Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 212
Lý Thanh Vân hút vài hơi máu độc giúp Y Tuyết Diễm, hút đến cô gái rên rỉ, lại không phát ra tiếng kêu cổ quái nữa, mãi cho đến khi hắn buông chân nàng ra, nàng mới giống như hư thoát, toàn thân đổ đầy mồ hôi, không còn khiêu khích Lý Thanh Vân.
“Lưu lại thêm cho cô một ngày thuốc, nếu như ngày mai có gì không thoải mái, có thể tiếp tục uống. Nếu như người của bệnh viện tới, tiêm huyết thanh kháng độc rắn, cảm thấy độc rắn giải trừ, có thể không uống.” Nói xong, Lý Thanh Vân lại lấy ra mấy viên thuốc, một loại sáu viên, một loại bốn viên, giao vào trong tay Hứa Tĩnh Thủ.
Làm xong việc thì mang theo em họ Dương Ngọc Nô vội vàng rời đi.
Còn về đám người Hứa Tĩnh Thủ, Tần Dao, vừa cảm kích Lý Thanh Vân lại sinh ý tưởng kỳ dị, lẫn lộn nửa tốt nửa xấu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý Thanh Vân lái xe biến mất, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Y Tuyết Diễm tức giận đến không nói gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mình bị rắn độc cắn trúng, anh họ ruột lại chỉ kêu cứu, vẫn là người mình chán ghét mút độc cho, đút thuốc cho mình. Càng nghĩ càng tức giận, vừa so sánh mới phát hiện Dương Ngọc Nô thật may mắn, kể cả anh họ đều tốt hơn mình.
Lý Thanh Vân vào đến thị trấn kịp trước buổi trưa, không chậm trễ giờ lành khởi công.
Bởi vì đây là công ty xí nghiệp đầu tiên bỏ tiền ra mua đất ở trên thị trấn, còn hạ quyết tâm phát triển ở thị trấn, ủy ban thị trấn vô cùng chú ý đến, trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ lại tự mình tham gia vào nghi thức khởi công.
Vào lúc này nàng mới biết hóa ra công ty môi trường thần bí này lại là do Lý Thanh Vân mở, lập tức vừa mừng vừa sợ, uống thêm hai chén với hắn, địa vị của hắn ở trấn Thanh long lại tăng cao thêm vài phần.
Ăn cơm xong mới nghe thấy xe cứu thương hú còi đi qua khách sạn, tốc độ này thật chậm, nếu như Y Tuyết Diễm chờ xe cứu thương này cấp cứu, không chết cũng phí, đùi đẹp kia không sưng lên giống như cây cột hỏng mới là lạ.
Hồ Đại Hải và Tưởng Cần Cần cũng không tính là người ngoài, cực kỳ khách khí với Ngô Tiêu Vũ, mấy người cười nói, một bữa cơm thoải mái trôi qua. Chính là Dương Ngọc Nô còn chưa thích ứng với bầu không khí xã giao này, ông chủ chân chính này ít nói nhất, tất cả lấy ý kiến của Lý Thanh Vân làm chủ.
Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều nhà trẻ không có lớp, Lý Thanh Vân tiện đường đón Mao Mao và Đồng Đồng về nhà. Hai đứa bé kích động chui vào trong xe, nói có bạn học bán vỏ ve sầu, mua rất nhiều kẹo, hai đứa cũng muốn bán.
Kỳ nghỉ hè đi qua, đội bán hàng rong đến thu vỏ ve sầu rất nhiều, ra giá không quá độc ác, mỗi ký 60-80 tệ, bọn họ bán cho nhà thuốc lớn, ước chừng mỗi ký hơn 120 tệ. Khi người thường mua ở cửa hàng thuốc bắc thì giá khả năng đã bị nâng lên đến chừng 180 tệ/1kg.
Nghe giá rất cao, thật ra vỏ ve sầu không nặng cân, một túi ni lông cân lên có lẽ chỉ có nửa ký thậm chí gần nửa ký. Một kỳ nghỉ hè, một đứa bé vất vả bận rộn cũng chỉ tích cóp được hơn nửa ký.
Lý Thanh Vân đã nhìn thấy vỏ ve sầu được Đồng Đồng tích cóp, chỉ hơn nửa ký, còn Mao Mao thì chỉ gây rối bừa, bản thân hắn không cóp được đến một cái vỏ ve sầu.
Không bao lâu sau, Mao Mao đã cầm 10 tệ chạy về, hưng phấn nói với Lý Thanh Vân: “Cậu, bọn cháu bán vỏ ve sầu, chị Đồng Đồng chia cho cháu 10 tệ, cậu nhìn này, có đủ mua một túi kẹo thỏ trắng lớn cho cháu không?”
“Đủ! Đi đến trung tâm thả câu, đưa cho mẹ cháu nhìn xem, để cho mẹ cháu cũng vui vẻ!” Lý Thanh Vân vỗ đầu cháu ngoại, khen ngợi.
Thằng bé ngẫm nghĩ, khoe khoang nói: “Vẫn không nói cho mẹ là hơn, chờ cháu mua kẹo thỏ trắng lớn về đã lại cho mẹ một niềm vui bất ngờ.”
Nói xong cầm hai quả lựu ở trên bàn, kích động đến chạy ra khỏi cổng, giống như còn dẫm cả vào đuôi Kim Tệ, làm nó đau đến kêu to lên, nhưng lại không dám cắn người.
“Có ai không? Xin hỏi có ai không?” Giọng của một phụ nữ, hơi hoảng sợ truyền đến từ bên ngoài. Kim Tệ và Đồng Tệ sủa loạn vài tiếng, dọa sợ nàng thét chói tai lên, giơ hai tay, không dám động đậy, cứ đứng ở cổng biệt thự.
Lý Thanh Vân vội vàng chạy đến quát Kim Tệ và Đồng Tệ, không cho chúng sủa nữa. Người phụ nữ trung niên này hơn 40 tuổi, nhìn không quen mặt, nhất định là khi Mao Mao chạy đi đã không đóng cổng, để cho đối phương tiến vào.
“Chị là ai vậy? Có chuyện gì không?” Lý Thanh Vân khá lịch sự, chưa nói nơi đây là nhà riêng, người ngoài không thể tùy tiện đi vào.
“Tôi, tôi tìm tiểu thần y… Tôi nghe nói cậu ấy ở đây, tôi muốn tìm cậu ấy xem bệnh.” Khí chất của người phụ nữ trung niên này không tầm thường, chính là trên mặt đều là vết nám, mí mắt hơi sưng, trong tròng mắt đều là tơ máu, giống như đã thật lâu không ngủ vậy.
“Ha ha, còn tiểu thần y nữa, có phải lại nghe Cao Cường ở đó ba hoa không?” Lý Thanh Vân cười, mời người phụ nữ trung niên này vào, nói: “Gọi tôi là Lý Thanh Vân đi, hoặc là Tiểu Lý, nếu như là một vài loại bệnh tương đối nhẹ, ông nội tôi không có thời gian tiếp nhận khám, có thể đến tìm tôi.”
“A? Hóa ra cậu chính là tiểu thần y! Tôi tên Tạ Lỵ, đặc biệt từ tỉnh xuống đây khám bệnh, hy vọng cậu có thể giúp tôi, tôi sắp bị đau nửa đầu, mất ngủ hành hạ đến chết rồi. Một lần phát bệnh gần đây là nửa tháng, uống thuốc gì đều không có tác dụng, tôi cảm thấy đã hơn mười ngày không chợp mắt, không ngủ được một chút. Nếu như còn không ngủ được nữa, tôi nhất định sẽ tự sát, thật sự chịu đủ.” Người phụ nữ này nói xong, lại bật khóc hu hu.
“Đừng nóng vội đừng nói vội, chị gái này, có lời gì chúng ta vào trong nhà nói.” Lý Thanh Vân vội vàng khuyên nhủ người phụ nữ trung niên này, may mà trừ bỏ dáng người của nàng không tệ, dáng vẻ thật sự không có chỗ nào thần kỳ cả, mặt đầy nám, tóc xác xơ, bằng không để cho người khác nhìn thấy, không biết sẽ hoài nghi thành thế nào.
Tạ Lỵ vừa đi vừa kể lại chuyện của mình, vừa giới thiệu, Lý Thanh Vân mới biết, nhìn nàng giống như hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại mới ba mươi tuổi. Vốn rất xinh đẹp, nhưng bởi vì thường xuyên mất ngủ, vết nám trên mặt rất nhiều, tính khí cũng không tốt, năm kia ly hôn, con cũng được phán cho chồng trước.
Hai năm nay bệnh tình càng nghiêm trọng, chẳng những mất ngủ, còn có đau nửa đầu nghiêm trọng, khi đau đầu thì chỉ mong đâm đầu vào tường. Trung y Tây y đều đã từng khám, lại không có hiệu quả gì, một lần này phát bệnh đặc biệt nghiêm trọng, thuốc ngủ liều cao và thuốc giảm đau mạnh đều không có tác dụng.
Lý Thanh Vân sinh lòng đồng tình với nàng, vừa bắt mạch cho nàng vừa hỏi chi tiết trong sinh hoạt hằng ngày của nàng. Hóa ra nàng là nhân viên kế toán, làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, bằng cấp cũng không thấp, tiền lương nhận được cũng không thấp, nhưng tâm nhãn đặc biệt nhỏ, có chuyện gì là nhớ đặc biệt rõ ràng, bất mãn trên một câu nói của người khác đối với nàng, nàng sẽ suy tính thật lâu, thậm chí đêm không thể say giấc, chỉ vì cân nhắc lợi hại của câu này.
Đối với chứng bệnh khó chữa này, Lý Thanh Vân chỉ có thể dựa theo phương thuốc ông nội cho, thử nghiệm xem sao. Kê đơn thuốc cho nàng, lượng thuốc ba ngày, kêu nàng lên trên thị trấn bốc thuốc, thử nó xem sao. Nếu như hiệu quả tốt thì có thể uống thêm bốn ngày nữa. Nếu như hiệu quả không tốt thì lại thay đổi phương thuốc.
Bệnh đa nghi của Tạ Lỵ lại tái phát, hỏi hắn sao không thể bảo đảm hiệu quả tốt xấu, lại hỏi hắn có cần kêu lão thần y đọc xem đơn thuốc không? Còn hỏi thuốc bắc ở trên thị trấn có phải là giả không, có cần nàng về tiệm thuốc Đồng Nhân Đường ở trên tỉnh bốc thuốc không?
Lý Thanh Vân không có cách nào với bệnh nhân như vậy, chỉ nói cứ bốc thuốc theo phương thuốc, uống một lần là biết hiệu quả. Đối đãi với bệnh nhân như vậy cũng không tiện trách móc quá mức nặng nề, lúc đi, Lý Thanh Vân thậm chí còn cho nàng hai vốc táo dại nhỏ trong không gian, nói nó có hiệu quả điều trị trợ giúp cho bệnh tình của nàng, kêu nàng từ từ ăn, đừng tùy tiện cho người khác.
Tạ Lỵ mang theo nghi ngờ, cầm đơn thuốc rời đi. Một bước ba lần quay đầu, vẻ mặt hoài nghi khiến cho người ta phát điên. Lý Thanh Vân khóa cổng lớn, lúc này mới quay trở về biệt thự, nằm trên ghế sofa tiến vào tiểu không gian.
Hai ngày này bận quá, không có thời gian tưới nước cho đất trong tiểu không gian, cũng không biết rau dưa trồng xuống như thế nào. Hắn vừa đi vào, lập tức cảm nhận được không tốt lắm, toàn bộ thực vật của tiểu không gian lại vàng vọt, lá cây ủ rũ, giống như sắp chết.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dọa sợ Lý Thanh Vân đổ mồ hôi toàn thân, vội vàng dạo quanh một vòng tinh cầu nhỏ, phát hiện tất cả thực vật đều như vậy, bao gồm cây ăn quả đã kết quả, nhân sâm và cỏ dại trên mặt đất.
Hai con trăn tỏ vẻ vô tội, chiếm cứ ở cửa hầm rượu, đều phờ phạc ỉu xìu, giống như thiếu hụt của linh khí ảnh hương đến giấc ngủ của chúng nó.
Hải đông thanh bất an bay lượn trong không trung, nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện, vèo bay lên đỉnh đầu hắn, giống như vô cùng không thích ứng với sự biến hóa của không gian.
Lý Thanh Vân cũng ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng gặp tình huống như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí không biết tiểu không gian này là gì. Gặp phải tình huống dị thường vẫn là lần đầu tiên.
Hắn ép mình bình tĩnh lại, tự nói với mình, nhất định có chỗ nào đó mình đã xem nhẹ. Hắn bay qua mỗi một chỗ của tinh cầu nhỏ, cho tới khi bay đến hồ nước suối không gian, phát hiện suối không phun nước suối ra ngoài, hình như hắn mới hiểu ra điều gì.
Không chỉ có nước suối không phun ra, kể cả mảng tinh hoa nước suối màu xanh nhạt ở chính giữa suối kia cũng sắp hòa tan làm một với linh tuyền bình thường.
Lý Thanh Vân ngạc nhiên tỉnh ngộ, đây hẳn là linh khí không gian không đủ dùng, sao có thể phát sinh chuyện như vậy chứ? Kể từ khi trồng đầy rau dưa không gian, còn chưa có…
Ặc, vừa nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân mới phát hiện, biến hóa khác thường của không gian khả năng có liên quan đến rau dưa đủ loại. Rau dưa diện tích lớn nhanh chóng sinh trưởng, tiêu hao hết rất nhiều linh khí không gian, khiến linh khí không gian không đủ, dẫn đến thực vật khô vàng, có dấu hiệu bị chết.
Vì để chứng minh suy đoán của mình, Lý Thanh Vân nói một tiếng với người nhà, nửa đêm đi tỉnh, chuẩn bị mua nhiều ngọc thạch chút, để vào tiểu không gian của mình, nhìn xem có thể bổ sung linh khí đã hao tổn về không.
Chưa kịp đi phố đồ cổ, mua mười mấy khối nguyên thạch ngọc thạch chưa mài ở hiệu đá quý bình thường, tìm một chỗ không người, ném vào tiểu không gian.
Trong nháy mắt, mười mấy khối nguyên thạch ngọc thạch này đã biến mất ở trong đất đai màu đen, giống như bị cắn nuốt. Toàn bộ tiểu không gian khô vàng khẽ chấn động lên, một vài ngọn thực vật mọc lên chồi nhỏ màu xanh lá.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Lý Thanh Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng mua ngọc thạch sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền tài, nhưng chỉ cần có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, tiền tổn thất đi còn có thể kiếm về được.
Hắn rời khỏi tiểu không gian, lái xe chạy đến phố đồ cổ trên tỉnh, chuẩn bị tìm thương nhân ngọc thạch lớn kia, có thể mua được bao nhiêu ngọc thạch thì mua bấy nhiêu, ổn định tình huống của tiểu không gian trước rồi tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook