Nữ Chính Mau Học Hành Đi
-
Chương 23:
Thầy Chiêm tên là Chiêm Hoa Phong, ông ấy có phòng thí nghiệm của riêng mình ở đại học A.
Văn phòng của ông ở ngay bên cạnh phòng thí nghiệm, nằm ở một góc của đông khu trường.
Tần Tịch chạy chậm thẳng một đường qua, tháng chín ở thành phố A khá mát mẻ, nhưng cô vẫn toát ra lớp mồ hôi mịn.
Cửa văn phòng khép hờ, Tần Tịch lễ phép gõ cửa ba cái, sau khi được sự cho phép mới đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của Chiêm Hoa Phong rất rộng lớn.
Trên cái bàn làm việc nâu đậm song song nhau để ba cái máy vi tính màn hình lớn.
Hai cái bàn làm việc kể cả màn hình đã chia văn phòng hai khu.
Phía sau bàn làm việc, bố trí hai cái tủ cao chạm trần, kính thủy tinh để người khác có thể nhìn thấy hộp đựng văn kiện và tài liệu chất đống ngay ngắn bên trong.
Phía trước bàn làm việc, như một gian phòng khách, có một bộ ba ghế sô pha và bàn trà.
Lưng màn hình hướng ra cửa, người ngồi phía sau đó đang gõ bàn phím rất nhanh.
Tần Tịch không dám xem nhiều.
Cô ngoan ngoãn đứng trước mặt Chiêm Hoa Phong đang ngồi trên sô pha, cúi chào thật sâu: “Thầy Chiêm, em đến rồi.”
Năm nay thầy giáo của bọn họ đã bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng rất cao.
Mái tóc vô cùng dày, mang một cặp kính gọng đen mà phần tử tri thức thích, thoạt nhìn làm ông có chút nghiêm túc.
“Không chuyển chuyên ngành?” Chiêm Hoa Phong đánh giá Tần Tịch từ trên xuống dưới một cái, “Không đi học viện tài chính nữa?”
“Không đi nữa không đi nữa.” Tần Tịch vội vàng dùng sức lắc đầu, cô đứng thẳng người, cười hì hì nhìn người thầy vẻ ngoài nghiêm túc nhưng trên thực tế lại rất tốt với học sinh, “Chỉ có một đời yêu thích học Y.”
Cô dõng dạc hùng hồn mà bày tỏ quyết tâm: “Em sống là người của học viện y lâm sàng, sau khi chết cũng là người hiến tặng của lâm sàng ta!”
Phía sau màn hình máy tính dường như truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, trong văn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh một lần nữa, chỉ có thể nghe được tiếng gõ bàn phím từng cái từng cái lanh lảnh.
Chiêm Hoa Phong gật đầu một cái: “Ngồi xuống nói đi.”
“Cảm ơn thầy.”
Tần Tịch ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh.
Cô ôm cặp sách vào trong ngực, hai chân khép lại, sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
“Em nói có vấn đề muốn hỏi, hỏi đi.”
Tần Tịch vội vàng lấy bản thảo dự tuyển đề tài mà kí túc xá các cô đã làm xong ra từ trong cặp sách.
Cô lật sang các ý tưởng đề án và các bước thực nghiệm ở mặt sau: “Thưa thầy.”
Tần Tịch chỉ vào một trang giấy: “Đây là đơn dự tuyển đề tài của em và ba bạn học cùng chuẩn bị xin nhà trường. Đây là bản thực nghiệm bọn em thiết kế, còn có ý tưởng thiết kế.”
Cô nhếch miệng cười khẽ: “Sau đó trong quá trình thiết kế bản thực nghiệm, chúng em phát hiện chỉ dùng phương pháp trên sách giáo khoa thôi có lẽ chưa đủ, vì thế tìm một vài tư liệu để xem.”
Tần Tịch nói, rút tài liệu đã in từ trong cặp sách.
Phần lớn đó là các cách làm Chiêm Hoa Phong phát, cô đặt chồng tài liệu đó lên bàn trà: “Trong bản thực nghiệm này, em nhận thấy khi thay đổi nhiệt độ của thuốc thử và chất xúc tác thì kết quả hoàn toàn không giống nhau.”
Tần Tịch ngẩng đầu nhìn về phía thầy của mình: “Thưa thầy, thầy có thể giảng cho em về bản thực nghiệm này được không?”
Chiêm Hoa Phong đã cầm tờ giấy đó đọc lướt qua một lượt, cười: “Đây là của thầy phát.”
“Vâng vâng.” Tần Tịch liên tục gật đầu, “Chúng em đã đi theo gợi ý trong cách làm của thầy, cho nên mới mạnh dạn thiết kế ra bản thực nghiệm này. Tuy rằng không học được tinh túy của thầy, nhưng mà lúc đi học thầy đã dạy chúng em, toàn bộ các nghiên cứu khoa học, thực ra chính là một quá trình thử sai không ngừng. Không cần phải sợ phạm sai lầm mà.”
“Con bé này…” Chiêm Hoa Phong cười lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ cũng có chút dung túng.
Sau đó ông lại gật đầu nhẹ một cái.
Lúc này ông ấy mới cầm lấy đơn dự tuyển đề tài của Tần Tịch các cô, bắt đầu nghiêm túc xem.
“Ừ, còn có chút thú vị, cũng có động não.” Chiêm Hoa Phong xem rất nhanh, cuối cùng gật gật đầu, “Ý tưởng không tồi.”
Ông nhìn về phía Tần Tịch: “Đã liên hệ với phòng thí nghiệm xong chưa?”
“Do vẫn chưa xin thành công nên không dám liên hệ trước với phòng thí nghiệm ạ.” Tần Tịch nói.
Cô chớp đôi mắt nhìn Chiêm Hoa Phong: “Cho nên muốn xin thầy chỉ bảo nhiều hơn nữa.”
“Học kì 1 thầy đã hỏi em.” Chiêm Hoa Phong nhìn Tần Tịch, “Em có muốn đến phòng thí nghiệm của thầy hỗ trợ hay không?”
“Em đã từ chối.” Ông hừ nhẹ một tiếng, “Nói muốn chuyển sang học viện tài chính, không học y nữa.”
“Thầy, em sai rồi mà…” Giọng Tần Tịch yếu đi, “Em thật sự sai rồi.”
“Bây giờ thầy cho em một cơ hội.” Chiêm Hoa Phong nhìn cô, trong ánh mắt đã có ý cười, “Nếu như em có thể thuyết phục thầy, thì thầy vẫn cho em đi hỗ trợ phòng thí nghiệm của thầy, hơn nữa có thể làm giáo viên hướng dẫn đề án cho các em, thế nào?”
“Cảm ơn thầy.” Tần Tịch đứng lên, đặt cặp sách ở một bên.
Cô cúi người với Chiêm Hoa Phong một cái.
Văn phòng của ông ở ngay bên cạnh phòng thí nghiệm, nằm ở một góc của đông khu trường.
Tần Tịch chạy chậm thẳng một đường qua, tháng chín ở thành phố A khá mát mẻ, nhưng cô vẫn toát ra lớp mồ hôi mịn.
Cửa văn phòng khép hờ, Tần Tịch lễ phép gõ cửa ba cái, sau khi được sự cho phép mới đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của Chiêm Hoa Phong rất rộng lớn.
Trên cái bàn làm việc nâu đậm song song nhau để ba cái máy vi tính màn hình lớn.
Hai cái bàn làm việc kể cả màn hình đã chia văn phòng hai khu.
Phía sau bàn làm việc, bố trí hai cái tủ cao chạm trần, kính thủy tinh để người khác có thể nhìn thấy hộp đựng văn kiện và tài liệu chất đống ngay ngắn bên trong.
Phía trước bàn làm việc, như một gian phòng khách, có một bộ ba ghế sô pha và bàn trà.
Lưng màn hình hướng ra cửa, người ngồi phía sau đó đang gõ bàn phím rất nhanh.
Tần Tịch không dám xem nhiều.
Cô ngoan ngoãn đứng trước mặt Chiêm Hoa Phong đang ngồi trên sô pha, cúi chào thật sâu: “Thầy Chiêm, em đến rồi.”
Năm nay thầy giáo của bọn họ đã bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng rất cao.
Mái tóc vô cùng dày, mang một cặp kính gọng đen mà phần tử tri thức thích, thoạt nhìn làm ông có chút nghiêm túc.
“Không chuyển chuyên ngành?” Chiêm Hoa Phong đánh giá Tần Tịch từ trên xuống dưới một cái, “Không đi học viện tài chính nữa?”
“Không đi nữa không đi nữa.” Tần Tịch vội vàng dùng sức lắc đầu, cô đứng thẳng người, cười hì hì nhìn người thầy vẻ ngoài nghiêm túc nhưng trên thực tế lại rất tốt với học sinh, “Chỉ có một đời yêu thích học Y.”
Cô dõng dạc hùng hồn mà bày tỏ quyết tâm: “Em sống là người của học viện y lâm sàng, sau khi chết cũng là người hiến tặng của lâm sàng ta!”
Phía sau màn hình máy tính dường như truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, trong văn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh một lần nữa, chỉ có thể nghe được tiếng gõ bàn phím từng cái từng cái lanh lảnh.
Chiêm Hoa Phong gật đầu một cái: “Ngồi xuống nói đi.”
“Cảm ơn thầy.”
Tần Tịch ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh.
Cô ôm cặp sách vào trong ngực, hai chân khép lại, sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
“Em nói có vấn đề muốn hỏi, hỏi đi.”
Tần Tịch vội vàng lấy bản thảo dự tuyển đề tài mà kí túc xá các cô đã làm xong ra từ trong cặp sách.
Cô lật sang các ý tưởng đề án và các bước thực nghiệm ở mặt sau: “Thưa thầy.”
Tần Tịch chỉ vào một trang giấy: “Đây là đơn dự tuyển đề tài của em và ba bạn học cùng chuẩn bị xin nhà trường. Đây là bản thực nghiệm bọn em thiết kế, còn có ý tưởng thiết kế.”
Cô nhếch miệng cười khẽ: “Sau đó trong quá trình thiết kế bản thực nghiệm, chúng em phát hiện chỉ dùng phương pháp trên sách giáo khoa thôi có lẽ chưa đủ, vì thế tìm một vài tư liệu để xem.”
Tần Tịch nói, rút tài liệu đã in từ trong cặp sách.
Phần lớn đó là các cách làm Chiêm Hoa Phong phát, cô đặt chồng tài liệu đó lên bàn trà: “Trong bản thực nghiệm này, em nhận thấy khi thay đổi nhiệt độ của thuốc thử và chất xúc tác thì kết quả hoàn toàn không giống nhau.”
Tần Tịch ngẩng đầu nhìn về phía thầy của mình: “Thưa thầy, thầy có thể giảng cho em về bản thực nghiệm này được không?”
Chiêm Hoa Phong đã cầm tờ giấy đó đọc lướt qua một lượt, cười: “Đây là của thầy phát.”
“Vâng vâng.” Tần Tịch liên tục gật đầu, “Chúng em đã đi theo gợi ý trong cách làm của thầy, cho nên mới mạnh dạn thiết kế ra bản thực nghiệm này. Tuy rằng không học được tinh túy của thầy, nhưng mà lúc đi học thầy đã dạy chúng em, toàn bộ các nghiên cứu khoa học, thực ra chính là một quá trình thử sai không ngừng. Không cần phải sợ phạm sai lầm mà.”
“Con bé này…” Chiêm Hoa Phong cười lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ cũng có chút dung túng.
Sau đó ông lại gật đầu nhẹ một cái.
Lúc này ông ấy mới cầm lấy đơn dự tuyển đề tài của Tần Tịch các cô, bắt đầu nghiêm túc xem.
“Ừ, còn có chút thú vị, cũng có động não.” Chiêm Hoa Phong xem rất nhanh, cuối cùng gật gật đầu, “Ý tưởng không tồi.”
Ông nhìn về phía Tần Tịch: “Đã liên hệ với phòng thí nghiệm xong chưa?”
“Do vẫn chưa xin thành công nên không dám liên hệ trước với phòng thí nghiệm ạ.” Tần Tịch nói.
Cô chớp đôi mắt nhìn Chiêm Hoa Phong: “Cho nên muốn xin thầy chỉ bảo nhiều hơn nữa.”
“Học kì 1 thầy đã hỏi em.” Chiêm Hoa Phong nhìn Tần Tịch, “Em có muốn đến phòng thí nghiệm của thầy hỗ trợ hay không?”
“Em đã từ chối.” Ông hừ nhẹ một tiếng, “Nói muốn chuyển sang học viện tài chính, không học y nữa.”
“Thầy, em sai rồi mà…” Giọng Tần Tịch yếu đi, “Em thật sự sai rồi.”
“Bây giờ thầy cho em một cơ hội.” Chiêm Hoa Phong nhìn cô, trong ánh mắt đã có ý cười, “Nếu như em có thể thuyết phục thầy, thì thầy vẫn cho em đi hỗ trợ phòng thí nghiệm của thầy, hơn nữa có thể làm giáo viên hướng dẫn đề án cho các em, thế nào?”
“Cảm ơn thầy.” Tần Tịch đứng lên, đặt cặp sách ở một bên.
Cô cúi người với Chiêm Hoa Phong một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook