Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 174
Lý Thanh Vân cũng không có ý khinh bỉ Chu Đào, nhưng Chu Đào lại cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, oán hận trừng mắt nhìn hắn, xoay đầu đi, giống như con rắn hổ mang chúa kia là do hắn mang tới vậy.
Lý Thanh Vân xì mũi, lười để ý đến loại người chẳng hiểu ra làm sao này, dùng nhánh cây gẩy con mèo báo ở trên đất, phát hiện nó đã không được, gần như không có hô hấp, đồng tử đã tản ra.
Trên đùi nó có hai dấu răng thô to, nhất định là kiệt tác của rắn hổ mang chúa, lấy hình thể của con rắn này, không biết đã rót vào bao nhiêu độc tố nữa. Đừng nói con mèo báo chỉ có chừng 5kg này, kể cả con voi bị cắn trúng cũng khó trốn thoát một kiếp.
Mèo báo thuộc về động vật bảo vệ cấp hai, thi thể cũng có giá trị nhất định, hơn nữa trúng độc rắn, chết ở nơi hoang dã không tốt lắm, một quân nhân quyết định mang nó về nơi đóng quân, để cấp trên xử lý.
Không tới vài phút, đã có một đội quân nhân võ trang đầy đủ xuất hiện ở góc đường núi, đón nhóm người Lý Thanh Vân về nơi đóng quân.
Nơi đóng quân chỉ cách nơi đây hơn một dặm đường, đường núi khúc khuỷu, giống như có khoảng trời riêng, đường núi dần rộng mở, có dấu vết con người mở rộng, thường cách một đoạn sẽ có một vài bậc đá chống trượt, nhìn dấu vết, có lẽ đã trải qua một lịch sử rất dài.
Từ nơi đóng quân giữa sườn núi đến nơi đóng quân tiền tuyến của đội khảo sát chỉ có lộ trình hơn một tiếng, nếu như không phải gặp rắn hổ mang chúa, chừng một giờ là đến nơi.
Một nhóm quân nhân vừa bị rắn độc cắn trúng đã tiến hành tự mình cứu trị. Rạch miệng vết thương, hút độc tố, rửa sạch, ăn thuốc rắn thành phẩm. Nếu biết bị loại rắn độc nào cắn thì tiêm huyết thanh kháng độc rắn.
Nhưng hiệu quả điều trị không tốt, người phụ trách đội khảo sát mới gọi điện thoại cho quân y, kêu bọn họ phái quân y đến cấp cứu. Nếu như tình huống chuyển biến xấu thì huy động máy bay trực thăng.
Lý Thanh Vân không có thời gian nhìn xem toàn bộ tình hình nơi đóng quân, chỉ nhìn thấy lên trên mấy trăm mét, thềm đá có thể đi lên đạo quan đổ nát. Nơi đóng quân ở trên bãi đất trống bên dưới thềm đá, đất trống giống như đặc biệt mở mang, toàn bộ không khí nơi đóng quân vô cùng khẩn trương, thần kinh quân nhân căng chặt.
Có năm người bị thương, một chuyên gia khoáng thạch bị rắn hổ mang chúa cắn, tình huống đáng lo ngại, theo người chứng kiến nói, rắn hổ mang chúa cắn hắn không lớn, chỉ dài hơn rắn hổ mang bình thường trên nửa mét, sau khi uống thuốc rắn quân dụng vào, tạm thời tình huống ổn định, nhưng thống khổ rõ ràng, huyết thanh kháng rắn độc không có tác dụng.
Bốn người khác bị rắn độc khác nhau cắn, thậm chí không thể nói rõ là bị loại rắn độc nào cắn, nhưng tình huống tốt hơn chuyên gia khoáng thạch kia một chút.
Ở trên đường, quân nhân nghênh đón bọn họ đã nói rõ ràng tình huống. Do đó Lý Thanh Vân vừa đến nơi đóng quân đã được một quân nhân dẫn thẳng đến lều trại người trúng độc.
Lý Thanh Vân nhìn lướt qua, chỉ biết trừ bỏ chuyên gia khoáng thạch bị rắn hổ mang chúa cắn ra, bốn người khác đều là độc rắn đơn thuần, hoặc là hỏa độc, hoặc là phong độc.
Chu Đào cũng vào phòng bệnh, kiểm tra sơ qua cho người bị thương một lần, nhíu mày nói: “Huyết thanh kháng độc rắn đều đã dùng sao? Những người không thể phân biệt ra bị rắn độc nào cắn này, cậu tiêm huyết thanh gì cho họ vậy? Nếu như tiêm bừa huyết thanh kháng độc rắn, tôi không thể chữa cho bọn họ được.”
Quân nhân kia chần chừ nói: “Tôi cũng không biết, đội trưởng bọn tôi lập tức đi qua.”
Đang nói, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân gấp gáp, vài quân nhân chui vào lều trại vốn đã chật chội.
Lý Thanh Vân vừa quay đầu, lại nhìn thấy Sở Dương và một sĩ quan quân đội trung niên đồng thời tiến vào, hơi ngạc nhiên.
“Hai bác sĩ, cứu chuyên gia khoáng thạch của bọn tôi trước, nếu như tình huống không ổn, tôi lập tức kêu máy bay trực thăng hỗ trợ.” Sở Dương chưa vào cửa đã nói một câu như vậy, sau khi đi vào, đồng thời thấy được Lý Thanh Vân, hắn kinh ngạc hỏi: “Lý Thanh Vân, sao cậu lại ở đây? Cậu… chẳng lẽ là xà y được quân đội mời đến sao?”
“Ha ha, anh Sở đã đoán đúng, trừ bỏ nuôi chó dạy chó ra, tôi cũng có kỹ thuật trị liệu độc rắn không tệ.” Lý Thanh Vân cười nói.
“Tốt quá, nhanh giúp bọn tôi cứu chữa cho chuyên gia khoáng thạch này, hắn chui vào đạo quan đổ nát, hình như phát hiện ra manh mối thiên thạch, nhưng lập tức bị bầy rắn độc tấn công, dưới liều mạng yểm hộ của các chiến sĩ mới may mắn toàn thân lùi lại.” Sở Dương không khỏi tín nhiệm y thuật của Lý Thanh Vân, bởi vì ba hắn là được Lý Thanh Vân cứu về.
Lý Thanh Vân còn chưa nói gì, chợt nghe Chu Đào cười lạnh, khinh bỉ nói: “Cậu ta là xà y quê mùa, nghe nói mới học y thuật hai ngày, sẽ trị độc rắn gì, còn không phrai dựa vào bí phương tổ tuyền kiếm miếng cơm ăn sao. Nhưng mà kể cả sư phụ cậu ta đều không trị hết độc của rắn hổ mang chúa, cậu ta càng khỏi phải nghĩ.”
“Ha ha, ít nhất khi tôi thấy rắn hổ mang chúa, sẽ không sợ đến mức tè ra quần.” Lý Thanh Vân đã nhẫn nhịn hắn đến cực điểm, cho nên trực tiếp vẽ mặt, nói chuyện xấu của hắn ra.
Vài quân nhân không biết ân oán giữa Lý Thanh Vân và Chu Đào, nhưng rõ ràng không thích hắn ăn nói lung tung, lúc này nghe Lý Thanh Vân nói hắn tè ra quần, lập tức nhìn hắn, vừa nhìn, vài người đều không nhịn được cười.
Dấu vết rất rõ ràng, cũng không biết buổi sáng đã uống bao nhiêu nước, lại tè ướt cả nửa cái quần. Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi bọn họ gặp phải rắn hổ mang chúa ở trên đường, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Lý Thanh Vân, cậu đừng khinh người quá đáng…” Sắc mặt Chu Đào đỏ bừng lên, tức giận đến cổ đều phình ra, quát: “Là đàn ông chúng ta nên so xem ai chữa khỏi nhiều hơn, lấy chuyện ngoài ý muốn ra để nói, cậu quá vô sỉ.”
“Vừa hợp ý tôi, người không có bản lĩnh, về sau ít nói chuyện, hoặc là chủ động ngậm miệng.” Lý Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Chuyên gia bị rắn hổ mang chúa cắn khó trị nhất để tôi trị, bốn người khác anh chọn lấy hai người, còn lại tôi trị, chúng ta xem người bị thương được ai trị khỏe trước.”
Chu Đào hơi sững sờ, sau đó cắn răng, giọng căm hận nói: “Được, nếu như cậu đã chủ động chọn người bị rắn hổ mang chúa cắn, sau đó bị thua đừng chơi xỏ. Tôi không tin tôi học y nhiều năm như vậy còn không bằng thầy lang quê mùa như cậu.”
Nói xong hắn chọn lấy hai người bị thương bên phải, một người trúng độc tố thần kinh, một người trúng độc tố tuần hoàn máu.
Lý Thanh Vân cũng không chậm trễ thời gian, nói với Sở Dương một tiếng, rồi bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của bệnh nhân. Nghe nói người bị thương vừa được hút độc, Lý Thanh Vân trực tiếp giảm bớt công đoạn đầu tiên. Ước chừng cân nặng của đối phương và tình trạng trúng độc nặng nhẹ trước mắt, cho một người uống bốn viên thuốc, một người uống năm viên.
Không hề dùng nước suối không gian cho hai người bị thương bình thường này, khi chữa trị cho chuyên gia khoáng thạch bị rắn hổ mang chúa cắn thì bỏ thêm một ngụm nước suối không gian.
Sau khi chữa trị xong, ấn theo thời gian dược hiệu có tác dụng, Lý Thanh Vân nói hai tiếng sau nhìn xem hiệu quả. Nếu trong giai đoạn này miệng vết thương bị đổ máu nhiều, có thể dùng dụng cụ hút giúp hắn.
Bởi vì huyết thanh kháng rắn độc không có hiệu quả, Lý Thanh Vân không hề ôm bất cứ hy vọng nào với kết quả điều trị của Chu Đào. Vừa khéo đến giờ ăn cơm trưa, Sở Dương và một sĩ quan quân đội khác mời Lý Thanh Vân và Chu Đào đi ăn cơm.
Cơm rất đơn giản, chính là đồ hộp quân dụng thêm cơm nóng, còn phối với một thanh lương khô. Lý Thanh Vân vừa ăn vừa nói chuyện, nếu như đã đảm nhận quân y tạm thời, cũng có thể biết được một ít cơ mật.
Sở Dương cũng không giấu giếm hắn, nói một ít nội tình, quả nhiên là vì tìm kiếm thiên thạch đã rơi xuống từ mấy tháng trước, quốc gia cực kỳ coi trọng những thiên thạch đó. Nhưng mà bởi vì có hạng mục hợp tác khác với các đơn vị nghiên cứu khoa học nước ngoài, đối phương nhượng bộ rất nhiều trên vài hạng mục hợp tác khác, vì thế mới cho phép vài chuyên gia nước ngoài gia nhập nhiệm vụ lần này.
Kéo dài một khoảng thời gian, nhưng hiệu quả không lớn, bên trên đã không chịu được áp lực quốc tế, chuẩn bị nhả ra, để cho đối phương gia nhập vào. Bởi vì quân đội thương vong quá lớn, chuẩn bị để cho đối phương dẫn đầu, chịu thiệt chút, cũng thành thật chút.
Lý Thanh Vân và Sở Dương trò chuyện thật vui vẻ, Chu Đào lại rầu rĩ không vui, bởi vì hắn không có lòng tin với thủ đoạn chữa trị của mình.
Ăn cơm chỉ tốn hơn mười phút, còn chưa kịp thu dọn, chợt nghe một quân nhân chạy đến báo cáo, nói là phát hiện ra một con rắn hổ mang chúa vĩ đại ở ngoài nơi đóng quân, đuôi bị đứt, vô cùng hung bạo, vài lần định vọt vào trong quân doanh, nhưng sợ súng sống trong tay các chiến sĩ, mới vừa nhắm vào, nó đã chui vào bụi cỏ.
Chu Đào vừa nghe, sợ tới mức chân khẽ run rẩy, suýt nữa lại tè ra quần, hắn tỏ ra khẩn trương kêu lên: “Là con rắn hổ mang chúa chúng tôi đã gặp phải, nó không chết, nó đến trả thù chúng tôi, tôi biết rắn hổ mang chúa thù dai nhất…”
Hai quân nhân hộ tống Lý Thanh Vân đến đây cũng cực kỳ lo lắng, sắc mặt hơi tái nhợt. Bị một con vật độc như vậy ghi nhớ còn đáng sợ hơn bất cứ điều gì, ban đêm khỏi phải nghĩ đến được ngủ yên.
Sở Dương chỉ nhíu mày, để cho người dưới chuẩn bị súng phun lửa, cho dù là rắn gì, nếu như tới gần quân doanh, toàn bộ tiêu diệt, không cần báo cáo.
Lúc này bốn năm con quân khuyển trong doanh trại mới kêu lên bất an, giống như cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Tin tức tốt cũng có, sau khi ăn xong đã có quân nhân đến báo cáo, nói chuyên gia khoáng thạch bị rắn hổ mang chúa cắn tỉnh lại, đã có thể uống nước bình thường, còn ăn một chút cháo.
Có thể ăn uống bình thường, cũng muốn ăn cơm, người biết rõ độc rắn đều rõ ràng đây đã xem như là dấu hiệu hồi phục. Sở Dương mừng rỡ, mang theo Lý Thanh Vân và vài người trợ thủ chạy đến phòng bệnh, nhìn xem tình huống của chuyên gia.
Tốc độ chuyên gia khôi phục rất nhanh, thậm chí đã có thể xuống giường đi lại, thấy Sở Dương và sĩ quan quân đội trung niên đi vào, vội vàng hưng phấn nói cho bọn họ biết tình huống mình thấy ở trong đạo quan đổ nát. Nói ở giữa đạo quan có một hầm rượu, một khối thiên thạch rất có khả năng rơi vào trong hầm rượu, nhưng rắn độc trong đó rất nhiều, gần như không nhìn thấy có chỗ trống nào để đặt chân.
Sở Dương vừa nghe, hưng phấn kêu lên: “Tốt quá, bận rộn lâu như vậy, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng thiên thạch. Theo ảnh chụp vệ tinh, gần đây hẳn có có hai khối, nhưng có thể tìm được một khối đã là thành công rất lớn.”
Lý Thanh Vân nghi ngờ hỏi: “Lần đầu tiên vào núi, cháu có may mắn đồng hành, chuyên gia lúc đó chẳng phải có dùng dụng cụ thăm dò kiểm tra tung tích thiên thạch sao?”
Chuyên gia kia đáp: “Thời gian trôi qua lâu quá, phóng xạ biến mất, độ khó thăm dò vào lúc này còn gia tăng hơn trước mấy chục lần, nếu như không tận mắt nhìn thấy thiên thạch, thật sự khó tìm đến.”
Trả lời xong, nghe quân nhân bên cạnh nói cho hắn biết Lý Thanh Vân là xà y đã cứu tỉnh hắn, lập tức nói cảm ơn.
Lý Thanh Vân khách khí khiêm nhường vài câu, lại hỏi hắn có biết Trương Triêu Dương không, chính là đội trưởng chuyên gia đã dẫn đội lần trước. Chuyên gia kia cười nói, Trương Triêu Dương lập công, bởi vì tìm kiếm được vài khối thiên thạch đặc thù, mang đến chỗ tốt rất lớn cho quốc gia, nên đã thăng chức.
Lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng súng và tiếng chó sủa, có quân nhân hô to, nói rất nhiều rắn độc xuất hiện, định tấn công quân doanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook