Nơi Nào Cũng Là Anh
-
Chương 79: Quốc sắc thiên hương
Lâm Ninh được dắt về phòng ngủ chính, cô lăn lăn trên giường như một quả bóng tròn, lăn từ mép giường bên đây, lăn tròn năm, sáu vòng sang tận mép giường bên kia.
Lăn lóc đến khi đầu óc quay cuồng, men rượu khiến cho tầm mắt cô nhĩu loạn, không khí bị móp méo, đồ vật cũng móp méo kỳ dị.
Lâm Ninh nhìn trần nhà, âm giọng cứ ò e ú ớ như còi báo động.
Bóng đèn ngày hôm nay sao lại kỳ lạ như thế nhỉ? Bóng đèn màu vàng như thường, nhưng hình thù chùm đèn cứ méo méo cong cong rồi lại uốn uốn lượn lượn.
Lâm Ninh lật đật ngồi dậy, đầu óc không tỉnh táo, tầm nhìn không ổn định chảo đảo, động tác ngồi dậy khiến cho bào tử trào ngược cồn rượu, nấc cục một cái.
“Hự ực…”
Cô nghe thấy âm thanh từ phía bình nước, Lâm Ninh chậm chạp xoay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, Phàm Dương đứng bên bình nước nóng lạnh, đang ngửa đầu uống một cốc nước.
Lâm Ninh bèn bước xuống giường, bước chân ngã qua ngã lại đi về phía anh, vừa đi vừa nói.
“Đứng im coi, này này…”
Cô bước đến gần anh, anh hiện tại vẫn đứng im một chỗ, nhưng trong đôi mắt đang nhĩu loạn của Lâm Ninh, mọi vật cứ phân thân và móp méo.
Cô nhìn thấy anh cứ ngã qua ngã lại, trong khi người thật sự đang ngã nghiêng chính là bản thân.
Lâm Ninh chỉ ra ngón trỏ, chỉ xuống đôi chân mang dép bông của Phàm Dương.
“Anh… Đứng im!” Sao mà cứ ngã qua ngã lại a, cô bậm bậm môi, mặt mũi đỏ bừng vì men rượu phụng phịu, ngón tay chỉ chỉ vào chân anh ra lệnh.
“Đứng im coi, sao anh cứ nhảy qua nhảy lại vậy a, đứng im cho em!”
Hiện vật trong mắt không đứng im, Lâm Ninh bắt đầu quạo quọ, hai tay chóng nạnh mặt vênh lên, trừng trừng mắt hung hăn nói.
“Bà lớn đây bảo anh đứng im… Hựm! Ông Phàm! Đứng im!”
Phàm Dương đứng im như bức tượng từ ban đầu, anh không có chuyển động, nhìn bà nhỏ say mèm, hai gò má đỏ hồng, cô đứng sắp không vững rồi mà lại chẳng chịu nằm trên giường.
“Em xuống đây làm gì? Lên giường nằm nghỉ đi, say rồi.”
“Không không không” Bàn tay chóng nạnh giơ lên ngón trỏ lắc lắc, đầu cũng lắc lắc.
“Không có say, bà lớn đây chỉ say nắng, không say rượu.”
Cô lắc lắc đầu, đầu óc quay cuồng làm cơ thể cũng điên cuồng chao đảo theo cái lắc đầu, thân nhỏ ngã nghiêng muốn ngã.
“Í a… Động đất a.”
Phàm Dương nhanh chóng bước đến một bước, chụp lấy thân thể đang chuẩn bị ngã xuống sàn.
“Ồ…” Lâm Ninh há miệng kinh hô, mắt mở to, hai tay giơ lên định ôm lấy anh, thế nhưng cô lại chụp lấy tầng không khí ở hai bên vai Phàm Dương.
“Ơ… Anh sao vậy… Em bắt không dính?”
Lâm Ninh nắm nắm lấy tầng không khí, trong mắt cô là Phàm Dương đang biến to, tay thì chụp không khí, trong đôi mắt thì lại nhìn thấy đang chạm vào hai bên vai anh.
“Ủa? Ủaaa?” Lâm Ninh ngớ ra, cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Rõ ràng cô đang nắm lấy hai vai anh, mà sao lại không nắm được? Chẳng lẽ nào…
“Tàn hình rồi!” Lâm Ninh thốt lên, gương mặt đỏ ửng hốt hoảng cố gắng túm lấy tầng không khí hai bên vai Phàm Dương.
Nắm không dính, cô kinh hô dữ dội.
“Làm sao bây giờ, chồng ơi là chồng, anh tàn hình rồi kìa.”
Đây là người nhìn thấy được nhưng không chạm vào được sao?!
Phàm Dương không nhịn được buồn cười, nắm lấy bàn tay của cô, kéo tay nhỏ đi vào tầng không khí chạm vào vai anh.
“Tôi ở đây kia mà, bà lớn của tôi ơi là bà lớn, em say lắm rồi.”
“Đã bảo là không có say mà” Lâm Ninh bĩu môi, cô chỉ uống một chai rượu thôi a, không lý nào lại say được! Hai tay chạm được hai vai anh liền vỗ vỗ, sờ sờ cánh tay săn chắc, cảm nhận cơ bắp cứng cáp truyền vào bàn tay.
“Chồ ôi, cơ bắp nè.”
Hai tay nhỏ chạy từ cánh tay sang vòm ngực săn chắc, nhích xuống sờ sờ cơ bụng cứng cáp rõ ràng từng múi bụng.
“Chồ ối” Lâm Ninh thốt lên, bất ngờ hơn nữa, hệt như đây là thiếu nữ lần đầu được diện kiến cơ bụng đại nhân.
“Cơ bụng nè chòi!”
Lâm Ninh cúi đầu xuống nhìn chiếc bụng của mình, trở về sờ sờ lên bụng bản thân, cô sờ trúng thịt mỡ, Lâm Ninh hít sâu vào một hơi để hóp chiếc bụng lại, cố gắng hóp bụng để bụng nhỏ eo thon một chút, hóp bụng để tìm cơ bụng.
Nhưng mà vì trong bụng toàn là nước rượu, còn có đồ ăn chưa kịp tiêu hoá, cô có hóp đến thế nào thì bụng bự vẫn ươn ra.
“Không có cơ bụng…” Lâm Ninh ngẩng mặt nhìn anh, mếu máo như đứa nhỏ mách chuyện.
“Em không có cơ bụng, chỉ có mỡ bụng.”
Nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ cười cười, Lâm Ninh lại sực nhớ ra chuyện gì.
Cô đẩy hai tay anh ra khỏi mình, hất hủi một tiếng.
“Hứ!”
Lâm Ninh quay ngoắc người, lảo đảo bước đi, Phàm Dương bước theo sau, hai cánh tay to giơ ra đỡ sẵn hai bên bà nhỏ.
Lâm Ninh lật đật leo lên giường, chui vào trong chăn trùm kín đầu, hoá thành cục chăn tròn trịa.
“Không thèm chơi với anh, tất cả là lỗi của anh!”
Cô không có cơ bụng, không có eo thon mà chỉ có mỡ thừa, tất cả là lỗi của anh, là do anh vỗ béo cô a.
Phàm Dương trèo lên giường, ngón tay chọt chọt vào chăn kêu gọi.
“Bà nhỏ.”
“Ừ hựm” Cục chăn lắc lắc phản ứng “Chính anh, chính anh là người đàn ông độc ác, anh đã vỗ béo em, anh đã khiến cho Thành An mất đi đệ nhất mỹ nhân.”
Đệ nhất mỹ nhân Thành An giờ đây hoá thành đệ nhất mỹ mỡ.
“Em sẽ gọi chú công an đến bắt anh” Lâm Ninh lú đầu ra, mắt trừng trừng nhìn gương mặt tuấn mỹ đang tràn ngập ý cười.
“Cười cái gì a, em bảo chú công an đến bắt anh đó, tội gây thiệt hại cho quốc sắc của Thành An.”
Cô chính là quốc sắc thiên nhiên à mà không, quốc sắc thiên hương của Thành An, anh sẽ bị bắt vì tội tàn phá bảo vật quốc gia.
“Thế chú công an đến bắt anh đi, ai sẽ ôm em ngủ đây?” Phàm Dương nheo mày hỏi.
“…”
Ừ nhỉ? Chú công an mà bắt anh đi thì ai sẽ ôm cô ngủ nhỉ?
Lâm Ninh ngớ ra, đột nhiên lại không muốn chú công an đến nữa.
Phàm Dương nằm xuống giường, hai cánh tay dang ra dụ hoặc.
“Bà lớn có muốn dịch vụ ôm ấp không?”
“Có a” Lâm Ninh chui ra khỏi chăn, nói đúng hơn là cô đá bay cái chăn ra, chui vào lòng anh làm tổ, không quên yêu cầu.
“Ôm ôm, ôm xíu nữa.”
“Rồi rồi” Phàm Dương vội vàng vươn tay kéo lại chiếc chăn, đắp chăn ngay ngắn, sau đó vòng tay ôm chặt cô trong lòng.
“Ngoan, ngủ đi.”
Lâm Ninh hì hì cười, ủ trong lòng anh, ngoan ngoãn nhắm mắt, thế nhưng cô ngoan ngoãn chưa được ba giây lại ngẩng mặt nhìn anh.
Nhìn gương mặt tuấn tú như tạc trong tranh vẽ, mày rậm, xương mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mắt sắc bén như đại bàng, con ngươi thâm sâu lạnh lùng lúc này lại thật trìu mến. Nhìn vào mắt anh, trái tim Lâm Ninh không khỏi trầm luân, rơi thẳng vào vực xao xuyến.
Bạc môi thì lúc nào cũng kiêu ngạo, xương hàm đến gò càm đều rất hoản hảo cương nghị.
“Oa, hôm nay chồng em đẹp trai quá” Lâm Ninh chớp chớp mắt, không ngừng suýt xoa mỹ nam trước mặt.
“Đẹp trai dữ luôn, dữ dữ dữ luôn.”
Phàm Dương vừa mới làm dịu khoé môi, cứ cười mãi khiến cho hai gò má đông cứng lại, vừa mới làm dịu lại bị cô chọc phát cười.
“Thôi thôi bà lớn của tôi, em ngoan ngoãn đi ngủ giúp tôi a.”
Phàm Dương khổ sở dỗ dành cho cô mau mau ngủ, tay vuốt ve tấm lưng, nhưng Lâm Ninh lại rất tỉnh táo, hình như không có ý định đi ngủ, cái miệng nhỏ bắt đầu luyên thuyên.
“Hừm, anh biết gì không? Sắp đến thọ tiệc rồi đó” Lâm Ninh bậm môi, hai gò má thịt lại phồng lên, trông rất ủy khuất kể lại chuyện hôm nay.
"Hai tuần nữa là đến thọ tiệc rồi, nhưng mà em không biết tặng cái gì cho ông nội cả, ông nội không có thiếu cái gì hết í, bà Năm bảo là tự tay làm thì sẽ có ý nghĩa hơn, đến mùa đông rồi nên đan khăn cho ông nội là tốt nhất.
Nhưng mà chồng biết hông, em không có hoa tay đâu, nè nè, xem đi" Lâm Ninh xoè ra hai tay giơ lên trước mặt anh, cho anh kiểm chứng ngón tay a.
“Em không khéo mấy chuyện này đâu, em đan mãi cũng không xong, nhưng mà đan khăn không được thì em biết tặng cái gì a, ông nội cái gì cũng không thiếu.”
Cô nghĩ cả ngày hôm nay nhưng chẳng biết phải tặng gì cho ông nội, cho nên rất ủy khuất.
Phàm Dương cười cười, ánh mắt cưng chiều tràn ngập ý cười, trong mắt lấp lánh tia hạnh phúc, anh nắm lấy một tay nhỏ nhắn, ôn nhu nâng tay nhỏ, in nụ hôn vào lòng bàn tay, khẽ đáp.
“Em không biết phải tặng cái gì hết sao?”
“Ừm ừm” Lâm Ninh gật mạnh đầu “Ông nội đâu có thiếu thứ gì đâu, cái gì cũng có hết rồi.”
“Ừ, anh thử nghĩ xem nào” Phàm Dương tập trung suy nghĩ một lát, Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn anh.
Anh ngắm gương mặt đỏ hồng trong lòng, đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc lấp lánh, Phàm Dương khẽ thở ra một hơi ám muội.
“Ông nội thiếu một thứ đó.”
“Cái gì cái gì?” Lâm Ninh hớn hở hỏi, chăm chú nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Phàm Dương cúi thấp đầu, hôn lên cái miệng chúm chím đáng yêu, trên môi cô còn ươm vị rượu nho ngọt ngọt, Phàm Dương không nhịn được liếm láp, gặm mút một cái rồi mới thả ra.
Ánh mắt nổi lên tà nịnh, tay ôm cô chặt hơn, như thể dán sát cơ thể cô vào người, phía dưới bắt đầu rục rịch cứng rắn ngẩn đẩu, cười cười gian tà.
“Thiếu cháu chắt để bồng.”
Lâm Ninh nhíu mày.
“Cháu ấy ạ? Ông nội có cháu rồi mà.”
Cô nhớ không nhầm thì ông có đến mấy đứa bé cháu chắt a.
“Nhưng từ anh từ chưa có” Phàm Dương khẽ đáp, giọng trở nên khàn đặc theo cứng rắn của hạ thể.
“Chúng ta nên có em bé cho ông nội bồng rồi nhỉ?”
Ở Phàm gia, ông nội thương anh nhất, cháu bé từ anh và Lâm Ninh chắc chắn sẽ là thứ mà ông mong chờ nhất.
“Bà lớn của anh thích bé trai hay bé gái hơn?” Hình như câu này anh đã từng hỏi rồi.
Lâm Ninh nghe thấy cũng quen quen, hai tay nâng lên choàng qua cổ anh, nhích người hôn chụt lên bạc môi cương nghị rồi trả lời, một câu trả lời y hệt lần đầu được hỏi.
“Em thích chồng em nhất!”
“…” Phàm Dương cứng người, giây sau anh rít lên một âm khàn đặc rồi lật người đè cô dưới thân mình.
“Chết tiệc…”
Anh không định sẽ lột quần áo ủn ỉn với cô trong trạng thái say mèm thế này đâu, nhưng là cô dụ dỗ anh a.
“Thật là… Bà lớn của anh đáng yêu quá rồi.”
Phàm Dương cười khổ, vội vàng tụt ra váy ngủ của Lâm Ninh.
“Ơ ớ… Làm gì đó?”
Đột nhiên lại cởi đồ của người ta a, lại còn cởi trần bản thân nữa, Lâm Ninh nheo mày, hung khí vừa to vừa dài đập vào mắt, thô dài gân xanh xanh tím tím hằn hộc dữ tợn.
Hình ảnh trần truồng quấn quýt quen thuộc xuất hiện trong tìm thức, Lâm Ninh lập tức í ới.
“Áaa, chú công an chú công an, quốc sắc đang bị làm tổn hại!”
Còn tiếp…
(P/s Hai ông bà có thôi đáng yêu đi khum hả?)
_ThanhDii
Lăn lóc đến khi đầu óc quay cuồng, men rượu khiến cho tầm mắt cô nhĩu loạn, không khí bị móp méo, đồ vật cũng móp méo kỳ dị.
Lâm Ninh nhìn trần nhà, âm giọng cứ ò e ú ớ như còi báo động.
Bóng đèn ngày hôm nay sao lại kỳ lạ như thế nhỉ? Bóng đèn màu vàng như thường, nhưng hình thù chùm đèn cứ méo méo cong cong rồi lại uốn uốn lượn lượn.
Lâm Ninh lật đật ngồi dậy, đầu óc không tỉnh táo, tầm nhìn không ổn định chảo đảo, động tác ngồi dậy khiến cho bào tử trào ngược cồn rượu, nấc cục một cái.
“Hự ực…”
Cô nghe thấy âm thanh từ phía bình nước, Lâm Ninh chậm chạp xoay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, Phàm Dương đứng bên bình nước nóng lạnh, đang ngửa đầu uống một cốc nước.
Lâm Ninh bèn bước xuống giường, bước chân ngã qua ngã lại đi về phía anh, vừa đi vừa nói.
“Đứng im coi, này này…”
Cô bước đến gần anh, anh hiện tại vẫn đứng im một chỗ, nhưng trong đôi mắt đang nhĩu loạn của Lâm Ninh, mọi vật cứ phân thân và móp méo.
Cô nhìn thấy anh cứ ngã qua ngã lại, trong khi người thật sự đang ngã nghiêng chính là bản thân.
Lâm Ninh chỉ ra ngón trỏ, chỉ xuống đôi chân mang dép bông của Phàm Dương.
“Anh… Đứng im!” Sao mà cứ ngã qua ngã lại a, cô bậm bậm môi, mặt mũi đỏ bừng vì men rượu phụng phịu, ngón tay chỉ chỉ vào chân anh ra lệnh.
“Đứng im coi, sao anh cứ nhảy qua nhảy lại vậy a, đứng im cho em!”
Hiện vật trong mắt không đứng im, Lâm Ninh bắt đầu quạo quọ, hai tay chóng nạnh mặt vênh lên, trừng trừng mắt hung hăn nói.
“Bà lớn đây bảo anh đứng im… Hựm! Ông Phàm! Đứng im!”
Phàm Dương đứng im như bức tượng từ ban đầu, anh không có chuyển động, nhìn bà nhỏ say mèm, hai gò má đỏ hồng, cô đứng sắp không vững rồi mà lại chẳng chịu nằm trên giường.
“Em xuống đây làm gì? Lên giường nằm nghỉ đi, say rồi.”
“Không không không” Bàn tay chóng nạnh giơ lên ngón trỏ lắc lắc, đầu cũng lắc lắc.
“Không có say, bà lớn đây chỉ say nắng, không say rượu.”
Cô lắc lắc đầu, đầu óc quay cuồng làm cơ thể cũng điên cuồng chao đảo theo cái lắc đầu, thân nhỏ ngã nghiêng muốn ngã.
“Í a… Động đất a.”
Phàm Dương nhanh chóng bước đến một bước, chụp lấy thân thể đang chuẩn bị ngã xuống sàn.
“Ồ…” Lâm Ninh há miệng kinh hô, mắt mở to, hai tay giơ lên định ôm lấy anh, thế nhưng cô lại chụp lấy tầng không khí ở hai bên vai Phàm Dương.
“Ơ… Anh sao vậy… Em bắt không dính?”
Lâm Ninh nắm nắm lấy tầng không khí, trong mắt cô là Phàm Dương đang biến to, tay thì chụp không khí, trong đôi mắt thì lại nhìn thấy đang chạm vào hai bên vai anh.
“Ủa? Ủaaa?” Lâm Ninh ngớ ra, cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Rõ ràng cô đang nắm lấy hai vai anh, mà sao lại không nắm được? Chẳng lẽ nào…
“Tàn hình rồi!” Lâm Ninh thốt lên, gương mặt đỏ ửng hốt hoảng cố gắng túm lấy tầng không khí hai bên vai Phàm Dương.
Nắm không dính, cô kinh hô dữ dội.
“Làm sao bây giờ, chồng ơi là chồng, anh tàn hình rồi kìa.”
Đây là người nhìn thấy được nhưng không chạm vào được sao?!
Phàm Dương không nhịn được buồn cười, nắm lấy bàn tay của cô, kéo tay nhỏ đi vào tầng không khí chạm vào vai anh.
“Tôi ở đây kia mà, bà lớn của tôi ơi là bà lớn, em say lắm rồi.”
“Đã bảo là không có say mà” Lâm Ninh bĩu môi, cô chỉ uống một chai rượu thôi a, không lý nào lại say được! Hai tay chạm được hai vai anh liền vỗ vỗ, sờ sờ cánh tay săn chắc, cảm nhận cơ bắp cứng cáp truyền vào bàn tay.
“Chồ ôi, cơ bắp nè.”
Hai tay nhỏ chạy từ cánh tay sang vòm ngực săn chắc, nhích xuống sờ sờ cơ bụng cứng cáp rõ ràng từng múi bụng.
“Chồ ối” Lâm Ninh thốt lên, bất ngờ hơn nữa, hệt như đây là thiếu nữ lần đầu được diện kiến cơ bụng đại nhân.
“Cơ bụng nè chòi!”
Lâm Ninh cúi đầu xuống nhìn chiếc bụng của mình, trở về sờ sờ lên bụng bản thân, cô sờ trúng thịt mỡ, Lâm Ninh hít sâu vào một hơi để hóp chiếc bụng lại, cố gắng hóp bụng để bụng nhỏ eo thon một chút, hóp bụng để tìm cơ bụng.
Nhưng mà vì trong bụng toàn là nước rượu, còn có đồ ăn chưa kịp tiêu hoá, cô có hóp đến thế nào thì bụng bự vẫn ươn ra.
“Không có cơ bụng…” Lâm Ninh ngẩng mặt nhìn anh, mếu máo như đứa nhỏ mách chuyện.
“Em không có cơ bụng, chỉ có mỡ bụng.”
Nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ cười cười, Lâm Ninh lại sực nhớ ra chuyện gì.
Cô đẩy hai tay anh ra khỏi mình, hất hủi một tiếng.
“Hứ!”
Lâm Ninh quay ngoắc người, lảo đảo bước đi, Phàm Dương bước theo sau, hai cánh tay to giơ ra đỡ sẵn hai bên bà nhỏ.
Lâm Ninh lật đật leo lên giường, chui vào trong chăn trùm kín đầu, hoá thành cục chăn tròn trịa.
“Không thèm chơi với anh, tất cả là lỗi của anh!”
Cô không có cơ bụng, không có eo thon mà chỉ có mỡ thừa, tất cả là lỗi của anh, là do anh vỗ béo cô a.
Phàm Dương trèo lên giường, ngón tay chọt chọt vào chăn kêu gọi.
“Bà nhỏ.”
“Ừ hựm” Cục chăn lắc lắc phản ứng “Chính anh, chính anh là người đàn ông độc ác, anh đã vỗ béo em, anh đã khiến cho Thành An mất đi đệ nhất mỹ nhân.”
Đệ nhất mỹ nhân Thành An giờ đây hoá thành đệ nhất mỹ mỡ.
“Em sẽ gọi chú công an đến bắt anh” Lâm Ninh lú đầu ra, mắt trừng trừng nhìn gương mặt tuấn mỹ đang tràn ngập ý cười.
“Cười cái gì a, em bảo chú công an đến bắt anh đó, tội gây thiệt hại cho quốc sắc của Thành An.”
Cô chính là quốc sắc thiên nhiên à mà không, quốc sắc thiên hương của Thành An, anh sẽ bị bắt vì tội tàn phá bảo vật quốc gia.
“Thế chú công an đến bắt anh đi, ai sẽ ôm em ngủ đây?” Phàm Dương nheo mày hỏi.
“…”
Ừ nhỉ? Chú công an mà bắt anh đi thì ai sẽ ôm cô ngủ nhỉ?
Lâm Ninh ngớ ra, đột nhiên lại không muốn chú công an đến nữa.
Phàm Dương nằm xuống giường, hai cánh tay dang ra dụ hoặc.
“Bà lớn có muốn dịch vụ ôm ấp không?”
“Có a” Lâm Ninh chui ra khỏi chăn, nói đúng hơn là cô đá bay cái chăn ra, chui vào lòng anh làm tổ, không quên yêu cầu.
“Ôm ôm, ôm xíu nữa.”
“Rồi rồi” Phàm Dương vội vàng vươn tay kéo lại chiếc chăn, đắp chăn ngay ngắn, sau đó vòng tay ôm chặt cô trong lòng.
“Ngoan, ngủ đi.”
Lâm Ninh hì hì cười, ủ trong lòng anh, ngoan ngoãn nhắm mắt, thế nhưng cô ngoan ngoãn chưa được ba giây lại ngẩng mặt nhìn anh.
Nhìn gương mặt tuấn tú như tạc trong tranh vẽ, mày rậm, xương mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mắt sắc bén như đại bàng, con ngươi thâm sâu lạnh lùng lúc này lại thật trìu mến. Nhìn vào mắt anh, trái tim Lâm Ninh không khỏi trầm luân, rơi thẳng vào vực xao xuyến.
Bạc môi thì lúc nào cũng kiêu ngạo, xương hàm đến gò càm đều rất hoản hảo cương nghị.
“Oa, hôm nay chồng em đẹp trai quá” Lâm Ninh chớp chớp mắt, không ngừng suýt xoa mỹ nam trước mặt.
“Đẹp trai dữ luôn, dữ dữ dữ luôn.”
Phàm Dương vừa mới làm dịu khoé môi, cứ cười mãi khiến cho hai gò má đông cứng lại, vừa mới làm dịu lại bị cô chọc phát cười.
“Thôi thôi bà lớn của tôi, em ngoan ngoãn đi ngủ giúp tôi a.”
Phàm Dương khổ sở dỗ dành cho cô mau mau ngủ, tay vuốt ve tấm lưng, nhưng Lâm Ninh lại rất tỉnh táo, hình như không có ý định đi ngủ, cái miệng nhỏ bắt đầu luyên thuyên.
“Hừm, anh biết gì không? Sắp đến thọ tiệc rồi đó” Lâm Ninh bậm môi, hai gò má thịt lại phồng lên, trông rất ủy khuất kể lại chuyện hôm nay.
"Hai tuần nữa là đến thọ tiệc rồi, nhưng mà em không biết tặng cái gì cho ông nội cả, ông nội không có thiếu cái gì hết í, bà Năm bảo là tự tay làm thì sẽ có ý nghĩa hơn, đến mùa đông rồi nên đan khăn cho ông nội là tốt nhất.
Nhưng mà chồng biết hông, em không có hoa tay đâu, nè nè, xem đi" Lâm Ninh xoè ra hai tay giơ lên trước mặt anh, cho anh kiểm chứng ngón tay a.
“Em không khéo mấy chuyện này đâu, em đan mãi cũng không xong, nhưng mà đan khăn không được thì em biết tặng cái gì a, ông nội cái gì cũng không thiếu.”
Cô nghĩ cả ngày hôm nay nhưng chẳng biết phải tặng gì cho ông nội, cho nên rất ủy khuất.
Phàm Dương cười cười, ánh mắt cưng chiều tràn ngập ý cười, trong mắt lấp lánh tia hạnh phúc, anh nắm lấy một tay nhỏ nhắn, ôn nhu nâng tay nhỏ, in nụ hôn vào lòng bàn tay, khẽ đáp.
“Em không biết phải tặng cái gì hết sao?”
“Ừm ừm” Lâm Ninh gật mạnh đầu “Ông nội đâu có thiếu thứ gì đâu, cái gì cũng có hết rồi.”
“Ừ, anh thử nghĩ xem nào” Phàm Dương tập trung suy nghĩ một lát, Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn anh.
Anh ngắm gương mặt đỏ hồng trong lòng, đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc lấp lánh, Phàm Dương khẽ thở ra một hơi ám muội.
“Ông nội thiếu một thứ đó.”
“Cái gì cái gì?” Lâm Ninh hớn hở hỏi, chăm chú nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Phàm Dương cúi thấp đầu, hôn lên cái miệng chúm chím đáng yêu, trên môi cô còn ươm vị rượu nho ngọt ngọt, Phàm Dương không nhịn được liếm láp, gặm mút một cái rồi mới thả ra.
Ánh mắt nổi lên tà nịnh, tay ôm cô chặt hơn, như thể dán sát cơ thể cô vào người, phía dưới bắt đầu rục rịch cứng rắn ngẩn đẩu, cười cười gian tà.
“Thiếu cháu chắt để bồng.”
Lâm Ninh nhíu mày.
“Cháu ấy ạ? Ông nội có cháu rồi mà.”
Cô nhớ không nhầm thì ông có đến mấy đứa bé cháu chắt a.
“Nhưng từ anh từ chưa có” Phàm Dương khẽ đáp, giọng trở nên khàn đặc theo cứng rắn của hạ thể.
“Chúng ta nên có em bé cho ông nội bồng rồi nhỉ?”
Ở Phàm gia, ông nội thương anh nhất, cháu bé từ anh và Lâm Ninh chắc chắn sẽ là thứ mà ông mong chờ nhất.
“Bà lớn của anh thích bé trai hay bé gái hơn?” Hình như câu này anh đã từng hỏi rồi.
Lâm Ninh nghe thấy cũng quen quen, hai tay nâng lên choàng qua cổ anh, nhích người hôn chụt lên bạc môi cương nghị rồi trả lời, một câu trả lời y hệt lần đầu được hỏi.
“Em thích chồng em nhất!”
“…” Phàm Dương cứng người, giây sau anh rít lên một âm khàn đặc rồi lật người đè cô dưới thân mình.
“Chết tiệc…”
Anh không định sẽ lột quần áo ủn ỉn với cô trong trạng thái say mèm thế này đâu, nhưng là cô dụ dỗ anh a.
“Thật là… Bà lớn của anh đáng yêu quá rồi.”
Phàm Dương cười khổ, vội vàng tụt ra váy ngủ của Lâm Ninh.
“Ơ ớ… Làm gì đó?”
Đột nhiên lại cởi đồ của người ta a, lại còn cởi trần bản thân nữa, Lâm Ninh nheo mày, hung khí vừa to vừa dài đập vào mắt, thô dài gân xanh xanh tím tím hằn hộc dữ tợn.
Hình ảnh trần truồng quấn quýt quen thuộc xuất hiện trong tìm thức, Lâm Ninh lập tức í ới.
“Áaa, chú công an chú công an, quốc sắc đang bị làm tổn hại!”
Còn tiếp…
(P/s Hai ông bà có thôi đáng yêu đi khum hả?)
_ThanhDii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook