Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 177
Hầm rượu chỉ sâu hơn ba mét, tia sáng tối tăm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy vị trí hơn mười mét vuông nát vụn xuống này. Không biết nơi đây là lối vào hay ở chính giữa, không ai có thể phân rõ.
Tất cả may mắn còn tồn tại đều là rắn độc, rắn bình thường không thể sinh tồn ở trong này. Nơi đây có thể làm đảo điên nghiên cứu của các học giả loài rắn về rắn Xuyên Thục, bởi vì nơi đây gần như tập trung tất cả các loại rắn độc trong nước, trừ bỏ rắn biển và rắn đầu mỏ hàn Mangshan quý hiếm nhất ra, rắn độc có thể có đều có cả.
“Oh, shit, Thượng đế hỡi, chuyện này không khoa học.” Người kêu lên kinh hãi đầu tiên là Lawrence, là chuyên gia loài rắn, trước khi đến Xuyên Thục, hắn đã cẩn thận nghiên cứu phân bố loài rắn ở nơi đây. Nhưng mà tình huống thực tế của nơi này đã vượt ra ngoài dự tính trong lòng hắn.
Sở Dương hiển nhiên cực kỳ bình tĩnh, hắn đã biết tình huống nơi đây thông qua miệng binh lính đến đây. Do đó hắn chưa hề chần chừ gì, trực tiếp kêu mọi người lùi lại, kêu sáu binh lính cầm súng phun lửa chiếm cứ lấy phương hướng khác nhau, phun lửa vào bên trong đó.
Xì xì xì! Ở trong ngọn lửa, rắn độc trong hầm rượu điên cuồng kêu lên, nhưng nhiệt độ của súng phun lửa cực cao, gần như không cho chúng nó có thời gian để chạy trốn, trong nháy mắt, rắn độc chỗ thủng gục đầy đất, có mấy vò rượu bị nhiệt độ cao đốt nứt, rượu màu vàng chảy ồ ồ ra, bị lửa thiêu qua, lại cũng bốc cháy lên.
Chính là rượu lương thực được cất giữ nhiều năm, không có bao nhiêu có thể thiêu đốt, chỉ bùng lên một tầng lửa nhỏ màu lam, không hề mang đến bao nhiêu phiền toái cho lũ rắn.
Đột nhiên, dưới chân một binh lính truyền đến chấn động kịch liệt, đồng đội ở đối diện kêu to hoảng sợ, kêu hắn tránh đi. Nhưng khả năng bởi vì tạp âm của súng phun lửa đã ảnh hưởng đến thính lực của hắn, chiến sĩ kia chỉ vừa sững sờ, còn không kịp lùi lại, dưới chân đã truyền đến chấn động càng mãnh liệt hơn, khi lại định lùi về đã không kịp nữa.
Rắc, giống như có tiếng gỗ mục bị gãy, hắn chỉ kêu lên kinh hãi, đã ngã xuống. Trong khói bụi bốc lên, có một con trăn vĩ đại thò đầu ra, phẫn nộ kêu lên xì xì.
Trên đầu của nó có vết máu và bùn đất, nhưng là nó đụng sập hầm rượu, không rõ nó dài bao nhiêu, nhưng từ thân thể thô như thùng nước kia của nó có thể thấy được, tuyệt đối không hề ngắn.
“Lùi lại! Tiến công phân tán.” Sở Dương hét lớn lên, đã móc súng lục ra bắn vào con trăn trong hầm rượu.
Đầu con trăn giống như thùng nước nhỏ, xem như là một mục tiêu rất lớn, sau một trận đạn lộn xộn, rõ ràng nhìn thấy có máu bắn ra từ trên đầu nó, vảy rơi xuống rất nhiều, nhưng vẫn chưa chết.
Chiến sĩ rơi vào trong hầm rượu rú thảm lên, trên thân đã treo đầy rắn độc, hắn phẫn nộ móc chốt súng phun lửa, phun vào rắn độc trên mặt đất, phun về phía con trăn trước mặt.
Nhưng công kích của hắn chỉ duy trì vài giây đã toàn thân biến thành màu đen, hơi sức yếu kém đi. Nhưng mà con trăn ở trước mặt hắn cũng bị thương nặng, chẳng những trúng rất nhiều viên đạn, còn bị súng phun lửa phun trúng, có vảy ở trên thân bị lột ra, nó đau khổ lăn lộn ở trong hầm rượu, đuôi đập hầm rượu đến bốp bốp.
Lý Thanh Vân cảm nhận được sức mạnh của con trăn, bởi vì dưới chân hắn đã bị đuôi con trăn quất tới, ầm rầm, hắn nhảy ra. Nhìn lại, chỗ hắn vừa đứng đã bị sụp một mảng.
“Tản ra, tất cả mọi người tản ra!” Sở Dương cũng hơi sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện con trăn này có tính chống đạn nhất định. Động vật bình thường bị súng quân dụng bắn trúng, miệng vết thương gần như nổ tung, nhưng con trăn này trúng nhiều đạn như vậy lại chỉ bị rơi ra ít vảy, trên thân bị vỡ ra vài lỗ thủng lớn, đổ chút máu, tình huống đổ ra vài lỗ máu là không hề có.
Hầm rượu lại chiếm gần nửa cái viện, Lý Thanh Vân đã lùi lại đến bên cạnh tường rào, còn có thể cảm thấy chấn động ở dưới chân.
Chỗ đến gần dưới cùng của viện có một cửa hông, tường bên cạnh cửa hông đều đã nát vụn, lúc này chỉ bị một ít dây mây ngăn cản.
Lý Thanh Vân khua mấy gậy cắt ngang dây mây ở giữa, mở thêm ra một lối trốn đi. Michelle trong hoảng hốt lại cũng theo tới.
“Vân, đáng sợ, chúng ta phải rời khỏi đây.” Michelle chỉ vào đường lúc đến, nơi đó đã bị sụp xuống trên diện tích lớn, lại chặn đường lúc đến lại.
Trong tay nàng cũng cầm một khẩu súng phun lửa, nhưng lúc này lại không có đất dụng võ.
Cũng không biết sập bao nhiêu, trong viện xuất hiện bao nhiêu lỗ thủng, chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn lên, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Lại có mấy con trăn hơi nhỏ bò ra từ trong lỗ thủng, lũ trăn cũng rất sợ hãi vũ khí của quân đội, liều mạng bò lên trên.
“Ta thấy được thiên thạch, là ở chỗ này…” Không biết ai hắng giọng kêu lên, lại khiến cho trường hợp hỗn loạn lập tức yên tĩnh một chút.
Ở chính giữa hầm rượu tối tăm có một khối thiên thạch kích cỡ quả bóng đá, tản ra tia sáng mỏng manh, cho dù lúc này đang hỗn chiến kịch liệt như vậy, cũng vẫn có vô số rắn độc chiếm cứ nơi đó, không chịu rời đi.
Mấy khoảng trống nhỏ là chỗ lũ trăn mới vừa thoát đi, bởi vì có chiến sĩ và chuyên gia nước ngoài rơi xuống dưới, đang liều mạng phun ra ngọn lửa, định dọn dẹp ra một địa bàn an toàn cho mình. Nhưng mà nguyện vọng tốt đẹp, hiện thực thật tàn khốc, tiếng kêu thảm thiết tử vong khiến cho càng nhiều người tỉnh táo lại.
Không ai có thể ngờ đến sẽ có con trăn vĩ đại xuất hiện, cũng không ai có thể nghĩ đến một nửa viện này là hầm rượu, cũng không biết lão quan chủ của đạo quan này có thích uống rượu không, lại cất giữ nhiều rượu như thế, toi công làm lợi cho lũ rắn độc này.
Lý Thanh Vân cũng rất thích rượu, nhưng vào lúc này, hắn không có tâm tư dùng lực lượng của tiểu không gian thu những bình rượu không bị tổn hại vào trong.
Hai con trăn nhỏ trốn thoát lại vọt về chỗ Lý Thanh Vân.
Nói là con trăn nhỏ, nhưng cũng dài đến năm sáu mét, nhỏ hơn con trăn khổng lồ vừa rồi, nhưng ở toàn bộ địa khu Xuyên Thục này, hình thể của nó không coi là nhỏ.
Chúng nó giống như rất quen thuộc với con đường này, soạt đã đến bên cạnh tường đổ. Lý Thanh Vân một phát kéo Michelle ra, cô nàng ngốc này còn định mở súng phun lửa, con trăn như vậy lại không thể giết chết chúng trong nháy mắt, chọc giận chúng nó chỉ tổ tổn thương đến mình.
Hai con trăn thuận lợi xuyên qua con đường nhỏ mọc cỏ dại không cao đến đầu gối, tiến vào trong cánh rừng nhỏ đằng sau núi không thấy đâu nữa. Nhìn cánh rừng trũng nhỏ, chắc là một vách núi đen hoặc là đường dốc.
Có vô số con rắn độc leo ra từ trên đất đá sụp xuống, lập tức chiếm cứ khu vực sụp xuống số lượng không nhiều. Michelle hét lên, thiêu đốt mấy con rắn độc đến gần thành tro tàn.
Nhìn thấy càng nhiều rắn độc bò ra, đã không còn đường lui nào khác nữa, Lý Thanh Vân kéo Michelle nhảy ra khỏi vách tường đổ, dọc theo đường nhỏ con trăn bò ra, chạy lên trên vách núi.
Ý tưởng của hắn thật đơn giản, định tìm một gốc cây to để leo lên, tránh những con rắn độc và con trăn khổng lồ này. Nếu như tình huống cho phép, hắn sẽ để hải đông thanh đi ra, xử lý tất cả rắn độc quanh thân.
Nhưng mà chạy qua đường nhỏ con trăn bò qua, lại dưới chân trống không, ngã xuống.
Tiếng thét chói tai của Michelle gần như đâm rách màng tai của Lý Thanh Vân. Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng này, Lý Thanh Vân giống như nghĩ đến lần trước vào núi cũng cùng với cô gái này lăn xuống triền núi, thật sự ngã chết.
Đây là một cô gái xúi quẩy, Lý Thanh Vân quyết định về sau cách xa nàng một chút. Quá xui xẻo, mỗi lần ở cạnh nàng đều sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hắn không rõ lần này mình có còn mạng không, bởi vì thân thể nhẹ nhàng, suy nghĩ nhiều như vậy, còn không có điểm cuối cùng. Hắn cảm thấy phen này chết chắc rồi, không có tiểu không gian thần bí, lúc này cũng không giúp được bản thân, không cứu được mình.
Hắn thử dùng lực chống hút của tiểu không gian, như vậy có thể hòa hoãn một chút cường độ rơi xuống. Hắn không biết có tác dụng không, vừa sử dụng, cũng cảm thấy toàn thân rung mạnh, xu thế rơi xuống tạm dừng lại, sau đó lực chống hút của tiểu không gian dùng hết, hắn và Michelle ôm lấy nhau, lại rơi xuống.
Lý Thanh Vân bị lực phản chấn của không gian căng đến đầu như sắp nứt ra, nhưng trong lòng hắn tràn đầy vui sướng, bởi vì sắp đến đáy, phạm vi không gian thu lấy của hắn ở chừng mười mét, nói cách khác, cách chạm đất còn có mười mét.
Khoảng cách này không cho hắn thời gian suy nghĩ gì cả, chợt nghe phịch, rơi vào trong nước.
Nước thật lạnh, cũng rất sâu, hai người đều không hôn mê, khi chui ra khỏi nước, đồng thời may mắn reo lên, sau đó thở hổn hển.
Nơi này rất tối, dòng nước coi như bằng phẳng, hai người gần như vậy nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
“Ôi, Thượng đế, không nghĩ tới tôi còn có thể sống được… Đây là nơi quỷ quái đáng chết gì vậy, quá lạnh.” Khi Michelle rơi xuống nước, dưới hoảng hốt, cởi bỏ tất cả ba lô và thiết bị súng phun lửa ra ném xuống, lúc này trên thân chẳng có gì cả, vẫn lạnh đến run rẩy, tứ chi không giãn ra được, uống mấy ngụm nước.
Lấy thể chất của Lý Thanh Vân lại cũng cảm thấy rét lạnh, có thể thấy được nhiệt độ nước nơi đây thấp bao nhiêu.
“Đừng nói chuyện, nhanh bơi vào bờ đi.” Lý Thanh Vân là người thổ địa, từng nghe nói đến đồn đại về hang động đá vôi dưới lòng đất và mạch nước ngầm, biết rõ nơi đây hẳn là một nơi như thế. Nhiệt độ nước quá thấp, lại không biết mạch nước ngầm này rộng bao nhiêu, bơi lên bờ trước mới có thể cân nhắc đến chuyện khác.
“A… khụ khụ… cứu mạng… có thứ gì đó ở trong nước đụng vào tôi… trời ạ, có phải quái thú dưới đáy nước không vậy?” Michelle liên tưởng quá nhiều, bởi vì quá căng thẳng, uống vài ngụm nước lạnh như băng, suýt nữa chìm xuống dưới đáy.
“Đừng nghĩ loạn, có thể là một loại cá ở trong mạch nước ngầm.” Lý Thanh Vân một phát túm lấy nàng lôi ra, nâng cánh tay nàng, nửa ôm nửa nâng, cấp tốc bơi lội trong nước. Lấy nhãn lực siêu mạnh của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ. Ở giữa mạch nước ngầm lại có vài tảng đá ngầm, suýt nữa va vào.
Nếu như khi rơi xuống nện lên vài tảng đá ngầm này, Lý Thanh Vân cảm thấy mình và Michelle đã biến thành cục thịt bùn. Hắn cố nén đau đầu, vòng qua mấy tảng đá ngầm, cuối cùng có thể nhìn thấy bên bờ.
“Ồm ộp, ồm ộp…” Bên bờ lại truyền đến tiếng kêu của con ếch, chúng nó nghe được động tĩnh, phịch phịch nhảy vào trong nước, giống như thả sủi cảo.
Michelle lại thét lên chói tai, khi Lý Thanh Vân nâng nàng lên bờ, nàng sợ tới mức suýt nữa nhảy vào trong nước, hắn sốt ruột quát mắng một tiếng, lúc này mới khiến cho nàng yên tĩnh lại.
Trên vách đá tăm tối truyền đến tiếng chít chít của con dơi, nghe thấy âm thanh nói chuyện, chúng nó lập tức dang cánh, vèo vèo hoảng sợ rời khỏi vách đá, xuyên qua trong không trung.
Lý Thanh Vân bám lấy vách đá trơn nhẵn, khó nhọc bò lên bờ, không ném ba lô xuống, chỉ lấy một chiếc bật lửa chống gió từ bên trong, cạch bật lửa lên.
Ánh lửa mỏng manh sáng lên, kinh động tất cả con dơi trên vách tường, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu như thể có một trận mây đen kéo tới, hoảng sợ bay ra nơi xa. Có mấy con dã thú không biết tên đang kêu lên giống như nghiến răng ở trong góc xó tăm tối, khiến người ta nổi da gà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook