Nô Lệ Của Ceo
9: Từ Chức


Sau khi khóc xong, chọn được mẫu mà Lục Doanh ưng ý và lấy số do của váy xong.

Chúng tôi cùng đi đạo vài vòng ở trung tâm thương mại sau đó cùng tới một nhà hàng gần đó ăn trưa.

Khi đã ăn xong chúng tôi còn muốn đi một số nơi, nhưng thật đáng tiếc Lục Doanh lại bận rộn với việc chuẩn bị cho tiệc cưới của mình.

Nên bọn tôi đành tạm biệt nhau.
Và tôi cũng chuẩn bị tinh thần cho chuyện mà mình sắp làm.
Rời khỏi nhà hàng, tôi không trở về nhà mà rẽ sang hướng công ty tôi.

Lái xe xuống bãi giữ xe, đi vào công ty.

Tôi lập tức vào phòng làm việc của mình.

Lấy đơn từ chức mà tôi đã chuẩn bị trước đó.

Rồi đến phòng làm việc của Sở Nhiễm.
Tôi đập mạnh bàn tay xuống bàn làm việc của anh ấy để anh ấy cảm nhận được cơn tức giận trong lòng tôi.
“Cam đảm lên nào” Tôi thầm cổ vũ mình.

Đồng thời ném đơn từ chức lên bàn.

Lần thứ hai, lần thứ hai tôi lại muốn từ chức ở công ty anh ấy.
Tôi thấy anh nhướng mày vì những gì đang diễn ra.

Anh chỉnh lại chỗ ngồi, đan các ngón tay vào nhau rồi nói.
“Cô lại muốn thế nào?.”

“Đủ rồi, Sở Nhiễm.

Tôi không thể làm những chuyện này nữa.

Tôi không tiếp tục mắc sai lầm với Lục Doanh.

Làm ơn hãy dừng lại đi.”
Anh ấy từ từ đứng dậy, đi về phía của tôi.
“Được rồi, nếu đó là những gì cô muốn, chúng ta hãy kết thúc mọi chuyện, nhưng…”
Tôi ngạc nhiên khi xung quang đột nhiên trở nên tối om.

Anh ấy với tay lấy cái điều khiển gần đó rồi ấn vào thứ đó vài cái.
Sau lưng tôi xuất hiện một màn hình lớn.

Mắt tôi mở to hơn khi nhìn thấy video đang chiếu trên đó.

Video đã khiến cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi.

“Tôi nghỉ cô đã sẳn sàng để chia sẽ đoạn video này với tất cả mọi người rồi nhỉ? Thật đáng tiếc nếu mọi người không biết đến nó.
“Anh là đồ súc sinh! Là một con quái vật.” Tôi hét lên.
Cả cơ thể tôi bắt đầu run lên, chân tôi không còn đứng vững, từ từ khuỵ xuống sàn.
Tôi không biết mình bắt đầu khóc khi nào.

Tất cả những gì tôi biết ở hiện tại tôi không khác gì con chim hoàng yến bị bắt nhốt trong lồng kính.

Mắc kẹt trong bàn tay của người đàn ông này, mặc cho anh ta đùa giỡn không thể thoát ra.
Anh từ từ ngồi xuống đưa tay chạm vào mặt tôi, nâng lên cằm tôi lên rồi thì thầm vào tai tôi.

“Cô không thể thoát khỏi tay tôi đâu, Yên Nhi.

Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Cô hãy từ từ mà tận hưởng, phía sau còn nhiều trò hay chờ cô.”
Nói xong anh đứng dậy đút một tay vào túi quần mở của đi ra khỏi văn phòng.

Bỏ lại tôi một mình trong văn phòng tối tăm ấy.

Tôi lấy tay che đi khuôn mặt mình.

Che đi những giọt nước mắt đang rơi.

Chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở và tiếng rên rỉ đang phát ra trong đoạn video trước mặt tôi.
Ngồi trong văn phòng khóc một lúc lâu nó khiến cho tôi cảm thấy bất lực và mệt mỏi với mọi chuyện.

Bình tĩnh lại bản thân mình một chút.

Tôi rời khỏi văn phòng, lấy xe ghé một của hàng hoa.

Mua một bó hoa hồng trắng rồi lái xe đến ngôi mô của Trí Thành.

Tôi ngồi đó một lúc lâu, trút hết những bầu tâm sự trong lòng mình với anh ấy.

Giống như trước đây khi còn bên nhau, anh ấy luôn là người lắng nghe, là người mà tôi yên tâm khi nói hết tâm sự trong lòng mình ra.
Ngồi ở đó kể cho anh nghe về những chuyện mà tôi đã trải qua.

Tôi cảm thấy bản thân mình nhẹ nhỏm hơn khi được nói ra hết những tâm sự, những điều mà tôi giấu kín trong lòng, tôi không biết chia sẽ nó cũng với ai.
Ngồi với anh thêm một chút tôi cũng phải rời khỏi đó.

Trở về căn nhà của tôi, sau khi vào nhà thôi cởi bỏ giày.

Với tay lấy đôi dép đi trong nhà gần đó mang vào rồi trở về phòng.

Muốn ngủ một giấc để quên đi tất cả mọi chuyện đã sảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương