Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!
-
Chương 2-1
"Cẩn thận một chút, tâm trạng của tổng giám đốc hôm nay không được tốt." Xuân Phàm thì thầm cảnh cáo trợ lý thư ký Liễu Nghi.
"Có khác sao? Em nhìn không ra anh ta có hôm nào tâm trạng tốt nha.” Liễu nghi nhỏ hơn cô một tuổi, có tài nên được tiến cử vào vị trí này nửa năm. “Người xưa nói “quân uy khó dò”, anh ta vốn không thể dò, cũng không cần dò, từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu cảm. Chị Xuân Phàm, chị thật lợi hại! Làm sao chị nhận ra tâm trạng của anh ta hôm nay tốt hay không?”
Xuân Phàm ngẩn ra, chớp mắt mấy cái. "Chỉ cần là người, nhất định có lúc tâm trạng tốt và tâm trạng tệ. Để ý riết rồi đoán được thôi."
"Ví dụ?"
"Chị đã hoàn tất báo cáo, nhưng anh ấy không nói gì, nó có nghĩa là anh ấy đang không vui, không muốn mở."
"Wow, như vậy cũng đoán được?"
"Em làm thêm một năm nữa, tự nhiên học được thôi."
"Không cần đâu!! Cái đó tốn cả triệu nơ-ron lận á." Liễu Nghi vẻ mặt đau khổ, nói: "Nhớ hồi em được điều lên, nhiều người ghen tị với em lắm, nào ai biết công việc vất vả như thế này ah!" Giám đốc đẹp trai, lắm của lại độc thân, có xì hơi cũng thơm! Nhưng mỗi ngày làm việc quần quật như con chó, cũng chẳng nhận lấy được nụ cười khen ngợi, thì lòng ái mộ liền biến mất không còn chút vết tích.
"Xin em ngàn vạn lần phải gắng chống chọi tiếp, hãy nghĩ về tiền lương và các khoản phúc lợi, coi như tích góp của hồi môn đi!" Xuân Phàm dụng tâm cổ vũ. Liễu Nghi là trợ lý thư ký duy trì được lâu nhất, không dễ gì để đưa được vào quỹ đạo, cô không muốn lại thay đổi người.
“Chị Xuân Phàm cũng là làm việc với mục tiêu góp của hồi môn sao?”
"Không, là chị đang tích góp cho lương hưu. "
"Cái gì?" Đây là cách nghĩ của phụ nữ tuổi 25 sao? Liễu Nghi cảm thấy cô thật kỳ quái. Đôi khi cô thực không hiểu suy nghĩ của thư ký Nhạc, rốt cuộc là cô ấy thích làm việc? Hay đơn giản chỉ vì tiền lương?
Xuân Phàm lại lưu loát triển khai công việc trong ngày, biết tâm tình ông chủ hôm nay kém, nên càng căng não ra cẩn thận từng li từng tí để không có chút sai sót.
Sau một lúc lâu, đoán chừng Dương Lập và Sa Chấn đi họp, Phạm Ti Ti ghé qua tám.
"Tiểu Phàm Phàm ~~" Phạm Ti Ti kéo lê âm cuối, giọng không dẹo chết người không ngừng. “Mình đã điều tra kỹ về lai lịch gã đàn ông kia rồi.”
"Gã đàn ông nào?" Xuân Phàm trả lời mà không dòm đến mặt cô.
Liễu Nghi nhăn chóp mũi xinh đẹp, khẽ phỉ nhổ: "Lại tới bắn điện, tiếc là tổng giám đốc không ở đây."
Phạm Ti Ti nhanh chóng xoay người, đôi mắt quyến rũ xẹt qua một tia sắc nhọn, "Là cô! Liễu Nghi, gã đàn ông sáng sớm quỳ trước cửa chính công ty, Paul, là bạn trai của cô."
Xuân Phàm “A” một tiếng ngoài dự liệu.
"Có khác sao? Em nhìn không ra anh ta có hôm nào tâm trạng tốt nha.” Liễu nghi nhỏ hơn cô một tuổi, có tài nên được tiến cử vào vị trí này nửa năm. “Người xưa nói “quân uy khó dò”, anh ta vốn không thể dò, cũng không cần dò, từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu cảm. Chị Xuân Phàm, chị thật lợi hại! Làm sao chị nhận ra tâm trạng của anh ta hôm nay tốt hay không?”
Xuân Phàm ngẩn ra, chớp mắt mấy cái. "Chỉ cần là người, nhất định có lúc tâm trạng tốt và tâm trạng tệ. Để ý riết rồi đoán được thôi."
"Ví dụ?"
"Chị đã hoàn tất báo cáo, nhưng anh ấy không nói gì, nó có nghĩa là anh ấy đang không vui, không muốn mở."
"Wow, như vậy cũng đoán được?"
"Em làm thêm một năm nữa, tự nhiên học được thôi."
"Không cần đâu!! Cái đó tốn cả triệu nơ-ron lận á." Liễu Nghi vẻ mặt đau khổ, nói: "Nhớ hồi em được điều lên, nhiều người ghen tị với em lắm, nào ai biết công việc vất vả như thế này ah!" Giám đốc đẹp trai, lắm của lại độc thân, có xì hơi cũng thơm! Nhưng mỗi ngày làm việc quần quật như con chó, cũng chẳng nhận lấy được nụ cười khen ngợi, thì lòng ái mộ liền biến mất không còn chút vết tích.
"Xin em ngàn vạn lần phải gắng chống chọi tiếp, hãy nghĩ về tiền lương và các khoản phúc lợi, coi như tích góp của hồi môn đi!" Xuân Phàm dụng tâm cổ vũ. Liễu Nghi là trợ lý thư ký duy trì được lâu nhất, không dễ gì để đưa được vào quỹ đạo, cô không muốn lại thay đổi người.
“Chị Xuân Phàm cũng là làm việc với mục tiêu góp của hồi môn sao?”
"Không, là chị đang tích góp cho lương hưu. "
"Cái gì?" Đây là cách nghĩ của phụ nữ tuổi 25 sao? Liễu Nghi cảm thấy cô thật kỳ quái. Đôi khi cô thực không hiểu suy nghĩ của thư ký Nhạc, rốt cuộc là cô ấy thích làm việc? Hay đơn giản chỉ vì tiền lương?
Xuân Phàm lại lưu loát triển khai công việc trong ngày, biết tâm tình ông chủ hôm nay kém, nên càng căng não ra cẩn thận từng li từng tí để không có chút sai sót.
Sau một lúc lâu, đoán chừng Dương Lập và Sa Chấn đi họp, Phạm Ti Ti ghé qua tám.
"Tiểu Phàm Phàm ~~" Phạm Ti Ti kéo lê âm cuối, giọng không dẹo chết người không ngừng. “Mình đã điều tra kỹ về lai lịch gã đàn ông kia rồi.”
"Gã đàn ông nào?" Xuân Phàm trả lời mà không dòm đến mặt cô.
Liễu Nghi nhăn chóp mũi xinh đẹp, khẽ phỉ nhổ: "Lại tới bắn điện, tiếc là tổng giám đốc không ở đây."
Phạm Ti Ti nhanh chóng xoay người, đôi mắt quyến rũ xẹt qua một tia sắc nhọn, "Là cô! Liễu Nghi, gã đàn ông sáng sớm quỳ trước cửa chính công ty, Paul, là bạn trai của cô."
Xuân Phàm “A” một tiếng ngoài dự liệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook