Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 213
Đi đến phố đồ cổ, trạm dừng chân đầu tiên của Lý Thanh Vân chính là Ngoan Thạch Trai, tìm được ông chủ Ngô Trung Hưng, hỏi hắn gần đây có nguyên thạch ngọc thạch tỷ lệ không tệ không.
Ngô Trung Hưng vẫn còn ấn tượng khắc sâu đối với Lý Thanh Vân, còn nhớ rõ phương pháp thần kỳ dùng tay phân biệt rõ nguyên thạch kia, thấy hắn tiến vào hỏi nguyên thạch ngọc thạch, cũng không vội trả lời, ngược lại cười híp mắt hỏi: ‘Cậu Lý, thật ra đầu tư nguyên thạch ngọc thạch không hề kiếm tiền, không biết cậu có hứng thú với đầu tư phỉ thúy không?”
Nói xong hắn chỉ vào vài tảng đá trang trí ở trong phòng, giới thiệu: “Mấy khối này đều là nguyên thạch phỉ thúy cửa tiệm bọn ta mua được, bởi vì kích cỡ vừa phải, vẻ ngoài không tồi, nên tạm thời đặt ở trong văn phòng của tôi. Nhưng loại nguyên thạch này không thể xác định bên trong có phỉ thúy không, còn cần năng lực phân biệt rất mạnh. Thế nào, có hứng thú đánh cuộc một lần không?”
Gần đây Lý Thanh Vân đã bổ túc không ít tri thức có liên quan đến ngọc thạch và phỉ thúy ở trên mạng, nghe thấy lời ông chủ Ngô nói, lập tức cười khổ nói: “Nếu như là nguyên thạch ngọc thạch thì tôi còn có thể chơi đùa, nhưng nếu như là đổ thạch phỉ thúy, tôi không đổ nổi, không có tài lực đó.”
“Cậu Lý nói vậy sai rồi, không phải tất cả nguyên thạch phỉ thúy đều có giá cao. Ví dụ như một khối này, ước chừng hơn 90kg, lúc trước khi cửa tiệm tôi mua được, mới dùng có hơn 200.000 tệ. Còn một khối ở bên cạnh chỉ có hơn 30kg, nhưng khi cửa tiệm tôi mua về, tốn tận hơn 2 triệu. Giá này cần căn cứ vào tình hình chà cùng với màu sắc lộ ra ngoài, tổng hợp lại để quyết định.”
“Lúc trước tôi mới vừa vào nghề, lần đầu tiên tham gia đổ thạch Myanmar, nhìn thấy một tiền bối cao nhân, tiêu mấy trăm ngàn mua một tảng đá nhỏ bình thường, vẻ ngoài tối đen, không hề có một chút văn lục nào, nhưng mà toàn bộ tảng đá đó lại là đế vương lục, một tảng đá người đó buôn bán lời vài chục triệu, cũng bắt đầu từ thời điểm đó, tôi mới ham mê đổ thạch.”
“Một đao nghèo một đao giàu, một đao mặc vải rách. Đây mới là sức hút của giới đổ thạch. Sở dĩ Ngoan Thạch Trai này của tôi dừng bước ở tỉnh, có một nửa nguyên nhân là thanh danh do tôi đổ thạch làm ra. Nếu như cậu Lý có tiền nhàn rỗi, không bằng đi đến Myanmar một chuyến với tôi, chúng ta hợp tác nhận lấy chứng nhận tư cách vào bàn năm nay, ích lợi đoạt được, chúng ta có thể phân chia theo cổ phần.”
Vào lúc này Lý Thanh Vân mới nghe hiểu, thảo nào ông chủ Ngô một lần nữa mời mình gia nhập vào ngành nghề đổ thạch, hóa ra tài chính của hắn không đủ, định dụ mình nhập cổ phần. Không nói đến độ nguy hiểm của đổ thạch, bản thân không hề quen biết gì Ngô Trung Hưng này, sao có thể hợp tác đổ thạch với hắn được? Nhìn từ vụ làm ăn lần tước, Ngô Trung Hưng này không phải là người thành thật, trộn không ít ngọc thạch giả vào trong nguyên thạch ngọc thạch.
“Hả? Không rõ một chứng nhận tư cách vào bàn này cần bao nhiêu tiền?” Lý Thanh Vân cũng không vội vã từ chối, dù sao còn cần tìm hắn mua nguyên thạch ngọc thạch giá rẻ, vừa nói vừa bước đến trước mặt mấy khối nguyên thạch phỉ thúy kia, giơ tay chạm vào.
Chỉ dựa vào vẻ ngoài và xúc cảm về nguyên thạch, Lý Thanh Vân chẳng sờ ra cái gì cả, lớn nhỏ nơi này cộng lại có bảy khối nguyên thạch phỉ thúy, có khối lộ xanh từ khe hở, cũng có khối toàn thân tối đen không có bất cứ màu xanh lá nào, cũng có khối lốm đốm nâu, cẩn thận nhìn xem, bên trên lại còn có yết giá, cũng không đắt lắm, một khối nhỏ nhất giá 1 triệu, mấy khối khác, có khối hơn 1 triệu, cũng có khối hơn 2 triệu, một khối màu xám lớn nhất giá hơn 3 triệu tệ.
Một chút khác lạ lóe lên trong mắt Ngô Trung Hưng, tiếp tục khách khí nói: “Cũng không có bao nhiêu, một tờ chứng nhận tư cách vào bàn năm nay cần 20 triệu đô la, gấp đôi năm ngoái, như vậy khiến cho tôi có phần trở tay không kịp. Nếu như không phải tôi nhập quá nhiều chất liệu chưa kịp ra tay, cũng không đến mức bị làm khó vì chút tiền như vậy.”
“Có lẽ cậu đã từng nghe nói đến, Ngoan Thạch Trai bọn tôi có chi nhánh ở cả kinh thành và ma đô, tôi chỉ vì thích hoàn cảnh của Xuyên Thục chúng ta, cho nên mới luôn sống ở đây. Nếu như đầy đủ thời gian, tôi chắc chắn có thể gom đủ khoản tiền này. Hiện giờ Myanmar tạm thời thông báo, đổ thạch phỉ thúy năm nay sẽ cử hành vào tháng sau, cho dù tiến hành thủ tục vay mượn cũng không còn kịp nữa.”
Lý Thanh Vân nghĩ đến khối nguyên thạch phỉ thúy nhỏ nhất kia, cười nói: “Việc kinh doanh của ông chủ Ngô chắc chắn làm rất lớn, nhưng anh cho rằng tôi chơi mấy nguyên liệu ngọc nát này, có tư cách gia nhập vào việc kinh doanh của anh sao? Vài triệu trong tay tôi không lọt vào pháp nhãn của anh được. Còn không bằng anh lấy nguyên thạch ngọc thạch tốt chút ra đây, nếu như tôi cảm thấy giá thích hợp, một lần giao tiền vào trong tay anh, như vậy tất cả mọi người đều yên tâm.”
“Ha ha, có năng lực chơi nguyên liệu ngọc thạch nát vài triệu, tài sản thế nào cũng phải có vài chục triệu chứ? Nếu như cậu Lý có lòng gia nhập, Ngô Trung Hưng tôi tự nhiên hoan nghênh, nếu như không có hứng thú, cũng sẽ không thể ép buộc. Hơn nữa, trong những đồng bạn tôi mời hợp tác cũng không chỉ có một mình cậu, muốn gom đủ tiền chứng nhận tư cách vào bàn trong khoảng thời gian ngắn, đoán chừng phải tìm hơn mười đối tác. A… cậu chờ đó, tôi gọi điện thoại cho kho hàng, kêu bọn họ đưa nhiều nguyên thạch ngọc thạch lên chút, tạo điều kiện cho cậu chọn lựa.” Nói xong, Ngô Trung Hưng cầm điện thoại trên bàn lên, bắt đầu gọi điện thoại cho kho hàng.
Lý Thanh Vân thả khối nguyên thạch phỉ thúy kia xuống, dùng phương pháp phân biệt ngọc thạch, không hề có cảm giác ấm áp ở chỗ vết thương cũ trên tay. Mấy khối nguyên thạch phỉ thúy này đều có cảm giác giống nhau, không có cảm ứng đặc biệt. Lý Thanh Vân không tin nhãn lực của Ngô Trung Hưng kém như vậy, mấy khối nguyên thạch mua về lại không có một khối chứa phỉ thúy, vì thế một ý tưởng lóe lên, hắn nháy mắt tiến vào tiểu không gian, sau đó kêu linh thể lộ ra tiểu không gian, tiến vào trong nguyên liệu ngọc phỉ thúy trong tay.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vân thử làm như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như tiến vào trong một thế giới tối đen, linh thể di chuyển vô cùng khó nhọc, nhưng khi chui vào chính giữa, đột nhiên có một cảm giác trong suốt, linh thể chợt nhẹ, tiến vào trong vật thể trong suốt kia, không còn cảm thấy tăm tối và mệt mỏi nữa.
Vật thể trong suốt kia chỉ to cỡ nắm tay, tuy rằng nối liền chặt chẽ với tảng đá ở bên ngoài, nhưng lại khác xa vật liệu, cảm giác mang đến cho linh thể vô cùng đặc biệt, giống như ẩn chứa rất nhiều linh lực, linh thể ở bên trong đó giống như đang chìm trong dịch tinh hoa linh tuyền vậy.
Một ý tưởng lóe lên trong lòng Lý Thanh Vân, hắn đoán ra thứ có kích cỡ nắm tay này khả năng chính là phỉ thúy. Hắn vốn cũng không xác định được phỉ thúy có tác dụng gì cho tiểu không gian không, nhưng thông qua cảm nhận của linh thể, hình như cũng có khát vọng mãnh liệt đối với phỉ thúy.
Linh thể ra khỏi nguyên thạch phỉ thúy, lại tiến vào một khối khác, một khối này chẳng có gì cả, không hề có một chỗ nào khiến linh thể cảm thấy thoải mái. Liên tục thử ba bốn khối, không phát hiện ra cái gì. Trên trán Lý Thanh Vân đã đổ mồ hôi, linh thể rời khỏi thân thể không thể quá lâu, đây là nguyên nhân hắn vất vả.
Khi thử đến khối nguyên thạch lớn nhất cuối cùng kia, giống như linh thể mới vừa chui vào, đã bị một luồng năng lượng dồi dào hút lấy, bên trong tràn đầy năng lượng sinh mệnh màu xanh lá, khiến cho linh thể đang mệt mỏi không chịu nổi cực kỳ hưng phấn lên, lăn lộn vài vòng, cực kỳ không muốn rời khỏi khu vực sức sống dạt dào này.
Trong lòng Lý Thanh Vân mừng rỡ như điên, một khối nguyên thạch phỉ thúy vĩ đại này, từ bỏ tầng vỏ nham thạch màu xám ngoài cùng kia, tất cả bên trong lại đều là phỉ thúy, chỉ có một ít tạp chất tách rời, nếu như cắt nó ra, chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền.
Hiện giờ trên thẻ của hắn chỉ có hơn năm triệu, có hai triệu là tiền khám bệnh Cao Cường trả cho hắn, hơn ba triệu trong đó là tiền bán rau. Bởi vì dưa hấu sắp hết vụ, còn có một đám dưa hấu nhỏ cuối cùng, Phúc Mãn Lâu không có hoa quả để mua, nguồn thu của Lý Thanh Vân giảm mạnh, gần đây hoa quả đưa ra thị trường còn chưa chính thức khai thác, hắn cũng chờ khoản tiền này cứu cấp.
Nghe ý tứ của Ngô Trung Hưng, những nguyên thạch phỉ thúy bày ở đây là định bán lấy tiền.
Lý Thanh Vân lau mồ hôi trên trán, lượn một vòng, giống như thờ ơ quan sát trang trí trong văn phòng của Ngô Trung Hưng. Nếu như cắt khối nguyên thạch phỉ thúy vĩ đại này ra, hẳn là có thể dùng để hóa giải một phần tình huống cần tiền gấp trong tay, bởi vì hắn nhớ được, một hoa tai phỉ thúy bình thường ở tủ trưng bày trong quầy trang sức đều bán trên chục ngàn tệ. Một khối lớn như vậy không biết có thể cắt ra bao nhiêu hoa tai phỉ thúy nhỏ tương tự..
Điện thoại của Ngô Trung Hưng còn chưa gọi xong: “… Đúng đúng, mang một ít nguyên liệu ngọc thạch tinh phẩm để trong kho hàng đến đây, có lẽ cậu còn nhớ được vị khách hàng lần này, lần trước cậu ấy đến Ngoan Thạch Trai chúng ta, chọn hết vật liệu đá giả chúng ta nhìn nhầm ra, không sai không sai, chính là cậu Lý. Được rồi, sau khi tìm đủ đồ, đưa đến văn phòng của tôi bằng tốc độ nhanh nhất.”
Ngô Trung Hưng vừa gọi điện thoại, cũng không quên quan sát Lý Thanh Vân, thấy hắn sờ tới sờ lui trên mấy khối nguyên thạch phỉ thúy, không biết đang nghĩ gì, vì thế trêu ghẹo nói: “Nếu như cậu Lý cảm thấy có hứng thú, cũng có thể mua mấy khối nguyên thạch đang bày ở chỗ tôi đi! Ha ha, trên đó là giá bán lẻ của cửa tiệm tôi, nếu như cậu Lý thành tâm muốn mua, tôi có thể cho ưu đãi thích hợp, chỉ thêm một ít phí vất vả.”
“Tạm thời không vội, chờ tôi chọn xong nguyên liệu ngọc, nếu như còn dư thừa tiền nhàn rỗi, lại cân nhắc xem có mua không.” Lý Thanh Vân không hề nhìn lâu những nguyên thạch mới vừa lựa chọn, một lần nữa ngồi trở về trên ghế, nhấp một ngụm trà.
Không bao lâu sau, người phụ trách quản lý kho hàng và vài bảo vệ khiêng mấy cái rương, hơi cố hết sức tiến vào văn phòng của Ngô Trung Hưng. Bảo vệ buông đồ ra rồi đứng ở cửa, người phụ trách kho hàng lưu lại, chào hỏi Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đáp lời, trực tiếp chọn lựa nguyên liệu ngọc thạch vụn, ngọc thạch nguyên hơi lớn chút đều không cần. Ngọc bình thường gọi là nhuyễn ngọc, phỉ thúy gọi là ngạnh ngọc, đều là khối càng lớn càng đáng giá, có thể chế tác vật cơ lớn, còn nguyên liệu vụn bình thường chỉ có thể chế tác hoa tai, thậm chí có thể nói là đầu thừa đuôi thẹo.
Lý Thanh Vân giả vờ giả vịt chọn lấy một ít, không khác lần chọn lựa trước đó bao nhiêu, hắn tự đánh giá, có lẽ hơn một triệu, tiền để lại đầy đủ, tiện mua khối nguyên thạch chứa phỉ thúy lớn kia.
“Ừm, tạm thời nhiều như vậy, phiền toái ông chủ Ngô tính giá dùm.” Lý Thanh Vân giao đồ đã chọn cho Ngô Trung Hưng.
Ngô Trung Hưng đại khái tính toán, ra giá 1,6tr, nói có vài chất liệu cực phẩm, là ngọc hòa điền, do đó giá lần này hơi cao. Còn nói, giá trị cất chứa của vài chất liệu cực phẩm này rất cao, nếu như không phải khách quen, hắn sẽ không để cho người phụ trách kho hàng lấy ra.
Lý Thanh Vân cười, tỏ vẻ không quan trọng, sau đó chỉ vào một dãy nguyên thạch phỉ thúy kia hỏi: “Vài thứ này ngươi bán như thế nào? Giá niêm yết trên đó có vẻ hơi cao, dù sao những nguyên thạch đó không có một khối mang xanh?”
Ngô Trung Hưng cười nói: “Ha ha, không thể nói như vậy được, cho dù bên ngoài có hình dạng gì, nhưng những nguyên thạch này của tôi đều là nguyên thạch hố cũ chính tông, tỷ lệ ra phỉ thúy rất cao. Cậu cũng là khách quen, tôi lại cần tiền gấp, chúng ta đừng nói lời giả tạo nữa, giảm 20% giá niêm yết trên đó cho cậu, muốn khối nào cứ mang đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook