Tần Dao và Hứa Tĩnh Thủ mang theo lễ vật đến, đoán chừng định học theo người phương Tây, khi đến thăm hàng xóm mới, luôn phải mang theo hai món đồ, tỏ một chút tâm ý. Khi đến, hai người đều vô cùng tự tin, thậm chí còn có một cảm giác cao cao tại thượng, nhưng mới vừa tiến vào biệt thự của Lý Thanh Vân, vẻ tự tin này lập tức biến mất không còn tung tích.

Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô mời bọn họ ở lại ăn cơm trưa, bọn họ từ chối nói có chuyện gấp trở về trong thành phố, như chạy trối chết rời khỏi biệt thự.

“Hừ, thật sự không hiểu nổi Tần Dao, rõ ràng đã chia tay với anh rồi, lại còn thường xuyên lượn lờ trước mặt anh. Có phải cô ta hối hận không vậy? Định một lần nữa theo đuổi anh sao?” Chờ bọn họ rời đi, Dương Ngọc Nô lập tức hơi khẩn trương hỏi.

“Mở một nông trường giống của anh, đối nghịch với anh, giống dáng vẻ hối hận sao? Hơn nữa chuyện tình cảm, có lẽ Tần Dao rất lý trí, không có khả năng hối hận, anh cũng như vậy.” Lý Thanh Vân tỏ rõ thái độ, kêu em họ yên tâm.

Dương Ngọc Nô vắt óc suy nghĩ nói: “Được rồi, em nghe anh… nhưng mà em cứ cảm thấy bọn họ không có ý tốt. Em đã nghe anh nói, trong hội đồng học lần trước, các anh ầm ĩ không vui. Có một bạn học làm kinh doanh nông nghiệp có mối quan hệ không tốt với anh, có phải anh ta kết phường với Hứa Tĩnh Thủ, định đối phó với anh không?”

“Ừm… có khả năng này… nhưng mà nông trường của chúng ta không phải bọn họ có thể đối phó được.” Lý Thanh Vân đang nói, Hồ Đại Hải gọi điện thoại tới, nói đất công ty Môi trường Thanh Ngọc mua lại ở trong thị trấn có thể khởi công.

Di động của Dương Ngọc Nô cũng đồng thời vang lên, là Tưởng Cần Cần gọi tới, kêu nàng về công ty một chuyến. Bình thường có thể rảnh rỗi, nhưng nghi thức khởi công của văn phòng tòa nhà mới của công ty, nàng không thể vắng mặt được.

Cúp điện thoại, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô nhìn nhau cười, đều hiểu rõ ý tứ của đối phương. Hai người này lười, làm quen chưởng quỹ phủi tay, giao hết việc cho người khác làm, cách mỗi một khoảng thời gian lại đi đối chiếu sổ sách là xong.

Khi lái xe đi ngang qua cổng nông trường Thủ Ngọc, đã thấy người ở bên trong kêu cứu hoảng sợ, Lý Thanh Vân hạ cửa kính xe xuống, mới nghe được nội dung cụ thể trong tiếng kêu to của người dân.

“Mau cứu mạng, có người bị rắn độc cắn trúng, nhanh đi gọi Thất Thốn…”

“Em họ của ông chủ bị rắn độc cắn trúng, mau đưa cô ấy đến… bệnh viện đi, đây là người trong thành phố, thân mình quý giá lắm, đừng để cho trong thôn chữa trị hỏng, ai con mẹ nó có điện thoại di động, mau gọi 120!”

“Không còn kịp đâu, là rắn hổ mang cắn, đào đất quấy rầy nó ngủ, một phát này cắn thật ác…”

Lời gì đều có, bởi vì công trường người nhiều, kêu loạn lên, kêu la hồi lâu, Lý Thanh Vân mới nhìn thấy một cô gái có dáng người nóng bỏng, mặc trang phục ngụy trang giản dị, được một đám công nhân mang ra, giày trên chân phải được cởi ra, ở bên trên cổ chân có buộc một sợi dây thừng.

Dương Ngọc Nô đột nhiên kêu lên kinh ngạc, chỉ vào cô gái được khiêng ra kia nói: “Hả? Là cô ta! Mụ điên tìm em luận võ, tên… tên Y Tuyết Diễm, sao cô ta lại ở đây chứ?”

Lý Thanh Vân cũng đã nhận ra, cô gái này nằm ngang, bộ ngực đều phồng lên khiến cho đàn ông hoảng hốt, có một sức quyến rũ đặc thù, lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ khắc sâu ấn tượng, sẽ không dễ dàng quên mất nàng.

Thính giác của hắn rất tốt, nghe được tiếng thảo luận ồn ào của công nhân, nàng lại là em họ của Hứa Tĩnh Thủ, như vậy cũng thật trùng hợp. Nàng họ Y, hẳn là cháu gái của Y Kỳ Tinh, cũng chính là con gái nhà cậu Hứa Tĩnh Thủ. Lý Thanh Vân đã từng nhìn thấy Tôn Đại Kỳ và Y Kỳ Tinh của Bát Quái môn chiến đấu một phen, sau đó Tôn Đại Kỳ nói về Y Kỳ Tinh không ít, cũng coi như khắc sâu ấn tượng.

“Ai hút độc ra giúp cô ấy, tôi cho người đó 10.000 tệ! Ai gọi bác sĩ chữa trị độc rắn tới trước, tôi cho người đó 1000 tệ.” Hứa Tĩnh Thủ coi như là anh họ tốt, sốt ruột ở bên cạnh lớn tiếng ồn ào, ra giá cao, mời người chữa thương cho em họ.

Tần Dao sốt ruột gọi điện thoại, giống như đang nói cho 120 biết địa điểm chỗ mình cùng với tình huống người bị thương trước mắt. Nghe nói là bị rắn hổ mang cắn trúng, y tá nghe điện thoại kêu người nhà của người bị thương tự cấp cứu trước, bằng không chờ xe cứu thương đến, có thể sẽ không kịp cứu chữa.

“Anh họ, nếu như em bị rắn độc cắn trúng, anh sẽ hút độc giúp em chứ?” Dương Ngọc Nô không thúc giục Lý Thanh Vân đi cứu người, ngược lại hỏi một câu như vậy.

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đó là đương nhiên!” Mới đầu Lý Thanh Vân còn không phản ứng kịp, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều tươi cười đầy mặt của em họ mới hiểu rõ, hóa ra đây là một cách thử tình yêu của phụ nữ.

“Nhóc con, bắt đầu chơi tâm nhãn với anh đó hả! Đừng quên, anh là xà y, nếu như bệnh tình cần đến, kể cả lão ăn mày xin cơm, anh sẽ giúp đỡ hút nọc độc!” Lý Thanh Vân nhéo cái mũi cao trắng noãn xinh đẹp của nàng, sau đó mở cửa xe, chuẩn bị đi cứu người.

“Đáng ghét, anh mới là ăn mày xin cơm đấy, lại đổi cách mắng em.” Dương Ngọc Nô cũng không tức giận, xuống xe theo. Tuy rằng ghét Y Tuyết Diễm thích luận võ này, nhưng dù sao là mạng người, không có khả năng xem nhẹ được.

Lý Thanh Vân bước vội qua, kêu lên: “Trải quần áo ở ven đường, đặt người lên đó! Hôm nay chú Thất Thốn của tôi đi vào thành phố làm việc, không ở nhà, tôi đã học phương pháp chữa trị rắn độc cắn từ chú ấy, để tôi kiểm tra xem.”

“Cậu được không đấy, đừng chậm trễ thương thế của em họ ông chủ bọn tôi, đây là bị rắn hổ mang cắn trúng, con rắn mắt kính to như vậy, có hơn 2m, vừa bị bọn tôi đánh chết.” Một quản đốc sửa cầu đường dùng nhánh cây khều một con rắn hổ mang đỏ đen đan xen lên, sốt ruột kêu ầm lên.

Hứa Tĩnh Thủ mới vừa rời khỏi nhà Lý Thanh Vân, bị trang hoàng khí phái trong biệt thự của hắn dọa sợ, lúc này thấy hắn lộ diện, trên mặt vẫn thiếu tự nhiên. Nhưng khá lịch sự, chất vấn hai câu, lại bị dân làng trong thôn cắt ngang.

Bởi vì người thôn này, cho dù có quan hệ với Lý Thanh Vân lại kém nữa, nhưng vào lúc mạng người lớn hơn trời sẽ không nói lung tung. Giống như Lý Đại Chủy, hắn chỉ biết Lý Thanh Vân có học chữa trị độc rắn với Thất Thốn, không ít lần khoe khoang ở trong đám người, nói Lý Thanh Vân nhận được bao nhiêu tiền từ quân đội đưa tới, cũng nói Lý Thất Thốn ngốc nghếch, bí phương tổ truyền, lại truyền cho đứa cháu không máu mủ gì.

Vì thế vào lúc này, các dân làng trong thôn đều biết Lý Thanh Vân biết chữa trị độc rắn, ào ào cắt ngang chất vấn của Hứa Tĩnh Thủ, kêu Lý Thanh Vân trị thương cho Y Tuyết Diễm.

Đã sớm có người trải một lớp quần áo, đặt Y Tuyết Diễm lên trên đất. Ý thức của Y Tuyết Diễm lúc này coi như tỉnh táo, chính là nọc độc bắt đầu khuếch tán trong cơ thể, do là độc tố hỗn hợp, miệng vết thương vừa đau lại khó chịu. Nàng cắn chặt răng, nhắm mắt lại, đau đến rên rỉ, hai chân khẽ run.

Nhưng nàng nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Vân hơi quen tai, trợn mắt nhìn, lập tức giận dữ đến hừ lạnh, đặc biệt khi nhìn thấy Dương Ngọc Nô cũng đi theo bên cạnh hắn, nàng nhịn đau nói: “Không, không cần… anh chữa cho tôi! Nhìn thấy… hai người… là chán ghét!”

“Bị rắn hổ mang to như vậy cắn trúng, nếu như cô không muốn toàn thân trở nên nám đen sưng phù chảy mủ thì cô nằm đàng hoàng cho tôi.” Lý Thanh Vân nói xong, ngồi xổm xuống, cầm lấy một chân bị thương của nàng lên, cởi tất cho nàng, nhìn xem miệng vết thương.

Bởi vì nàng đeo giày thể thao bình thường, cổ chân không được bảo vệ, nếu như dẫm lên rắn hổ mang hoặc là tiến vào khu vực có rắn, chỗ dễ bị thương nhất trên chân chính là vùng này.

Hai dấu răng rắn độc rất sâu, nọc rắn rót vào cũng thật nhiều, lúc này miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, hơn nữa Y Tuyết Diễm cảm nhận được đau đớn, nói lên thời gian bị cắn trong vòng mười phút. Nếu như trên mười phút, cảm giác chết lặng sẽ thay thế cảm giác đau đớn, khi đó các bệnh trạng khi phát độc sẽ hiện ra.

Chân của Y Tuyết Diễm rất trắng, bị Lý Thanh Vân cầm trong tay, giãy giụa nhẹ vài cái, cảm thấy không tránh thoát được nên căm giận nhắm mắt lại. Dưới tôn lên của làn da trắng như tuyết, miệng vết thương có vẻ càng dữ tợn.

Vị trí miệng vết thương không thích hợp sử dụng công cụ hút nọc độc, Lý Thanh Vân nhíu mày, lấy một con dao gấp nhọn ở trong túi ra, rạch hai dấu chữ thập nho nhỏ ở trên miệng vết thương, lấy tay dùng sức nặn, có máu và nọc độc hơi vàng bị đẩy ra.

Y Tuyết Diễm đau đến thét chói tai vài tiếng, mắng to Lý Thanh Vân, nói hắn biến thái, nói hắn cố ý trả thù mình nên mới rạch làm bị thương chân mình, nếu như lưu lại sẹo, nhất định sẽ tìm hắn báo thù, sau đó khóc cầu anh họ lái xe đưa mình đi bệnh viện trong thành phố, không muốn thừa nhận giày vò của Lý Thanh Vân.

Lúc này người khác mới biết hóa ra nàng biết tên của Lý Thanh Vân, hơn nữa hình như còn từng có mâu thuẫn.

Lý Thanh Vân cũng hơi kinh ngạc, hình như mình chưa từng nhắc đến tên mình với nàng mà, nàng hỏi thăm ra kiểu gì?

Trong lòng người anh họ Hứa Tĩnh Thủ này cũng không chịu nổi, nhưng hắn nhìn ra được, Lý Thanh Vân đúng là đang cứu chữa cho em họ, hơn nữa rạch chữ thập cực nhỏ, cũng không cố ý hủy hoại chân nhỏ của em họ.

“Đừng kêu, lại kêu nữa sẽ cắt đứt chân cô luôn! Dù sao bị rắn độc cắn đến đây, không chữa khỏi chắc chắn phải cắt, có lẽ cắt từ bắp đùi!” Lý Thanh Vân nghiêm khắc khiển trách, sợ nàng giãy giụa mạnh, lại đánh một bàn tay lên gan bàn chân của nàng.

Bốp cực kỳ vang dội, làm cho Y Tuyết Diễm nháy mắt yên tĩnh lai, cũng làm cho người xung quanh ngừng thở, yên lặng chờ đợi bùng nổ và chống trả càng mãnh liệt hơn của Y Tuyết Diễm.

Không biết cắt dọa Y Tuyết Diễm hay là một cái tát này làm ra hiệu quả, nàng lại cắn chặt răng, nhắm mắt hừ lạnh, không lộn xộn nữa.

Lý Thanh Vân cảm thấy tay không nặn ra được máu với nọc độc nữa, mới buông chân nàng ra, nhận khăn giấy Dương Ngọc Nô đưa tới, lau sạch sẽ máu ở trên chân nàng.

“Coi như ngươi may mắn, trên xe của tôi có đựng thuốc rắn đã phối, thành thật chờ ở đó, đừng lộn xộn nữa, lại còn lộn xộn, tôi sẽ quất cô.” Lý Thanh Vân nghiêm mặt, nghiêm khắc nói xong, xoay người đi đến bên cạnh xe, giả bộ như đang tìm đồ trong hộp lộn xộn, thật ra lấy hai chai thuốc một bình nhỏ dầu ô liu từ trong tiểu không gian ra.

Độc của rắn hổ mang là độc tố hỗn hợp, lấy độc tố thần kinh làm chủ, độc tố tuần hoàn máu là phụ, hai loại thuốc rắn đã phối đều phải uống, một loại đút sáu viên, một loại đút bốn viên.

Ánh mắt Y Tuyết Diễm phức tạp trừng nhìn Lý Thanh Vân, ngoan ngoãn uống thuốc vào, lúc này không biết là vì nguyên nhân gì, đau đớn dần biến mất, cảm giác chết lặng tràn ra từ miệng vết thương.

“Thuốc tôi đã uống, cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, không hề đau! Anh có thể đi chứ? Hừ, muốn để tôi cảm ơn anh, không có cửa đâu!” Thấy Lý Thanh Vân ngồi xổm ở bên cạnh nàng, Y Tuyết Diễm nắm chặt tay nhỏ, đặt lên trên bụng bằng phẳng căng chặt, giống như sẵn sàng ra tay đánh cho hắn một trận để trả mối thù mới vừa bị đánh.

“Đồ ngốc! Hiện giờ không đau nói lên độc tố khuếch tán, chết lặng bắt đầu từ miệng vết thương, sau đó là chân, cuối cùng là toàn thân… Cô cho rằng độc rắn hổ mang dễ chữa như vậy sao? Kiên nhẫn một chút, tôi mút chút độc tố cho cô, thật xui xẻo, lần nào gặp cô đều không có chuyện gì tốt!” Lý Thanh Vân nói xong, nhấp một hớp dầu ô liu, bắt đầu mút, cứu xong người còn có việc gấp, đâu rảnh để đùa giỡn với đồ ngốc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương