Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!
-
Chương 2-2
“Paul?” Gò má Liễu Nghi bắt đầu ửng đỏ, “Hứ! Anh ta đã phản bội tôi, bắt cá hai tay, là kẻ thay lòng đổi dạ. Anh ta chỉ làm bộ thôi, đâu có quỳ liên tục được, mọi người đều thấy đấy.”
“Kiêu ngạo thật đấy! Bạn trai vì cô mà xin cô tha thứ, không tiếc danh dự quỳ trước cửa lớn của công ty, mong cô quay lại. Ai cũng thấy anh ta đối với cô là thật lòng, chẳng qua trùng hợp gặp cô bạn thì đi tâm sự một chút. Cô cũng nên tha thứ cho anh ta chứ? Liễu Nghi, không dễ để một người đàn ông bỏ qua danh dự mà làm đến mức này đâu.” Ngữ khí Phạm Ti Ti yêu kiều quyến rũ, nũng nịu một cách quỷ dị.
Cô ấy đang ghen tị sao? Liễu Nghi lập tức thay đổi, kiêu ngạo hất cằm, “Tôi phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định được.” Cô không phải người dễ bị thuyết phục.
“Cô còn không tha thứ cho anh ta?”
“Nếu như tha thứ thì đã không để anh ta quỳ ở đó.”
“Tốt thôi.” Phạm Ti Ti đáp, quay về phía Xuân Phàm, nũng nịu nói: “Tiểu Phàm Phàm, cậu nhất định phải nói với giám đốc là mình vì tìm lai lịch của Paul mà suýt chút nữa bị sàm sỡ đấy!”
“Hả?” Xuân Phàm lại ngẩn ra. Chuyện gì thế này?
“Cái gì? Paul sàm sỡ chị á?” Giọng Liễu Nghi sắc nhọn, “Tức chết mất, anh ta cứ quỳ như vậy, ngay cả chị mà anh ta cũng sàm sỡ ư? Anh ta định chọc tức tôi sao?”
“Ăn nói cho cẩn thận! Mị lực của tôi người thường không dễ bỏ qua đâu, từ hồi nhỏ đã có không ít ong bướm bu quanh tôi rồi.” Phạm Ti Ti hất mái tóc dài gợn sóng, tiếp tục ca thán. “Paul của cô lúc đó hai chân quỳ trên mặt đất, vậy nhưng hai mắt anh ta lại dính chặt vào đùi tôi, aizz, kể ra tội thật.”
“Chị… chị cố ý cợt nhả, cũng không trách được anh ta.”
“Ô! Có người bắt đầu giúp Paul biện hộ kìa, tôi thấy cô có thể giúp tôi khỏi bị sàm sỡ đấy!”
Phạm Ti Ti nói xong liền quay gót bỏ đi.
Liễu Nghi nổi giận đùng đùng, bắt đầu cuống quýt gọi điện hỏi thăm bạn trai, mắng chửi một tí. Cũng không hiểu anh chàng kia lời ngon tiếng ngọt thế nào mà cô nàng chuyển từ giận thành cười, còn dặn Paul tới đón lúc tan sở.
Trong mắt Xuân Phàm xẹt qua một tia cảm thán. Có vẻ Liễu Nghi đã hiểu lầm, Phạm Ti Ti có ý tốt với cô ấy, vậy mà cô ấy lại không nhận ra. Anh chàng Paul đó tuy quỳ trước cổng công ty, nhưng mắt anh ta vẫn liếc trộm đùi người đẹp, đủ để thấy rõ anh ta không có chút hối hận về việc mình đã sai, thực ra chỉ là làm bộ làm dáng mà thôi.
Loại đàn ông mà lúc nào cũng chực chờ bắt cá hai tay, cho dù người yêu anh ta có đẹp như Hằng Nga hay là Tây Thi chuyển kiếp đi chăng nữa thì vẫn cứ trăng hoa, yêu hai, yêu ba, yêu nhiều người một lúc.
Liễu Nghi lại có tính sĩ diện, nghĩ rằng bạn trai cô ta làm đến mức độ này thì sao có thể có thể làm trò gian dối?
Cô nàng giận cá chém thớt lên Xuân Phàm, lấy Phạm Ti Ti ra khiêu khích. “Chị Xuân Phàm này, Phạm Ti Ti chẳng phải là bạn tốt của chị sao? Vậy nhờ chị khuyên nhủ chị ta giùm, đã muốn quyến rũ giám đốc của chúng ta rồi thì đừng động chạm tới bạn trai của người khác. Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Xuân Phàm nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng, “Bọn chị học chung cấp 3 và đại học, lại cùng thuê trong một khu chung cư, chơi thân như vậy nên rất hiểu tính nhau. Chị tin rằng Phạm Ti Ti đủ thông minh để không đi quyến rũ bạn trai người khác.”
Liễu Nghi cười khẩy, “Vậy chị ta mỗi ngày trang điểm, trưng ra bộ dạng lẳng lơ, quyến rũ như thế để quyến rũ ai?”
“Liễu Nghi này, em nói khó nghe thật đấy!” Xuân Phàm khó chịu, nhưng vẫn nín xúc động xuống để không nhảy lên chửi mắng người. Cô là một người có hiểu biết, có khí chất của một nữ thư kí hoàn hảo. Phải nhớ điều này! “Người phụ nữ có vóc dáng đẹp, thích trang điểm hay không là hoàn toàn tự do, không thể đánh giá cô ấy chỉ qua con mắt của một người đàn ông dối trá.”
Liễu Nghi cho rằng Xuân Phàm đang biện minh cho bạn bè nên chỉ biết ức chế bĩu môi, không nói lại. Dù sao từ giờ cô cũng sẽ quản lí tốt bạn trai của mình, không cho anh ta có cơ hội gặp lại Phạm Ti Ti nữa.
“Kiêu ngạo thật đấy! Bạn trai vì cô mà xin cô tha thứ, không tiếc danh dự quỳ trước cửa lớn của công ty, mong cô quay lại. Ai cũng thấy anh ta đối với cô là thật lòng, chẳng qua trùng hợp gặp cô bạn thì đi tâm sự một chút. Cô cũng nên tha thứ cho anh ta chứ? Liễu Nghi, không dễ để một người đàn ông bỏ qua danh dự mà làm đến mức này đâu.” Ngữ khí Phạm Ti Ti yêu kiều quyến rũ, nũng nịu một cách quỷ dị.
Cô ấy đang ghen tị sao? Liễu Nghi lập tức thay đổi, kiêu ngạo hất cằm, “Tôi phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định được.” Cô không phải người dễ bị thuyết phục.
“Cô còn không tha thứ cho anh ta?”
“Nếu như tha thứ thì đã không để anh ta quỳ ở đó.”
“Tốt thôi.” Phạm Ti Ti đáp, quay về phía Xuân Phàm, nũng nịu nói: “Tiểu Phàm Phàm, cậu nhất định phải nói với giám đốc là mình vì tìm lai lịch của Paul mà suýt chút nữa bị sàm sỡ đấy!”
“Hả?” Xuân Phàm lại ngẩn ra. Chuyện gì thế này?
“Cái gì? Paul sàm sỡ chị á?” Giọng Liễu Nghi sắc nhọn, “Tức chết mất, anh ta cứ quỳ như vậy, ngay cả chị mà anh ta cũng sàm sỡ ư? Anh ta định chọc tức tôi sao?”
“Ăn nói cho cẩn thận! Mị lực của tôi người thường không dễ bỏ qua đâu, từ hồi nhỏ đã có không ít ong bướm bu quanh tôi rồi.” Phạm Ti Ti hất mái tóc dài gợn sóng, tiếp tục ca thán. “Paul của cô lúc đó hai chân quỳ trên mặt đất, vậy nhưng hai mắt anh ta lại dính chặt vào đùi tôi, aizz, kể ra tội thật.”
“Chị… chị cố ý cợt nhả, cũng không trách được anh ta.”
“Ô! Có người bắt đầu giúp Paul biện hộ kìa, tôi thấy cô có thể giúp tôi khỏi bị sàm sỡ đấy!”
Phạm Ti Ti nói xong liền quay gót bỏ đi.
Liễu Nghi nổi giận đùng đùng, bắt đầu cuống quýt gọi điện hỏi thăm bạn trai, mắng chửi một tí. Cũng không hiểu anh chàng kia lời ngon tiếng ngọt thế nào mà cô nàng chuyển từ giận thành cười, còn dặn Paul tới đón lúc tan sở.
Trong mắt Xuân Phàm xẹt qua một tia cảm thán. Có vẻ Liễu Nghi đã hiểu lầm, Phạm Ti Ti có ý tốt với cô ấy, vậy mà cô ấy lại không nhận ra. Anh chàng Paul đó tuy quỳ trước cổng công ty, nhưng mắt anh ta vẫn liếc trộm đùi người đẹp, đủ để thấy rõ anh ta không có chút hối hận về việc mình đã sai, thực ra chỉ là làm bộ làm dáng mà thôi.
Loại đàn ông mà lúc nào cũng chực chờ bắt cá hai tay, cho dù người yêu anh ta có đẹp như Hằng Nga hay là Tây Thi chuyển kiếp đi chăng nữa thì vẫn cứ trăng hoa, yêu hai, yêu ba, yêu nhiều người một lúc.
Liễu Nghi lại có tính sĩ diện, nghĩ rằng bạn trai cô ta làm đến mức độ này thì sao có thể có thể làm trò gian dối?
Cô nàng giận cá chém thớt lên Xuân Phàm, lấy Phạm Ti Ti ra khiêu khích. “Chị Xuân Phàm này, Phạm Ti Ti chẳng phải là bạn tốt của chị sao? Vậy nhờ chị khuyên nhủ chị ta giùm, đã muốn quyến rũ giám đốc của chúng ta rồi thì đừng động chạm tới bạn trai của người khác. Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Xuân Phàm nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng, “Bọn chị học chung cấp 3 và đại học, lại cùng thuê trong một khu chung cư, chơi thân như vậy nên rất hiểu tính nhau. Chị tin rằng Phạm Ti Ti đủ thông minh để không đi quyến rũ bạn trai người khác.”
Liễu Nghi cười khẩy, “Vậy chị ta mỗi ngày trang điểm, trưng ra bộ dạng lẳng lơ, quyến rũ như thế để quyến rũ ai?”
“Liễu Nghi này, em nói khó nghe thật đấy!” Xuân Phàm khó chịu, nhưng vẫn nín xúc động xuống để không nhảy lên chửi mắng người. Cô là một người có hiểu biết, có khí chất của một nữ thư kí hoàn hảo. Phải nhớ điều này! “Người phụ nữ có vóc dáng đẹp, thích trang điểm hay không là hoàn toàn tự do, không thể đánh giá cô ấy chỉ qua con mắt của một người đàn ông dối trá.”
Liễu Nghi cho rằng Xuân Phàm đang biện minh cho bạn bè nên chỉ biết ức chế bĩu môi, không nói lại. Dù sao từ giờ cô cũng sẽ quản lí tốt bạn trai của mình, không cho anh ta có cơ hội gặp lại Phạm Ti Ti nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook