Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 184
Chó rừng thật sự hung hãn không sợ chết, nhưng mà chúng nó lại không chấp nhận nổi biến mất khó hiểu, có lẽ chó rừng bình thường chỉ sợ hãi, hoảng loạn, còn chó rừng đầu đàn thì kể cả lông trên cổ đều dựng thẳng lên, thê lương hú to, định kêu chó rừng biến mất về.
Nhưng mà cho dù chó rừng đầu đàn thông minh cỡ nào cũng không rõ, chó rừng bình thường biến mất đã sớm không còn ở không gian này, nó có kêu nát yết hầu cũng không kêu về được.
Mười mấy con chó xông lên, không có một con nào trở về, chó rừng đầu đàn đỏ mắt chạy đi, mang theo oán hận và sợ hãi thoát đến không còn bóng dáng. Muốn để cho tộc đàn tồn tại tiếp thì nó phải trốn, bởi vì ở trong hang ổ của chúng nó còn có mấy con chó rừng cái đang chờ đẻ và chó rừng con vẫn chưa đầy tháng.
Đánh hung ác tộc đàn chó rừng này, Lý Thanh Vân không hề vui vẻ, ngược lại càng cẩn thận hơn, bởi vì mùi máu tươi xung quanh đã thu hút rất nhiều dã thú đến đây. Có một con trăn lớn màu đen như ẩn như hiện ở trong rừng, lưng eo như thùng nước kia đủ để nuốt vào bất cứ nhân loại nào.
Lý Thanh Vân không hai lời, trực tiếp kêu trăn vàng khổng lồ ra. Con trăn vàng khổng lồ hơn 12m này mới vừa xuất hiện, trong cánh rừng xung quanh lập tức yên tĩnh, sau đó xuất hiện một trận rối loạn không tiếng động, một vài động tĩnh dần dần đi xa, không dám ẩn nấp xung quanh.
Trăn vàng khổng lồ vừa đến rừng rậm rộng rãi lập tức vô cùng hưng phấn lên, giống như trở về quanh hang ổ quen thuộc của mình, ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời rít gào vài tiếng, grào grào, giống như ống bễ vỡ, âm thanh cộng hưởng với không khí, truyền ra cực xa.
Con trăn lớn màu đen kia nghe thấy tiếng gào như thế, thân mình run lên, đầu đột nhiên thò ra từ trong cánh rừng, mở miệng rộng ra, rít gào không tiếng động. Nhưng đầu và thân mình của nó nhỏ hơn trăn vàng khổng lồ một vòng, khí thế rõ ràng không đủ.
Đặc biệt ở dưới chiếu thẳng xuống của ánh mặt trời, vảy trên thân trăn vàng khổng lồ lóe sáng lên, giống như một tầng chiến giáp màu vàng kim, chói đến rất nhiều động vật nhỏ không mở mắt ra được, càng đừng nói đến khiêu khích gì.
Trăn vàng khổng lồ không nghĩ tới còn có một đồng loại dám gọi nhịp với mình, lập tức nổi giận, mình làm ổ ở trong hầm rượu, ăn ngon ngủ ngon lâu như vậy, đã sớm thân thể mập mạp to khỏe, rất lâu không chiến đấu rồi, lúc này cuối cùng tìm được lý do để chiến đấu, lại có đối tượng nữa, đâu cần khách khí gì?
Vụt, trăn vàng khổng lồ vọt tới, giống như một trận gió xoáy nổi lên, lập tức lao về phía trăn lớn màu đen kia.
Con trăn lớn màu đen hơi sửng sốt, không nghĩ tới rõ ràng ở trên địa bàn của mình, lại thật sự bị đồng loại khiêu khích. Nó quấn lấy nhánh cây, ngẩng đầu lên thật cao, từ trên cao nhìn xuống, nghênh chiến trăn vàng khổng lồ.
Trăn vàng khổng lồ tỏ vẻ khinh thường, vọt tới gần, nhảy dựng lên, giống như một con rồng lớn bay lên, quấn lấy con trăn lớn màu đen ở trên nhánh cây. Nhanh chóng như vậy, con trăn lớn màu đen lại không phản ứng kịp.
Chờ đến khi nó phản ứng lại kịp đã bị đau đớn kích thích đến nổi giận, thân thể của mình lại bị quấn lấy. Nó mở miệng rộng ra, định cắn trăn vàng khổng lồ.
Trăn vàng khổng lồ cũng không khách khí, há to miệng ra, đón nhận con trăn lớn màu đen, hai con vĩ đại đột ngột va chạm với nhau. Đầu của con trăn lớn màu đen giống như lò xo, đột ngột bị đâm quay ngược lại, đau đến choáng váng, lại không ngẩng được đầu lên.
Trăn vàng khổng lồ lại không hề phản ứng gì, thừa dịp con trăn lớn màu đen bối rối, nó một phát cắn lấy cổ đối phương, kẹp chặt, sức mạnh vĩ đại giống như một cái kìm lớn siêu cấp, kẹp đến trăn lớn màu đen không động đậy được, không trốn thoát được.
Lý Thanh Vân đi ra ngoài 30m trước cây chỗ chúng nó chiến đấu, đứng ở đó nhìn xem cuộc chiến. Hải đông thanh lượn vòng ở trên đỉnh đầu hắn, thỉnh thoảng rít lên cao ngạo, giống như không thích xem chiến đấu ngốc nghếch của hai con trăn lớn.
Lý Thanh Vân không có tầm nhìn cao giống như hải đông thanh, hắn cảm thấy trăn vàng khổng lồ vô cùng thông minh, ỷ vào tốc độ và sức mạnh sau biến dị, đánh cho con trăn lớn màu đen này không còn sức đánh trả.
Phản ứng của con trăn vốn rất nhanh, nhưng trăn vàng khổng lồ đã đột phá cực hạn của trăn thông thường, sức mạnh cũng rất lớn. Con trăn lớn màu đen cũng có chừng 11m, dưới công kích của trăn vàng khổng lồ lại liên tiếp ăn thiệt thòi, một bước sai, từng bước sai, hiện giờ bị trăn vàng khổng lồ kẹp cổ, cho dù giãy giụa như thế nào đều không trốn thoát được, chỉ có thể cảm nhận sức mạnh đang dần biến mất, cái chết dần dần buông xuống.
“Vượng Tài, đừng giết nó, bắt lấy nó, tao kiếm một người bạn cho mày.” Lý Thanh Vân cảm thấy con trăn lớn đến 11m là cực kỳ hiếm thấy, lúc trước lần đầu tiên khi nhìn thấy trăn vàng khổng lồ cũng chỉ hơn 10m một chút, thậm chí còn chưa đến 11m.
Trăn vàng khổng lồ vừa nghe, do dự một chút, sát ý trong mắt thu lại, thu đuôi, không quấn quanh con trăn màu đen nữa, cắn vào cổ nó, giống như kéo một sợi dây mây, dễ dàng kéo nó từ trên nhánh cây xuống.
Con trăn màu đen đã không còn hơi sức để giãy giụa, vừa khẽ cuộn đã bị trăn vàng khổng lồ kéo trên mặt đất đi mấy mét, ném tới chỗ mấy mét ở trước mặt Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân không muốn để cho tên nguy hiểm này đến gần mình, trực tiếp vận dụng sức mạnh tiểu không gian thu con trăn màu đen vào tiểu không gian. Mấy con chó rừng nửa chết nửa sống đã bị linh thể của hắn vặn đứt cổ, ném ở bên cạnh lối vào hầm rượu, con trăn màu đen cũng bị ném ở cửa hầm rượu, chờ trở lại khu an toàn sau đó dạy bảo đồ ngốc này.
Có hải đông thanh và trăn vàng khổng lồ bảo vệ dọc đường, không có dã thú nào dám nhảy ra cướp giết Lý Thanh Vân nữa. Nhưng con ngựa hoang màu trắng nghịch ngợm kia lại liên tục thò đầu ra từ đằng sau rừng cây, tò mò nhìn chằm chằm vào hắn và cảnh giác nhìn chằm chằm con trăn vàng khổng lồ đi theo hắn.
Chờ khi Lý Thanh Vân trở lại dưới chân ngọn núi chỗ nhà gỗ lại tiến vào tiểu không gian, cắt da hai con sói xám, cũng giết dê đen, mang ra buộc ở trên lưng.
Bởi vì lúc này còn ánh mặt trời, nếu như bị Michelle nhìn thấy mình tay không trở về, sau khi về đến trong nhà gỗ nhỏ lại có một con dê đen to và hai tấm da sói, lấy từ đâu về đều không giải thích rõ được.
Còn chưa bắt đầu bò lên trên, mặt trời đã chếch đi, toàn bộ ngọn núi nhỏ chỗ nhà gỗ đột nhiên trở nên tăm tối. Thu trăn vàng khổng lồ vào tiểu không gian, chỉ để cho hải đông thanh dò đường giúp mình, xử lý sạch sẽ nguy hiểm trên con đường leo lên.
Trước đó khi xuống núi đã có mấy con rắn độc ở bên cạnh đường, ném dưới chân núi, vừa rồi khi trở về lại không thấy đâu nữa, đoán chừng đã bị dã thú nào đó ngậm đi.
Khi leo lên, hải đông thanh không bắt được rắn độc gì không có mắt, Lý Thanh Vân cõng theo con dê đen, giống như con vượn, động tác mạnh mẽ bò lên nền phẳng trên đỉnh núi.
Michelle quả nhiên lo lắng cho hắn, đang đứng ở nền phẳng trên đỉnh núi cầm đèn pha nhìn xuống. Nhìn thấy Lý Thanh Vân cõng theo một con dê đen to lớn xuất hiện, lập tức kinh hãi gọi siêu nhân.
“Trời ạ, dê đen nặng như vậy, anh săn được như thế nào? Còn có thể cõng nó lên? Ôi trời, tôi không hoa mắt chứ, tôi lại thấy hai tấm da sói… Nhất định đừng nói là do anh dùng súng săn bảy viên bắn chết đấy nhé?”
Súng săn bảy viên thuộc về súng hơi, uy lực bình thường, thích hợp săn dã thú cỡ nhỏ hoặc là dã thú cỡ nhỏ vừa, dê rừng và sói hoang cỡ lớn như vậy, hơi vượt qua phạm vi săn giết.
“Nếu như nói tôi tay không bắt được, chắc chắn là cô càng không tin. Được rồi, sự thật là như thế, là chúng nó tàn sát nhau, bị tôi nhặt được.” Lý Thanh Vân tỏ vẻ bị bánh có nhân ở trên trời rớt xuống nện trúng, rất đáng đánh đòn.
“Tôi mới không tin đâu… mới vừa rồi tôi còn nghe thấy tiếng hét của chó rừng, anh có thể bình an trở về từ trong rừng rậm đã xem như là kỳ tích lớn nhất. Được rồi, chúng ta vào nhà thôi, đừng đứng ở đây nữa.” Michelle luống cuống tay chân giúp Lý Thanh Vân dỡ đồ trên lưng xuống.
Michelle lúc này giống như người vợ kiễng chân chờ đợi chồng về nhà, nhìn thấy chồng thắng lợi trở về, vẻ mặt vui sướng thỏa mãn kia còn động lòng người hơn bất cứ điều gì.
Lý Thanh Vân cũng không thể giải thích cho nàng chuyện mạo hiểm dọc theo đường đi, nếu như không có sự hỗ trợ của tiểu không gian và hải đông thanh, trăn vàng khổng lồ, bằng vào bản thân tuyệt đối không thể còn sống trở về được.
Lúc này hắn nghĩ đến Linh Hư đạo nhân, không biết đạo sĩ có công phu cao cường này vào năm đó đã dùng biện pháp gì để săn bắn, lại dành hết thời gian rảnh rỗi làm cây thang rãnh lõm trên vách đá, suýt nữa có thể đi ra ngoài.
Năm đó Linh Hư đạo nhân mất tích, không ai nghĩ đến hắn lại rơi vào trong hang động đá vôi. Mình và Michelle mất tích, chắc quân đội sẽ không bỏ mặc đâu nhỉ? Cơ hội dựa vào bản thân đi ra ngoài sẽ vô cùng xa vời, chỉ có thể chờ quân cứu viện thôi. Nếu như chờ một tháng vẫn không có ai cứu viện, hắn lại nghĩ cách mạo hiểm… ví dụ như leo lên đỉnh cao nhất của vách đá, kêu hải đông thanh mang một sợi dây dài, bay lên cái khe trên đỉnh cao nhất của hang động đá vôi, kêu nó cố định trên một tảng đá lớn cứng rắn.
Được rồi, làm như vậy quá mạo hiểm, hơn nữa lấy chỉ số thông minh của hải đông thanh, kêu nó độc lập hoàn thành động tác phức tạp như vậy cần phải huấn luyện thật lâu. Nếu như buộc dây thừng không chắc chắn, hoặc không chặt chẽ, người leo lên nhất định sẽ bị ngã đến tan xương nát thịt, Lý Thanh Vân cũng không ngoại lệ.
Ánh mặt trời lúc này còn chưa hoàn toàn biến mất, Lý Thanh Vân vốn định vào nhà, lại nhìn thấy một góc khác của hang động đá vôi có ánh lửa mỏng manh. Ánh lửa này chẳng phải lửa lớn trong rừng rậm, mà là một đống lửa nhỏ, hẳn là do người đốt lên.
“Michelle, cô nhìn kìa… ánh lửa ở bên kia, có phải còn có người khác rơi xuống không?” Lý Thanh Vân buông dê đen xuống, chỉ vào trong bóng đêm một góc khác, ngọn lửa màu đỏ kia vô cùng dễ thấy.
Thị lực của Lý Thanh Vân rất mạnh, cách rừng rậm tăm tối có thể nhìn thấy ngọn lửa ở nơi hẻo lánh nào đó. Còn Michelle mất trợn mắt nhìn hồi lâu mới nhìn thấy đốm lửa kia, đầu tiên hưng phấn kêu lên, sau đó mới uể oải nói, lại rơi xuống thêm mười người cũng vô dụng, Linh Hư đạo nhân có võ công mạnh như vậy đều không ra được, chúng ta lại càng không thành.
Lý Thanh Vân lại không bi quan như thế, dù sao có tiểu không gian, cùng lắm thì làm người rừng cả đời, không đói chết người, còn có một người phụ nữ xinh đẹp làm bạn, còn mưu tính gì nữa? Ừm… được rồi, đây là nói lời an ủi mình, thật ra hắn rất nhớ người nhà và em họ.
Người ở bước đường cùng, nói vài lời này hơi xa xỉ, sinh tồn là hạng nhất. Tuy rằng không rõ là ai rơi xuống, hắn cũng định cho đối phương một cơ hội, vì thế dấy đống lửa ở trên nền phẳng lên, hy vọng đối phương có thể nhìn thấy.
Nếu như đối phương có thể tìm đến, cũng biết giữ quy tắc, hắn cũng sẽ không keo kiệt chút đồ ăn. Nhưng nếu như đối phương định sử dụng luật rừng dã man ở đây, hắn không ngại để cho kẻ đó chôn thân trong bụng trăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook