Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 24:
Trước giờ, đại học A chưa bao giờ thiếu sinh viên ưu tú và cố gắng, giáo viên có phòng thí nghiệm của chính mình như Chiêm Hoa Phong đây càng không thể thiếu nhân công hỗ trợ.
Tần Tịch biết, dù bây giờ là học kì 1, ông cũng đang giúp cô, muốn cho cô thêm nhiều cơ hội.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hồi ức lướt qua trong đầu.
Nửa phút sau, Tần Tịch mở miệng.
Tiếng Anh đọc ra từ miệng cô trôi chảy, không hề đình trệ.
Cho dù từ và câu nào thì cũng đều giỏi hơn rất nhiều so với nhóm sinh viên thường ngày hay tiếp xúc với tiếng Anh.
Tần Tịch học thuộc rất nhanh.
Lúc mới đầu, Chiêm Hoa Phong cũng chỉ cười mỉm nghe.
Ông cũng không phải cố ý làm khó dễ Tần Tịch, đối với sinh viên sở hữu thiên phú hoặc chăm chỉ nỗ lực, ông đều sẵn lòng giúp đỡ trong khả năng cho phép.
Đối với sinh viên đã có thiên phú lại rất chăm chỉ như Tần Tịch này, đương nhiên là ông càng sẵn lòng cho cô cơ hội.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Chiêm Hoa Phong hơi hơi thay đổi.
Ông nhìn Tần Tịch mà có chút kinh ngạc, cầm lấy chồng tài liệu cô đặt trên bàn trà kia.
Này là đang học thuộc… cách làm của ông phát?
Một chữ không sót, còn thuộc đến mức rất thuần thục.
Trong chớp mắt đã trôi qua năm phút, Tần Tịch vẫn còn đang đọc không ngừng.
“Được rồi được rồi.” Chiêm Hoa Phong ra hiệu cô dừng lại.
Ông có chút dở khóc dở cười mà nhìn sinh viên thông minh trẻ tuổi này, thành ý rất đủ, nhưng mà ông càng tò mò, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới khiến Tần Tịch đột nhiên từ kiên quyết muốn chuyển chuyên ngành, sau đó lại thay đổi chủ kiến.
“Tần Tịch.” Chiêm Hoa Phong bảo cô ngồi xuống.
“Thầy cứ nói.” Tần Tịch khôi phục lại dáng ngồi học sinh ngoan ngoãn, đôi mắt trong trẻo sáng bóng nhìn Chiêm Hoa Phong không chớp mắt dù một cái, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc.
“Thầy không biết vì sao em lại muốn chuyển chuyên ngành rời khỏi học viện chúng ta. Nhưng mà…”
Ông nhìn Tần Tịch, nói những lời thấm thía: “Con đường học y không dễ đi, đường dài và nhiều ngăn trở, hơn nữa có lẽ thu nhập tương lai cũng sẽ thua kém so với nhóm sinh viên tốt nghiệp học viện tài chính.”
Ông dừng lại một chút, lại nói: “Tuy rằng thầy hy vọng các sinh viên giống em sẽ có thể tiếp tục ở lại học viện y học lâm sàng, nhưng dù sao đây cũng là việc cả đời, cũng liên quan đến tương lai của em.”
“Lần này, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao?” Ông hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch không chút do dự mà gật gật đầu.
“Thế thì tốt.” Chiêm Hoa Phong hơi hơi mỉm cười với cô.
Ông quay đầu nhìn về hướng người phía sau máy tính bàn ba: “Đã nghe lâu như vậy. Em nói xem, chúng ta có cho em ấy vào phòng thí nghiệm không? Đứa học trò ngỗ nghịch này!”
“Thầy…” Tần Tịch nhỏ giọng gọi một tiếng.
Sau đó cô có chút tò mò quay đầu lại nhìn về phía sau màn hình.
Theo cô biết, phòng thí nghiệm này của thầy Chiêm Hoa Phong tuy rằng xây trong đại học A nhưng mọi việc ông nói đều giữ lời.
Cái người ông ấy hỏi đó…
Phía sau màn hình, thanh niên vẫn luôn không nói gì đứng lên.
Vóc dáng anh rất cao, lúc đứng lên giống như một chút ánh sáng chiếu vào bị cửa sổ phía sau che mất.
Giống như có vầng ánh sáng dịu nhạt ở trên người anh, làm tóc của anh và cả áo blouse trắng trên người đều mạ lên một lớp ánh sáng nhu hòa.
Mắt Tần Tịch lóa một cái, lúc này mới thấy rõ diện mạo của anh.
Nhìn vẻ ngoài thanh niên, hình như có chút không giống kiểu hình sẽ mặc áo blouse trắng kia.
Tóc cắt rất ngắn, nhưng thoạt nhìn chỉnh chỉnh tề tề, hết sức sạch sẽ và thoải mái.
Đường nét khuôn mặt của anh vô cùng xinh đẹp tinh tế, có chút tuấn mỹ mạnh mẽ như điêu khắc ra.
Đôi mắt không được tính là lớn, nhưng khi đôi mắt hẹp dài kia nhìn về phía Tần Tịch, đã khiến cô có cảm giác như bị nhìn thấu.
Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng.
Đường cong cái cằm vừa xinh đẹp lại lưu loát.
Một người như vậy, tưởng chừng như thanh niên tuấn mỹ mà lạnh lùng cao ngạo sẽ chỉ có thể xuất hiện trong phim thần tượng.
Dù anh mặc áo blouse trắng, Tần Tịch cũng có chút không tưởng tượng ra nổi dáng điệu của đối phương cầm dao phẫu thuật hoặc là mang găng tay và khẩu trang bận rộn trong phòng thí nghiệm.
Cô ngẩn ngơ một cái, đột nhiên đôi mắt mở to.
Đột nhiên Tần Tịch nhớ ra, Học viện y học lâm sàng bọn họ quả thật có một nhân vật truyền kì như vậy.
Theo lời đàn chị các cô mà nói, lớn lên càng đẹp mắt hơn so với nam chính phim thần tượng.
Vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, giống như nhân vật trong truyện tranh.
Mấu chốt là năng lực chuyên ngành cực kỳ cao.
Tần Tịch chưa từng gặp vị đàn anh này ngoài đời thật, nhưng về truyền thuyết của anh thì một năm này cô nghe được không ít.
Chỉ là cô cũng có nghe nói.
Hiện tại vị đàn anh này đang học thạc sĩ rồi, quanh năm đều không có ở trường, theo người hướng dẫn uyên bác của anh làm đề án ở đế đô.
Nghe nói hằng năm còn có một nửa thời gian nán lại ở nước ngoài.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, ở trường học sẽ gặp được đối phương.
Tần Tịch biết, dù bây giờ là học kì 1, ông cũng đang giúp cô, muốn cho cô thêm nhiều cơ hội.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hồi ức lướt qua trong đầu.
Nửa phút sau, Tần Tịch mở miệng.
Tiếng Anh đọc ra từ miệng cô trôi chảy, không hề đình trệ.
Cho dù từ và câu nào thì cũng đều giỏi hơn rất nhiều so với nhóm sinh viên thường ngày hay tiếp xúc với tiếng Anh.
Tần Tịch học thuộc rất nhanh.
Lúc mới đầu, Chiêm Hoa Phong cũng chỉ cười mỉm nghe.
Ông cũng không phải cố ý làm khó dễ Tần Tịch, đối với sinh viên sở hữu thiên phú hoặc chăm chỉ nỗ lực, ông đều sẵn lòng giúp đỡ trong khả năng cho phép.
Đối với sinh viên đã có thiên phú lại rất chăm chỉ như Tần Tịch này, đương nhiên là ông càng sẵn lòng cho cô cơ hội.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Chiêm Hoa Phong hơi hơi thay đổi.
Ông nhìn Tần Tịch mà có chút kinh ngạc, cầm lấy chồng tài liệu cô đặt trên bàn trà kia.
Này là đang học thuộc… cách làm của ông phát?
Một chữ không sót, còn thuộc đến mức rất thuần thục.
Trong chớp mắt đã trôi qua năm phút, Tần Tịch vẫn còn đang đọc không ngừng.
“Được rồi được rồi.” Chiêm Hoa Phong ra hiệu cô dừng lại.
Ông có chút dở khóc dở cười mà nhìn sinh viên thông minh trẻ tuổi này, thành ý rất đủ, nhưng mà ông càng tò mò, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới khiến Tần Tịch đột nhiên từ kiên quyết muốn chuyển chuyên ngành, sau đó lại thay đổi chủ kiến.
“Tần Tịch.” Chiêm Hoa Phong bảo cô ngồi xuống.
“Thầy cứ nói.” Tần Tịch khôi phục lại dáng ngồi học sinh ngoan ngoãn, đôi mắt trong trẻo sáng bóng nhìn Chiêm Hoa Phong không chớp mắt dù một cái, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc.
“Thầy không biết vì sao em lại muốn chuyển chuyên ngành rời khỏi học viện chúng ta. Nhưng mà…”
Ông nhìn Tần Tịch, nói những lời thấm thía: “Con đường học y không dễ đi, đường dài và nhiều ngăn trở, hơn nữa có lẽ thu nhập tương lai cũng sẽ thua kém so với nhóm sinh viên tốt nghiệp học viện tài chính.”
Ông dừng lại một chút, lại nói: “Tuy rằng thầy hy vọng các sinh viên giống em sẽ có thể tiếp tục ở lại học viện y học lâm sàng, nhưng dù sao đây cũng là việc cả đời, cũng liên quan đến tương lai của em.”
“Lần này, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao?” Ông hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch không chút do dự mà gật gật đầu.
“Thế thì tốt.” Chiêm Hoa Phong hơi hơi mỉm cười với cô.
Ông quay đầu nhìn về hướng người phía sau máy tính bàn ba: “Đã nghe lâu như vậy. Em nói xem, chúng ta có cho em ấy vào phòng thí nghiệm không? Đứa học trò ngỗ nghịch này!”
“Thầy…” Tần Tịch nhỏ giọng gọi một tiếng.
Sau đó cô có chút tò mò quay đầu lại nhìn về phía sau màn hình.
Theo cô biết, phòng thí nghiệm này của thầy Chiêm Hoa Phong tuy rằng xây trong đại học A nhưng mọi việc ông nói đều giữ lời.
Cái người ông ấy hỏi đó…
Phía sau màn hình, thanh niên vẫn luôn không nói gì đứng lên.
Vóc dáng anh rất cao, lúc đứng lên giống như một chút ánh sáng chiếu vào bị cửa sổ phía sau che mất.
Giống như có vầng ánh sáng dịu nhạt ở trên người anh, làm tóc của anh và cả áo blouse trắng trên người đều mạ lên một lớp ánh sáng nhu hòa.
Mắt Tần Tịch lóa một cái, lúc này mới thấy rõ diện mạo của anh.
Nhìn vẻ ngoài thanh niên, hình như có chút không giống kiểu hình sẽ mặc áo blouse trắng kia.
Tóc cắt rất ngắn, nhưng thoạt nhìn chỉnh chỉnh tề tề, hết sức sạch sẽ và thoải mái.
Đường nét khuôn mặt của anh vô cùng xinh đẹp tinh tế, có chút tuấn mỹ mạnh mẽ như điêu khắc ra.
Đôi mắt không được tính là lớn, nhưng khi đôi mắt hẹp dài kia nhìn về phía Tần Tịch, đã khiến cô có cảm giác như bị nhìn thấu.
Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng.
Đường cong cái cằm vừa xinh đẹp lại lưu loát.
Một người như vậy, tưởng chừng như thanh niên tuấn mỹ mà lạnh lùng cao ngạo sẽ chỉ có thể xuất hiện trong phim thần tượng.
Dù anh mặc áo blouse trắng, Tần Tịch cũng có chút không tưởng tượng ra nổi dáng điệu của đối phương cầm dao phẫu thuật hoặc là mang găng tay và khẩu trang bận rộn trong phòng thí nghiệm.
Cô ngẩn ngơ một cái, đột nhiên đôi mắt mở to.
Đột nhiên Tần Tịch nhớ ra, Học viện y học lâm sàng bọn họ quả thật có một nhân vật truyền kì như vậy.
Theo lời đàn chị các cô mà nói, lớn lên càng đẹp mắt hơn so với nam chính phim thần tượng.
Vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, giống như nhân vật trong truyện tranh.
Mấu chốt là năng lực chuyên ngành cực kỳ cao.
Tần Tịch chưa từng gặp vị đàn anh này ngoài đời thật, nhưng về truyền thuyết của anh thì một năm này cô nghe được không ít.
Chỉ là cô cũng có nghe nói.
Hiện tại vị đàn anh này đang học thạc sĩ rồi, quanh năm đều không có ở trường, theo người hướng dẫn uyên bác của anh làm đề án ở đế đô.
Nghe nói hằng năm còn có một nửa thời gian nán lại ở nước ngoài.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, ở trường học sẽ gặp được đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook