No Choice But Seduction
-
Chương 44
Đó là một bữa ăn tối kinh khủng. Katey không thể nghĩ được một từ nào thích hợp hơn để miêu tả về nó. Nàng không thoải mái. Hai người đàn ông nhà Malory cũng không thấy thoải mái. Và không giúp ích gì khi mà James gần như xúc phạm nàng khi ngài ấy để cập đến sợi dây chuyền nàng đeo gần trái tim mình, hỏi rằng liệu nó có phải làm bằng ngà voi không.
Nàng cười và nói với ngài ấy,” Không, nó chỉ là một vật nhỏ được chạm trổ , vật đã trở lên phổ biến ở New England gần đây. Nó được làm bằng xương cá voi.”
Ngài ấy nhìn trông kinh ngạc.” Cháu đang đeo – cái gì của cá voi cơ?”
Nàng cứng lại và nói,” Cháu nghĩ là nó đẹp. Phải mất nhiều tâm trí và tài năng để làm ra nó.”
“Hoàn toàn đúng,” ngài ấy sửa lại.” Rất đẹp.”
Bởi vì lý do nào đó, họ dường như lo lắng giống như nàng tối nay. Hoặc có lẽ là họ chỉ đáp lại tâm trạng của nàng.
Mặc dù vậy thức ăn rất ngon. Hai người nhà Malory thậm chí đã cố gắng để có một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng rất ngắn ngủi. Và nàng bắt gặp một vài cái nhìn châm chọc giữa hai anh em họ, như thể họ đang giao tiếp không lời vậy. Thái độ kì lạ của họ bắt đầu khiến nàng lo lắng. Nàng đã định hỏi họ đang làm gì ở Địa Trung Hải. Giờ nàng hoàn toàn chắc chắn là nàng không muốn biết.
“ Về phần hắn thì hoàn toàn ngu ngốc, khi đưa cháu vượt biển,” James đang nói với nàng.”Ở vùng biển Caribbean ,thời tiết ấm áp hơn. Đó là nơi mà Boyd nên lái tàu đưa cháu đến.”
“Cháu vẫn chưa muốn đi du lịch xa,” Katey đáp.” Anh ấy đã gợi ý điều đó. Cháu đã từ chối.”
“Vậy thì đó là lỗi của cháu, cô gái yêu quý,” James không do dự gì trách mắng.
“Cháu phải chú ý đến những chuyện đang diễn ra ở phần còn lại của thế giới nếu cháu dự định đi thăm quan. Phần lớn những tên cướp biển ở Caribbean đã bị triệt tiêu từ thế kỉ trước. Một vài tên vẫn hoạt động nhưng chủ yếu là loại gây phiền nhiễu đòi tiền chuộc nếu cháu bị bắt giữ để cháu được quay trở về với gia đình mình .”
“Điều mà anh trai ta đang đề cập đến là,” Anthony thêm vào,” Những tên cướp biển thì phổ biến hơn ở Địa Trung Hải. Các nhà chức trách đã lới lỏng việc xử tử bởi vì họ trở nên không lấy làm gì thích thú khi tuyên bố chiến tranh với chúng. Cuối cùng họ sẽ làm vậy, nhưng trong lúc ấy, nếu những tên cướp biển bắt giữ cháu, chúng sẽ không đòi tiền chuộc để trả cháu về với gia đình mình, chúng sẽ bán cháu như nô lệ. Một sự khác biệt rất lớn.”
Katey không thấy mếch lòng. Khi ai đó trách mắng nàng vì sự quan tâm dành cho nàng, nàng có khuynh hướng cảm thấy tội lỗi, không phải tức giận. Nhưng Katey giờ cũng cảm thấy một cảm xúc khác. Ít nhất là họ không còn giữ ý trong lời nói của mình nữa, điều có thể khiến nàng thư giãn một chút.
“Cháu đã tin chắc rằng đoàn tàu tương đối an toàn nếu chúng cháu tránh xa bờ biển Barbary, điều mà chúng cháu đã làm,” Katey nói với họ.” Cháu đã bị thông báo sai thông sao? Đó là lý do mà ngài đến tìm chúng cháu phải không? Ngài biết điều gì đó về khu vực này mà Boyd và thuyền trưởng của anh ta không biết à?”
“Anh trai ta đã bi kịch thái quá rồi,” Anthony nói.” Cháu hoàn toàn ổn.”
“Không quá ổn,” Katey gượng gạo nói.” Nếu chúng cháu ở trên tàu, chúng cháu chắc chắn đã ổn, không nghi ngờ gì cả. Nhưng ra ngoài đi chơi mà ở quá xa khu dân cư đã khiến chúng cháu rơi vào tình trạng nguy hiểm. Ngày hôm này đã có một vài tên cướp biển đã xuất hiện. Chúng đã phát hiện ra bọn cháu trên bãi biển và lên bờ để bắt. Boyd đã “ chăm sóc” tất cả những chiếc xuồng mà chúng gửi đến. Ngài không chú ý đến tàu của chúng đã quay đầu bỏ đi khi nhìn thấy tàu Oceanus sao?”
“Chúng ta đã thấy một chiếc tàu nhỏ hơn, nhưng bởi vì cháu đã ở phía không có ai ở của một hòn đảo có người sống,hai bọn ta đã cho rằng chúng chỉ là những người dân ở vùng lân cận dừng lại để xem xét nếu cháu muồn đi khỏi đó.”
“Hai tốp ư?” James nói một cách trầm ngâm.” Có bao nhiêu tên vậy?”
“6 tên ở mỗi chiếc xuồng. Boyd chưa xử lý xong nhóm thứ nhất thì chiếc xuồng thứ 2 đến.”
“Cậu ta có vũ khí à?”
“Nếu ngài muốn gọi những cú đấm là vũ khí của anh ấy. Với mục đích rõ ràng để bán anh ấy làm nô lệ, chúng không muốn làm anh ấy bị thương nghiêm trọng. Chúng tưởng chúng có thể hạ ngục anh ấy chỉ bằng tay không. Chúng đã sai.”
Nghe thấy điều đó, James nhướng một bên lông mày màu vàng của mình ra hiệu với em trai ông.” Cảm thấy tốt hơn không,em trai?”
“Vậy cậu ta rất giỏi với những nắm đấm của mình?” Anthony càu nhàu.” Hay sau khi làm thâm tím 12 gương mặt đó cậu ta vẫn giỏi với nắm đấm của mình?”
James kết thúc với tiếng cười khúc khích.” Giỏi lắm em trai.”
Nhưng Anthony nói với nàng bằng một vẻ mặt nghiêm nghị,” Cháu hẳn phải khiếp sợ lắm.”
Katey chớp mắt với sự nhận thức rõ ràng rằng nàng không bao giờ thuộc dạng đó, ít nhất là nàng không thực sự sợ cho bản thân mình. Thực tế thì…
“Cháu đã lo lắng, vâng, nhưng trước tiên là về Boyd. Anh ấy dấu cháu xa khỏi bãi biển, sau đó quay trở lại để “ chăm sóc” chúng, anh ấy đã nói vậy. Cháu đã rất lo lắng để ở lại. Khi cháu quay trở lại bãi biển, cháu đã trông thấy một chiếc xuồng khác cập bến, nhưng Boyd vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong nhóm thứ nhất, và anh ấy không thể trông thấy những tên mới đến. Đó là khi cháu hoảng sợ. Cháu sợ rằng nhóm mới đến sẽ khiến Boyd ngạc nhiên và áp đảo được anh ấy. Nên cháu bước ra để thu hút sự chú ý của chúng , cho anh ấy một chút thời gian để kết thúc với hai tên cướp biển mà anh ấy vẫn đang chiến đấu.”
“Chúng đã không thử áp đảo cháu ư?”
Đôi môi nàng xoắn lại với sự căm phẫn.”Chúng hầu như chắc chắn có thể vậy, nhưng chúng quá bận rộn cười nhạo sự cố gắng của cháu trong việc ném những hòn đá mà cháu nhặt được vào chúng. Không có hòn đá nào mà cháu ném rơi gần chỗ chúng đứng. Đó là một cố gắng thống thiết để làm chúng tổn hại, nhưng điều đó đã làm được một việc khá hoàn hảo như là một sự sao nhãn, nếu cháu có thể nói với bản thân mình như vậy.”
Anthony ngồi lùi lại trong sửng sốt.” Vậy là một lần nữa cháu đến để giải cứu.”
Nàng cười khúc khích với ông.” Chắc chắn là không. Cháu chỉ cho Boyd thời gian để lẩn ra phía sau chúng và hạ gục hai tên trong bọn chúng bằng cây gậy của anh trước khi chúng thậm chí biết là anh ấy ở đó! Ngài biết đấy, khi cháu quay lại nhìn điều vừa diễn ra, và cháu có thể nói rằng lúc đó nguy hiểm đã qua, đó là một cuộc phiêu lưu khá thú vị, chuyến phiêu lưu thứ hai mà cháu có từ khi cháu bắt đầu chuyến hành trình này.Cháu thậm chí đã xoay sở để hạ được một trong những tên cướp biển khi chúng quay lưng lại với cháu để đối phó với sự xuất hiện đúng lúc của Boyd. Và anh ấy đã nhanh chóng hạ ba tên cuối cùng. Ngài nên nhìn thấy anh ấy lúc đó. Anh ấy rất cứ, đặc biệt là khi anh ấy hầu như không làm mình có một vết trầy nào.”
Hai anh em trai trao đổi những cái liếc mắt trước khi Anthony nói một cách thận trọng,” Katey, cháu không phát triển cảm giác yêu thích dành cho Boyd Anderson đấy chứ?”
“Cháu không có.”
Nàng nói điều đó rất nhanh, Anthony không đào sâu hơn nữa. Ngài ấy chỉ thêm vào,” Thật vui khi được nghe điều đó, bởi vì cậu ta không chính xác là người được yêu thích của bọn ta vào lúc này.”
James cười toe.” Khi nào mà tên man rợ đó từng được yêu thích vậy?”
Anthony không đồng ý.” Anh đã không ở đây, ông già, nhưng mới đây em có lý do để biết ơn tên Yank đó.”
James giả vờ một cái nhìn ngạc nhiên.” Chưa bao giờ nói vậy.”
“Điều đó chắc chắn chỉ lướt qua, trong tâm trí anh, nhưng dù sao em cũng cảm thấy biết ơn.”
“Và qua lâu rồi,” James nói.
“Gần như là chắc chắn,”Anthony đồng ý với một cái nhìn chua cay.”Nhưng em sẽ cho phép điều đó xảy ra nếu cậu ta đã làm tròn nhiệm vụ của mình ngày hôm nay – trước khi chúng ta đến.”
“Chú có thể cho phép điều đó nếu chú phải vậy, nhưng quỷ tha ma bắt đi nếu anh sẽ như vậy,” James nói với em trai mình, sau đó liếc nhìn Katey, ông thêm vào,”Katey yêu quý, đừng mắc sai lầm trong việc đánh giá người anh rể phiền hà của ta cũng như người hùng của cháu chỉ bởi vì cậu ta đã xoay sở để hạ ngục 12 tên vô lại ngày hôm nay.
Với lại những tên cướp biển đó không muốn làm đau cậu ta, như cháu đã nói, lợi thế hoàn toàn là của cậu ta. Bất cứ người đàn ông nào biết đánh đấm chút ít cũng có thể làm điều tương tự như vậy.”
“Ồ, cháu sẽ không mắc sai lầm khi nghĩ về điều đó,”nàng nói với đôi môi mím chặt.”Chắc chắn là không.”
Đặc biệt là kể từ lúc mà đáng nhẽ họ sẽ không bao giờ ở trên hòn đảo nhỏ đó để bắt đầu, hoặc là gặp phải những tên cướp biển đó, nếu Boyd không chớp lấy ngay cơ hội vàng của mình, như anh đã sắp đặt nó, để họ có mặt ở đó.Nhưng nàng không phải đề cập điều đó với anh em nhà Malory.
Tuy nhiên, James, đã bắt được tông giọng của nàng và nhận xét một cách tư lự,” Đúng vậy, cháu hiện giờ đang bực mình với cậu ta, phải không?”
“Điều gì khiến ngài có ý tưởng đó vậy?” nàng nói một cách mỉa mai.
James đáp với một nụ cười toe tóe,” Cái chuyện ‘ hãy giả vờ không quen biết tôi’ lời nhận xét mà cháu đã dành cho cậu ta đã đủ chứng minh, nhưng bọn ta cũng có thể thấy rằng cháu đã nhai đầu cậu ta trên bãi biển.”
Nàng rên thầm, nhận ra rằng họ chắc chắn đã chĩa kính thiên văn về phía hòn đảo. Nhưng điều này là một chủ đề mà nàng không muốn thảo luận.Tuy nhiên, bây giờ hai anh em nhà Malory hình như cảm thấy họ biết nàng đủ rõ để mà đào bới.
Một trong hai bên lông mày của James nhướn lên.” Cháu có muốn thảo luận về nó không?”
“Cháu không muốn.”
“Không có gì cần phải trừng phạt ư?”James thúc ép với một giọng nói đe dọa hơn. Ngài ta cọ những đốt ngón tay vào má mình nên nàng hiểu kiểu trừng phạt mà ngài ấy đang nói đến.
“Không, đừng làm đau anh ấy!”
“Ta không dám mơ về chuyện đó đâu, cô gái yêu quý,” Anthony cam đoan với nàng, mặc dù với một chút màu sắc trên má của ngài ấy.
James cười khùng khục. Katey không hiểu vì sao. Nàng không lấy làm gì thích thú về chủ đề này. Nhưng có vẻ những quý ngài người Anh này dường như có một khiếu hài hước kì quặc.
Bữa ăn tối gần như đã kết thúc và cuộc nói chuyện không còn khiến nàng thích thú, Katey bỏ qua các món tránh miệng đã để dành cho nàng.”Cháu nên quay trở lại cabin của mình,” nàng nói với những người đồng hành của mình.” Quả là một ngày dài, một ngày có quá nhiều sự kiện.”
Anthony nhanh chóng nói,” Katey, đừng đi vội. Ta cần nói một vài lới với cháu.” Ngài ấy nhìn anh trai mình.”Anh không phiền chứ?”
James hiểu, những ngài ấy bắt đầu cười đáp trả.” Rời đi à?” Nói một cách khác,ngài ấy không di chuyển.
Nàng cười và nói với ngài ấy,” Không, nó chỉ là một vật nhỏ được chạm trổ , vật đã trở lên phổ biến ở New England gần đây. Nó được làm bằng xương cá voi.”
Ngài ấy nhìn trông kinh ngạc.” Cháu đang đeo – cái gì của cá voi cơ?”
Nàng cứng lại và nói,” Cháu nghĩ là nó đẹp. Phải mất nhiều tâm trí và tài năng để làm ra nó.”
“Hoàn toàn đúng,” ngài ấy sửa lại.” Rất đẹp.”
Bởi vì lý do nào đó, họ dường như lo lắng giống như nàng tối nay. Hoặc có lẽ là họ chỉ đáp lại tâm trạng của nàng.
Mặc dù vậy thức ăn rất ngon. Hai người nhà Malory thậm chí đã cố gắng để có một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng rất ngắn ngủi. Và nàng bắt gặp một vài cái nhìn châm chọc giữa hai anh em họ, như thể họ đang giao tiếp không lời vậy. Thái độ kì lạ của họ bắt đầu khiến nàng lo lắng. Nàng đã định hỏi họ đang làm gì ở Địa Trung Hải. Giờ nàng hoàn toàn chắc chắn là nàng không muốn biết.
“ Về phần hắn thì hoàn toàn ngu ngốc, khi đưa cháu vượt biển,” James đang nói với nàng.”Ở vùng biển Caribbean ,thời tiết ấm áp hơn. Đó là nơi mà Boyd nên lái tàu đưa cháu đến.”
“Cháu vẫn chưa muốn đi du lịch xa,” Katey đáp.” Anh ấy đã gợi ý điều đó. Cháu đã từ chối.”
“Vậy thì đó là lỗi của cháu, cô gái yêu quý,” James không do dự gì trách mắng.
“Cháu phải chú ý đến những chuyện đang diễn ra ở phần còn lại của thế giới nếu cháu dự định đi thăm quan. Phần lớn những tên cướp biển ở Caribbean đã bị triệt tiêu từ thế kỉ trước. Một vài tên vẫn hoạt động nhưng chủ yếu là loại gây phiền nhiễu đòi tiền chuộc nếu cháu bị bắt giữ để cháu được quay trở về với gia đình mình .”
“Điều mà anh trai ta đang đề cập đến là,” Anthony thêm vào,” Những tên cướp biển thì phổ biến hơn ở Địa Trung Hải. Các nhà chức trách đã lới lỏng việc xử tử bởi vì họ trở nên không lấy làm gì thích thú khi tuyên bố chiến tranh với chúng. Cuối cùng họ sẽ làm vậy, nhưng trong lúc ấy, nếu những tên cướp biển bắt giữ cháu, chúng sẽ không đòi tiền chuộc để trả cháu về với gia đình mình, chúng sẽ bán cháu như nô lệ. Một sự khác biệt rất lớn.”
Katey không thấy mếch lòng. Khi ai đó trách mắng nàng vì sự quan tâm dành cho nàng, nàng có khuynh hướng cảm thấy tội lỗi, không phải tức giận. Nhưng Katey giờ cũng cảm thấy một cảm xúc khác. Ít nhất là họ không còn giữ ý trong lời nói của mình nữa, điều có thể khiến nàng thư giãn một chút.
“Cháu đã tin chắc rằng đoàn tàu tương đối an toàn nếu chúng cháu tránh xa bờ biển Barbary, điều mà chúng cháu đã làm,” Katey nói với họ.” Cháu đã bị thông báo sai thông sao? Đó là lý do mà ngài đến tìm chúng cháu phải không? Ngài biết điều gì đó về khu vực này mà Boyd và thuyền trưởng của anh ta không biết à?”
“Anh trai ta đã bi kịch thái quá rồi,” Anthony nói.” Cháu hoàn toàn ổn.”
“Không quá ổn,” Katey gượng gạo nói.” Nếu chúng cháu ở trên tàu, chúng cháu chắc chắn đã ổn, không nghi ngờ gì cả. Nhưng ra ngoài đi chơi mà ở quá xa khu dân cư đã khiến chúng cháu rơi vào tình trạng nguy hiểm. Ngày hôm này đã có một vài tên cướp biển đã xuất hiện. Chúng đã phát hiện ra bọn cháu trên bãi biển và lên bờ để bắt. Boyd đã “ chăm sóc” tất cả những chiếc xuồng mà chúng gửi đến. Ngài không chú ý đến tàu của chúng đã quay đầu bỏ đi khi nhìn thấy tàu Oceanus sao?”
“Chúng ta đã thấy một chiếc tàu nhỏ hơn, nhưng bởi vì cháu đã ở phía không có ai ở của một hòn đảo có người sống,hai bọn ta đã cho rằng chúng chỉ là những người dân ở vùng lân cận dừng lại để xem xét nếu cháu muồn đi khỏi đó.”
“Hai tốp ư?” James nói một cách trầm ngâm.” Có bao nhiêu tên vậy?”
“6 tên ở mỗi chiếc xuồng. Boyd chưa xử lý xong nhóm thứ nhất thì chiếc xuồng thứ 2 đến.”
“Cậu ta có vũ khí à?”
“Nếu ngài muốn gọi những cú đấm là vũ khí của anh ấy. Với mục đích rõ ràng để bán anh ấy làm nô lệ, chúng không muốn làm anh ấy bị thương nghiêm trọng. Chúng tưởng chúng có thể hạ ngục anh ấy chỉ bằng tay không. Chúng đã sai.”
Nghe thấy điều đó, James nhướng một bên lông mày màu vàng của mình ra hiệu với em trai ông.” Cảm thấy tốt hơn không,em trai?”
“Vậy cậu ta rất giỏi với những nắm đấm của mình?” Anthony càu nhàu.” Hay sau khi làm thâm tím 12 gương mặt đó cậu ta vẫn giỏi với nắm đấm của mình?”
James kết thúc với tiếng cười khúc khích.” Giỏi lắm em trai.”
Nhưng Anthony nói với nàng bằng một vẻ mặt nghiêm nghị,” Cháu hẳn phải khiếp sợ lắm.”
Katey chớp mắt với sự nhận thức rõ ràng rằng nàng không bao giờ thuộc dạng đó, ít nhất là nàng không thực sự sợ cho bản thân mình. Thực tế thì…
“Cháu đã lo lắng, vâng, nhưng trước tiên là về Boyd. Anh ấy dấu cháu xa khỏi bãi biển, sau đó quay trở lại để “ chăm sóc” chúng, anh ấy đã nói vậy. Cháu đã rất lo lắng để ở lại. Khi cháu quay trở lại bãi biển, cháu đã trông thấy một chiếc xuồng khác cập bến, nhưng Boyd vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong nhóm thứ nhất, và anh ấy không thể trông thấy những tên mới đến. Đó là khi cháu hoảng sợ. Cháu sợ rằng nhóm mới đến sẽ khiến Boyd ngạc nhiên và áp đảo được anh ấy. Nên cháu bước ra để thu hút sự chú ý của chúng , cho anh ấy một chút thời gian để kết thúc với hai tên cướp biển mà anh ấy vẫn đang chiến đấu.”
“Chúng đã không thử áp đảo cháu ư?”
Đôi môi nàng xoắn lại với sự căm phẫn.”Chúng hầu như chắc chắn có thể vậy, nhưng chúng quá bận rộn cười nhạo sự cố gắng của cháu trong việc ném những hòn đá mà cháu nhặt được vào chúng. Không có hòn đá nào mà cháu ném rơi gần chỗ chúng đứng. Đó là một cố gắng thống thiết để làm chúng tổn hại, nhưng điều đó đã làm được một việc khá hoàn hảo như là một sự sao nhãn, nếu cháu có thể nói với bản thân mình như vậy.”
Anthony ngồi lùi lại trong sửng sốt.” Vậy là một lần nữa cháu đến để giải cứu.”
Nàng cười khúc khích với ông.” Chắc chắn là không. Cháu chỉ cho Boyd thời gian để lẩn ra phía sau chúng và hạ gục hai tên trong bọn chúng bằng cây gậy của anh trước khi chúng thậm chí biết là anh ấy ở đó! Ngài biết đấy, khi cháu quay lại nhìn điều vừa diễn ra, và cháu có thể nói rằng lúc đó nguy hiểm đã qua, đó là một cuộc phiêu lưu khá thú vị, chuyến phiêu lưu thứ hai mà cháu có từ khi cháu bắt đầu chuyến hành trình này.Cháu thậm chí đã xoay sở để hạ được một trong những tên cướp biển khi chúng quay lưng lại với cháu để đối phó với sự xuất hiện đúng lúc của Boyd. Và anh ấy đã nhanh chóng hạ ba tên cuối cùng. Ngài nên nhìn thấy anh ấy lúc đó. Anh ấy rất cứ, đặc biệt là khi anh ấy hầu như không làm mình có một vết trầy nào.”
Hai anh em trai trao đổi những cái liếc mắt trước khi Anthony nói một cách thận trọng,” Katey, cháu không phát triển cảm giác yêu thích dành cho Boyd Anderson đấy chứ?”
“Cháu không có.”
Nàng nói điều đó rất nhanh, Anthony không đào sâu hơn nữa. Ngài ấy chỉ thêm vào,” Thật vui khi được nghe điều đó, bởi vì cậu ta không chính xác là người được yêu thích của bọn ta vào lúc này.”
James cười toe.” Khi nào mà tên man rợ đó từng được yêu thích vậy?”
Anthony không đồng ý.” Anh đã không ở đây, ông già, nhưng mới đây em có lý do để biết ơn tên Yank đó.”
James giả vờ một cái nhìn ngạc nhiên.” Chưa bao giờ nói vậy.”
“Điều đó chắc chắn chỉ lướt qua, trong tâm trí anh, nhưng dù sao em cũng cảm thấy biết ơn.”
“Và qua lâu rồi,” James nói.
“Gần như là chắc chắn,”Anthony đồng ý với một cái nhìn chua cay.”Nhưng em sẽ cho phép điều đó xảy ra nếu cậu ta đã làm tròn nhiệm vụ của mình ngày hôm nay – trước khi chúng ta đến.”
“Chú có thể cho phép điều đó nếu chú phải vậy, nhưng quỷ tha ma bắt đi nếu anh sẽ như vậy,” James nói với em trai mình, sau đó liếc nhìn Katey, ông thêm vào,”Katey yêu quý, đừng mắc sai lầm trong việc đánh giá người anh rể phiền hà của ta cũng như người hùng của cháu chỉ bởi vì cậu ta đã xoay sở để hạ ngục 12 tên vô lại ngày hôm nay.
Với lại những tên cướp biển đó không muốn làm đau cậu ta, như cháu đã nói, lợi thế hoàn toàn là của cậu ta. Bất cứ người đàn ông nào biết đánh đấm chút ít cũng có thể làm điều tương tự như vậy.”
“Ồ, cháu sẽ không mắc sai lầm khi nghĩ về điều đó,”nàng nói với đôi môi mím chặt.”Chắc chắn là không.”
Đặc biệt là kể từ lúc mà đáng nhẽ họ sẽ không bao giờ ở trên hòn đảo nhỏ đó để bắt đầu, hoặc là gặp phải những tên cướp biển đó, nếu Boyd không chớp lấy ngay cơ hội vàng của mình, như anh đã sắp đặt nó, để họ có mặt ở đó.Nhưng nàng không phải đề cập điều đó với anh em nhà Malory.
Tuy nhiên, James, đã bắt được tông giọng của nàng và nhận xét một cách tư lự,” Đúng vậy, cháu hiện giờ đang bực mình với cậu ta, phải không?”
“Điều gì khiến ngài có ý tưởng đó vậy?” nàng nói một cách mỉa mai.
James đáp với một nụ cười toe tóe,” Cái chuyện ‘ hãy giả vờ không quen biết tôi’ lời nhận xét mà cháu đã dành cho cậu ta đã đủ chứng minh, nhưng bọn ta cũng có thể thấy rằng cháu đã nhai đầu cậu ta trên bãi biển.”
Nàng rên thầm, nhận ra rằng họ chắc chắn đã chĩa kính thiên văn về phía hòn đảo. Nhưng điều này là một chủ đề mà nàng không muốn thảo luận.Tuy nhiên, bây giờ hai anh em nhà Malory hình như cảm thấy họ biết nàng đủ rõ để mà đào bới.
Một trong hai bên lông mày của James nhướn lên.” Cháu có muốn thảo luận về nó không?”
“Cháu không muốn.”
“Không có gì cần phải trừng phạt ư?”James thúc ép với một giọng nói đe dọa hơn. Ngài ta cọ những đốt ngón tay vào má mình nên nàng hiểu kiểu trừng phạt mà ngài ấy đang nói đến.
“Không, đừng làm đau anh ấy!”
“Ta không dám mơ về chuyện đó đâu, cô gái yêu quý,” Anthony cam đoan với nàng, mặc dù với một chút màu sắc trên má của ngài ấy.
James cười khùng khục. Katey không hiểu vì sao. Nàng không lấy làm gì thích thú về chủ đề này. Nhưng có vẻ những quý ngài người Anh này dường như có một khiếu hài hước kì quặc.
Bữa ăn tối gần như đã kết thúc và cuộc nói chuyện không còn khiến nàng thích thú, Katey bỏ qua các món tránh miệng đã để dành cho nàng.”Cháu nên quay trở lại cabin của mình,” nàng nói với những người đồng hành của mình.” Quả là một ngày dài, một ngày có quá nhiều sự kiện.”
Anthony nhanh chóng nói,” Katey, đừng đi vội. Ta cần nói một vài lới với cháu.” Ngài ấy nhìn anh trai mình.”Anh không phiền chứ?”
James hiểu, những ngài ấy bắt đầu cười đáp trả.” Rời đi à?” Nói một cách khác,ngài ấy không di chuyển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook