cậu ấy xui xẻo hay là.....” Bạn học kia bĩu môi: “Chắc là ba cái vương giả cũng lôi không được người này.”
“Cho nên nếu đổi tên thành viên nhóm thành tôi, có lẽ còn làm được tốt hơn ấy chứ.” Lại có bạn học nói.
“Dù sao chính là như vậy, bám vào đùi lớn, kết quả bản thân quá yếu nên cũng bị cả nhóm bỏ lại.... sặc, nếu là tôi cũng xấu hổ muốn chết. Không có cơ hội với có cơ hội ở ngay trước mắt lại vẫn trơ mắt nhìn nó bay đi.... là không hề giống nhau tí nào!”
“Ai nói không phải chứ, đúng là lãng phí cơ hội mà.”
Các bạn học mồm năm miệng mười nghị luận.
Đây cũng không phải lần đầu tiên.
Học kỳ 1, cuối kỳ thành tích của Kiều Sơ Hạ xếp thứ tự khá tốt, còn vượt qua Âu Dương Nguyệt nhiều bậc.
Càng không cần nói đến hai người ngồi vững trên vị trí thứ nhất và thứ hai như Tần Tịch với Đường Lăng.
Tần Tịch nghe mọi người nghị luận sôi nổi, nhăn mi lại.
“Hạ Hạ rất cố gắng, cũng rất nghiêm túc.” Cô đứng lên, nhàn nhạt nói: “Thí nghiệm của chúng tôi thuận lợi như vậy, lấy được thành công cuối cùng, công sức của Hạ Hạ không ít.”
Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước xin đăng ký, là danh nghĩa nhóm đăng ký, thật ra chúng tôi cũng cảm thấy lạ, tại sao ban tổ chức lại gửi thư mời cho cá nhân.”
Tần Tịch nói: “Cho nên đã nhờ thầy giáo giúp tra dùm.”
“Aiz, Tần Tịch, biết Kiều Sơ Hạ là bạn tốt của cậu.” Mấy bạn học nói chuyện lúc trước mở miệng: “Nhưng sự thật bày ra trước mắt mà.”
Người nọ nói: “Phải nói, năng lực của bạn học Kiều Sơ Hạ đến đâu, nên biết mình ở vị trí nào.”
“Cậu có ý gì?” Âu Dương Nguyệt cũng không nghe nổi nữa.
“Âu Dương....”
Một người khác kiên nhẫn nói: “Cậu đừng vội mà. Chuyện bốn người các cậu, chúng tớ cũng lén thảo luận rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook