Sau khi từ biệt NetEase, Google rẽ qua góc đường, “vừa vặn” nhìn thấy Baidu cách đó không xa.
Người trợ lý mai phục ở một góc tối dùng tay ra hiệu với hắn: hoàn toàn đúng theo kế hoạch.
Google gật đầu, đuổi theo Baidu.
“Còn chưa đi sao?”
Baidu nghe thấy giọng Google, xoay người dừng lại, “À, Sohu muốn tôi chờ anh ấy ở đây…”
Lời còn chưa dứt điện thoại di động đã reo lên: “Baidu này, anh có việc đột xuất, cậu đi trước đi, khỏi chờ anh nhá ~~” Kế sách trì hoãn của Sohu đã thành công, bây giờ rút lui mới gọi là đúng đạo. Còn chuyện chụp ảnh thì sao…? Đã có người phụ trách rồi.
Google và Baidu sóng vai nhau dưới những ngọn đèn đường rực sáng, lắng tai nghe tiếng xe ô tô qua lại trên đường, thỉnh thoảng chìm vào lặng yên.
“Kia…” Baidu lại mở miệng đầu tiên, “Sự việc về tên hacker lần này thật là đau đầu nhỉ?”
“Đúng vậy.” Google trả lời hoàn toàn máy móc, “Hoàn toàn không hề đoán được loại chuyện này lại xảy ra, có điều qua một đêm xử lý cuối cùng cũng cứu vãn được tình hình.”
Bốn giờ sáng hôm nay, Google và NetEase đã khôi phục lại trang web, còn Baidu sau một tối điều chỉnh lại lượt xem thì cũng đã hoạt động bình thường trở lại.
“Chuyện gì đã xảy ra với bên cậu vậy? Hồi nãy trong lúc họp tôi nghe cậu bảo cậu không phải bị hacker tấn công…” Google hiếu kỳ làm ra vẻ như hắn không biết gì hết.
“Ờ thì…” Nhắc tới chuyện này khiến toàn bộ máu đổ dồn lên mặt Baidu, “Thật ra là do lượng người truy cập nhiều hơn mức bình thường nên bị nghẽn mạng thôi…” Cậu không thể nào nói rằng: “Bởi vì tất cả hủ nữ đều lên web tôi thảo luận về vấn đề công – thụ của chúng ta, và cứ tiếp tục say sưa bình luận cho tới khi bụng đói meo mới dừng lại”, như vậy chẳng khác nào tự nhận mình bị YY cả. Cho nên, tuyệt đối không được nói ra!
“Ồ, ra là như vậy…” Google nhìn Baidu mặt đỏ bừng mà cảm thấy vô cùng thú vị, nghĩ rằng bé cưng thật không hổ danh với cái tên “biệt nữu thụ” mà. Baidu giống như cố lấy hết dũng khí, nói một hơi: “Google … Nếu như gặp phải một chuyện hoàn toàn không tiếp thu được thì anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Vừa nói xong, Baidu hối hận hay tức khắc. Thật ra cậu luôn muốn tìm ai đó để tâm sự về những hủ nữ đầy rắc rối này, một ai đó có thể giúp cậu phản bác lại sự YY của hủ nữ… ( Tác giả: Baidu cục cưng rất lớn gan nha, cư nhiên còn muốn phản kháng lại bọn ta… ), nhưng mà vẫn chưa có cơ hội. Cơ mà nếu để Google đoán ra được việc này thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao, rốt cuộc mình đang làm gì thế này…
Google hào hứng nhìn biểu cảm phong phú của Baidu, trông vẻ xoắn xuýt của cậu thì biết chắc hơn phân nửa là do bị hủ nữ quấy rồi rồi…”Sao lại nói như vậy… Sự thật thì cái nhìn của mỗi người mỗi khác, nhưng nếu muốn phản bác lại lời người khác thì ít nhất cũng phải hiểu được khía cạnh mà đối phương đang nhắc tới, như vậy lời phản bác của mình mới khiến người ta tâm phục khẩu phục!”
Đôi mắt Baidu sáng lên cứ như vừa nghe được tiếng trời.
“Cảm ơn anh nhé… Google.” Được “khai sáng” khiến Baidu kích động không ngừng, ra sức nắm tay của Google mà lắc lắc, “Gần đây tôi vẫn… Bây giờ thì tốt rồi, cám ơn nhé, tôi đi trước đây…” Còn chưa nói xong đã xoay người chạy biến, giống như vừa tìm thấy được ánh sáng hy vọng ở cuối con đường vậy.
“Ha ha…” Google nhìn tấm lưng kia mà cười thích thú. Ngốc nhỏ này cũng dễ bị lừa quá đi, bảo em đi tìm hiểu liền đi tìm hiểu, quả nhiên bị hủ nữ YY vẫn còn chưa thấm vô đâu mà…
Cơ mà, quên đi. Như vậy ít ra cũng tiết kiệm thời gian để giải thích cho ẻm, lần gặp mặt tiếp theo… phỏng chừng đã có thể rồi…
Có thể biến trí tưởng tượng của hủ nữ thành hiện thực…
“Hử?” Ai đó khó chịu nhìn máy tính, “Vì sao lại nhanh như thế nhỉ…?”
Kế hoạch ban đầu của Yahoo vốn định để trang web của Google và NetEase bị tê liệt trong một ngày đêm, nhưng không biết hai đứa kia dùng thủ đoạn gì lại có thể khôi phục website hoàn chỉnh chỉ trong mười ba tiếng đồng hồ. Mình đã xem thường chúng nó rồi.
Đáng tiếc cho bọn chúng là, mình đã nắm được nhược điểm của chúng. Tư liệu của gần mười vạn người dùng của hai trang đó giờ đang nằm trên tay mình, Yahoo cực kì muốn nhìn thấy biểu cảm từ Google và NetEase lúc này…
Thư kí xuất hiện tại cửa: “Thưa Sếp, NetEase gọi điện đến, muốn nói chuyện cùng ngài.”
Phất tay bảo thư kí rời đi, Yahoocầm lấy điện thoại: “Xin chào, NetEase.”
Không chờ bên kia lên tiếng, Yahoo nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng Google sẽ gọi điện tới trước ấy chứ. Lẽ nào bởi vì anh là trang web thương nghiệp nên mới đặc biệt quan tâm đến các số liệu khách hàng này nhỉ?”
“… Cậu đã biết ý định rồi, tôi sẽ không dài dòng nữa. Đưa tư liệu cho tôi.”
“Ô!” Yahoo cười khinh miệt, “Anh nghĩ tôi sẽ làm vậy sao?”
“Hình như tôi với cậu không hề có thù hằn gì hết mà..?.” Ngữ khí NetEase bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
“Sao lại không có…” Sắc mặt Yahoo dần trầm xuống, “Lẽ nào anh không nghe Google giới thiệu lai lịch của tôi sao? Anh quên cái tên Tom rồi sao?”
“Tôi nói, thật ra cái tên Tom này… thiếu chút nữa là quên rồi”, một câu nói khiến Yahoo bóp chặt lấy ống nghe điện thoại, “Nhưng mà cho dù lúc đó là tôi từ bỏ Tom thì cũng đâu liên quan gì tới cậu đâu! Có bản lĩnh thì coi trọng vợ của mình đi! Ở trước mặt tôi mà nói về mấy chuyện báo thù ấu trĩ này à? Cậu còn chưa đủ tư cách đâu!” Bộ dáng NetEase đã quay về đúng nghĩa lưu manh.
NetEase vừa đang chuẩn bị để gào thét cùng Yahoo một hồi thì cảm thấy có gì không thích hợp, sự yên lặng bên kia khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu như bị kim châm vào lưng. Sao bên đó không thấy động tĩnh gì hết vậy? NetEase thử microphone: “Ế ế? Microphone bị hư rồi sao…?”
Đột nhiên một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Anh vừa… nói cái gì…?”
Nếu như không phải đã từng nói chuyện với nhau, NetEase sẽ không thể nào tin được âm thanh này là phát ra từ miệng trẻ trâu Yahoo vừa mới khiêu khích hắn. Thằng này bị gì vậy? Không lẽ nó cũng bị đập đầu vào đá sao?
“Tôi nói…” NetEase vừa định trả lời thì bị cắt ngang, màng nhĩ thiếu chút nữa bị độ đê-xi-ben siêu cao của tiếng hét ai đó làm thủng một lỗ: “NetEase mày nghe rõ cho ông! Ông đây không chỉnh mày chết thề không làm người! !”
Cúp máy, Yahootoàn thân vô lực ngã xuống ghế. Thằng cờ-hó NetEase… Lời nói phản công chuẩn bị đến ba, bốn năm lại bị nó áp hết, vì sao nó lại có thể thoái mái như thế chứ…?
Gì cơ? NetEase ôm ống nghe điện thoại, chúng ta còn đang bàn về mớ tư liệu khách hàng, sao cuối cùng nó không chịu bàn cho hết luôn đi nhỉ?
Người trợ lý mai phục ở một góc tối dùng tay ra hiệu với hắn: hoàn toàn đúng theo kế hoạch.
Google gật đầu, đuổi theo Baidu.
“Còn chưa đi sao?”
Baidu nghe thấy giọng Google, xoay người dừng lại, “À, Sohu muốn tôi chờ anh ấy ở đây…”
Lời còn chưa dứt điện thoại di động đã reo lên: “Baidu này, anh có việc đột xuất, cậu đi trước đi, khỏi chờ anh nhá ~~” Kế sách trì hoãn của Sohu đã thành công, bây giờ rút lui mới gọi là đúng đạo. Còn chuyện chụp ảnh thì sao…? Đã có người phụ trách rồi.
Google và Baidu sóng vai nhau dưới những ngọn đèn đường rực sáng, lắng tai nghe tiếng xe ô tô qua lại trên đường, thỉnh thoảng chìm vào lặng yên.
“Kia…” Baidu lại mở miệng đầu tiên, “Sự việc về tên hacker lần này thật là đau đầu nhỉ?”
“Đúng vậy.” Google trả lời hoàn toàn máy móc, “Hoàn toàn không hề đoán được loại chuyện này lại xảy ra, có điều qua một đêm xử lý cuối cùng cũng cứu vãn được tình hình.”
Bốn giờ sáng hôm nay, Google và NetEase đã khôi phục lại trang web, còn Baidu sau một tối điều chỉnh lại lượt xem thì cũng đã hoạt động bình thường trở lại.
“Chuyện gì đã xảy ra với bên cậu vậy? Hồi nãy trong lúc họp tôi nghe cậu bảo cậu không phải bị hacker tấn công…” Google hiếu kỳ làm ra vẻ như hắn không biết gì hết.
“Ờ thì…” Nhắc tới chuyện này khiến toàn bộ máu đổ dồn lên mặt Baidu, “Thật ra là do lượng người truy cập nhiều hơn mức bình thường nên bị nghẽn mạng thôi…” Cậu không thể nào nói rằng: “Bởi vì tất cả hủ nữ đều lên web tôi thảo luận về vấn đề công – thụ của chúng ta, và cứ tiếp tục say sưa bình luận cho tới khi bụng đói meo mới dừng lại”, như vậy chẳng khác nào tự nhận mình bị YY cả. Cho nên, tuyệt đối không được nói ra!
“Ồ, ra là như vậy…” Google nhìn Baidu mặt đỏ bừng mà cảm thấy vô cùng thú vị, nghĩ rằng bé cưng thật không hổ danh với cái tên “biệt nữu thụ” mà. Baidu giống như cố lấy hết dũng khí, nói một hơi: “Google … Nếu như gặp phải một chuyện hoàn toàn không tiếp thu được thì anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Vừa nói xong, Baidu hối hận hay tức khắc. Thật ra cậu luôn muốn tìm ai đó để tâm sự về những hủ nữ đầy rắc rối này, một ai đó có thể giúp cậu phản bác lại sự YY của hủ nữ… ( Tác giả: Baidu cục cưng rất lớn gan nha, cư nhiên còn muốn phản kháng lại bọn ta… ), nhưng mà vẫn chưa có cơ hội. Cơ mà nếu để Google đoán ra được việc này thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao, rốt cuộc mình đang làm gì thế này…
Google hào hứng nhìn biểu cảm phong phú của Baidu, trông vẻ xoắn xuýt của cậu thì biết chắc hơn phân nửa là do bị hủ nữ quấy rồi rồi…”Sao lại nói như vậy… Sự thật thì cái nhìn của mỗi người mỗi khác, nhưng nếu muốn phản bác lại lời người khác thì ít nhất cũng phải hiểu được khía cạnh mà đối phương đang nhắc tới, như vậy lời phản bác của mình mới khiến người ta tâm phục khẩu phục!”
Đôi mắt Baidu sáng lên cứ như vừa nghe được tiếng trời.
“Cảm ơn anh nhé… Google.” Được “khai sáng” khiến Baidu kích động không ngừng, ra sức nắm tay của Google mà lắc lắc, “Gần đây tôi vẫn… Bây giờ thì tốt rồi, cám ơn nhé, tôi đi trước đây…” Còn chưa nói xong đã xoay người chạy biến, giống như vừa tìm thấy được ánh sáng hy vọng ở cuối con đường vậy.
“Ha ha…” Google nhìn tấm lưng kia mà cười thích thú. Ngốc nhỏ này cũng dễ bị lừa quá đi, bảo em đi tìm hiểu liền đi tìm hiểu, quả nhiên bị hủ nữ YY vẫn còn chưa thấm vô đâu mà…
Cơ mà, quên đi. Như vậy ít ra cũng tiết kiệm thời gian để giải thích cho ẻm, lần gặp mặt tiếp theo… phỏng chừng đã có thể rồi…
Có thể biến trí tưởng tượng của hủ nữ thành hiện thực…
“Hử?” Ai đó khó chịu nhìn máy tính, “Vì sao lại nhanh như thế nhỉ…?”
Kế hoạch ban đầu của Yahoo vốn định để trang web của Google và NetEase bị tê liệt trong một ngày đêm, nhưng không biết hai đứa kia dùng thủ đoạn gì lại có thể khôi phục website hoàn chỉnh chỉ trong mười ba tiếng đồng hồ. Mình đã xem thường chúng nó rồi.
Đáng tiếc cho bọn chúng là, mình đã nắm được nhược điểm của chúng. Tư liệu của gần mười vạn người dùng của hai trang đó giờ đang nằm trên tay mình, Yahoo cực kì muốn nhìn thấy biểu cảm từ Google và NetEase lúc này…
Thư kí xuất hiện tại cửa: “Thưa Sếp, NetEase gọi điện đến, muốn nói chuyện cùng ngài.”
Phất tay bảo thư kí rời đi, Yahoocầm lấy điện thoại: “Xin chào, NetEase.”
Không chờ bên kia lên tiếng, Yahoo nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng Google sẽ gọi điện tới trước ấy chứ. Lẽ nào bởi vì anh là trang web thương nghiệp nên mới đặc biệt quan tâm đến các số liệu khách hàng này nhỉ?”
“… Cậu đã biết ý định rồi, tôi sẽ không dài dòng nữa. Đưa tư liệu cho tôi.”
“Ô!” Yahoo cười khinh miệt, “Anh nghĩ tôi sẽ làm vậy sao?”
“Hình như tôi với cậu không hề có thù hằn gì hết mà..?.” Ngữ khí NetEase bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
“Sao lại không có…” Sắc mặt Yahoo dần trầm xuống, “Lẽ nào anh không nghe Google giới thiệu lai lịch của tôi sao? Anh quên cái tên Tom rồi sao?”
“Tôi nói, thật ra cái tên Tom này… thiếu chút nữa là quên rồi”, một câu nói khiến Yahoo bóp chặt lấy ống nghe điện thoại, “Nhưng mà cho dù lúc đó là tôi từ bỏ Tom thì cũng đâu liên quan gì tới cậu đâu! Có bản lĩnh thì coi trọng vợ của mình đi! Ở trước mặt tôi mà nói về mấy chuyện báo thù ấu trĩ này à? Cậu còn chưa đủ tư cách đâu!” Bộ dáng NetEase đã quay về đúng nghĩa lưu manh.
NetEase vừa đang chuẩn bị để gào thét cùng Yahoo một hồi thì cảm thấy có gì không thích hợp, sự yên lặng bên kia khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu như bị kim châm vào lưng. Sao bên đó không thấy động tĩnh gì hết vậy? NetEase thử microphone: “Ế ế? Microphone bị hư rồi sao…?”
Đột nhiên một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Anh vừa… nói cái gì…?”
Nếu như không phải đã từng nói chuyện với nhau, NetEase sẽ không thể nào tin được âm thanh này là phát ra từ miệng trẻ trâu Yahoo vừa mới khiêu khích hắn. Thằng này bị gì vậy? Không lẽ nó cũng bị đập đầu vào đá sao?
“Tôi nói…” NetEase vừa định trả lời thì bị cắt ngang, màng nhĩ thiếu chút nữa bị độ đê-xi-ben siêu cao của tiếng hét ai đó làm thủng một lỗ: “NetEase mày nghe rõ cho ông! Ông đây không chỉnh mày chết thề không làm người! !”
Cúp máy, Yahootoàn thân vô lực ngã xuống ghế. Thằng cờ-hó NetEase… Lời nói phản công chuẩn bị đến ba, bốn năm lại bị nó áp hết, vì sao nó lại có thể thoái mái như thế chứ…?
Gì cơ? NetEase ôm ống nghe điện thoại, chúng ta còn đang bàn về mớ tư liệu khách hàng, sao cuối cùng nó không chịu bàn cho hết luôn đi nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook