Nợ Âm Khó Thoát
-
Chương 847
- Đừng……..
Tôi muốn giữ Hoàng Trung lại, nhưng đã không còn kịp, thân người Hoàng Trung đã phồng to lên, ông ta dùng cách tự nổ, để ngăn cản luồng năng lượng kia, lấy cho chúng tôi chút thời gian lui lại.
Chiêu này của ông ta quả thực rất hữu dựng, tuy rằng chỉ một chút thời gian ngẳn ngủi, nhưng đã trợ giúp chúng tôi rất nhiều, chúng tôi thành công rời đi, luồng năng lượng kia không thể giữ chúng tôi lại.
Tới bên trên hẻm núi, tôi nhìn xuống vực.
- Đội trưởng, phải làm gì bây giờ?
Thanh Lang lên tiếng hỏi tôi, rõ ràng, hắn vẫn chưa từ bỏ, còn muốn biết được vài đáp án từ chỗ tôi, nhưng đến chính tôi, cũng không phải làm thế nào cho phải.
Bởi vì lúc này, tôi đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
- Huyết Ma thần sắp sống lại, xem ra đã không thể ngăn cản!
Tiền bối đế tân bên cạnh bỗng lên tiếng, luồng năng lượng bay nãy, đã ép chúng tôi chật vật như vậy, tất cả không cần nói thêm nữa, đó chính là dấu hiệu Huyết Ma thần sắp sống lại.
Hơn nữa, căn cứ theo độ cuồng bạo của khí mùi, Huyết Ma thần kia, chắc chắn cần không nhiều thời gian nữa, là có thể sống lại.
Gừ!
Chính lúc này, bên dưới hẻm núi, lại vang lên một tiếng gầm gừ, âm thanh này, khiến trong lòng tất cả chúng tôi đều đột nhiên chấn động, xem ra, hình như còn nhanh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi.
Căn bản là không có cách nào khác.
- Không tốt, luồng năng lượng kia vẫn đang đi lên!
sắc mặt tiền bối đế tân đột nhiên trầm xuống, sau đó hô lên, sau khi hô lớn, ngài ấy vội vã kêu chúng tôi tiếp tục rút lui.
Chính lúc này, trên không trung, có một chưởng canh lập tức đè xuống vực sâu bên dưới, ngay sau đó, trông khe sâu truyền ra một âm thanh phẫn nộ.
Gừ……
Trong âm thanh chất chứa khí khách vô cùng bá đạo, nhưng bị chưởng canh đè lên, cuối cùng vẫn bị áp chế.
Một thân ảnh chậm rãi bay xuống từ trên không trung, nhìn thấy thân ảnh đó, tôi kinh ngạc, bởi vì bóng hình đó, tôi không biết mình đã mong nhớ ngày đêm bao nhiêu lâu.
Thậm chí, tôi còn tưởng mình hoa mắt, hơn nữa ngày sau, tôi mới kinh ngạc hô lên:
- Ông nội!
Đồng thời, thân ảnh đó cũng đi tới trước mặt chúng tôi, sau đó, trên gương mặt già nua, xuất hiện một nụ cười hiền từ.
- Tiểu Nửa Cân, cuối cùng con cũng lớn rồi!
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng tôi lại nhìn thấy cảm xúc vô cùng phức tạp trong ánh mắt ông nội, nhớ lại, từ sau khi trong thôn xảy ra chuyện, ông nội đã rời đi, tôi chưa từng nhìn thấy người thật của ông nội, lần thứ hai gặp lại ở Hồ tộc, vẫn chỉ là phân thân.
Mà hiện tại, tôi có thể xác định, đây là người thật của ông nội.
Nhưng không đợi chúng ta nhiều lời, sắc mặt của ông nội đã trầm xuống, sau đó nhìn xuống dưới khe sâu.
- Tiểu Nửa Cân , xem ra chúng ta gặp nhau không đúng lúc rồi, con theo ông xuống dưới, chúng ta từ từ tâm sự, còn về các người, có thể đi về trước, nói với Mạc Thiên Tinh, chú ý Huyết Ma tộc phản kích, kiếp nạn này có thể vượt qua hay không, còn phải chờ xem, sốt ruột cũng vô dụng.
Những lời này, ông nội nhìn Thanh Lang nói, thấy thế, tôi có chút bồn chồn, đế tân nhìn thấy ông nội, ánh mắt có chút khiếp sợ, nhưng cụ thể thì ngài ấy không nói.
Lúc này, tôi đưa tất cả những người trong thế giới nhỏ ra, có điều Thanh Nhi, bà nội, mẹ tôi và dì Hồng, còn cả Tiểu Niệm Niệm, tôi không đưa ra ngoài.
Thứ nhất, trong lòng tôi vẫn nhỡ kỹ những lời tiền bối Huyền Điểu nói, cho nên tôi không dám để cho Thanh Nhi ra ngoài, về phần Hoàng Tiểu Tiên, Hạ Mạch và cả Trúc Tẩm Ngưng, chuyện này liên quan đến tồn vong của Thần giới, thực lực của các cô ấy không yếu, đi ra ngoài, còn có thể cùng nhau đối kháng Huyết Ma tộc.
- Tiền bối đế tân, người nhà của tôi, làm phiền ngài trông nom một chút!
Đối với tiền bối đế tân, tôi rất tín nhiệm, ngài ấy cũng gật đầu thật mạnh:
- Ngươi yên tâm, trừ phi ta gặp chuyện!
Chỉ một câu ngắn ngủi, đã đủ khiến lòng tôi yên tâm.
Sau đó, tôi kêu tất cả bọn họ đều cùng nhau trở về Thần giới, nhìn thấy bọn họ rời khỏi, ông nội bước xuống dưới, tiếng gầm rú trong khe sâu mới yên lặng.
Thấy vậy, tôi cũng đi theo sát phía sau ông nội.
- Ông nội, con nghĩ, bà nội rất muốn gặp ông!
Vừa rồi tôi không đưa bà nội ra ngoài, cho nên ngay cả bố tôi, cũng chỉ chào ông nội một câu, sau đó liền rời đi, lúc này, ông nội không nói chuyện, tôi mới để bà nội ra ngoài, hai người già vừa thấy mặt nhau, hai mắt bà nội đã ửng đỏ.
Tôi đứng một bên, nhìn bọn họ nói chuyện hơn nửa ngày, mãi cho tới khi thứ phía dưới tiếp tục không an phận, bà nội mới quay về trong thế giới nhỏ.
- Ông nội, mấy năm nay, một mình ông. . . . . .
Câu nói kế tiếp, tôi không nói được ra, nói thật, hiện tại nhìn thấy ông nội, một thằng con trai như tôi, cứ có cảm giác rất khó chịu.
- Thằng bé ngốc, ông nội thế này đã là gì, mấy năm nay chẳng phải con sống cũng rất vất vả sao? trời giao trọng trách lớn cho người, nhất định pải là khổ tâm chí người đó, làm khổ gân cốt, làm đói bụng người đó….
Từ đầu tới cuối trên mặt ông nội vẫn luôn giữ một nụ cười, vào thời điểm thế này, vẫn còn cần ông nội chỉ đường cho tôi, tôi cảm thấy, bản thân thật vô dụng.
- Ông nội, nghe Mạc vực chủ nói, ông ở bên trong di tích chư thần, củng cố phong ấn ở nơi nào đó?
Tôi bắt đầu nói chính sự với ông nội, lúc này, sắc mặt ông nội lập tức trở nên có chút nặng nề, sau đó lên tiếng nói với tôi:
- Đúng vậy, bên đó cũng khá ổn định rồi, nhưng chung quy, chỉ có thể quan tâm được một chỗ.
Nói đến đây, ông nội nhìn thoáng qua phía dưới, rõ ràng, ông đang chỉ nơi này.
- Có vài thứ, không ngăn cản được, nhưng không phải không có sinh cơ, ông giữ con lại trong di tích chư thần, cũng là để nói chuyện này!
Ông nội tiếp tục nói, lần này, lại vô cùng nặng nề, sắc mặt tôi nghiêm túc lại, mắt nhìn ông nội không chớp, chờ đợi ông nội tiếp tục nói tiếp.
- Thứ này sống lại đã ngăn không được , nhưng ông có thể áp chế một ít thời gian, cụ thể là bao nhiêu thời gian ông không thể xác định, mà trong khoảng thời gian này, nếu muốn thay đổi hết thảy, chỉ có thể dựa vào con.
Ông nội nhìn tôi chằm chằm, lên tiếng nói với tôi.
- Chắc con biết, lão tổ nhà họ Lý chúng ta là ai?
Đối mặt với câu hỏi của ông nội, tôi trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói:
- Con biết, là Lý Nhĩ.
Nhưng, ông nội lại lắc đầu:
- Con nói như vậy, có thể là nói đúng, nhưng cũng có thể là nói sai.
- Lý Nhĩ, chẳng qua chỉ là một cỗ đạo thân hình thành bởi một tia thần niệm của tổ tiên, đi tới Nhân Gian giới chuyển thế đầu thai mà thôi, mà tổ tiên chúng ta, chính là một vị đạo tổ trong các chư thần viễn cổ.
- Lúc chư thần đại chiến, ngài cảm giác được Thần giới sắp gặp tai ương ngập đầu, cho nên, trước lúc ngã xuống, đã dùng một tia thần niệm của mình, chuyển thế về Nhân Gian giới tìm kiếm sinh cơ, đồng thời, truyền lại hạt giống thế giới mà ngài lĩnh ngộ được cho con cháu đời sau, chúng chính là thứ đang nằm trong tay con.
- Tổ tiên sắp xếp từng bước từng bước một, cuối cùng con cũng có thể đi tới bước này, đương nhiên, tổ tiên sắp xếp trước chỉ là một chuyện, bản thân con, mới là nhân tố lớn nhất!
- Mà hiện tại, cần con thay đổi tình hình của Thần giới, Tiểu Nửa Cân, giống như Nhân Gian giới, hiện tại, hy vọng của Thần giới, đang nằm trên người con.
Ông nội cực kỳ nghiêm túc nói với tôi, nghe vậy, không hiểu sau trong lòng tôi lại cảm thấy có chút áp lực, nói thật, áp lực lần này, chuẩn xác mà nói còn lớn hơn so với lần trước ở Nhân Gian giới.
Lần trước phải đối mặt với Hình Thiên, nhưng lần này, phải đối mặt với Huyết Ma tộc khát máu.
Nếu nói tôi thất bại ở Nhân Gian giới, vậy có lẽ tu sĩ cả thiên hạ đều sẽ chết, nhưng, Hình Thiên sẽ không động vào người thường.
Hơn nữa, hắn sẽ giết lên Thần giới, nhưng Huyết Ma tộc thì khác, chỉ sợ bọn chúng sau khi chiếm lĩnh được Thần giới, sẽ ngay lập tức hủy diệt tất cả loài người trong Thần giới, để Huyết Ma tộc bọn chúng cắm rễ trong Thần giới.
Lúc này, trong lòng tôi vô cùng phức tạp, từ chối? không có biện pháp từ chối, tôi vẫn luôn muốn chia sẻ với ông nội, hiện tại ông nội cho tôi nhiệm vụ, tôi sao có thể từ chối.
Lúc này, ông nội lại đạp xuống dưới, luồng năng lượng kia lại nén xuống, mà ông nội, lại tiếp tục bước xuống dưới.
- Ông nội, con phải làm như thế nào?
Lúc này, tôi sẽ không từ chối, nhưng tôi thật sự không biết nên làm như thế nào, ta cảm thấy được tốc độ tu luyện của tôi đã rất nhanh, hiện tại đã là Tam trọng đạo thân sơ kỳ, nhưng sao có thể đối đầu với Huyết Ma thần?
Cảnh giới của tôi và tổ tiên, có chênh lệch quá xa.
Lúc này, ông nội lại nở nụ cười, nói:
- Con yên tâm, khoảng thời gian tiếp vào di tích chư thần, ngoài những lúc củng cố phong ấn, còn dùng thần niệm đi tìm khắp di tích, cuối cùng, tìm thấy nơi ngã xuống của lão tổ,mà nhiệm vụ của con, đó là đi đạt được truyền thừa của lão tổ, về phần cuối cùng có thể tiến vào cảnh giới đạo tổ hay không, toàn bộ đều vào dựa vào chính con!
Nghe đến đó, trong lòng tôi cuối cùng cũng có một tia hy vọng, truyền thừa của tổ tiên sao? xem ra, ông nội đã làm rất nhiều chuyện trước đó.
- Ông nội, vì sao ông không đi nhận truyền thừa của lão tổ? như vậy, tỷ lệ chẳng phải lớn hơn còn rồi sao?
Tôi nhìn ông nội, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng ông nội lại nở nụ cười, nói với tôi:
- Tiểu Nửa Cân, ông không giải thích nhiều nữa, không còn nhiều thời gian, hiện tại con chỉ cần nhớ kỹ, cả Thần giới, chỉ có con mới có cơ hội đột phá lên cảnh giới đạo tổ, đây mới là hy vọng cứu vớt cả Thần giới.
Thấy ông nội tín nhiệm mình như thế, tôi thật không biết nên nói như thế nào, tôi cũng không thể làm cho ông nội thất vọng, cuối cùng, ông nội đưa cho tôi một miếng ngọc bội, bên trên có pho tượng một ông già, nhìn pho tượng, tôi cảm thấy rất quen mắt, bởi vì hình như tôi đã nhìn thấy người già này trong mơ.
Chính là lúc cùng Kiếm Si đạt truyền thừa Qủy Cốc Tử, đã gặp qua ông ấy.
- Đi thẳng tới phía đông nam, khi ngọc bội trong tay có phản ứng, chính là chỗ có truyền thừa tổ tiên, đi thôi Nửa Cân!
Tiếng ông nội vang lên, tôi thấy thân người ông nhảy xuống dưới khe sâu.
- Ông nội, ông sẽ không sao chứ, đúng không?
Tôi nhìn thân ảnh phía xa xa của ông nội, bỗng lên tiếng hỏi, trong lòng rất lo lắng, tôi cấp bách muốn biết đáp án, nhưng ông nội không trả lời, cuối cùng, ông biến mất vào bên trong khe sâu, mà tôi bàn tay cầm ngọc bội cũng siết chặt.
Cuối cùng, tôi lao ra ngoài, đi tới nơi ông nội chỉ.
Lần này, tôi không dám trì hoãn, lại lần nữa đối mặt với tình huống gần giống như lúc trước, mà hiện tại, ông nội nói rồi, , chỉ có thể dựa vào mình tôi.
Tôi đi trong di tích chư thần khoảng năm ngày, ngọc bội trong tay cuối cùng cũng phát ra ánh sáng mỏng manh, tôi đi tiếp, ánh hào quang cũng sáng hơn.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một tòa cung điện rách nát bên trong di tích chư thần, bên tên có vài chữ, tuy rằng rách nát, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bảng hiệu.
Đây là, đạo đức cung!
Tôi bước vào trong cung điện, khi vừa vào trong, một âm thanh lập tức chui vào trong tai tôi.
- Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng đến!
Âm thanh truyền vào trong óc, lòng tôi chấn động, nơi nào có người còn sống? hoặc là nói, lão tổ còn sống?
- Lão tổ? Là người sao?
Tôi thử lên tiếng hỏi, nhưng không có tiếng trả lời, tôi có chút nghi hoặc, tiếp tục đi lên trước, sau khi đi xuyên qua cung điện, tới vị trí chủ điện, nơi đó có treo một bức họa, bên trên là một vị lão nhân, ngồi trên một con trâu xanh, bên trên bức tranh, đã giăng đầy mạng nhện.
Nhưng khiến tôi thấy kỳ lạ là, bức tranh này vẫn rất rõ ràng.
Tôi đưa tay ra đẩy hết đống mạng nhện xuống, bức tranh hoàn toàn hiện ra trước mắt, lão nhân này, giống hệt lão nhân tôi gặp trong mơ, cũng giống như đúc pho tượng trên ngọc bội trong tay.
Lúc này, tôi nheo mắt, lão nhân trên bức họa, lộ ra một nụ cười tươi với tôi.
Mặc kệ thế nào, tôi vẫn phải vái bức họa trước đã.
Sau khi tôi vừa vái xong, chuẩn bị đứng dậy, bên trong bức họa lại có một cây phất trần chui ra, sau đó trói tôi lại, kéo lại gần bức họa.
Thân người tôi nhẹ bỗng, khi thân người rơi xuống, tôi kinh hãi nhìn tứ phía, phát hiện mình đã xuất hiện trên một vùng thảo nguyên, nơi nơi đều là cỏ xanh, cách trước mặt tôi không xa, còn có một con trâu xanh đang ăn cỏ, trên lưng trâu, có mỗi lão nhân tiên phong đạo cốt ngồi bên trên.
- Lão tổ. . . . .
Tôi kinh hô thành tiếng, lúc này, lão nhân đi tới, cười nói với tôi:
- Tiểu tử, lần thứ ba gặp mặt !
Nghe lão nhân nói vậy, lòng tôi hơi gợn sóng, lần đầu tiên, là ở nơi nhận truyền thừa Quỷ Cốc Tử, tôi thấy lão nhân đưa cho Quỷ Cốc Tử một quyển sách. Lần thứ hai, chính là thấy lão Doãn và lão nhân đang tán dương Đạo Đức Kinh.
Hai lần đó, đều có cảm giác giống như đang nằm mơ, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ có hai lần này, tôi gặp qua lão tổ, khiến tôi kinh ngạc là, đúng là người đã cảm ứng được tôi, đây phải là người có bản lĩnh thế nào!
- Con cháu đời sau, bái kiến lão tổ!
Lúc trước bái với bức họa, hiện tại là nhìn thấy người thật, tôi lại lần nữa khom người với lão tổ, có điều một luồng năng lượng đã ngăn tôi lại, lão tổ lập tức lên tiếng.
- Được rồi tiểu tử, thần niệm ta lưu lại, đã bị kích hoạt khi người tới đây, không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta mau vào chủ đề chính!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook