Rắn là loài động vật không sống thành bầy, nếu như xuất hiện nhiều rắn tụ tập một chỗ làm chuyện gì đó, đó là chuyện tương đối ly kỳ và quỷ dị.

Lúc trước bởi vì thiên thạch, rắn tụ tập đã được công nhận là sự kiện quỷ dị. Hiện giờ lại tấn công nơi đóng quân thì càng quỷ dị hơn.

Tuy rằng rắn độc đáng sợ, nhưng hiếm có loài rắn nào chủ động công kích nhân loại. Trước khi rắn hổ mang chúa tấn công còn có một loạt động tác đe dọa, chỉ khi đe dọa không có tác dụng thì nó mới sẽ chủ động công kích. Rắn mamba đen được xưng là độc nhất thế giới cũng chỉ khi cảm nhận được uy hiếp, tự vệ bị động mới sẽ công kích nhân loại.

Lý Thanh Vân cũng rất tò mò, cùng theo tới, kiểm tra tình huống.

Đi đến lối vào nơi đóng quân, phát hiện có rất nhiều quân nhân đang cầm súng phun lửa. Trên đất đã có một mảng thi thể rắn độc mơ hồ, chủng loại rắn độc đều có, thậm chí còn có cả rắn không độc bình thường.

Lý Thanh Vân không nhìn thấy con rắn hổ mang chúa cụt đuôi kia, không biết sự kiện vây công lần này có sự tham gia của nó hay không. Rắn độc tấn công lần này chỉ có hơn một trăm con, bởi vì xung quanh nơi đóng quân đều có lưới bảo vệ, chỉ có thể vào theo lối ra vào.

Lần tấn công này thật thất bại, lưu lại thi thể đầy đất xong, không có rắn độc mới xuất hiện. Những quân nhân mới thở phào, Sở Dương lại vẫn không giãn chân mày ra, hắn nói với sĩ quan quân đội bên cạnh: “Chuyện vô lý càng ngày càng nhiều, tôi người thô lỗ như vậy đều sắp không kiên trì nổi, có thể thấy được binh lính bình thường đang gặp áp lực tâm lý lớn bao nhiêu. Báo cáo lên trên, cho những thằng nước ngoài này vào đi!”

“Được, tôi đi đây.” Sĩ quan quân nhân trung niên đáp lại, vẻ mặt cũng nặng nề xoay người rời đi.

Người bị thương không dùng nước suối không gian chỉ hơi chuyển biến tốt đẹp, thương thế giảm bớt, không giống với người bị trúng độc rắn hổ mang chúa, lấy tốc độ thần kỳ khôi phục lại.

Chu Đào thua một ván này, kể cả quân nhân bình thường không biết gì về y thuật đều có thể nhận ra.

Chu Đào quả nhiên trầm mặc, không khiêu khích Lý Thanh Vân nữa, nhưng trong lòng hắn nghĩ gì thì chỉ có bản thân hắn biết rõ.

Không phải Lý Thanh Vân không muốn chữa khỏi cho toàn bộ quân nhân, chính là lấy tiền lệ chữa trị của Lý Thất Thốn, thuốc rắn tổ truyền vốn không có hiệu quả mạnh như vậy, nếu như hắn chữa khỏi cho tất cả mọi người, Lý Thất Thốn không nghi ngờ mới là lạ. Chữa trị khỏi cho một hai người, còn có thể nói là trùng hợp, nếu như chữa khỏi tất cả, chắc chắn không ăn nói rõ ràng được.

Bên ngoài quá nguy hiểm, quân đội không cho phép bất cứ kẻ nào ra khỏi nơi đóng quân. Lý Thanh Vân rảnh rỗi nhàm chán, không thể đi ra ngoài thám hiểm, đành phải vào bên trong tiểu không gian quan sát rắn đầu sắt Mangshan bị cột ở trên đá mặt trời.

Con rắn độc này bị đá mặt trời ảnh hưởng rất lớn, to ra một vòng lớn, dài thêm một mảng lớn, độ dài đã đạt đến hai mét, nếu như thả nó ra, thậm chí có thể so sánh với rắn hổ mang chúa bình thường.

Đút cho nó một ít nước suối không gian, lại đút thêm cho nó hai con cá nhỏ, thấy nó tỏ vẻ biết điều, thật con mẹ nó kỳ quái. Lý Thanh Vân đút cho nó ăn xong, lại đánh vài phát lên đầu nó, đánh nó đến chẳng hiểu ra làm sao, định giận lại không dám giận, rụt đầu lại, mê hoặc không hiểu nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, lại có vẻ cực kỳ đáng thương.

“Giả bộ cái gì, tao không tin mày có thể từ rắn độc biến thành lươn, nếu như thả mày ra, không biết sẽ gây tai họa cho bao nhiêu người nữa.” Lý Thanh Vân xử lý con rắn độc đầu sắt Mangshan xong, hái một chùm nho, trở lại hiện thực, nằm ở trong lều trại ăn nho.

Mặt trời sắp xuống núi, trong lều trại không nóng, chỉ ánh sáng hơi tối. Ăn mấy quả nho không gian mát lạnh, ngâm nga, cảm nhận thơm ngọt ngon miệng của nho, giống như không có chuyện gì càng tự tại hơn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy cửa lều trại khẽ động, Lý Thanh Vân vụt ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bên ngoài lều.

Hắn có thể chắc chắn, không nghe thấy tiếng bước chân gì cả, giống như chỉ có cơn gió nhẹ thổi qua, lại có thứ gì đó động chạm vào lều trại, thật sự quỷ dị.

“Ai?” Lý Thanh Vân nghiêm nghị chất vấn một tiếng, lại không hề thấy có bất cứ đáp lại gì, chỉ có gió núi nhè nhẹ, giống như tất cả đều thật bình thường.

Lý Thanh Vân cầm lấy một cây sào trúc ở đầu giường, vạch cửa lều trại lên, thật sự không có bất cứ thứ gì. Cẩn thận nhìn trên mặt đất, tảng đá mặt đất không để lại dấu vết gì, thật ra mặt đất như vậy cũng không có khả năng lưu lại dấu vết.

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, khi đang định đi ra ngoài, chợt nghe thấy một trận hoan hô chỉnh tề truyền đến từ bên ngoài, hóa ra tiểu đội thám hiểm nước ngoài đến, Sở Dương kêu quân nhân xếp thành hàng nghênh đón.

Đội ngũ này có mười người, mang theo rất nhiều thiết bị, Michelle lại cũng ở trong đó. Nàng xách một cái lồng sắt nhỏ trong tay, bên trong có một động vật dáng vẻ kỳ quái, chiều cao chừng 70cm, dài nhỏ, giống như một con chồn lớn, da lông màu nâu xám, đuôi rất dài, gần như bằng một nửa chiều cao, lông đuôi xù lên, dáng vẻ cực kỳ thông minh, đầu thậm chí giống hồ ly, miệng dài nhọn.

Hai mắt Lý Thanh Vân tỏa sáng lên, giống như đã từng nhìn thấy động vật nhỏ này, nhưng tạm thời không thể gọi ra tên nó, động vật nhỏ này giống như rất biết bắt rắn, là một trong những thiên địch của rắn.

Trừ bỏ một con trong tay Michelle ra, lại còn có hơn mười con khác nữa, đều đựng ở trong lồng chế tạo riêng, được người dùng xe đẩy tay đẩy vào nơi đóng quân.

“Bọn họ mang nhiều động vật nhỏ như vậy làm gì, chẳng lẽ định dựa vào nó để đối phó với rắn độc sao?” Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ trong lòng, ra khỏi lều trại.

“Hi, Michelle, thật vui nhìn thấy cô ở đây.” Lý Thanh Vân cười chào hỏi cô nàng con lai xinh đẹp.

“Ôi, trời ạ, anh là Lý Thanh Vân? Sao lại mặc đồng phục bác sĩ vậy? Quá ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại gặp được anh ở đây. Sao rồi, phen này làm phiên dịch hay làm bác sĩ?” Michelle cười vui mừng, buông đồ trong tay xuống, chạy tới cho hắn một cái ôm ngọt ngào.

Lý Thanh Vân nói: “Nơi đây thật nguy hiểm, cô lại không phải là chuyên gia dã ngoại sinh tồn và chuyên gia loài rắn chân chính, tốt nhất nhanh chóng rời đi. Rắn độc hiện giờ còn mạnh hơn lần trước chúng ta vào núi. Độc tính của chúng nó xảy ra biến dị, huyết thanh kháng độc rắn bình thường không giải được độc của chúng nó.”

“Vân, anh đừng lo lắng, phen này bọn tôi mang đến dụng cụ chuyên nghiệp cùng với chuyên gia loài rắn cao nhất, tuyệt đối có thể chinh phục được rắn độc nơi đây. Còn có, anh nhìn xem, bọn tôi mang cầy Meerkat đến, nó chuyên môn săn giết rắn độc, tổng cộng mười con, đều từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mười con cùng nhau tấn công, có thể bắt giết rắn hổ mang chúa, bọn tôi đã làm thí nghiệm.” Michelle tràn đầy tin tưởng nói.

“Thật sự không hiểu nổi, cô là một người làm kỹ thuật sinh học, lại sao có hứng thú với mạo hiểm dã ngoại như thế. Hơn nữa tình huống của nơi đây đã vượt qua thường thức của sinh vật học, rắn độc thành đàn, lại còn chủ động công kích nơi đóng quân của quân đội, cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở nơi khác chưa? A… còn về phần cầy Meerkat này, nó đúng là khắc tinh của rắn độc, nhưng chúng nó chỉ có mười con, còn rắn độc ở trong này có đến ngàn vạn, có thể giết được hết sao?”

Qua nhắc nhở của nàng, Lý Thanh Vân cũng nhớ ra tên của động vật kỳ quái kia, một nhánh của cầy Mangut, tên là cầy Meerkat, sinh sống ở Vân Nam, Xuyên Thục cũng có tồn tại một ít, càng am hiểu bắt rắn độc hơn cầy Mangut.

Nhưng mà nếu như gặp một hai con rắn độc, cầy Meerkat sẽ rất thoải mái thu phục chúng nó. Nếu như gặp phải rắn độc thành đàn, sợ rằng nó cũng bất lực, thậm chí cả tính mạng đều không bảo đảm.

Michelle cười thần bí, không giải thích thêm, chỉ nói: “Đây là ham thích và lý tưởng của tôi, vì lý tưởng, cho dù mất đi sinh mệnh cũng không tiếc. Được rồi, các đồng đội của tôi đã thúc giục đi qua, chờ bọn tôi sắp xếp xong, tôi lại tới tìm anh! A đúng rồi, lần này anh có mang ba lô không vậy? Tôi rất nhớ món ngon của anh.”

“Cô đồ ăn hàng này! Thôi bỏ đi, cẩn thận một chút, ngoài nơi đóng quân có một con rắn hổ mang chúa bị thương, dài chừng 4m, đuôi bị đứt, tính cách nóng nảy, mang thù rất mạnh, nếu như các cô ra khỏi doanh trại, nhất định phải để ý đến con rắn độc vĩ đại này.” Lý Thanh Vân thấy không khuyên được nàng nên cũng không nhiều lời nữa, nhắc nhở nàng tình huống nguy hiểm gần đây, để cho nàng chú ý.

Michelle hơi kinh ngạc, ngược lại không sợ, nói: “Tôi đã từng nhìn thấy rắn hổ mang chúa dài hơn 6m ở Ấn Độ, rắn hổ mang chúa dài 4m ngược lại không đến mức để cho chuyên gia trong đoàn bọn tôi sợ đến mức không ra khỏi nơi đóng quân. Được rồi, cảm ơn ý tốt của anh, bọn tôi sẽ để ý.”

Bọn họ dùng tiếng Anh đối thoại, Chu Đào ở bên cạnh nghe hiểu, hắn đi du học về, trình độ tiếng Anh cũng tương đối tốt. Sau khi nghe được đối thoại giữa bọn họ, hắn chỉ cười lạnh, xoay người trở về lều trại của mình, không khiêu khích Lý Thanh Vân nữa.

Vào ban đêm, mười chuyên gia thám hiểm nước ngoài ăn đồ ăn, uống bia bọn họ mang đến, thậm chí còn nhảy múa bên cạnh đống lửa. Quân nhân Trung Quốc không trói buộc bọn họ, cũng không gia nhập, Lý Thanh Vân và Sở Dương thương lượng công việc, không đáp lại lời mời của Michelle.

Ban đêm giống như thật yên tĩnh, tất cả bình thường, nhưng sau hừng đông, toàn bộ nơi đóng quân bị âm thanh tập hợp khẩn cấp quấy nhiễu. Lý Thanh Vân mặc áo blouse trắng ra khỏi lều trại, sau khi nghe ngóng mới biết rõ, hóa ra có một quân nhân đã chết, chính là một trong hai người đã hộ tống bọn họ đến đây.

Trong lòng Lý Thanh Vân lập tức nguội lạnh một nửa, Chu Đào càng chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, thất thần kêu cái gì mà trả thù của rắn hổ mang, nhất định là vậy, bốn người làm rắn hổ mang chúa bị thương này bị nó ghi thù, phen này chết chắc.

Sắc mặt của Lý Thanh Vân cũng không dễ nhìn, nhớ tới động tĩnh ngoài lều trại lúc chạng vạng tối qua, hiển nhiên không phải cơn gió gì cả, có lẽ là con rắn hổ mang chúa kia đã trà trộn vào trong quân doanh.

Sở Dương kêu tất cả quân nhân tập hợp, bắt đầu hỏi người có tiếp xúc với người chết, hỏi mọi người cuối cùng nhìn thấy người chết là khi nào, người cùng lều trại với hắn là ai.

Một quân nhân bước ra khỏi hàng, nói hắn là người cùng lều trại với người đã chết, nhưng ngày hôm qua đến lượt hắn trực ban canh gác, canh giữ cửa nơi đóng quân với các đồng đội khác, mãi cho đến sáng mới về lều trại nghỉ ngơi thì phát hiện người chết có gì không đúng lắm, toàn thân đen tím, chết cực kỳ thê thảm, trên cổ có hai dấu răng của rắn độc.

Nghe nói có con rắn hổ mang chúa dài 4m có khả năng trà trộn vào quân doanh, chuyên gia thám hiểm nước ngoài cũng hoảng hốt, một chuyên gia loài rắn đi ra, hắn mở cái lồng, thả toàn bộ mười con cầy Meerkat ra, huýt sáo lên, kêu chúng nó tìm kiếm mỗi một góc trong quân doanh, muốn tìm ra bóng dáng của con rắn hổ mang chúa.

Tranh thủ thời gian này, Lý Thanh Vân đi đến trước mặt Sở Dương, hỏi hành tung của một quân nhân khác. Sở Dương trả lời, nói bởi vì có nhiệm vụ nên quân nhân kia đã đi theo người của đội vận chuyển vật tư quay trở về nơi chữa bệnh ở giữa sườn núi vào hôm qua.

Lý Thanh Vân đưa mắt nhìn Chu Đào, không cần hỏi, Chu Đào đã chủ động nói, ngày hôm qua mình ngủ ở phòng bệnh, có quân nhân trực ban chuyên môn canh giữ, do đó mới có thể tránh được một kiếp.

Hỏi xong, Lý Thanh Vân lại buồn bực, nói với mọi người: “Quân doanh bố trí cho quân y một lều nhỏ, đêm qua có một mình tôi ngủ, vì sao không bị đánh lén chứ? Chẳng lẽ con rắn hổ mang chúa này thành tinh rồi, biết dùng chiến thuật tâm lý, tàn phá tinh thần mọi người sao?”

Khi mọi người ở đây đang nghi ngờ không hiểu, lại nghe thấy tiếng kêu đặc thù của cầy Meerkat được thả ra, chuyên gia loài rắn nước ngoài kia vui mừng kêu lớn: “Các tiểu bảo bối của tôi phát hiện ra tung tích rắn độc, chúng ta mau đi nhìn xem!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương