“Ban ngày ban mặt mà có một người đàn ông phong nhã quỳ trước cửa công ty chúng ta, việc này liên quan tới hình ảnh của công ty, tôi nhất định sẽ giải quyết êm thấm, xin giám đốc yên tâm.”

Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt yêu kiều, có vẻ như muốn phóng điện tới Dương Lập Hân.

Muốn quyến rũ giám đốc mình đầy gai lên giường, toàn công ty cũng chỉ có Phạm Ti Ti đủ dã tâm.

“Mời anh ta đi ngay lập tức.” Dương Lập Hân xoay người đi vào công ty, Xuân Phàm và đám nhân viên xung quanh cũng đi theo anh ta.

Phạm Ti Ti cười như con mèo hoang ăn vụng, đánh giá người đàn ông quỳ trước công ty từ trên xuống dưới. Chuyện này có vẻ thú vị, làm sao có thể bỏ qua?

Bởi vì anh chàng kia đang không ngừng liếc trộm đôi chân trắng nõn, trơn bóng của cô với dáng vẻ thèm muốn.

***

Xuân Phàm luôn cho rằng cấp trên của cô là một kẻ khó ưa tới mức không ai có thể làm hài lòng anh ta.

Đối với tập đoàn Đức Hân mà nói, Dương Lập Hân là người lãnh đạo hợp tình hợp lí. Ông ngoại anh ta giao lại toàn bộ sản nghiệp khổng lồ cho cháu trai, từ khi mẹ anh bị ung thư dạ dày nên qua đời, ông ngoại bỏ qua cha anh ta là Dương Ngạn Phủ, đưa toàn bộ gánh nặng lên vai Dương Lập Hân.

Dương Lập Hân cũng thật đáng thương, không có cơ hội hưởng thụ cuộc sống ăn chơi ngày đêm, uống rượu hẹn hò với người đẹp như các công tử nhà giàu khác. Vừa học ở nước ngoài về, anh ta đã trực tiếp quản lí công ty, phải gánh vác trọng trách, vùi đầu vào công việc. Bởi vì không có sự giúp đỡ từ bố mẹ, em gái Dương Đa An của anh ta lại nhỏ hơn anh ta tới bảy tuổi nên Dương Lập Hân chỉ có thể gánh vác mọi áp lực một mình.

Nếu biết về hoàn cảnh gia đình nhà họ Dương, ai cũng sẽ hiểu tại sao Dương Lập Hân lại đối xử lạnh nhạt với người nhà. Anh ta không bao giờ thừa nhận Dương Đa Lệ do mẹ kế Lâm Á Trúc sinh ra là em gái.

Nhìn bề ngoài, anh ta là kẻ vô tình, lạnh lùng, nhưng cái khiến người ta khó chịu là anh ta không cảm thấy trên đời có gì thú vị gì sao? Nhạc Xuân Phàm trong lòng lén chửi thầm anh ta.

À không, chúi đầu vào làm việc như điên chính là niềm vui duy nhất của anh ta! Nhạc Xuân Phàm cô không thể suy nghĩ nông cạn như vậy được. Không có sếp cuồng công việc như vậy thì ai trả lương cho cô đây? Chim nhạn sao có thể hiểu chí lớn của thiên nga!

Cô cũng chỉ là một thư kí nhỏ bé mà thôi.

Đôi môi mềm mại của Xuân Phàm hiện lên một tia cười yếu ớt. Đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều người,

Cô luôn tự an ủi để cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp.

Dương Lập Hân bỗng rùng mình, trong mắt anh hiện lên một chút gì đó khó tả, không nói nên lời. Nghe nói thư kí của anh được các đồng nghiệp trong công ty bầu là “Nữ thư kí có khí chất nhất”, thật sao? Trong lòng anh hoài nghi.

Thời nay, con gái chỉ cần dùng một tí mỹ phẩm, trang điểm lên là sẽ mang diện mạo “lừa tình”. Ngay cả người xấu tới mức ma chê quỷ hờn cũng có thể biến thành một thiên thần. Nhưng sau khi tẩy đi lớp son phấn, một đại mĩ nhân rồi cũng trở về thành một người bình thường. Chẳng phải lớp trang điểm làm cho đàn ông bị đánh lừa sao? Nhưng, liệu khí chất có thể lừa người?

Dương Lập Hân đứng sau tấm kính, con ngươi sắc bén nhanh chóng liếc cô một cái. Cô nhìn rất thanh nhã, dung mạo không phải nhờ lớp trang điểm quyết định, Nhạc Xuân Phàm còn giống em gái anh ở điểm lười đeo lông mi giả. Hôm nay cô vẫn trang điểm thành bộ dáng nữ thư kí thành thục, chỉ là cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ bằng gấm, làm hiện lên nét trẻ trung, xuân sắc của cô.

Cái chuyện khí chất này chỉ là trò vặt với anh. Anh luôn phải giao tiếp, đàm phán với khách hàng nên muốn xem cô có khí chất hay không thì chỉ cần chú ý một chút lúc cô làm việc là biết.

Chàng trai quỳ trước cửa công ty là bạn trai của cô sao?

Anh nhíu mày, hơi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Quái lạ, sao mình phải để ý? Cảm giác không thoải mái trong lòng là gì?

Đi bộ về phía thang máy, Dương Lập Hân quyết định ném đi hết mấy việc vớ vẩn kia. Anh đi qua phòng bí thư, tiến vào phòng làm việc của mình. Sa Chấn đi vào trước báo cáo về những việc cần giải quyết, hai mươi phút sau, Nhạc Xuân Phàm tiến vào, báo cáo hành trình ngày hôm nay của anh.

Dương Lập Hân im lặng nghe xong, không nói thêm gì nên Nhạc Xuân Phàm thừa cơ lui ra khỏi phòng.

Cô lấy lại bình tĩnh, mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương