Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 160
Tin hay không là một chuyện, kết quả là một chuyện khác. Đôi bên tỷ thí công bằng, thắng thua đều có định luận, lại không phục cũng không thể khiến cho thời gian đảo ngược được.
Doãn Tuyết Diễm mang theo khó hiểu và không cam lòng, oán hận nói: “Dương Ngọc Nô, cô đừng đắc ý, tôi còn sẽ trở lại.” Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại gạt đám người ra, trở về trên một chiếc việt dã quân đội.
Hai nữ quân nhân cũng quay về, từ đầu đến cuối không nhiều lời thêm một câu.
“Tiểu Bạch, võ công của em lại có tinh tiến nha.” Lý Thanh Vân vỗ bả vai Dương Ngọc Nô, vô cùng đắc ý khen ngợi.
Dương Ngọc Nô lại nhìn hai tay mình, đầy bụng nghi ngờ nói: “Một khoảng thời gian gần đây, thân thể trở nên thật cổ quái, vẫn cứ không khống chế nổi sức mạnh. Thôi bỏ đi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao lần này đánh thắng, lại không phải đánh thua, nghĩ nhiều vậy làm gì.”
Được đấy, vốn không cần Lý Thanh Vân khuyên nàng, tự nàng đã nghĩ thoáng.
“Ngọc Nô tuyệt quá!” Tưởng Cần Cần đã chạy tới, tràn đầy vui sướng kêu lên.
Vài nhân viên của Công ty Môi trường Thanh Ngọc cũng vỗ tay tràn đầy kích động, ủng hộ cho ông chủ nhà mình.
Đồn trưởng đồn công an Lưu Hướng Tiền chờ sau khi quân nhân rời đi mới mang theo hai cảnh sát nhân dân chạy tới nơi xảy ra vụ việc, hỏi Dương Ngọc Nô chuyện đã xảy ra.
Lý Thanh Vân vô cùng bất mãn với thời gian đuổi đến của hắn, nhàn nhạt nói: “Ba cô gái kia còn chưa đi xa đâu, có cần tôi lái xe tìm các cô ấy về đây, cũng hỗ trợ điều tra cho các anh không?”
Lưu Hướng Tiền ngượng ngùng, nở nụ cười xấu hổ: “Bọn tôi cũng không có cách nào mà, đã xảy ra chuyện này, phải làm ghi chép thôi.”
“Không cần biết các anh có vây xem hay không, nhưng anh hỏi quần chúng vây xem một tiếng là rõ ràng. Được rồi, bọn tôi trở về còn có việc, không chậm trễ các anh phá án nữa.” Nói xong, Lý Thanh Vân kéo Dương Ngọc Nô trở về địa điểm làm việc của Công ty Môi trường Thanh Ngọc.
Dương Ngọc Nô còn định trả lời câu hỏi của cảnh sát nhân dân giống như bé ngoan, thấy Lý Thanh Vân kéo mình đi, nàng còn tràn đầy không hiểu, vẫn luôn hỏi hắn vì sao, nói thái độ của đồn trưởng Lưu rất tốt, giải thích chuyện đã xảy ra cho hắn thì có gì không tốt?
“Đối phương mới vừa đi, hắn đã xuất hiện, nếu như không nhìn trộm từ nơi hẻo lánh nào đó, đâu thể có chuyện khéo như vậy? Chúng ta đều là người mở công ty, tính tình không thể rối loạn, nhưng thái độ nên có thì vẫn phải biểu hiện ra ngoài. Ha ha, em chờ đấy, đến giữa trưa Lưu Hướng Tiền sẽ tới xin lỗi.” Lý Thanh Vân nói.
“Làm sao có thể? Người ta là đồn trưởng đồn công an, dựa vào đâu xin lỗi chúng ta chứ?” Dương Ngọc Nô tỏ vẻ không tin, chỉ cho là Lý Thanh Vân nói bậy.
Lý Thanh Vân không định nhiều lời, lượn vài vòng ở công ty nhỏ của nàng, phát hiện nơi đây thiếu thốn nghiêm trọng, điều kiện khó làm cho người ta phát huy, đường đường là ông chủ lại chỉ có một gian phòng làm việc, bên trong trừ bỏ một cái bàn và ghế dựa ra, không có thứ gì khác, kể cả điện thoại bàn đều chưa kéo xong.
Dương Ngọc Nô giải thích, nói là nhân viên kỹ thuật của bưu cục thị trấn đang kéo đường dẫn các thôn, trên chợ ngược lại không có ai quản, nhưng nghe nói kéo dây điện thoại xong, broadband cũng có thể khơi thông, rất nhiều người đều vô cùng thích.
Lý Thanh Vân hừ hừ hai tiếng, không cảm thấy sung sướng bao nhiêu với tiến bộ này. Đù má chứ, bên ngoài đã sớm thông dụng cáp quang 5Mbps 10Mbps rồi, trong thị trấn vất vả làm broadband, lại còn phương thức ADSL của dây điện thoại lên mạng. Về lý luận, ADSL internet đường xuống 8Mbps, đường lên 1Mbps, thật ra có thể mở ra đường xuống 4Mbps đã xem như là tốc độ lương tâm.
Không bao lâu sau Tưởng Cần Cần đã đi vào, cầm một phần tài liệu cười nói: “Nhân viên nghiệp vụ tuyển dụng lần này không tệ, lại mang về một đơn hàng cho chúng ta, con sông nhỏ bên cạnh xưởng gia công nhựa của huyện ô nhiễm nghiêm trọng, đã bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh, cầu xin chúng ta giải quyết vấn đề nước sông ô nhiễm trong vòng mười ngày, ra giá 200.000 tệ, nhưng nhân viên nghiệp vụ của chúng ta đã đẩy được giá lên 300.000 tệ, nói thấp hơn 300.000 tệ, Công ty Môi trường Thanh Ngọc chúng ta không nhận.”
Dương Ngọc Nô lại mất hứng nói: “Xí nghiệp như vậy xứng đáng bị đóng cửa, khi tớ đi học đã từng tham quan rất nhiều xí nghiệp tương tự vậy, chỉ lo kiếm tiền, kể cả một thiết bị trị ô nhiễm đều không mua. Nước ô nhiễm sinh ra bị xả trực tiếp vào con sông gần đó, tạo thành ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng. Còn có công ty càng vô lương tâm hơn, lại nhắm vào giếng nước, xả nước ô nhiễm xuống dưới đất, làm ô nhiễm nước ngầm của cả khu vực.”
Tưởng Cần Cần hơi mơ hồ: “Hả? Vậy chúng ta có nhận đơn này không? Cho dù bọn họ lại vô lương tâm, chúng ta cũng không cần thiết mâu thuẫn với tiền chứ? Lại nói, bọn họ làm ra chuyện xấu, cầu xin đến chỗ chúng ta, chúng ta vốn là công ty môi trường, xử lý ô nhiễm là phạm vi nghiệp vụ của chúng ta, cũng là trách nhiệm của chúng ta.”
Dương Ngọc Nô oán hận vỗ tay, cắn răng nói: “Nhận, đương nhiên phải nhận, nhưng không thể làm lợi cho những xí nghiệp không tốt này. Cậu điều người đi khảo sát hiện trường, nếu như ô nhiễm tương đối nghiêm trọng hoặc là diện tích ô nhiễm vùng nước lớn, cậu tăng giá lên một chút, ép bọn họ đổ máu. Chúng ta dùng tiền kiếm được nhiều thêm xử lý đất màu bị xói mòn ở bờ sông cũng mạnh hơn làm lợi cho những xí nghiệp không tốt này.”
Lý Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy em họ vừa gặp phải vấn đề ô nhiễm môi trường là giống như thay đổi thành một người khác, cảm thấy nàng có tinh thần mạnh này, lăn lộn ở trên thương trường chắc chắn không kém.
Thật ra một bộ thiết bị xử lý nước ô nhiễm bình thường 300.000-400.000, nhưng vận chuyển lại, chi phí càng nhiều. Hơn nữa có xí nghiệp sử dụng đồng thời ba đến năm bộ thiết bị cũng chưa chắc đã đủ dùng, do đó hiện tượng trộm xả nước ô nhiễm là cực kỳ nghiêm trọng.
Chi phí xử lý một con sông nhỏ sau ô nhiễm thường cần đến 1000.000, thậm chí hơn chục triệu. Càng quan trọng hơn là vừa ô nhiễm, một đêm là có thể biến nước sông trong suốt thành đen thành thối, nhưng nếu như xử lý, ba hai năm mới có thể nhìn thấy hiệu quả.
Những ông chủ xí nghiệp chờ đến nước tới chân mới nhảy này giống như vốn không quan tâm đến kiến thức cơ bản xử lý ô nhiễm, lại chỉ bỏ ra có hai ba trăm ngàn đã định mời Công ty Môi trường Thanh Ngọc, thảo nào Dương Ngọc Nô sẽ tức giận.
Đương nhiên, cũng có khả năng con sông nhỏ bị ô nhiễm rất nhỏ, giống như hồ nước, ở dưới tình huống chi phí cực thấp, Tưởng Cần Cần kêu những nhân viên nghiệp vụ nhận nhiều đơn, có trích phần trăm tiền thưởng, rất nhiều nhân viên nghiệp vụ nhận việc, đã định ra một cái giá đại khái, còn chân chính quyết định là tổng giám đốc hoặc phó tổng giám đốc.
Tưởng Cần Cần cũng mừng rỡ, cảm thấy Dương Ngọc Nô bắt tay vào làm, đối đãi với xí nghiệp như vậy, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Dương Ngọc Nô thao thao bất tuyệt oán hận với anh họ về những xí nghiệp hiện giờ vô sỉ đến cỡ nào, không có một thiết bị xử lý ô nhiễm nào cả, lại dám xây dựng, cũng không biết thông qua ban ngành giám sát kiểu gì nữa.
Lý Thanh Vân khuyên bảo nàng, nói chế độ giám sát hiện giờ có vấn đề, chờ thêm vài năm nữa, nhất định sẽ có chuyển biến tốt. Lại nói, chúng ta có kỹ thuật xử lý ô nhiễm này, kiếm tiền là một phương diện, càng quan trọng hơn là có thể để cho môi trường sau ô nhiễm được khôi phục lại, đây mới là mục đích của chúng ta.
Dương Ngọc Nô nghe vậy vui vẻ, cảm thấy anh họ rất hiểu mình, đôi bên có lý tưởng và giấc mộng giống nhau, như vậy mới có thể đi được lâu đi được xa.
Đang trò chuyện vui vẻ, chợt có một nhân viên văn thư tiến tới gõ cửa, nói là có đồn trưởng đồn công an đến tìm anh Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân vui vẻ, chậc, không tệ lắm, lại có lễ tân giúp đỡ chặn người, ngăn cản cả đồn trưởng đồn công an của thị trấn.
Dương Ngọc Nô hơi kinh ngạc, liếc xéo anh họ, thấy hắn đang cười đến đắc ý, không hài lòng nói: “Hừ, coi như anh đã đoán đúng. Thật sự không hiểu nổi logic của đàn ông các anh, rõ ràng tỏ thái độ với đồn trưởng Lưu, nhưng anh ta lại thật sự đến đây để giải thích.”
“Ha ha, về sau em sẽ hiểu, cũng sẽ quen thôi. Nào, người ta đi đến đây để hóa giải ngăn cách, chúng ta cũng nên nể mặt một tí, tới cửa đón người ta.” Nói xong, Lý Thanh Vân kéo em họ vẫn đang mờ mịt ra khỏi văn phòng nhỏ.
Lưu Hướng Tiền bị Lý Thanh Vân dạy dỗ hai câu, thật ra trong lòng không hề vui mừng, nhưng hắn đã sớm nghe nói, thằng cha này không chỉ là bạn học với trưởng trấn Ngô, còn là nhà giàu số một toàn thị trấn, hạng mục nông gia nhạc do trưởng trấn Ngô làm, hắn là người đầu tiên bỏ vốn duy trì, trung tâm thả câu xây dựng lên đã thử kinh doanh, tiền lời lại không tệ, người yêu thích thả câu trong thành đến không ít.
Điều càng khiến cho hắn e ngại là nghe nói Lý Thanh Vân có cả quan hệ với lãnh đạo trong thành phố, ngày đó khi làm lễ cất nóc, thư ký Chu trong thành phố tự mình tới tặng bao lì xì, đặc biệt đến uống rượu mừng. Nghe nói còn là không mời tự đến, như vậy càng ghê gớm.
Chịu thua người như vậy, cũng không tính là mất mặt. Hơn nữa Lưu Hướng Tiền thông qua nghe ngóng thấu đáo, càng bội phục thủ đoạn của Lý Thanh Vân. Lưu manh trên thị trấn Hồng Tiêu và Lý Khoát Tử, làm hại quê nhà thật nhiều năm, hắn đều không bắt được nhược điểm của đối phương, lại bị Lý Thanh Vân lấy tội danh cướp bóc đưa vào trong tù.
Nhưng nghe nói trưởng trấn Hồng rất quan tâm đến thằng cháu trai này, đã nhờ quan hệ, định chạy chọt cho Hồng Tiêu, sợ rằng không đến mười năm sẽ ra. Hắn là người trong hệ thống chính pháp, hiểu rõ hơn ai hết những cong quẹo trong này. Chờ khi nhìn thấy Lý Thanh Vân, nếu như thái độ của đối phương tạm được, hắn chuẩn bị nhắc nhở đối phương vài câu, tránh cho đến lúc đó trở tay không kịp, bị Hồng Tiêu ra tù trả thù.
Vừa nghĩ đến đây, đã thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô cùng đi ra, vô cùng khách khí tiếp đón hắn, cũng mời hắn ăn cơm.
Trấn Thanh Long không có nhà hàng lớn, nên đặt vài món thức nhắm đặc sản của nhà hàng nhỏ bên cạnh công ty, gọi một chai Lô Châu lão diếu hơn ba trăm để chiêu đãi đồn trưởng Lưu, như vậy khiến Lưu Hướng Tiền rất hài lòng, cảm thấy hôm nay không phí công tới xin lỗi.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng qua Dương Ngọc Nô rất ít xen vào, chỉ rót rượu cho hai người.
Lý Thanh Vân không hề lo lắng gì với nhắc nhở của đồn trưởng Lưu, hắn cười nói: “Tôi nghe được, Lý Khoát Tử chủ động thừa nhận mình là thủ phạm chính, bị phán mười hai năm, Hồng Tiêu làm tòng phạm chính, phán mười năm, mấy người khác bị phán năm sáu năm. Cho dù Hồng Tiêu ra khi nào, gã cũng không làm gì được tôi. Nếu như gã biết điều, về sau đàng hoàng tử tế làm người, ra thì cứ ra. Nhưng nếu như không biết điều, định tìm tôi gây phiền toái, vậy đời này đừng mong ra.”
Có lẽ ve sầu mới ra ở bên ngoài hơi ầm ĩ, lỗ tai của đồn trưởng Lưu lại ong lên, bị tự tin của Lý Thanh Vân làm chấn động đến hồi lâu không nghe rõ âm thanh nói chuyện. Thật sự không biết tự tin của thằng cha này lấy từ đâu ra, vẫn là người bình thường sao? Lại không quá quan tâm đến đầu sỏ lưu manh có tiếng của địa phương?
“Ve sầu hơi ầm ĩ, nếu như bắt về nhắm rượu, hương vị chắc chắn không tệ.” Đồn trưởng Lưu lẩm bẩm một câu, che giấu kinh ngạc trong lòng.
Lý Thanh Vân thật sự không nghĩ nhiều, bưng chén rượu lên cười nói: “Thời điểm này vẫn còn quá ít, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ đi bắt nhộng ve sầu, đến lúc đó lại mời đồn trưởng Lưu đến nhà uống rượu. Nào, chúng ta xử lý việc hôm nay trước!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook