No Choice But Seduction
-
Chương 45
Katey gật đầu đồng ý rằng nàng sẽ ở lại, nhưng nàng nhanh chóng ước rằng nàng đã không làm vậy.
Anthony không nói thẳng ra điều mà ngài ấy muốn nói với nàng dù là gì đi nữa. Ngài ấy thậm chí không ở lại chiếc bàn. Ngài ấy bước đến chiếc bàn của thuyền trưởng, bàn của James, bởi vì ngài ấy là thuyền trưởng của tàu Maiden George, và tự rót rượu cho mình từ một chiếc bình đựng rượu mạnh ở đó. Ngài ấy thậm chí đã uống cạn nó – sau đó bước ra giữa chiếc bàn làm việc và bàn ăn.
Sự bồn chồn của ngài ấy là rõ ràng, khiến sự bồn chồn của chính nàng leo thanh một cách đột ngột. Nàng chỉ muốn đứng bật dậy và phóng ngay ra khỏi phòng chỉ với một tiếng hét “ chúc ngủ ngon” khi mà Anthony ghim chặt nàng bằng ánh mắt của mình. Đôi mắt ông quả thật là đẹp, màu xanh coban, đẹp lạ lùng, nhìn xiên xiên chỉ đủ để nhận thấy và bị mê hoặc. Nàng không di chuyển.
“ Hãy kể cho ta nghe về người đàn ông đã nuôi dạy cháu, Katey,” Anthony bắt đầu.
Nàng chớp chớp mắt.Thật kì lạ khi đề cập đến cha của nàng.” Cha cháu ư?”
“Đúng vậy.”
Ồ, thật nghiêm trọng làm sao, ngài ấy chỉ muốn nghe về tiểu sử gia đình nàng?
“Ngài muốn biết điều gì?”
“Ông ấy là kiểu đàn ông như thế nào?”
“Tốt bụng, hào phóng, vui vẻ, ồ, và rất thích tán gẫu.” Nàng cười khúc khích.”Dĩ nhiên là ông ấy như vậy rồi. Điều đó khiến cho những khách hàng của ông vui vẻ.”
“Cháu có gần gũi với ông ấy không?”
Nàng nghĩ về điều đó trong giây lát, nhưng đã thừa nhận,” Không thực sự gần gũi. Ông ấy mất khi cháu mới 10 tuổi, nên cháu không nhớ nhiều kỉ niệm về ông ấy. Và ông ấy hiếm khi ở nhà. Ông ấy dành cả ngày ở trong cửa hàng của mình. Ông ấy tự điều hành nó. Đó là một cửa hàng nhỏ trong một ngôi làng nhỏ. Và đó là nơi duy nhất ở Gardener cho dân làng mua đồ, nên ông ấy mở cửa hàng rất muộn mỗi ngày. Nếu cháu muốn dành thời gian với ông ấy ngoài những ngày chủ nhật ra, vậy thì cháu sẽ đến cửa hàng. Trong nửa năm cháu thường ngủ vào lúc ông ấy ở nhà.”
“Vậy cháu hiểu rõ ông ấy chứ?”
“Cháu sẽ không nói thế. Cháu biết về ông ấy như bất cứ đứa trẻ nào ở tuổi đó biết về cha mẹ mình. Cháu yêu ông ấy, ông ấy yêu cháu. Ông ấy luôn mỉm cười, hoặc là ôm cháu. Nhưng cháu gần gũi với mẹ nhiều hơn. Hàng ngày cháu dành nhiều giờ với mẹ, hay giúp mẹ trong khu vườn của bà, hoặc là giúp bà trong bếp, hoặc là cùng nhau làm những công việc nhà lặt vặt.”
“Bà ấy làm việc – trong bếp ư?”
m thanh nghe như thế ngài ấy đã bật ra những lời đó, rằng họ không nên làm việc đó. Kì quặc làm sao. Có vấn đề gì về nơi mà bà ấy làm việc ư? Ồ, ngài ấy là một quý ngài. Đối với ngài ấy, chỉ có những người hầu mới làm việc trong bếp thôi.
Nàng cười khúc khích với sự thấu hiểu.” Không ai có người hầu ở Gardener, Ngài Anthony ạ. Trong khi gia đình cháu có thể có đủ điều điều để dễ dàng có những người hầu, mẹ muốn gia đình cháu giống như mọi người khác, và ngoài ra, bà thích những công việc lặt vặt của mình và cháu thích làm chúng cùng với bà. Điều đó không như thế nếu chúng cháu có bất cứ điều gì khác để làm choáng hết khoảng thời gian rảnh rỗi của mình. Bà ấy không chịu và chỉ thuê Grace cho đến khi cháu lớn hơn. Nhưng mẹ cháu đã quản lý cửa hàng sau khi cha qua đời, nên thời gian của bà ấy eo hẹp hơn nhiều sau đó, và nhiều công việc nhà do cháu làm, lúc đó cháu rất thích thú với điều đó.”
Anthony làm một âm thanh có thể dễ dàng thấy rằng giống như là sự đau đớn. Ngài ấy cũng bước thẳng ra khỏi cabin mà không nói một lời nào. Và nước da của ngài ấy trở nên trắng bệch phải không nhỉ? Ngài ấy quay đi quá nhanh để nàng có thể chắc chắn điều đó.Katey cau mày khi James cũng đứng lên, và nhanh chóng đi theo em trai mình.
Những ngài ấy liếc nhìn lại phía nàng và ra lệnh,” hãy ở yên đó,” sau đó đóng sầm cửa lại đằng sau mình. Katey tự ừm hừm không hài lòng. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Nàng không được di chuyển, suy nghĩ, như nàng muốn. Nếu bất cứ ai khác yêu cầu nàng như vậy, nàng sẽ bước thẳng trở về cabin của mình hết sức phẫn nộ trong lúc đó. Nhưng mệnh lệnh đó lại từ người đàn ông đặc biệt này, well, nàng sẽ ở lại. Thậm chí ngay cả khi có thứ gì đó va vào tường ở bên ngoài, và sự bốc đồng tức thời của nàng là đi điều tra xem đó là gì, nàng vẫn ngồi yên lại.
Ở bên ngoài, James ghim chặt Anthony vào tường bằng một cú đập mạnh. “Đừng thậm chí nghĩ đến việc rời khỏi tàu.” James gầm gừ.
“Em không muốn nhảy khỏi tàu.”
“Anh đang muốn nói rằng Katey ở trong đó và đang bỏ đi mà không hiểu gì cả. Chú đang làm cái chết tiệt gì vậy, Tony?Chú bị sao vậy?”
“Em nghe con bé nói. Chúa ơi, con bé đã lớn lên trong hoàn cảnh cực kì cực khổ và đó là lỗi của em!”
“Vậy nên chú đứng bật dậy à. Sự lựa chọn của Adeline là rời khỏi nước Anh. Chú đã không đưa cô ấy lên tàu để mang cô ấy đến Mỹ. Và chú chắc chắn đã không giữ cô ấy ở đó. Cô ấy có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.”
“Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ lên con tàu đó nếu em kéo cô ấy lại và cầu hôn, với sự lo lắng chết tiệt là cô ấy sẽ không cho em câu trả lời mà em muốn. Nếu cô ấy chắc chắn hơn về em, cô ấy sẽ đến gặp em và chúng em sẽ kết hôn. Sau đó cô ấy sẽ tiết tục sống theo lối sống mà cô ấy đã quen, và Katey, Chúa ơi, Katey sẽ không phải lớn lên giống như một người hầu!”
“Chú đang giả định những điều đó à? Rằng không ai phản đối rằng tầng lớp thượng lưu có thể sống hạnh phúc? Đứng có mà nói cái điều chết tiệt đó và theo kiểu trưởng giả học làm sang đó, Tony.”
“Không,” Anthony càu nhàu lại,” nhưng chúng ta đang nói về con gái em. Con bé không nên phải sống giống như thế. Con bé nên được nuông chiều giống như Judy và – “
“Dừng lại và nghĩ về điều đó trước khi nắm đấm của anh giúp đỡ chú ,” James cắt ngang. “Chú có nhận ra rằng bất cứ điều gì trong số đó thay đổi, chú sẽ không bao giờ gặp và kết hôn với Roslynn. Sau đó chú sẽ không có hai cô con gái khác so với một cô con gái lúc này không? Judith và Jaime sẽ không bao giờ được sinh ra, phải không nào?”
Anthony dựa đầu vào tưởng với một tiếng thở dài. “ Em có thể đã phản ứng quá mạnh.”
“Có thể ư?” James khịt khịt mũi.
“Chỉ là – đó là lý do mà con bé thậm chí đã muốn em như một người cha vào dạo gần đây? Con bé là một người phụ nữ trẻ tuổi giàu có. Không có gì mà em có thể cho con bé mà con bé không tự cho mình được.”
“Đúng vậy.Nhưng mà có đó, một gia đình. Hãy trao vào tay con bé một gia đình đông đúc mà có thể cười nhạo số phận.”
Anthony không nói thẳng ra điều mà ngài ấy muốn nói với nàng dù là gì đi nữa. Ngài ấy thậm chí không ở lại chiếc bàn. Ngài ấy bước đến chiếc bàn của thuyền trưởng, bàn của James, bởi vì ngài ấy là thuyền trưởng của tàu Maiden George, và tự rót rượu cho mình từ một chiếc bình đựng rượu mạnh ở đó. Ngài ấy thậm chí đã uống cạn nó – sau đó bước ra giữa chiếc bàn làm việc và bàn ăn.
Sự bồn chồn của ngài ấy là rõ ràng, khiến sự bồn chồn của chính nàng leo thanh một cách đột ngột. Nàng chỉ muốn đứng bật dậy và phóng ngay ra khỏi phòng chỉ với một tiếng hét “ chúc ngủ ngon” khi mà Anthony ghim chặt nàng bằng ánh mắt của mình. Đôi mắt ông quả thật là đẹp, màu xanh coban, đẹp lạ lùng, nhìn xiên xiên chỉ đủ để nhận thấy và bị mê hoặc. Nàng không di chuyển.
“ Hãy kể cho ta nghe về người đàn ông đã nuôi dạy cháu, Katey,” Anthony bắt đầu.
Nàng chớp chớp mắt.Thật kì lạ khi đề cập đến cha của nàng.” Cha cháu ư?”
“Đúng vậy.”
Ồ, thật nghiêm trọng làm sao, ngài ấy chỉ muốn nghe về tiểu sử gia đình nàng?
“Ngài muốn biết điều gì?”
“Ông ấy là kiểu đàn ông như thế nào?”
“Tốt bụng, hào phóng, vui vẻ, ồ, và rất thích tán gẫu.” Nàng cười khúc khích.”Dĩ nhiên là ông ấy như vậy rồi. Điều đó khiến cho những khách hàng của ông vui vẻ.”
“Cháu có gần gũi với ông ấy không?”
Nàng nghĩ về điều đó trong giây lát, nhưng đã thừa nhận,” Không thực sự gần gũi. Ông ấy mất khi cháu mới 10 tuổi, nên cháu không nhớ nhiều kỉ niệm về ông ấy. Và ông ấy hiếm khi ở nhà. Ông ấy dành cả ngày ở trong cửa hàng của mình. Ông ấy tự điều hành nó. Đó là một cửa hàng nhỏ trong một ngôi làng nhỏ. Và đó là nơi duy nhất ở Gardener cho dân làng mua đồ, nên ông ấy mở cửa hàng rất muộn mỗi ngày. Nếu cháu muốn dành thời gian với ông ấy ngoài những ngày chủ nhật ra, vậy thì cháu sẽ đến cửa hàng. Trong nửa năm cháu thường ngủ vào lúc ông ấy ở nhà.”
“Vậy cháu hiểu rõ ông ấy chứ?”
“Cháu sẽ không nói thế. Cháu biết về ông ấy như bất cứ đứa trẻ nào ở tuổi đó biết về cha mẹ mình. Cháu yêu ông ấy, ông ấy yêu cháu. Ông ấy luôn mỉm cười, hoặc là ôm cháu. Nhưng cháu gần gũi với mẹ nhiều hơn. Hàng ngày cháu dành nhiều giờ với mẹ, hay giúp mẹ trong khu vườn của bà, hoặc là giúp bà trong bếp, hoặc là cùng nhau làm những công việc nhà lặt vặt.”
“Bà ấy làm việc – trong bếp ư?”
m thanh nghe như thế ngài ấy đã bật ra những lời đó, rằng họ không nên làm việc đó. Kì quặc làm sao. Có vấn đề gì về nơi mà bà ấy làm việc ư? Ồ, ngài ấy là một quý ngài. Đối với ngài ấy, chỉ có những người hầu mới làm việc trong bếp thôi.
Nàng cười khúc khích với sự thấu hiểu.” Không ai có người hầu ở Gardener, Ngài Anthony ạ. Trong khi gia đình cháu có thể có đủ điều điều để dễ dàng có những người hầu, mẹ muốn gia đình cháu giống như mọi người khác, và ngoài ra, bà thích những công việc lặt vặt của mình và cháu thích làm chúng cùng với bà. Điều đó không như thế nếu chúng cháu có bất cứ điều gì khác để làm choáng hết khoảng thời gian rảnh rỗi của mình. Bà ấy không chịu và chỉ thuê Grace cho đến khi cháu lớn hơn. Nhưng mẹ cháu đã quản lý cửa hàng sau khi cha qua đời, nên thời gian của bà ấy eo hẹp hơn nhiều sau đó, và nhiều công việc nhà do cháu làm, lúc đó cháu rất thích thú với điều đó.”
Anthony làm một âm thanh có thể dễ dàng thấy rằng giống như là sự đau đớn. Ngài ấy cũng bước thẳng ra khỏi cabin mà không nói một lời nào. Và nước da của ngài ấy trở nên trắng bệch phải không nhỉ? Ngài ấy quay đi quá nhanh để nàng có thể chắc chắn điều đó.Katey cau mày khi James cũng đứng lên, và nhanh chóng đi theo em trai mình.
Những ngài ấy liếc nhìn lại phía nàng và ra lệnh,” hãy ở yên đó,” sau đó đóng sầm cửa lại đằng sau mình. Katey tự ừm hừm không hài lòng. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Nàng không được di chuyển, suy nghĩ, như nàng muốn. Nếu bất cứ ai khác yêu cầu nàng như vậy, nàng sẽ bước thẳng trở về cabin của mình hết sức phẫn nộ trong lúc đó. Nhưng mệnh lệnh đó lại từ người đàn ông đặc biệt này, well, nàng sẽ ở lại. Thậm chí ngay cả khi có thứ gì đó va vào tường ở bên ngoài, và sự bốc đồng tức thời của nàng là đi điều tra xem đó là gì, nàng vẫn ngồi yên lại.
Ở bên ngoài, James ghim chặt Anthony vào tường bằng một cú đập mạnh. “Đừng thậm chí nghĩ đến việc rời khỏi tàu.” James gầm gừ.
“Em không muốn nhảy khỏi tàu.”
“Anh đang muốn nói rằng Katey ở trong đó và đang bỏ đi mà không hiểu gì cả. Chú đang làm cái chết tiệt gì vậy, Tony?Chú bị sao vậy?”
“Em nghe con bé nói. Chúa ơi, con bé đã lớn lên trong hoàn cảnh cực kì cực khổ và đó là lỗi của em!”
“Vậy nên chú đứng bật dậy à. Sự lựa chọn của Adeline là rời khỏi nước Anh. Chú đã không đưa cô ấy lên tàu để mang cô ấy đến Mỹ. Và chú chắc chắn đã không giữ cô ấy ở đó. Cô ấy có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.”
“Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ lên con tàu đó nếu em kéo cô ấy lại và cầu hôn, với sự lo lắng chết tiệt là cô ấy sẽ không cho em câu trả lời mà em muốn. Nếu cô ấy chắc chắn hơn về em, cô ấy sẽ đến gặp em và chúng em sẽ kết hôn. Sau đó cô ấy sẽ tiết tục sống theo lối sống mà cô ấy đã quen, và Katey, Chúa ơi, Katey sẽ không phải lớn lên giống như một người hầu!”
“Chú đang giả định những điều đó à? Rằng không ai phản đối rằng tầng lớp thượng lưu có thể sống hạnh phúc? Đứng có mà nói cái điều chết tiệt đó và theo kiểu trưởng giả học làm sang đó, Tony.”
“Không,” Anthony càu nhàu lại,” nhưng chúng ta đang nói về con gái em. Con bé không nên phải sống giống như thế. Con bé nên được nuông chiều giống như Judy và – “
“Dừng lại và nghĩ về điều đó trước khi nắm đấm của anh giúp đỡ chú ,” James cắt ngang. “Chú có nhận ra rằng bất cứ điều gì trong số đó thay đổi, chú sẽ không bao giờ gặp và kết hôn với Roslynn. Sau đó chú sẽ không có hai cô con gái khác so với một cô con gái lúc này không? Judith và Jaime sẽ không bao giờ được sinh ra, phải không nào?”
Anthony dựa đầu vào tưởng với một tiếng thở dài. “ Em có thể đã phản ứng quá mạnh.”
“Có thể ư?” James khịt khịt mũi.
“Chỉ là – đó là lý do mà con bé thậm chí đã muốn em như một người cha vào dạo gần đây? Con bé là một người phụ nữ trẻ tuổi giàu có. Không có gì mà em có thể cho con bé mà con bé không tự cho mình được.”
“Đúng vậy.Nhưng mà có đó, một gia đình. Hãy trao vào tay con bé một gia đình đông đúc mà có thể cười nhạo số phận.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook