Non Xanh Vẫn Ở Đây
-
Chương 16: Em còn biết an ủi cơ đấy
Xem Hứa Thanh Sơn vào bếp là một việc rất hưởng thụ. Có rất nhiều đàn ông biết nấu nướng, nhưng cô lại không gặp được mấy người.
Nhịp sống của thành phố B không chậm hơn thủ đô là bao. Dẫu đủ thời gian thì rốt cuộc người sẵn lòng bò dậy khỏi giường, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho nửa kia là số ít, bất kể nam nữ.
Có lẽ độc thân quá lâu, và không gặp được người đàn ông khiến Hứa Thanh San đặc biệt động lòng, nên khoảnh khắc này, Hứa Thanh Sơn thuận mắt, mê người cực kỳ.
Đứng một phút, cô cong môi, tiến lên duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, đáy mắt toát ra nụ cười xấu xa: "Nấu cái gì ngon ngon ấy!"
Cột sống Hứa Thanh Sơn tê rần, hắn nghiêng đầu liếc Hứa Thanh San, không nói một lời, trút mì ống đã nấu xong vào đĩa.
"Vô lương tâm, cho không anh một đêm ngủ cùng, anh còn xị mặt." Hứa Thanh San thò tay đếm cơ bụng của hắn: "Mấy giờ anh đi?"
"Bay chuyến 4 giờ, kẻo tối không đến được trường." Hứa Thanh Sơn đặt nồi lại, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Hứa Thanh San, xoay người đối diện với cô, chau mày: "Không muốn đi làm hả?"
Hứa Thanh San liếm môi dưới, trên mặt lộ nụ cười chế giễu: "Rõ ràng là anh không muốn về trường thì có."
"Ừ, không muốn!" Hứa Thanh Sơn cúi đầu, bất thình lình chặn miệng cô lại.
Nói chính xác là hắn không dám đi.
Quan Hoài còn dễ nói, Phó Triết lắm tiền, lại còn hư hỏng. Nếu để gã nhìn thấy Hứa Thanh San, chỉ e theo đuổi cô còn hăng say hơn cả năm đó theo đuổi Du Tinh.
Hứa Thanh Sơn không tài nào xác định được Hứa Thanh San có thích kiểu của Phó Triết không, nhưng Phó Triết giàu hơn Quan Hoài, cũng đẹp trai hơn Quan Hoài.
Kết thúc nụ hôn, Hứa Thanh Sơn véo mông Hứa Thanh San, quay người bưng đĩa đi ra: "Ăn sáng nào!"
Hứa Thanh San vểnh môi, bám gót, vươn tay ôm eo hắn, đôi mắt cong cong thành mảnh trăng non. Cảm giác sống chung với hắn không tệ, hơn nữa mỗi lần trêu hắn đều có cảm giác thành tựu cực kỳ.
Tuy chậm lụt, nhưng sẽ không giở mặt với cô, ngoan ngoãn đến độ hơi khờ. Trước kia làm VJ trên radio, mở quán rượu ở Lâm Châu, đàn ông các kiểu, cô đã gặp nhiều.
Có kẻ mở mồm thì ngầm ra hiệu với cô đi "khách sạn", có kẻ thì bày tỏ rõ ràng đang thiếu bạn giường. Trực tiếp hơn, cô hòa nhã chút là đã muốn kéo cô vào phòng vệ sinh để "vui vẻ".
So với những kẻ đó, Hứa Thanh Sơn quả là kỳ cục, ôm cô ngủ cũng không dám nhân cơ hội ‘táy máy’.
Nếu hắn không quen biết Quan Hoài và Bành Văn Tu thì tốt biết bao. Cô thinh thích hắn thật rồi.
Ngồi xuống, Hứa Thanh San nếm món mì ống Hứa Thanh Sơn nấu, cảm giác hương vị rất ngon, kìm lòng không đậu cất lời khen hắn.
"Khi nào em tìm phòng?" Giọng Hứa Thanh Sơn lành lạnh.
"À..." Bị hắn hỏi, má Hứa Thanh San tự dưng nóng lên: "Bận nốt hai ngày này đã, trong thành phố có không ít, em sẽ cố gắng bớt thời gian đi xem."
Cô không chuyển đâu, cứ ăn vạ hắn đấy.
Bốn triệu cơ mà, mua cả một căn nhà cũng không thành vấn đề, cô ở nhà hắn mấy hôm thì đã làm sao?
"Trưa rảnh, anh đi xem với em!" Đáy mắt Hứa Thanh Sơn có thêm nét cười, giọng điệu nghiêm túc: "Anh quen ở một mình rồi, không thích có người lạ xâm phạm không gian riêng, trừ khi là bạn gái của anh."
Thoáng cái, mặt Hứa Thanh San đen thui, ném mạnh cái nĩa vào trong đĩa: "Không ăn nữa!"
"Em giận à?" Hứa Thanh Sơn suýt không nhịn được mà bật cười ra tiếng, biết rõ còn cố tình hỏi: "Vì sao thế?"
Hứa Thanh San nghẹn họng, nghiêng người, dữ tợn cắn một phát vào vai hắn, hầm hầm đứng dậy, đi lấy túi xách.
Mới khen xong, vừa cảm thấy hắn có phần thú vị thì đã muốn đuổi cô đi.
Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn theo, nét cười trong mắt dần đậm hơn. Cho cô nghĩ một đằng nói một nẻo đi. Một lần... làm sao cũng không đủ.
Hứa Thanh San đến công ty sớm hơn ngày thường nửa tiếng. Mở cửa đi vào, càng nghĩ càng tức đầy bụng, cô lười mở máy tính, cầm di động tìm phòng trọ.
Gần công ty không có căn hộ riêng, chỉ có thể thuê chung với người ta, rồi chia phòng.
Xa hơn thì có một căn, nhưng khá cũ lại rất bẩn. Lật xem hơn 10 phút, vẫn thấy ở chỗ Hứa Thanh Sơn thoải mái nhất. Hứa Thanh San cau chặt hàng mày.
Dù sao chiều nay hắn đi rồi, cũng phải cuối tuần hoặc sang tuần sau mới về, tìm bừa một cái cớ lấy lệ là qua thôi.
Nghĩ vậy, cơn giận nguôi ngoai, cô thoát khỏi giao diện, đứng dậy đi pha cà phê.
9 giờ đúng, Hứa Thanh San mang bản kế hoạch mới đến phòng làm việc của ông chủ, trở lại liền bắt đầu tất bật với việc khác. Hầu hết những đơn hàng đã ký năm trước đều tập trung triển khai tuyên truyền trong mấy tháng này. Các quảng cáo tung ra trước đó cũng cần phân tích số liệu, thuận tiện điều chỉnh sách lược về sau.
Triệu tập các nhân viên của bộ phận, mở cuộc họp để phân công nhiệm vụ. Trước khi nghỉ trưa, Chung Thành gọi điện thoại bảo cô xem thư.
Hiệu suất của quỹ từ thiện bên đó rất cao, video cắt thô đã có hai hôm trước, phần lời bộc bạch tạm thời được thay thế bằng chữ. Hứa Thanh San xưa nay lòng dạ sắt đá, xem xong cũng không kìm nổi xót xa cho những đứa trẻ ấy.
Ngày lạnh căm, trong một lớp, số học sinh đi giầy, ăn mặc đầy đủ, chưa tới mười em.
Xem kỹ ba lần, sắp xếp các ý kiến sửa chữa xong, gửi lại mail, trong văn phòng đã chẳng còn ai.
Tắt máy tính, cử động cái cổ đã mỏi nhừ, Hứa Thanh San đeo túi xách vào phòng vệ sinh.
Đi đến ngoài cửa, bất ngờ nghe thấy Du Hiểu đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất khó chịu: "Em gần như không liên lạc với anh ấy, làm sao biết được có phải anh ấy đang qua lại với người ta không. Đừng quên chị đã tổn thương anh ấy thế nào."
Hứa Thanh San nhướng mày, khẽ khàng lùi lại, quay đầu rời đi.
Người gọi điện thoại tới hẳn là Du Tinh.
Đi thang máy xuống lầu, mưa hãy còn rơi, gió lạnh bọc hơi nước chui vào trong cổ áo, rét tới nỗi run lập cập. Nghĩ đến có khi Du Tinh lại tới tìm Hứa Thanh Sơn, cô khẽ mím môi, rảo nhanh bước chân đi lấy xe.
Về tới ngoài cổng, cửa lớn khép hờ.
Dừng xe, đi xuống, qua khe cửa, Hứa Thanh San thấy Du Tinh đang ôm Hứa Thanh Sơn từ phía sau. Ô cũng không mở, cô nén lửa giận, duỗi tay đẩy cổng ra: "Thầy Hứa ơi!"
Du Tinh quay đầu, ánh mắt nhìn cô đầy không vui: "Giám đốc Hứa lại có việc tìm Thanh Sơn sao?"
"Không thể à?" Hứa Thanh San nhếch mày, cười. Tầm mắt quét qua mặt Du Tinh, dừng trên mặt Hứa Thanh Sơn, ánh mắt cảnh cáo: "Đúng lúc anh ở nhà, theo tôi đi!"
Môi Hứa Thanh Sơn giương lên một độ cong không dễ phát hiện, hắn gỡ tay Du Tinh ra, móc di động, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Điện thoại kết nối, hắn dừng bước, nói: "Tôi cần hai bộ khóa chốt, một rưỡi qua thay nhé, cảm ơn!"
Mưa bụi rơi dày, giọng nói lạnh nhạt theo gió lạnh tản mát trong sân, từng chữ như thể lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim Du Tinh. Cô ta đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt chán nản.
Hứa Thanh San liếc cô ta một cái, bình thản xoay gót đi ra ngoài. Phỏng chừng là Du Tinh sang bên hàng xóm lấy chìa khóa, và đã lấy được.
Thay khóa cũng tốt, đỡ phải hôm nào đó Quan Hoài xông vào, trông thấy điều không nên nhìn.
Trở lại xe, Hứa Thanh Sơn cũng ra khỏi cổng, nét mặt không nhìn ra được cảm xúc. Hứa Thanh San đợi hắn lên xe, bĩu môi, cười giễu: "Cảm ơn em thế nào đây?"
"Cho không em một đêm ngủ cùng." Hứa Thanh Sơn quay sang, đáy mắt chất chứa ánh cười: "Không đi xem phòng nữa, đi ăn cơm, chốc nữa về thay khóa!"
Hứa Thanh San lườm hắn. Ra khỏi ngõ, rốt cuộc vẫn quay đầu, lái đến quán ăn lần trước.
Lấy chỗ xong, Hứa Thanh San quẳng túi xách lại, vào phòng vệ sinh. Khi cô trở ra thì Hứa Thanh Sơn đã gọi món, cũng đã cởi bỏ áo khoác trên người, vắt lên chiếc ghế bên cạnh.
Xem thực đơn, phát hiện toàn là món mình thích ăn, trong lòng Hứa Thanh San rung rinh, nghiêng người qua, nhìn vào mắt Hứa Thanh Sơn, ánh nhìn nghiền ngẫm: "Nói đi, tự cô ta vào hay anh mở cửa cho?"
Cô không có cảm tình với hắn, cũng sẽ không cho phép sáng hắn ôm mình, trưa đã ôm người khác.
Ngại bẩn.
"Cô ta sang nhà hàng xóm lấy chìa khóa." Hứa Thanh Sơn cúi đầu, đôi môi quẹt qua trán Hứa Thanh San, rồi lại ngồi thẳng người, cầm ấm trà rót cho cô một tách: "Trong thời gian Du Tinh và anh qua lại, cô ta ngoại tình với anh em tốt nhất của anh, còn mang thai con của cậu ấy."
"Có phải Quan Hoài đã nhắc đến tên của người đó rồi không?" Hứa Thanh San ngẩn ra, không ngờ Hứa Thanh Sơn và Du Tinh chia tay vì lý do này."
Cốt truyện này hơi ‘đã’ nhỉ.
Nếu Quan Hoài biết họ đã làm gì tối qua, đoán chừng cũng sụp đổ lắm. Hứa Thanh San ngẫm về quan hệ giữa cô, Quan Hoài và Hứa Thanh Sơn lần nữa mới lấy lại yên tâm.
Cô không chính thức tìm hiểu với Quan Hoài, cũng chưa từng hôn môi, không thể tính là gì của anh ta hết.
Nếu phải cho một danh phận, chẳng qua cũng chỉ là một trong số lốp dự phòng.
"Ừ." Hứa Thanh Sơn cầm bao thuốc để trên bàn, lấy một điếu đưa lên miệng, xoay xoay chiếc bật lửa trong tay nhưng không châm.
Hứa Thanh San nhìn Hứa Thanh Sơn chăm chăm một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào cô thơm má hắn một cái: "Cũ không đi, mới không đến."
"Em còn biết an ủi cơ đấy!" Hứa Thanh Sơn vươn một cánh tay, ôm Hứa Thanh San, hôn chụt lên trán cô.
Chuyện này vẫn chưa qua. Hắn phải sửa xong trường tiểu học, làm đường băng sân thể dục, sửa xong cầu đã, nếu không mãi mãi sẽ không cho qua được.
Điều hắn nợ là tâm nguyện cả đời của một người khác.
Mà giấc mơ của hắn chỉ đơn giản là giữ cô bên cạnh suốt đời, con theo họ ai thì cũng là họ Hứa.
"Nói cứ như em máu lạnh lắm ấy!" Hứa Thanh San nằm trong vòng tay hắn, chợt rất thích cái ôm thế này.
Không cần đề phòng, cũng không cần cố ý trêu ghẹo, tựa nước chảy thành sông, tự nhiên ôm thôi.
Hứa Thanh Sơn vỗ nhẹ lưng Hứa Thanh San, không tiếp lời.
Cô không lạnh lùng chút nào, trái lại còn nóng bừng như lửa, hắn rõ hơn ai hết.
Sau bữa cơm, ra về, Du Tinh đã đi, thợ khóa chạy xe máy điện, mang khóa chốt tới, vừa vặn đến trước cổng.
Hứa Thanh San vào dặm lại lớp trang điểm, để Hứa Thanh Sơn ở ngoài xem thợ thay khóa.
Thay xong, phát hiện trên sàn gỗ có vết nước, nhận thấy có thể Du Tinh đã đi vào, Hứa Thanh San giật giật mí mắt, không còn tâm trí báo cho Hứa Thanh San, chạy một mạch lên tầng ba.
Bức vẽ mô phòng còn chưa khô, nhỡ cô ta tưởng nhầm là Hứa Thanh Sơn vẽ chân dung cho Hứa Thanh San, kích động mà xé bỏ thì thảm.
Cô thở gấp vào thư phòng, bức tranh vẫn đặt trên bàn sách...
Vỗ ngực hổn hển một chốc, cô ngần ngừ nhấc chân đi tới, thấy bức tranh vẫn nguyên vẹn, không khỏi thở phù một hơi.
Khoảnh khắc xoay người, ánh mắt để ý thấy cái rương bằng mây ấy vậy lại đang mở, bộ váy cưới được thêu tay tinh xảo bị lật tung thành một mớ, lưng Hứa Thanh San liền toát mồ hôi lạnh, cô vội vã chạy ra, nhoài người lên lan can, hét to: "Hứa Thanh Sơn!"
Có lẽ Hứa Thanh Sơn nghe thấy, nên đẩy cổng đi vào. Hắn ngẩng đầu, nghi hoặc: "Sao thế?"
"Hình như bộ váy cưới kia bị Du Tinh động vào rồi!" Hứa Thanh San thở gấp, khàn cả giọng: "Anh lên xem sao!"
Cho dù không hỏi, cô cũng biết rõ, bộ váy này có ý nghĩa và kỷ niệm quý giá thế nào trong mắt chủ thuê. Làm hỏng thật thì Hứa Thanh Sơn không chỉ không nhận được tiền thù lao, mà bán cả nhà cũng không đủ đền.
Nghe nói áo cưới có vấn đề, sắc mặt Hứa Thanh Sơn sầm xuống, dồn ba bước làm hai, chạy lên lầu.
(Tác giả: Chúc những người đẹp bé bỏng tết thiếu nhi vui vẻ. Hy vọng tất cả các người đẹp vĩnh viễn sẽ không phải lớn lên, không có buồn rầu và phiền não. Gặp được rồi cũng đừng sợ, tới đây dì quái tính cho kẹo ăn nào. Muahhh~~)
Nhịp sống của thành phố B không chậm hơn thủ đô là bao. Dẫu đủ thời gian thì rốt cuộc người sẵn lòng bò dậy khỏi giường, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho nửa kia là số ít, bất kể nam nữ.
Có lẽ độc thân quá lâu, và không gặp được người đàn ông khiến Hứa Thanh San đặc biệt động lòng, nên khoảnh khắc này, Hứa Thanh Sơn thuận mắt, mê người cực kỳ.
Đứng một phút, cô cong môi, tiến lên duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, đáy mắt toát ra nụ cười xấu xa: "Nấu cái gì ngon ngon ấy!"
Cột sống Hứa Thanh Sơn tê rần, hắn nghiêng đầu liếc Hứa Thanh San, không nói một lời, trút mì ống đã nấu xong vào đĩa.
"Vô lương tâm, cho không anh một đêm ngủ cùng, anh còn xị mặt." Hứa Thanh San thò tay đếm cơ bụng của hắn: "Mấy giờ anh đi?"
"Bay chuyến 4 giờ, kẻo tối không đến được trường." Hứa Thanh Sơn đặt nồi lại, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Hứa Thanh San, xoay người đối diện với cô, chau mày: "Không muốn đi làm hả?"
Hứa Thanh San liếm môi dưới, trên mặt lộ nụ cười chế giễu: "Rõ ràng là anh không muốn về trường thì có."
"Ừ, không muốn!" Hứa Thanh Sơn cúi đầu, bất thình lình chặn miệng cô lại.
Nói chính xác là hắn không dám đi.
Quan Hoài còn dễ nói, Phó Triết lắm tiền, lại còn hư hỏng. Nếu để gã nhìn thấy Hứa Thanh San, chỉ e theo đuổi cô còn hăng say hơn cả năm đó theo đuổi Du Tinh.
Hứa Thanh Sơn không tài nào xác định được Hứa Thanh San có thích kiểu của Phó Triết không, nhưng Phó Triết giàu hơn Quan Hoài, cũng đẹp trai hơn Quan Hoài.
Kết thúc nụ hôn, Hứa Thanh Sơn véo mông Hứa Thanh San, quay người bưng đĩa đi ra: "Ăn sáng nào!"
Hứa Thanh San vểnh môi, bám gót, vươn tay ôm eo hắn, đôi mắt cong cong thành mảnh trăng non. Cảm giác sống chung với hắn không tệ, hơn nữa mỗi lần trêu hắn đều có cảm giác thành tựu cực kỳ.
Tuy chậm lụt, nhưng sẽ không giở mặt với cô, ngoan ngoãn đến độ hơi khờ. Trước kia làm VJ trên radio, mở quán rượu ở Lâm Châu, đàn ông các kiểu, cô đã gặp nhiều.
Có kẻ mở mồm thì ngầm ra hiệu với cô đi "khách sạn", có kẻ thì bày tỏ rõ ràng đang thiếu bạn giường. Trực tiếp hơn, cô hòa nhã chút là đã muốn kéo cô vào phòng vệ sinh để "vui vẻ".
So với những kẻ đó, Hứa Thanh Sơn quả là kỳ cục, ôm cô ngủ cũng không dám nhân cơ hội ‘táy máy’.
Nếu hắn không quen biết Quan Hoài và Bành Văn Tu thì tốt biết bao. Cô thinh thích hắn thật rồi.
Ngồi xuống, Hứa Thanh San nếm món mì ống Hứa Thanh Sơn nấu, cảm giác hương vị rất ngon, kìm lòng không đậu cất lời khen hắn.
"Khi nào em tìm phòng?" Giọng Hứa Thanh Sơn lành lạnh.
"À..." Bị hắn hỏi, má Hứa Thanh San tự dưng nóng lên: "Bận nốt hai ngày này đã, trong thành phố có không ít, em sẽ cố gắng bớt thời gian đi xem."
Cô không chuyển đâu, cứ ăn vạ hắn đấy.
Bốn triệu cơ mà, mua cả một căn nhà cũng không thành vấn đề, cô ở nhà hắn mấy hôm thì đã làm sao?
"Trưa rảnh, anh đi xem với em!" Đáy mắt Hứa Thanh Sơn có thêm nét cười, giọng điệu nghiêm túc: "Anh quen ở một mình rồi, không thích có người lạ xâm phạm không gian riêng, trừ khi là bạn gái của anh."
Thoáng cái, mặt Hứa Thanh San đen thui, ném mạnh cái nĩa vào trong đĩa: "Không ăn nữa!"
"Em giận à?" Hứa Thanh Sơn suýt không nhịn được mà bật cười ra tiếng, biết rõ còn cố tình hỏi: "Vì sao thế?"
Hứa Thanh San nghẹn họng, nghiêng người, dữ tợn cắn một phát vào vai hắn, hầm hầm đứng dậy, đi lấy túi xách.
Mới khen xong, vừa cảm thấy hắn có phần thú vị thì đã muốn đuổi cô đi.
Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn theo, nét cười trong mắt dần đậm hơn. Cho cô nghĩ một đằng nói một nẻo đi. Một lần... làm sao cũng không đủ.
Hứa Thanh San đến công ty sớm hơn ngày thường nửa tiếng. Mở cửa đi vào, càng nghĩ càng tức đầy bụng, cô lười mở máy tính, cầm di động tìm phòng trọ.
Gần công ty không có căn hộ riêng, chỉ có thể thuê chung với người ta, rồi chia phòng.
Xa hơn thì có một căn, nhưng khá cũ lại rất bẩn. Lật xem hơn 10 phút, vẫn thấy ở chỗ Hứa Thanh Sơn thoải mái nhất. Hứa Thanh San cau chặt hàng mày.
Dù sao chiều nay hắn đi rồi, cũng phải cuối tuần hoặc sang tuần sau mới về, tìm bừa một cái cớ lấy lệ là qua thôi.
Nghĩ vậy, cơn giận nguôi ngoai, cô thoát khỏi giao diện, đứng dậy đi pha cà phê.
9 giờ đúng, Hứa Thanh San mang bản kế hoạch mới đến phòng làm việc của ông chủ, trở lại liền bắt đầu tất bật với việc khác. Hầu hết những đơn hàng đã ký năm trước đều tập trung triển khai tuyên truyền trong mấy tháng này. Các quảng cáo tung ra trước đó cũng cần phân tích số liệu, thuận tiện điều chỉnh sách lược về sau.
Triệu tập các nhân viên của bộ phận, mở cuộc họp để phân công nhiệm vụ. Trước khi nghỉ trưa, Chung Thành gọi điện thoại bảo cô xem thư.
Hiệu suất của quỹ từ thiện bên đó rất cao, video cắt thô đã có hai hôm trước, phần lời bộc bạch tạm thời được thay thế bằng chữ. Hứa Thanh San xưa nay lòng dạ sắt đá, xem xong cũng không kìm nổi xót xa cho những đứa trẻ ấy.
Ngày lạnh căm, trong một lớp, số học sinh đi giầy, ăn mặc đầy đủ, chưa tới mười em.
Xem kỹ ba lần, sắp xếp các ý kiến sửa chữa xong, gửi lại mail, trong văn phòng đã chẳng còn ai.
Tắt máy tính, cử động cái cổ đã mỏi nhừ, Hứa Thanh San đeo túi xách vào phòng vệ sinh.
Đi đến ngoài cửa, bất ngờ nghe thấy Du Hiểu đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất khó chịu: "Em gần như không liên lạc với anh ấy, làm sao biết được có phải anh ấy đang qua lại với người ta không. Đừng quên chị đã tổn thương anh ấy thế nào."
Hứa Thanh San nhướng mày, khẽ khàng lùi lại, quay đầu rời đi.
Người gọi điện thoại tới hẳn là Du Tinh.
Đi thang máy xuống lầu, mưa hãy còn rơi, gió lạnh bọc hơi nước chui vào trong cổ áo, rét tới nỗi run lập cập. Nghĩ đến có khi Du Tinh lại tới tìm Hứa Thanh Sơn, cô khẽ mím môi, rảo nhanh bước chân đi lấy xe.
Về tới ngoài cổng, cửa lớn khép hờ.
Dừng xe, đi xuống, qua khe cửa, Hứa Thanh San thấy Du Tinh đang ôm Hứa Thanh Sơn từ phía sau. Ô cũng không mở, cô nén lửa giận, duỗi tay đẩy cổng ra: "Thầy Hứa ơi!"
Du Tinh quay đầu, ánh mắt nhìn cô đầy không vui: "Giám đốc Hứa lại có việc tìm Thanh Sơn sao?"
"Không thể à?" Hứa Thanh San nhếch mày, cười. Tầm mắt quét qua mặt Du Tinh, dừng trên mặt Hứa Thanh Sơn, ánh mắt cảnh cáo: "Đúng lúc anh ở nhà, theo tôi đi!"
Môi Hứa Thanh Sơn giương lên một độ cong không dễ phát hiện, hắn gỡ tay Du Tinh ra, móc di động, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Điện thoại kết nối, hắn dừng bước, nói: "Tôi cần hai bộ khóa chốt, một rưỡi qua thay nhé, cảm ơn!"
Mưa bụi rơi dày, giọng nói lạnh nhạt theo gió lạnh tản mát trong sân, từng chữ như thể lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim Du Tinh. Cô ta đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt chán nản.
Hứa Thanh San liếc cô ta một cái, bình thản xoay gót đi ra ngoài. Phỏng chừng là Du Tinh sang bên hàng xóm lấy chìa khóa, và đã lấy được.
Thay khóa cũng tốt, đỡ phải hôm nào đó Quan Hoài xông vào, trông thấy điều không nên nhìn.
Trở lại xe, Hứa Thanh Sơn cũng ra khỏi cổng, nét mặt không nhìn ra được cảm xúc. Hứa Thanh San đợi hắn lên xe, bĩu môi, cười giễu: "Cảm ơn em thế nào đây?"
"Cho không em một đêm ngủ cùng." Hứa Thanh Sơn quay sang, đáy mắt chất chứa ánh cười: "Không đi xem phòng nữa, đi ăn cơm, chốc nữa về thay khóa!"
Hứa Thanh San lườm hắn. Ra khỏi ngõ, rốt cuộc vẫn quay đầu, lái đến quán ăn lần trước.
Lấy chỗ xong, Hứa Thanh San quẳng túi xách lại, vào phòng vệ sinh. Khi cô trở ra thì Hứa Thanh Sơn đã gọi món, cũng đã cởi bỏ áo khoác trên người, vắt lên chiếc ghế bên cạnh.
Xem thực đơn, phát hiện toàn là món mình thích ăn, trong lòng Hứa Thanh San rung rinh, nghiêng người qua, nhìn vào mắt Hứa Thanh Sơn, ánh nhìn nghiền ngẫm: "Nói đi, tự cô ta vào hay anh mở cửa cho?"
Cô không có cảm tình với hắn, cũng sẽ không cho phép sáng hắn ôm mình, trưa đã ôm người khác.
Ngại bẩn.
"Cô ta sang nhà hàng xóm lấy chìa khóa." Hứa Thanh Sơn cúi đầu, đôi môi quẹt qua trán Hứa Thanh San, rồi lại ngồi thẳng người, cầm ấm trà rót cho cô một tách: "Trong thời gian Du Tinh và anh qua lại, cô ta ngoại tình với anh em tốt nhất của anh, còn mang thai con của cậu ấy."
"Có phải Quan Hoài đã nhắc đến tên của người đó rồi không?" Hứa Thanh San ngẩn ra, không ngờ Hứa Thanh Sơn và Du Tinh chia tay vì lý do này."
Cốt truyện này hơi ‘đã’ nhỉ.
Nếu Quan Hoài biết họ đã làm gì tối qua, đoán chừng cũng sụp đổ lắm. Hứa Thanh San ngẫm về quan hệ giữa cô, Quan Hoài và Hứa Thanh Sơn lần nữa mới lấy lại yên tâm.
Cô không chính thức tìm hiểu với Quan Hoài, cũng chưa từng hôn môi, không thể tính là gì của anh ta hết.
Nếu phải cho một danh phận, chẳng qua cũng chỉ là một trong số lốp dự phòng.
"Ừ." Hứa Thanh Sơn cầm bao thuốc để trên bàn, lấy một điếu đưa lên miệng, xoay xoay chiếc bật lửa trong tay nhưng không châm.
Hứa Thanh San nhìn Hứa Thanh Sơn chăm chăm một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào cô thơm má hắn một cái: "Cũ không đi, mới không đến."
"Em còn biết an ủi cơ đấy!" Hứa Thanh Sơn vươn một cánh tay, ôm Hứa Thanh San, hôn chụt lên trán cô.
Chuyện này vẫn chưa qua. Hắn phải sửa xong trường tiểu học, làm đường băng sân thể dục, sửa xong cầu đã, nếu không mãi mãi sẽ không cho qua được.
Điều hắn nợ là tâm nguyện cả đời của một người khác.
Mà giấc mơ của hắn chỉ đơn giản là giữ cô bên cạnh suốt đời, con theo họ ai thì cũng là họ Hứa.
"Nói cứ như em máu lạnh lắm ấy!" Hứa Thanh San nằm trong vòng tay hắn, chợt rất thích cái ôm thế này.
Không cần đề phòng, cũng không cần cố ý trêu ghẹo, tựa nước chảy thành sông, tự nhiên ôm thôi.
Hứa Thanh Sơn vỗ nhẹ lưng Hứa Thanh San, không tiếp lời.
Cô không lạnh lùng chút nào, trái lại còn nóng bừng như lửa, hắn rõ hơn ai hết.
Sau bữa cơm, ra về, Du Tinh đã đi, thợ khóa chạy xe máy điện, mang khóa chốt tới, vừa vặn đến trước cổng.
Hứa Thanh San vào dặm lại lớp trang điểm, để Hứa Thanh Sơn ở ngoài xem thợ thay khóa.
Thay xong, phát hiện trên sàn gỗ có vết nước, nhận thấy có thể Du Tinh đã đi vào, Hứa Thanh San giật giật mí mắt, không còn tâm trí báo cho Hứa Thanh San, chạy một mạch lên tầng ba.
Bức vẽ mô phòng còn chưa khô, nhỡ cô ta tưởng nhầm là Hứa Thanh Sơn vẽ chân dung cho Hứa Thanh San, kích động mà xé bỏ thì thảm.
Cô thở gấp vào thư phòng, bức tranh vẫn đặt trên bàn sách...
Vỗ ngực hổn hển một chốc, cô ngần ngừ nhấc chân đi tới, thấy bức tranh vẫn nguyên vẹn, không khỏi thở phù một hơi.
Khoảnh khắc xoay người, ánh mắt để ý thấy cái rương bằng mây ấy vậy lại đang mở, bộ váy cưới được thêu tay tinh xảo bị lật tung thành một mớ, lưng Hứa Thanh San liền toát mồ hôi lạnh, cô vội vã chạy ra, nhoài người lên lan can, hét to: "Hứa Thanh Sơn!"
Có lẽ Hứa Thanh Sơn nghe thấy, nên đẩy cổng đi vào. Hắn ngẩng đầu, nghi hoặc: "Sao thế?"
"Hình như bộ váy cưới kia bị Du Tinh động vào rồi!" Hứa Thanh San thở gấp, khàn cả giọng: "Anh lên xem sao!"
Cho dù không hỏi, cô cũng biết rõ, bộ váy này có ý nghĩa và kỷ niệm quý giá thế nào trong mắt chủ thuê. Làm hỏng thật thì Hứa Thanh Sơn không chỉ không nhận được tiền thù lao, mà bán cả nhà cũng không đủ đền.
Nghe nói áo cưới có vấn đề, sắc mặt Hứa Thanh Sơn sầm xuống, dồn ba bước làm hai, chạy lên lầu.
(Tác giả: Chúc những người đẹp bé bỏng tết thiếu nhi vui vẻ. Hy vọng tất cả các người đẹp vĩnh viễn sẽ không phải lớn lên, không có buồn rầu và phiền não. Gặp được rồi cũng đừng sợ, tới đây dì quái tính cho kẹo ăn nào. Muahhh~~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook