Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 369:
Trên đường đi tới thư viện, Tần Tịch lại gọi điện thoại cho Kiều Sơ Hạ.
Di động vang lên mười mấy tiếng tút tút, bên kia vẫn không có người bắt máy.
“Hạ Hạ.” Tần Tịch gửi tin nhắn cho cô ấy: “Cậu ở chỗ nào thư viện vậy? Tớ tới tìm cậu.”
Cô nắm chặt di động, bước chân thật nhanh.
Mấy ngày nay tâm trạng Kiều Sơ Hạ không tốt, rõ ràng là đang trốn tránh các cô.
Thật ra Tần Tịch đều nhìn thấy hết.
Có điều cô cũng hiểu được.
Giống như Âu Dương Nguyệt nói, Kiều Sơ Hạ cũng rất nỗ lực, rất nghiêm túc.
Cô ấy bỏ ra không hề ít hơn bất kỳ ai trong số mấy người Tần Tịch.
Nhưng mà giống như mỗi lần, đều kém xíu xiu nữa là có thể thành công.
Đổi lại là cô, cũng rất không thoải mái.
Lúc Tần Tịch đi tới dưới lầu thư viện, Kiều Sơ Hạ vẫn không trả lời tin nhắn cô.
Thư viện ở khu tây đại học A, cũng là thư viện có tám tầng mà các cô thường xuyên tới.
Mỗi một tầng đều có rất nhiều chỗ tự học.
Từ lầu 3 tới lầu 6 là kho sách y học, lầu 7 là khu tạp chí y học và sách điện tử.
Tần Tịch tìm hết một lượt, gần như đi hết cả thư viện, cũng không thấy bóng dáng Kiều Sơ Hạ đâu.
Lẽ nào đi khu đông à?
Cô lại trở lại đại sảnh lầu một, vừa gọi điện thoại cho Kiều Sơ Hạ, vừa đi ra ngoài thư viện.
Điện thoại vẫn không ai bắt máy.
Tần Tịch vừa ra khỏi thư viện khu tây, một chiếc xe thể thao màu lam đột ngột dừng trước mặt cô.
“Hey!” Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi trên ghế lái vẫy vẫy tay với Tần Tịch, “Bạn học nhỏ, xin hỏi một chút.”
Đó là một thanh niên siêu đẹp trai, nhìn chỉ khoảng chừng 30 tuổi.
Mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu xanh biển.
Áo sơ mi không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở rộng.
Làm cho anh ta không chỉ nhìn đẹp trai mà còn có vài phần dạo chơi nhân gian không chịu gò bó.
“Bạn học nhỏ.” Nam thanh niên đẹp trai chết người đối diện với ánh mắt Tần Tịch, cười cười với cô nói: “Ngại quá, xin hỏi phòng thí nghiệm của giáo sư Chiêm Hoa Phong có phải là phía bên kia không?”
Ánh mắt Tần Tịch lóe lóe, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Lại tới tìm thầy Chiêm sao?
Vì sao?
Là người của bọn Tạ Liên Thành sao?
Cô liếc nhìn đánh giá nam thanh niên từ trên xuống dưới một lần, nhìn dung mạo tuấn tú khó có được, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên….
Ngô Hi Văn!
Là Ngô Hi Văn sao?!
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Nhìn kỹ mà nói, đối phương hình như cũng hơi hơi giống…. đàn anh Ngô.
Nhất là ngũ quan.
Ngũ quan bọn họ đều thiên về vẻ thâm thúy, so sánh với phần lớn người Phương Đông, có vẻ càng góc cạnh hơn một chút.
Tần Tịch biết cái này di truyền từ ai.
Ngô lão gia tử, cũng chính là ông nội Ngô Hi Ngạn có lẽ là con lai.
Ngũ quan của ông lại càng sắc cạnh rõ nét hơn, sau đó di truyền đến đời cháu thì đã giảm bớt đi nhiều.
Đời này Tần Tịch chưa gặp qua Ngô Hi Văn.
Đời trước thì có gặp rồi.
Công ty của Tạ Liên Thành có liên lạc với Ngô thị một chút.
Hơn nữa người thừa kế nội bộ của tập đoàn Ngô thị này, từ rất sớm đã bắt đầu xử lý sản nghiệp của gia tộc.
Tần Tịch cũng có vài lần tiếp xúc với anh ấy.
Chỉ là trong quá khứ lúc cô có thể gặp được Ngô Hi Văn, đối phương lớn tuổi hơn so với bây giờ.
Hẳn là đã kết hôn.
Ừ…. Khí chất biến đổi hoàn toàn, nhìn thì vẫn tuấn mỹ như cũ, lại ổn trọng khiêm tốn hơn nhiều.
Tần Tịch nhịn không được lại nghiêm túc nhìn Ngô Hi Văn vài lần.
Nhìn qua thì không giống hoàn toàn với đàn anh Ngô đâu.
“Hey hey!” Ngô Hi Văn lại quơ quơ tay.
Nhưng mà anh không ngại để cho cô gái nhỏ xinh đẹp nhìn chằm chằm mình đâu, nhưng mà tiền đề là, người này không phải là em dâu tương lai nhà mình mới được.
“Ngại quá.” Tần Tịch lúc này mới hoàn hồn.
Mặt cô đỏ lên, đi lên một bước, chỉ về phía bên trái: “Ngài đi theo đường này cứ thế đi thẳng, ở ngã rẽ thứ nhất thì rẽ trái, sau đó đi tiếp, chỗ giao lộ tiếp theo thì rẽ phải, chạy đến cuối là có thể nhìn thấy tòa nhà thí nghiệm của thầy Chiêm.”
“Rẽ trái, rẽ phải, chạy đến cuối……” Ngô Hi Văn cười tủm tỉm gật gật đầu, “Tôi thử xem.”
Anh ấy nói: “Đại học A các cô cũng lớn quá, tôi chạy ba vòng trong này rồi. Hy vọng có thể thành công.”
Tần Tịch: “……”
Trên thương trường Ngô Hi Văn là một người thực sự khôn khéo.
Rất nhiều người đều âm thầm kêu anh ấy là hồ ly mặt cười.
Diện mạo anh tuấn, luôn cười hì hì.
Nhưng không biết lúc nào đã bị anh ta lặng lẽ thu mua, nói không chừng còn đang cảm thấy cuộc đời đẹp làm sao, nghĩ đâu mình mới là người được lợi đó.
Thì ra anh ấy còn có bệnh mù đường à?
Tần Tịch nhịn không được hơi hơi mỉm cười.
Hay có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô cũng rất có hảo cảm với Ngô Hi Văn.
“Nếu không…..” Cô chần chờ một chút, “Tôi dẫn ngài đi?”
“Cảm ơn.” Ngô Hi Văn nhảy xuống xe, nhanh chóng vòng qua ghế phó lái, galant kéo cửa xe ra cho Tần Tịch.
“Cảm ơn.” Tần Tịch gật gật đầu với anh ấy, ngồi vào trong xe.
“Giáo dục an toàn ở đại học A đúng là không tệ.” Ngô Hi Văn khởi động xe, dưới sự chỉ dẫn của Tần Tịch lái xe đi về phía trước, “Lúc trước tôi hỏi đường hai bạn học, đều rất cảnh giác, không dám tới gần tôi trong vòng 1 mét.”
Anh ấy cười cong mắt: “Vẫn là bạn học nhỏ em khá tốt.”
Không phải mình tốt.
Trong lòng Tần Tịch lặng lẽ nói.
Là bởi vì cô nhận ra anh ấy là anh cả của đàn anh Ngô.
Nếu không thì, cô cũng sẽ không ngồi lên xe của người xa lạ.
“Quên tự giới thiệu rồi.” Ngô Hi Văn rất tự nhiên trò chuyện với cô, “Tôi tên Ngô Hi Văn.”
“Chào anh Ngô, em là Tần Tịch.” Tần Tịch lễ phép đáp lại.
Cô tò mò nhìn vài thứ trang trí nhỏ trên xe.
Di động vang lên mười mấy tiếng tút tút, bên kia vẫn không có người bắt máy.
“Hạ Hạ.” Tần Tịch gửi tin nhắn cho cô ấy: “Cậu ở chỗ nào thư viện vậy? Tớ tới tìm cậu.”
Cô nắm chặt di động, bước chân thật nhanh.
Mấy ngày nay tâm trạng Kiều Sơ Hạ không tốt, rõ ràng là đang trốn tránh các cô.
Thật ra Tần Tịch đều nhìn thấy hết.
Có điều cô cũng hiểu được.
Giống như Âu Dương Nguyệt nói, Kiều Sơ Hạ cũng rất nỗ lực, rất nghiêm túc.
Cô ấy bỏ ra không hề ít hơn bất kỳ ai trong số mấy người Tần Tịch.
Nhưng mà giống như mỗi lần, đều kém xíu xiu nữa là có thể thành công.
Đổi lại là cô, cũng rất không thoải mái.
Lúc Tần Tịch đi tới dưới lầu thư viện, Kiều Sơ Hạ vẫn không trả lời tin nhắn cô.
Thư viện ở khu tây đại học A, cũng là thư viện có tám tầng mà các cô thường xuyên tới.
Mỗi một tầng đều có rất nhiều chỗ tự học.
Từ lầu 3 tới lầu 6 là kho sách y học, lầu 7 là khu tạp chí y học và sách điện tử.
Tần Tịch tìm hết một lượt, gần như đi hết cả thư viện, cũng không thấy bóng dáng Kiều Sơ Hạ đâu.
Lẽ nào đi khu đông à?
Cô lại trở lại đại sảnh lầu một, vừa gọi điện thoại cho Kiều Sơ Hạ, vừa đi ra ngoài thư viện.
Điện thoại vẫn không ai bắt máy.
Tần Tịch vừa ra khỏi thư viện khu tây, một chiếc xe thể thao màu lam đột ngột dừng trước mặt cô.
“Hey!” Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi trên ghế lái vẫy vẫy tay với Tần Tịch, “Bạn học nhỏ, xin hỏi một chút.”
Đó là một thanh niên siêu đẹp trai, nhìn chỉ khoảng chừng 30 tuổi.
Mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu xanh biển.
Áo sơ mi không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở rộng.
Làm cho anh ta không chỉ nhìn đẹp trai mà còn có vài phần dạo chơi nhân gian không chịu gò bó.
“Bạn học nhỏ.” Nam thanh niên đẹp trai chết người đối diện với ánh mắt Tần Tịch, cười cười với cô nói: “Ngại quá, xin hỏi phòng thí nghiệm của giáo sư Chiêm Hoa Phong có phải là phía bên kia không?”
Ánh mắt Tần Tịch lóe lóe, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Lại tới tìm thầy Chiêm sao?
Vì sao?
Là người của bọn Tạ Liên Thành sao?
Cô liếc nhìn đánh giá nam thanh niên từ trên xuống dưới một lần, nhìn dung mạo tuấn tú khó có được, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên….
Ngô Hi Văn!
Là Ngô Hi Văn sao?!
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Nhìn kỹ mà nói, đối phương hình như cũng hơi hơi giống…. đàn anh Ngô.
Nhất là ngũ quan.
Ngũ quan bọn họ đều thiên về vẻ thâm thúy, so sánh với phần lớn người Phương Đông, có vẻ càng góc cạnh hơn một chút.
Tần Tịch biết cái này di truyền từ ai.
Ngô lão gia tử, cũng chính là ông nội Ngô Hi Ngạn có lẽ là con lai.
Ngũ quan của ông lại càng sắc cạnh rõ nét hơn, sau đó di truyền đến đời cháu thì đã giảm bớt đi nhiều.
Đời này Tần Tịch chưa gặp qua Ngô Hi Văn.
Đời trước thì có gặp rồi.
Công ty của Tạ Liên Thành có liên lạc với Ngô thị một chút.
Hơn nữa người thừa kế nội bộ của tập đoàn Ngô thị này, từ rất sớm đã bắt đầu xử lý sản nghiệp của gia tộc.
Tần Tịch cũng có vài lần tiếp xúc với anh ấy.
Chỉ là trong quá khứ lúc cô có thể gặp được Ngô Hi Văn, đối phương lớn tuổi hơn so với bây giờ.
Hẳn là đã kết hôn.
Ừ…. Khí chất biến đổi hoàn toàn, nhìn thì vẫn tuấn mỹ như cũ, lại ổn trọng khiêm tốn hơn nhiều.
Tần Tịch nhịn không được lại nghiêm túc nhìn Ngô Hi Văn vài lần.
Nhìn qua thì không giống hoàn toàn với đàn anh Ngô đâu.
“Hey hey!” Ngô Hi Văn lại quơ quơ tay.
Nhưng mà anh không ngại để cho cô gái nhỏ xinh đẹp nhìn chằm chằm mình đâu, nhưng mà tiền đề là, người này không phải là em dâu tương lai nhà mình mới được.
“Ngại quá.” Tần Tịch lúc này mới hoàn hồn.
Mặt cô đỏ lên, đi lên một bước, chỉ về phía bên trái: “Ngài đi theo đường này cứ thế đi thẳng, ở ngã rẽ thứ nhất thì rẽ trái, sau đó đi tiếp, chỗ giao lộ tiếp theo thì rẽ phải, chạy đến cuối là có thể nhìn thấy tòa nhà thí nghiệm của thầy Chiêm.”
“Rẽ trái, rẽ phải, chạy đến cuối……” Ngô Hi Văn cười tủm tỉm gật gật đầu, “Tôi thử xem.”
Anh ấy nói: “Đại học A các cô cũng lớn quá, tôi chạy ba vòng trong này rồi. Hy vọng có thể thành công.”
Tần Tịch: “……”
Trên thương trường Ngô Hi Văn là một người thực sự khôn khéo.
Rất nhiều người đều âm thầm kêu anh ấy là hồ ly mặt cười.
Diện mạo anh tuấn, luôn cười hì hì.
Nhưng không biết lúc nào đã bị anh ta lặng lẽ thu mua, nói không chừng còn đang cảm thấy cuộc đời đẹp làm sao, nghĩ đâu mình mới là người được lợi đó.
Thì ra anh ấy còn có bệnh mù đường à?
Tần Tịch nhịn không được hơi hơi mỉm cười.
Hay có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô cũng rất có hảo cảm với Ngô Hi Văn.
“Nếu không…..” Cô chần chờ một chút, “Tôi dẫn ngài đi?”
“Cảm ơn.” Ngô Hi Văn nhảy xuống xe, nhanh chóng vòng qua ghế phó lái, galant kéo cửa xe ra cho Tần Tịch.
“Cảm ơn.” Tần Tịch gật gật đầu với anh ấy, ngồi vào trong xe.
“Giáo dục an toàn ở đại học A đúng là không tệ.” Ngô Hi Văn khởi động xe, dưới sự chỉ dẫn của Tần Tịch lái xe đi về phía trước, “Lúc trước tôi hỏi đường hai bạn học, đều rất cảnh giác, không dám tới gần tôi trong vòng 1 mét.”
Anh ấy cười cong mắt: “Vẫn là bạn học nhỏ em khá tốt.”
Không phải mình tốt.
Trong lòng Tần Tịch lặng lẽ nói.
Là bởi vì cô nhận ra anh ấy là anh cả của đàn anh Ngô.
Nếu không thì, cô cũng sẽ không ngồi lên xe của người xa lạ.
“Quên tự giới thiệu rồi.” Ngô Hi Văn rất tự nhiên trò chuyện với cô, “Tôi tên Ngô Hi Văn.”
“Chào anh Ngô, em là Tần Tịch.” Tần Tịch lễ phép đáp lại.
Cô tò mò nhìn vài thứ trang trí nhỏ trên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook