Nợ Âm Khó Thoát
Chương 848

Nghe thấy câu này, tôi có chút giật mình, đây chỉ là một tia thần niệm tổ tiên lưu lại sao?

Nghe ý tứ của người, là bởi vì sao khi tôi vào đây, mới kích hoạt thần niệm của người, mà thần niệm còn không bao lâu nữa sẽ tiêu tan, giữa lúc đó, người còn có chuyện muốn nhắn nhủ tôi, có lẽ, là truyền thừa mà ông nội nói.

- Tiểu tử, ngồi xuống đi, ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi!

Tổ tiên lại lên tiếng, tôi cũng ngồi khoanh chân xuống trước mặt người.

Kế tiếp, tổ tiên bắt đầu hàn huyên câu được câu chăng với tôi, giữa lúc đó, thậm chí tổ tiền còn giảng qua một lần Đạo Đức Kinh cho tôi nghe, nhưng trong trí nhớ của tôi, vẫn tỉnh tỉnh mê mê như trước.

. . . . . .

Thần giới, trong khoảng thời gian này, người của huyết ma tộc không biết vì cái gì, thật giống như đã phát điên, liên tục tấn công loài người của Thần giới, mà bên Thần giới, cũng rơi vào một cuộc chiến cực kỳ gian nan.

Thần giới đã rất lâu rồi không chiến đấu ác liệt với Huyết Ma tộc thế này, căn cứ theo như lời của Thanh Lang đi ra từ trong di tích chư thần, tất cả , đều là bởi vì, vị Huyết Ma thần trong di tích chư thần sắp sống lại.

Người của Huyết Ma tộc đang mở đường cho vị Huyết Ma thần kia, điều này khiến Mạc Thiên Tinh rất bất an.

Trong một gian phòng, sắc mặt Mạc Thiên Tinh hơi nặng nề, sau đó ông ấy nhìn vài thân ảnh trong phòng, trong này có Hoàng Tiểu Tiên, Trúc Tẩm Ngưng, Hạ Mạch còn cả đế tân.

- Tiền bối, chư vị cô nương, không biết các ngươi có tin tức gì về Lý tiểu hữu không? có thể liên lạc được với cậu ta không? đây đều đã trôi qua hơn một tháng rồi!

Mạc Thiên Tinh lên tiếng, giọng điệu có chút sốt ruột, thời gian một tháng này, Thần giới đã trải qua nhiều cuộc đại chiến với Huyết Ma tộc, trong các cuộc đại chiến, Thần giới không biết đã chết mất bao nhiêu tu sĩ loài người, Huyết Ma tộc bên kia, đương nhiên cũng chết không ít tu sĩ.

Nhưng cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, loài người bên này khẳng định không so bì được với Huyết Ma tộc bên kia.

- Mạc vực chủ, hiện tại chúng ta căn bản là không có cách nào liên lạc với hắn, vẫn là câu nói kia, chỉ có thể chờ.

Hoàng Tiểu Tiên đứng ra, trong lòng cô có chút lo lắng, dù sao đó cũng là người đàn ông của mình, hơn một tháng nay, một chút tin tức đều không có.

Mạc Thiên Tinh vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, ông ấy bỗng nhiên không biết nên nói những gì, bởi vì ông ấy thật sự là không biết, tình huống này cứ kéo dài, bên loài người còn có thể kiên trì bao lâu.

- Chờ đi, ta biết áp lực của ngươi lớn, nhưng loại chuyện này, không phải ai cũng có thể thay đổi hiện trạng, tất cả những gì chúng ta có thể làm, là ổn định Thần giới.

Cùng lúc đó, đế tân vẫn luôn không nói gì cũng lên tiếng, một tháng nay, thực lực của ngài ấy cũng đã khôi phục được chín mươi phần trăm so với dĩ vãng, đây cũng là lý do lớn mà Thần giới có thể chống cự được đến hiện giờ.

Phải biết, một cường giả đứng đầu, vẫn có tác dụng rất lớn.

Thực ra, Huyết Ma tộc bên kia vẫn không có cường giả siêu việt hơn Mạc Thiên Tinh, nhưng hiện tại bọn họ gần như có thể xác định, có một Huyết Ma thần sống lại, nhưng bên loài người thì sao? cũng không ai dám chắc chắn chuyện này.

- Không tốt, bắc thành báo nguy.

Chính lúc này, Mạc Thiên Tinh nhíu mày, sắc mặt ông ấy nặng trĩu, rõ ràng, vừa nhận được báo cáo của người khác.

Hoàng Tiểu Tiên vốn đang ngồi trên ghế, cũng vội vàng đứng dậy, lập tức lên tiếng:

- Lão Doãn và Cơ tiền bối, bọn họ vừa hay đang ở bắc thành!

Hoàng Tiểu Tiên nói xong, mấy bóng người lập tức phi ra khỏi phòng, trong khoảng thời gian này, dường như chiến đấu chưa từng ngừng nghỉ, ngay cả nhưng người cùng đi vào từ Nhân Gian giới, đều đã có vài người ngã xuống.

Lão tổ Võ Đang, cũng đã ra đi trong một cuộc chiến.

Còn cả vị của Chung Nam Sơn, lão tổ nhà họ Vương cũng đi rồi.

Đúng vậy, cứ tiếp tục thế này, loài người đúng là không có cách nào tiêu hao đến cùng.

………

Bên trong bức tranh cuốn, tôi và tổ tiên ngồi đối lập với nhau.

- Tiểu tử, ngươi phải biết, thiên hạ vốn dĩ không có đạo, cái gọi là đạo, chính là lòng người!

- Có người, tâm quá lớn, có người, tâm quá hẹp hòi, nếu như tự nhiên, mới có thể buông xuôi.

Tiếng nói của tổ tiên không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, tôi nhắm mắt lại, trong óc tôi đều chỉ vang vọng những lời này của tổ tiên.

Lúc này, tổ tiên cười cười với tôi, tiếp tục nói:

- Tiểu tử , những gì ta có thể nói với ngươi chỉ có từng này, còn lại, phải nhờ vào chính ngươi , ngươi phải biết rằng, nếu muốn vượt qua tầng xiềng xích, người không thể ở trong thế giới này, có vài thứ, đã bị người khác khóa chặt lại, bằng không, Thần giới không thể biến thành bộ dạng này.

Tiếng nói thản nhiên vang lên, thân hình của tổ tiên chậm rãi phai nhạt, cuối cùng, cứ vậy mà biến mất, cảnh tưởng quanh thân tôi biến hóa, thời điểm lại lần nữa xuất hiện, đã xuất hiện ở gian phòng ban đầu,

ở trước mặt tôi, vẫn là bàn thờ kia, vẫn là một bức tranh, chẳng qua, người già cưỡi trâu xanh đã không thấy đâu, tôi hít sâu một hơi, lạy bức tranh cuộn một lạy, một tháng này, thực lực của tôi không biết từ lúc nào, đã lên tới cảnh giới Tam trọng đạo thân điên phong.

Nhưng, sức mạnh này không thể thay đổi hiện trạng, nếu muốn thay đổi nguy nan hiện tại của loài người, có lẽ phải phá vỡ cảnh giới hiện giờ, trở thành đạo tổ.

Điểm này, ông nội đã nói với tôi, tổ tiên cũng đã nói một lần.

Câu nói cuối cùng trước khi rời đi của người, hiện tại tôi đang hồi tưởng, người nói, muốn đột phá tầng cảnh giới này, thân không thể nằm trong thế giới này, tôi nghĩ tới thời điểm ở Nhân Gian giới, thế giới bên ngoài cũng không thể trảm đạo.

Hình như là bởi vì Hoàng Thiên, hắn cấm người khác trảm đạo.

Mà tổ tiên lại nói như vậy? chẳng lẽ lại là bởi vì Hoàng Thiên, hay là nói, vì hiện tại tôi đã thiên đạo, cho nên phải đột phá trong thế giới của mình, thì mới có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp?

Mặc kệ thế nào, tôi vẫn tiến vào trong thế giới nhỏ, trở lại nơi này, cả người tôi giông như đã dung nhập vào trong thế giới.

Đã không còn bất cứ trói buộc nào ở bên ngoài, đây chính là thế giới nhỏ của tôi.

Nhưng mặc dù thế giới nhỏ của tôi vẫn không ngừng mở rộng, so sánh với Thần giới, vẫn quá nhỏ, hiện tại thế giới nhỏ, cũng chỉ lớn bằng một tầng trời, Thần giới có ba mươi ba tầng trời, đúng là khá nhỏ.

Nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận được biến động của từng cành cây nhánh cỏ, càng có thể cảm giác được khí mùi tràn ngập trong không khí.

Cuối cùng, tôi lấy cối Hỗn Đỗn ra, tiến vào bên trong ,sau đó dùng cối Hỗn Độn nén năng lượng và thần hồn trên người mình, mãi cho đến khi tôi cảm giác được khí mùi trên người mình đã bị áp chế đến cực hạn.

- Rốt cuộc, phải làm thế nào mới có thể đột phá?

Tôi liên tục tự hỏi chính minh, thực ra trong lòng tôi rất hoảng loạn, tôi không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi, tôi ở bên trong thế giới nhỏ vài ngày, cuối cùng lựa chọn rời đi.

Tôi lập tức đi tới vị trí gã Huyết ma thần sắp sống lại, tôi biết, ông nội đang ở đó, tôi muốn nhìn xem, hiện tại ông nội thế nào.

Tới nơi, tôi nhìn vào trong khe sâu, khi nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, cả người tôi cứng đờ tại chỗ, phía dưới, có một thân ảnh ngồi xếp bằng,hoàn toàn áp chế khí mùi bên dưới.

Thân ảnh này đương nhiên là ông nội tôi, nhưng hiện tại, ông nội đã biến thành một bức tượng đá, biểu cảm trên mặt rất sống động, nhưng khiến tôi không thể chấp nhận nổi, chính là tôi không còn cảm nhận được sức sống trên người ông nữa.

Đã không còn sức sống? thậm chí, tôi còn nhìn thấy bên trên bức tượng, đã bắt đầu hiện lên vết rạn nứt.

- Ông nội!

Cả người quỳ gối xuống mặt đất, nhìn thân ảnh phía dưới, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được trào ra ngoài, tôi thật không ngờ, lần trước gặp mặt, lại là lần cuối cùng được gặp ông nội.

Tôi nhìn xuống vực đâu, tôi cảm nhận được rõ luồng năng lượng đang rục rịch kia.

Ông nội dùng năng lượng cuối cùng của chính mình, làm chậm lại thời gian của tên kia, mà tất cả , chính là vì kéo dài thời gian cho tôi, kéo dài thời gian cho Thần giới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương