Niệm Dao Dao
-
Chương 22: Ngoại truyện 1: Người nào biết ta đã từng gặp gỡ
Thật ra Hốt Hãn Tà đã đặt chân tới Trung Nguyên một lần, vào năm hắn mười một tuổi.
Phụ vương đã nói với hắn Trung Nguyên, Tây Vực con người phong tục đều khác hoàn toàn Nguyệt Thị. Làm bậc quân vương nhất định phải đi ra bên ngoài, mới biết trời đất rộng lớn đến cỡ nào.
Lòng phải rộng, mới có thể đứng đầu thiên hạ.
Hốt Hãn Tà thật ra chẳng nghe lọt tai những lời phụ vương nói chút nào, mười một tuổi là lúc hắn nghĩ trời đất bao la mình ta lớn nhất. Cho dù là các nước Tây Vực hay là Trung Nguyên, hắn chỉ coi như trò chơi chốn nhân gian. Học rộng hiểu sâu con mẹ nó gì cơ chứ, lão tử cứ đi chơi đấy.
Năm Khánh Nguyên thứ hai mươi lăm hắn đặt chân đến Tề quốc. Năm ấy khắp chốn Tề quốc đang mừng tiết Nguyên Tiêu, Trường An nơi nơi giăng đèn kết hoa, múa lân sư rồng, ai nấy đều khoát lên mình bộ y phục đẹp đẽ nhất. Hốt Hãn Tà một đường bụi bặm từ Tây Vực tới, đồ mặc trên người đã mấy ngày chưa giặt, tóc tai bù xù cũng mấy ngày chưa gội, trong mắt bọn họ y hệt đứa ăn mày.
Họa vô đơn chí, hắn còn lạc mất A Mạc.
A Mạc không nói được tiếng Hán, lỡ đâu có kẻ xấu lừa bắt đi bán làm nô lệ thì không phải hắn đến một người hầu cũng không còn sao.
Hốt Hãn Tà thổi sợi tóc lòa xòa trên trán, ngồi trong ngỏ nhỏ nhìn dòng người qua qua lại lại. Có người gọi người nhà về ăn cơm, có người cùng bạn hữu dạo phố mua đồ, chỉ có mình hắn là lẻ loi trơ trọi ngồi trên nền đất, bụng đói meo.
Ai có thể tưởng tượng được đường đường là Thất vương tử Nguyệt Thị thế nhưng tha hương tới dị quốc, lưu lạc đầu đường xó chợ, hai ngày không được bữa no. Hắn thở dài thật dài, bỗng nhiên nghe phía đầu đường truyền đến một giọng nói: “Ca ca, huynh mau giúp ta tìm xem! Ngọc bội của ta lúc đi còn ở trên người mà? Chắc là lúc chúng ta trốn thị vệ không cẩn thận để rơi rồi, làm sao bây giờ? Nếu không thấy ngọc bội, lúc về thế nào mẫu phi cũng mắng ta!”
“Muội đừng vội, chúng ta tìm xem.”
“Ta vào trong đây… A!” Cô nương đi tìm ngọc bội kia kêu lên sợ hãi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai?”
Hốt Hãn Tà đang nằm lì trong ngõ nhỏ thình lình bị người ta chất vấn thì không kiên nhẫn mấy, giương mắt nhìn lên. Trước mắt là một tiểu cô nương nho nhỏ, mặt che mạng sa, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn trong veo như nước mà nhìn hắn, như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
Hắn bỗng thấy hơi buồn cười.
Thiếu niên đi cùng đẩy thiếu nữ ra đằng sau che chắn, thấy Hốt Hãn Tà thì sững sốt, thở dài hành lễ, lịch sự nói: “Tại hạ không biết nơi đây là chỗ của công tử, có điều mạo phạm, còn xin thứ lỗi. Chỉ là xá muội mới mất ngọc bội tìm không thấy, xin cho phép chúng ta tìm một chút.”
Hốt Hãn Tà nhìn thiếu niên kia, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ, đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ.
Hai người tìm mấy lần vẫn không được, thiếu nữ nhụt chí nói: “Thôi chết rồi. A nương chắc chắn sẽ mắng ta.”
Thiếu niên xoa đầu nàng: “Đừng nóng vội, chúng ta lại tìm dọc theo phố này một chút.”
Bọn họ đang muốn rời đi, thiếu niên quay đầu nhìn Hốt Hãn Tà ngồi trong ngõ nhỏ lần nữa rồi quay lại nói với cô nương kia vài câu. Hai người vội vàng rời đi, chỉ chốc lát sau đã chạy về, cầm theo hai con gà nướng trên tay.
Được ghê, thật sự coi hắn là đứa ăn mày.
Thiếu niên đưa gà nướng đến trước mặt Hốt Hãn Tà: “Muốn ăn không?”
Hắn vốn định có cốt khí cự tuyệt, đường đường là Thất vương tử của Nguyệt Thị sao có thể xin ăn như đứa ăn mày? Thế nên hắn chỉ gặm cái đùi gà.
Thiếu nữ cầm một chiếc đùi khác gói trong bọc giấy dầu đưa cho hắn: “Còn muốn ăn nữa không?”
Hốt Hãn Tà không rối rắm gì nữa, cho vào bụng hết.
Súc vật người Trung Nguyên chăn nuôi quả khác với Nguyệt Thị, mềm mọng tươi ngon, ăn vào miệng liền thấy không giống. Thiếu nữ vừa mới gặm xong một cái đùi, hắn đã xử hết cả con gà như gió cuốn mây tan. Hắn nhìn thiếu nữ, hất cằm nói: “Ngươi cho ta mượn cái mạng che mặt được không?”
Thiếu nữ sửng sốt, lắc đầu: “Không được, không thể tháo ra.”
Người Hán lắm quy củ thế? Hốt Hãn Tà cau mày: “Tại sao? Trên đường cũng có nhiều nữ nhân không mang mạng che mặt thế mà?”
Thiếu nữ do dự chớp mắt: “Ta xấu, sợ dọa người.”
Thiếu niên thiếu chút phì cười, nhưng cố mà nhịn xuống.
Hốt Hãn Tà chả biết tiếp lời thế nào, xấu hổ muốn vò đầu, lại bị thiếu nữ giữ lại.
“Lại đây một chút.” Nàng lấy ra chiếc khăn tay từ trong lồng ngực: “Nè.”
Chiếc khăn kia còn thoang thoảng mùi của thiếu nữ như có như không, hình như là mùi một loài hoa, nhưng Hốt Hãn Tà đến lúc này vẫn chưa biết được là hoa gì.
Thiếu niên nhìn Hốt Hãn Tà từ trên xuống dưới, kéo hắn: “Đi, chúng ta dẫn ngươi đến bờ sông rửa mặt.”
Hốt Hãn Tà vốn không phải là tên nhóc ăn mày thật, vừa rửa mặt xong cả người đã sạch sẽ đi nhiều. Hắn vén hết đống tóc ướt sũng ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt sâu mũi thẳng.
Thiếu nữ nhìn hắn, chớp chớp mắt ngây ngốc: “Dáng vẻ của ngươi… không giống chúng ta.”
Hốt Hãn Tà thấp hơn thiếu nữ cả nửa cái đầu, hắn không thích người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, tránh ra chỗ khác: “Đó là vì ta đâu phải là người Hán.”
Thiếu niên liếc trộm hắn: “Nhìn vẻ ngoài của ngươi, có chỗ giống người Tây Vực.”
Tây Vực cái khỉ gì.
Thiếu niên: “Sao ngươi lại đến Tề quốc?”
“Đến để chơi đó.”
Thiếu nữ: “Ngươi chỉ đi có một mình sao?”
“Đã lạc mất người thân rồi.”
Thiếu nữ vỗ tay cười nói: “Chúng ta đưa ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi. Dù sao hôm nay chúng ta cũng không đi chơi được, ngọc bội đã mất rồi ta cũng phải đi tìm.”
Hốt Hãn Tà cảnh giác nhìn bọn họ, thiếu niên thấy được ý nghĩ trong mắt hắn thì cười nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta cũng chỉ lớn hơn ngươi có một chút, làm sao bắt cóc người đi được chứ?”
Thiếu nữ gật đầu: “Huống chi ngươi lớn như vậy rồi, không có nhà nào cần mua đứa lớn xác như ngươi đâu.”
Hốt Hãn Tà nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cũng hiểu rõ chuyện đời ghê nhỉ.”
Thiếu nữ cười lớn đẩy hắn đi trên phố, tới một chỗ thiếu nữ chỉ vào quầy hàng nói: “Đây là hoành thánh, phố Chu Tước là chỗ bán hoành thánh ngon nhất! Ngươi có muốn nếm thử chút không?”
Hốt Hãn Tà đã no lắm rồi, giờ hắn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn tìm A Mạc rồi về thôi.
Thiếu nữ thấy hắn không phản ứng gì thì cũng không để ý, quay đầu lại nói với ca ca: “Ca ca, huynh nói xem ngọc bội của ta có khi nào… có khi nào rơi lại chỗ cửa Hạng phủ không?”
Thiếu niên hít một hơi lạnh.
Hôm nay Hạng tể phụ lại nạp thiếp, Triệu gia nương tử tức hổn hển đuổi đánh thiếp thất kia từ sân ra tới cổng. Bọn họ không phải cố ý tới góp vui, chỉ tình cờ đi ngang qua nên đứng ngó thêm vài lần. Sau đó người hầu Hạng gia bước ra đuổi đám người đến xem náo nhiệt đi, bọn họ không muốn bị nhận ra nên đành vội vàng rời khỏi.
Sợ đây là lúc đánh rơi thật.
“Chúng ta đi tìm đi.”
Thiếu nữ gật đầu, quay lại nói với Hốt Hãn Tà: “Chúng ta muốn tới chỗ kia tìm ngọc bội, ngươi đi cùng không?”
Dù sao cũng không biết đi đâu, Hốt Hãn Tà liền đồng ý.
Ba người rẻ vào hẻm đường Chu Tước, quẹo qua phố Tuyên Dương, một mạch đi tới Hạng phủ. Bọn họ đi trên con đường rải sỏi, lại nghe phía sau truyền đến tiếng xe ngựa dồn dập. Thiếu niên quay đầu lại, kéo cô nương kia ra sau, Hốt Hãn Tà nghiên người chắn, hứng hết đống nước do xe ngựa bắn tung tóe lên mình.
Thiếu niên nhìn đèn lồng viết chữ “Hạng” treo trước xe ngựa, mày cau chặt.
Người bên trong tiêu sái bước ra, đích thị là Hạng đại lang Hạng Vọng Nhạc. Hắn vừa nhìn thấy thiếu nữ, ánh mắt lóe lên, tươi cười niềm nở: “Nhị vị khách quý đến lại không biết đón tiếp từ xa. Vị này chính là…”
Thiếu niên đẩy thiếu nữ và Hốt Hãn Tà ra chắn phía sau: “Chúng ta chỉ đi chơi chút, còn xin Hạng công tử… xem như không biết.”
Hạng Vọng Nhạc cười: “Đó là tất nhiên, ngài đã phân phó ta không dám không tuân. Chỉ là nhị vị đêm khuya lại đến, không biết…”
“Đến tìm đồ thôi.”
Hạng Vọng Nhạc như bừng tỉnh đại ngộ: “A, tại hạ hiểu. Hẳn là… cái này ha?”
Hắn mở bàn tay ra, trên tay nắm chắc một miếng ngọc bội.
Thiếu nữ đang muốn bước lên, lại bị thiếu niên ngăn lại: “Đúng thế. Đa tạ.”
“Không có gì. Đồ của Nhị nương tử, ta đương nhiên cất kỹ.”
Thiếu niên hiển nhiên không muốn nhiều lời với hắn, cầm được ngọc bội liền kéo tay thiếu nữ rời đi.
“Đồ của nữ tử hắn biết rõ thế làm gì? Rõ ràng là không có ý tốt!”
Thiếu nữ không nói lời nào, cúi đầu để thiếu niên kéo đi.
Hốt Hãn Tà liếc nhìn nàng một cái, kéo tay thiếu niên lại: “Ê! Đi nhanh như thế làm gì, không thấy nàng theo không kịp sao?”
Thiếu nữ thở hồng hộc, lắc đầu với thiếu niên: “Ta không sao.”
Thiếu niên dừng bước chân lại, cất ngọc bội vào ống tay áo của mình rồi thở dài: “Đi thôi. Ca ca dẫn muội đi ăn hoành thánh.”
Ba người quay lại sạp hoành thánh, ông chủ đã dọn quầy mất rồi. Thiếu niên năn nỉ khẩn cầu, lại trả thêm tiền gấp ba ông chủ mới mở quầy lại lần nữa.
Hốt Hãn Tà chưa từng thử thứ trơn trơn mềm mềm ngâm trong nước súp này, hắn cầm thìa chần chừ không thể nào ăn được.
Thiếu nữ cười nhìn hắn một cái, đoạt lấy cái bát trên tay hắn bỏ thêm tí dấm chua và ớt khuấy đều lên, đưa lại cho hắn: “Được rồi, ăn đi.”
Hốt Hãn Tà liếc nhìn nàng mấy cái, im lặng cúi đầu múc một muỗng bỏ vào miệng, đột nhiên ho sặc sụa: “Cay quá一”
“Ha ha ha ha一”, thiếu nữ cười to, “Mới bấy nhiêu mà ngươi cũng không chịu nổi? Quả nhiên là người Tây Vực, ha ha ha ha一”
Hốt Hãn Tà cay tới chảy nước mắt, căn bản không rảnh để tới ý thiếu nữ đang cười nhạo mình.
Trước mặt lại có sạp chuẩn bị dọn, thiếu nữ đột nhiên nhìn thấy gì đó, vỗ vỗ thiếu niên: “Ca ca, bên kia, sạp trang sức bên kia! Mau, trâm ngọc lan, mau!”
Thiếu niên nhìn cái sạp, bỏ thìa xuống chạy qua.
Hốt Hãn Tà lau khô nước mắt: “Lại tính bày trò gì thế?”
“Ngươi không biết đâu, mấy sạp như thế bình thường lúc dọn hàng bán rẻ cực kì! Chúng ta chờ lúc này biết bao lâu rồi!”
Trung Nguyên còn có đạo lý này sao?
“Còn thứ người vừa nói, là cái gì?”
“Ngọc lan á, ngươi không biết sao? Mà ta nghe nói Tây Vực toàn là sa mạc, ở đó thứ nhiều nhất là cây dương, có đúng không?”
Hốt Hãn Tà cũng chẳng phải người Tây Vực, nào biết đúng hay không. Hắn chỉ gật bừa, lấp liếm cho qua.
“Haiz, đáng tiếc thật. Ngươi không biết Tề quốc một năm bốn mùa bao nhiêu hoa nở đâu! Mùa xuân có sơn chi, hoa đào, hoa hạnh, ngọc lan; mùa hạ có hoa sen, hoa nhài, tử vi, thủy tiên; mùa thu có hoa quế, hoa cúc, bỉ ngạn. Đúng rồi, ngươi có biết trong Phật giáo gọi bỉ ngạn là gì không? Gọi là hoa mạn châu sa! Có phải nghe hay lắm không? Đợi tới mùa đông nha, sẽ có hoa mai, tịch mai, hạc vọng lan, thiết lan, hoa sơn trà. Thế nhưng ở Trường An không thấy được, ngươi tới Giang Nam nhất định sẽ thấy. Ngươi thậm chí có thể thấy tuyết trắng đọng trên nhành liễu, đọng trên sơn trà đỏ rực.” Thiếu nữ cứ kể mãi, nàng chẳng hề hay biết lúc nàng say sưa nói, ánh đèn huy hoàng của thành Trường An đọng lại hết trong mắt nàng, y hệt sao trời.
Hốt Hãn Tà nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi thích nhất là hoa gì?”
Thiếu nữ vò đầu suy nghĩ: “Hừm,… hẳn là ngọc lan. Trước đây ta và ca ca đã trồng rồi, ta còn thấy nó nở hoa, thơm lắm. Ta thích ngọc lan.”
“Được.” Lời này vừa nói ra, Hốt Hãn Tà cũng không biết mình vừa nói “Được” cái gì, mình đồng ý cái gì với nàng sao? Quái lạ thật.
Thiếu niên cầm cây trâm ngọc lan vừa mua về đến, lắc đầu giận dữ nói: “Cũng không biết muội thích mấy thứ này như vậy làm gì, trong nhà không phải có cả đống đồ tốt hơn sao.”
Thiếu nữ “Hừ” một tiếng: “Này không giống với…”
Hốt Hãn Tà nhìn nàng, bỗng nhiên thấy A Mạc đứng trên đường cái nhìn hắn đăm đăm. Hắn bật người đứng dậy, chạy tới ôm hắn: “A Mạc! Ngươi làm sao tìm được đến nơi này?”
A Mạc ai oán nhìn hắn: “Ta đi tìm người, người lại ở chỗ này ăn uống?”
Hốt Hãn Tà cười ha hả, kéo A Mạc đến quầy hàng, trên đó bày đầy hoành thánh. A Mạc liếc mắt nhìn một cái, giương mắt nhìn hắn: “Coi như huề nhé, Thất vương tử.”
Thiếu niên nghe không hiểu lời bọn họ, ghé sát vào hỏi: “Đây là bằng hữu của ngươi sao?”
Hốt Hãn Tà gật đầu: “Phải.”
Thiếu nữ nở nụ cười: “Chúng ta xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Này để tiễn các ngươi, đường về Tây Vực đường xá xa xôi, mang nhiều lộ phí chút.”
Đó là một túi tiền bằng lụa được thêu tinh xảo, mang theo mùi hương như trên người thiếu nữ.
Là… hương ngọc lan sao?
Thiếu niên thiếu nữ làm lễ cáo biệt với bọn họ, đang định chia tay lại bị Hốt Hãn Tà gọi lại: “Khoan đã.”
Thiếu nữ quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Cái kia…” Hốt Hãn Tà nhếch miệng, bước vài bước tới chỗ thiếu nữ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói ngọc lan kia… là loại gì? Tây Vực có thể trồng không?”
Thiếu nữ che miệng bật cười, ánh mắt long lanh như suối Nguyệt Nha, dù cách một chiếc mạng che mặt Hốt Hãn Tà vẫn cảm nhận được niềm vui sướng của nàng, không mảy may trộn lẫn ý cười nhạo gì. Nàng tinh nghịch nháy mắt: “Có thể. Hừm… dùng hạt giống! Ta và ca ca dùng hạt giống trồng lên! Ngươi thử một lần đi?”
Hốt Hãn Tà thề son sắt gật đầu: “Được.”
Hắn lại đồng ý rồi, rốt cuộc hắn đã đồng ý cái gì?
“Niệm Niệm, chúng ta phải đi rồi.” Thiếu niên vươn tay ra với thiếu nữ.
Thiếu nữ chạy đi, quay đầu lại nhìn Hốt Hãn Tà lần cuối: “Ngày sau gặp lại.”
Ngày sau gặp lại, quả thật là ngày sau gặp lại.
Hốt Hãn Tà vẫy tay với nàng, cùng A Mạc đi về hướng ngược lại.
“Đợi sau này ta lớn rồi, xin phụ vương giúp ta hỏi cưới một công chúa người Hán về làm vợ đi.” Hắn đột nhiên nói.
A Mạc không phản ứng gì, chỉ thuật lại lời Thiền vu nói thêm lần nữa: “Người Hán quá gầy yếu, tay nhỏ chân nhỏ, cưỡi ngựa cũng không được.”
Hốt Hãn Tà bĩu môi, không phục cha hắn tí nào, cười nhạo ra mặt: “Thế thì làm sao? Ông đây cứ thích đấy!”
Phụ vương đã nói với hắn Trung Nguyên, Tây Vực con người phong tục đều khác hoàn toàn Nguyệt Thị. Làm bậc quân vương nhất định phải đi ra bên ngoài, mới biết trời đất rộng lớn đến cỡ nào.
Lòng phải rộng, mới có thể đứng đầu thiên hạ.
Hốt Hãn Tà thật ra chẳng nghe lọt tai những lời phụ vương nói chút nào, mười một tuổi là lúc hắn nghĩ trời đất bao la mình ta lớn nhất. Cho dù là các nước Tây Vực hay là Trung Nguyên, hắn chỉ coi như trò chơi chốn nhân gian. Học rộng hiểu sâu con mẹ nó gì cơ chứ, lão tử cứ đi chơi đấy.
Năm Khánh Nguyên thứ hai mươi lăm hắn đặt chân đến Tề quốc. Năm ấy khắp chốn Tề quốc đang mừng tiết Nguyên Tiêu, Trường An nơi nơi giăng đèn kết hoa, múa lân sư rồng, ai nấy đều khoát lên mình bộ y phục đẹp đẽ nhất. Hốt Hãn Tà một đường bụi bặm từ Tây Vực tới, đồ mặc trên người đã mấy ngày chưa giặt, tóc tai bù xù cũng mấy ngày chưa gội, trong mắt bọn họ y hệt đứa ăn mày.
Họa vô đơn chí, hắn còn lạc mất A Mạc.
A Mạc không nói được tiếng Hán, lỡ đâu có kẻ xấu lừa bắt đi bán làm nô lệ thì không phải hắn đến một người hầu cũng không còn sao.
Hốt Hãn Tà thổi sợi tóc lòa xòa trên trán, ngồi trong ngỏ nhỏ nhìn dòng người qua qua lại lại. Có người gọi người nhà về ăn cơm, có người cùng bạn hữu dạo phố mua đồ, chỉ có mình hắn là lẻ loi trơ trọi ngồi trên nền đất, bụng đói meo.
Ai có thể tưởng tượng được đường đường là Thất vương tử Nguyệt Thị thế nhưng tha hương tới dị quốc, lưu lạc đầu đường xó chợ, hai ngày không được bữa no. Hắn thở dài thật dài, bỗng nhiên nghe phía đầu đường truyền đến một giọng nói: “Ca ca, huynh mau giúp ta tìm xem! Ngọc bội của ta lúc đi còn ở trên người mà? Chắc là lúc chúng ta trốn thị vệ không cẩn thận để rơi rồi, làm sao bây giờ? Nếu không thấy ngọc bội, lúc về thế nào mẫu phi cũng mắng ta!”
“Muội đừng vội, chúng ta tìm xem.”
“Ta vào trong đây… A!” Cô nương đi tìm ngọc bội kia kêu lên sợ hãi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai?”
Hốt Hãn Tà đang nằm lì trong ngõ nhỏ thình lình bị người ta chất vấn thì không kiên nhẫn mấy, giương mắt nhìn lên. Trước mắt là một tiểu cô nương nho nhỏ, mặt che mạng sa, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn trong veo như nước mà nhìn hắn, như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
Hắn bỗng thấy hơi buồn cười.
Thiếu niên đi cùng đẩy thiếu nữ ra đằng sau che chắn, thấy Hốt Hãn Tà thì sững sốt, thở dài hành lễ, lịch sự nói: “Tại hạ không biết nơi đây là chỗ của công tử, có điều mạo phạm, còn xin thứ lỗi. Chỉ là xá muội mới mất ngọc bội tìm không thấy, xin cho phép chúng ta tìm một chút.”
Hốt Hãn Tà nhìn thiếu niên kia, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ, đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ.
Hai người tìm mấy lần vẫn không được, thiếu nữ nhụt chí nói: “Thôi chết rồi. A nương chắc chắn sẽ mắng ta.”
Thiếu niên xoa đầu nàng: “Đừng nóng vội, chúng ta lại tìm dọc theo phố này một chút.”
Bọn họ đang muốn rời đi, thiếu niên quay đầu nhìn Hốt Hãn Tà ngồi trong ngõ nhỏ lần nữa rồi quay lại nói với cô nương kia vài câu. Hai người vội vàng rời đi, chỉ chốc lát sau đã chạy về, cầm theo hai con gà nướng trên tay.
Được ghê, thật sự coi hắn là đứa ăn mày.
Thiếu niên đưa gà nướng đến trước mặt Hốt Hãn Tà: “Muốn ăn không?”
Hắn vốn định có cốt khí cự tuyệt, đường đường là Thất vương tử của Nguyệt Thị sao có thể xin ăn như đứa ăn mày? Thế nên hắn chỉ gặm cái đùi gà.
Thiếu nữ cầm một chiếc đùi khác gói trong bọc giấy dầu đưa cho hắn: “Còn muốn ăn nữa không?”
Hốt Hãn Tà không rối rắm gì nữa, cho vào bụng hết.
Súc vật người Trung Nguyên chăn nuôi quả khác với Nguyệt Thị, mềm mọng tươi ngon, ăn vào miệng liền thấy không giống. Thiếu nữ vừa mới gặm xong một cái đùi, hắn đã xử hết cả con gà như gió cuốn mây tan. Hắn nhìn thiếu nữ, hất cằm nói: “Ngươi cho ta mượn cái mạng che mặt được không?”
Thiếu nữ sửng sốt, lắc đầu: “Không được, không thể tháo ra.”
Người Hán lắm quy củ thế? Hốt Hãn Tà cau mày: “Tại sao? Trên đường cũng có nhiều nữ nhân không mang mạng che mặt thế mà?”
Thiếu nữ do dự chớp mắt: “Ta xấu, sợ dọa người.”
Thiếu niên thiếu chút phì cười, nhưng cố mà nhịn xuống.
Hốt Hãn Tà chả biết tiếp lời thế nào, xấu hổ muốn vò đầu, lại bị thiếu nữ giữ lại.
“Lại đây một chút.” Nàng lấy ra chiếc khăn tay từ trong lồng ngực: “Nè.”
Chiếc khăn kia còn thoang thoảng mùi của thiếu nữ như có như không, hình như là mùi một loài hoa, nhưng Hốt Hãn Tà đến lúc này vẫn chưa biết được là hoa gì.
Thiếu niên nhìn Hốt Hãn Tà từ trên xuống dưới, kéo hắn: “Đi, chúng ta dẫn ngươi đến bờ sông rửa mặt.”
Hốt Hãn Tà vốn không phải là tên nhóc ăn mày thật, vừa rửa mặt xong cả người đã sạch sẽ đi nhiều. Hắn vén hết đống tóc ướt sũng ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt sâu mũi thẳng.
Thiếu nữ nhìn hắn, chớp chớp mắt ngây ngốc: “Dáng vẻ của ngươi… không giống chúng ta.”
Hốt Hãn Tà thấp hơn thiếu nữ cả nửa cái đầu, hắn không thích người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, tránh ra chỗ khác: “Đó là vì ta đâu phải là người Hán.”
Thiếu niên liếc trộm hắn: “Nhìn vẻ ngoài của ngươi, có chỗ giống người Tây Vực.”
Tây Vực cái khỉ gì.
Thiếu niên: “Sao ngươi lại đến Tề quốc?”
“Đến để chơi đó.”
Thiếu nữ: “Ngươi chỉ đi có một mình sao?”
“Đã lạc mất người thân rồi.”
Thiếu nữ vỗ tay cười nói: “Chúng ta đưa ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi. Dù sao hôm nay chúng ta cũng không đi chơi được, ngọc bội đã mất rồi ta cũng phải đi tìm.”
Hốt Hãn Tà cảnh giác nhìn bọn họ, thiếu niên thấy được ý nghĩ trong mắt hắn thì cười nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta cũng chỉ lớn hơn ngươi có một chút, làm sao bắt cóc người đi được chứ?”
Thiếu nữ gật đầu: “Huống chi ngươi lớn như vậy rồi, không có nhà nào cần mua đứa lớn xác như ngươi đâu.”
Hốt Hãn Tà nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cũng hiểu rõ chuyện đời ghê nhỉ.”
Thiếu nữ cười lớn đẩy hắn đi trên phố, tới một chỗ thiếu nữ chỉ vào quầy hàng nói: “Đây là hoành thánh, phố Chu Tước là chỗ bán hoành thánh ngon nhất! Ngươi có muốn nếm thử chút không?”
Hốt Hãn Tà đã no lắm rồi, giờ hắn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn tìm A Mạc rồi về thôi.
Thiếu nữ thấy hắn không phản ứng gì thì cũng không để ý, quay đầu lại nói với ca ca: “Ca ca, huynh nói xem ngọc bội của ta có khi nào… có khi nào rơi lại chỗ cửa Hạng phủ không?”
Thiếu niên hít một hơi lạnh.
Hôm nay Hạng tể phụ lại nạp thiếp, Triệu gia nương tử tức hổn hển đuổi đánh thiếp thất kia từ sân ra tới cổng. Bọn họ không phải cố ý tới góp vui, chỉ tình cờ đi ngang qua nên đứng ngó thêm vài lần. Sau đó người hầu Hạng gia bước ra đuổi đám người đến xem náo nhiệt đi, bọn họ không muốn bị nhận ra nên đành vội vàng rời khỏi.
Sợ đây là lúc đánh rơi thật.
“Chúng ta đi tìm đi.”
Thiếu nữ gật đầu, quay lại nói với Hốt Hãn Tà: “Chúng ta muốn tới chỗ kia tìm ngọc bội, ngươi đi cùng không?”
Dù sao cũng không biết đi đâu, Hốt Hãn Tà liền đồng ý.
Ba người rẻ vào hẻm đường Chu Tước, quẹo qua phố Tuyên Dương, một mạch đi tới Hạng phủ. Bọn họ đi trên con đường rải sỏi, lại nghe phía sau truyền đến tiếng xe ngựa dồn dập. Thiếu niên quay đầu lại, kéo cô nương kia ra sau, Hốt Hãn Tà nghiên người chắn, hứng hết đống nước do xe ngựa bắn tung tóe lên mình.
Thiếu niên nhìn đèn lồng viết chữ “Hạng” treo trước xe ngựa, mày cau chặt.
Người bên trong tiêu sái bước ra, đích thị là Hạng đại lang Hạng Vọng Nhạc. Hắn vừa nhìn thấy thiếu nữ, ánh mắt lóe lên, tươi cười niềm nở: “Nhị vị khách quý đến lại không biết đón tiếp từ xa. Vị này chính là…”
Thiếu niên đẩy thiếu nữ và Hốt Hãn Tà ra chắn phía sau: “Chúng ta chỉ đi chơi chút, còn xin Hạng công tử… xem như không biết.”
Hạng Vọng Nhạc cười: “Đó là tất nhiên, ngài đã phân phó ta không dám không tuân. Chỉ là nhị vị đêm khuya lại đến, không biết…”
“Đến tìm đồ thôi.”
Hạng Vọng Nhạc như bừng tỉnh đại ngộ: “A, tại hạ hiểu. Hẳn là… cái này ha?”
Hắn mở bàn tay ra, trên tay nắm chắc một miếng ngọc bội.
Thiếu nữ đang muốn bước lên, lại bị thiếu niên ngăn lại: “Đúng thế. Đa tạ.”
“Không có gì. Đồ của Nhị nương tử, ta đương nhiên cất kỹ.”
Thiếu niên hiển nhiên không muốn nhiều lời với hắn, cầm được ngọc bội liền kéo tay thiếu nữ rời đi.
“Đồ của nữ tử hắn biết rõ thế làm gì? Rõ ràng là không có ý tốt!”
Thiếu nữ không nói lời nào, cúi đầu để thiếu niên kéo đi.
Hốt Hãn Tà liếc nhìn nàng một cái, kéo tay thiếu niên lại: “Ê! Đi nhanh như thế làm gì, không thấy nàng theo không kịp sao?”
Thiếu nữ thở hồng hộc, lắc đầu với thiếu niên: “Ta không sao.”
Thiếu niên dừng bước chân lại, cất ngọc bội vào ống tay áo của mình rồi thở dài: “Đi thôi. Ca ca dẫn muội đi ăn hoành thánh.”
Ba người quay lại sạp hoành thánh, ông chủ đã dọn quầy mất rồi. Thiếu niên năn nỉ khẩn cầu, lại trả thêm tiền gấp ba ông chủ mới mở quầy lại lần nữa.
Hốt Hãn Tà chưa từng thử thứ trơn trơn mềm mềm ngâm trong nước súp này, hắn cầm thìa chần chừ không thể nào ăn được.
Thiếu nữ cười nhìn hắn một cái, đoạt lấy cái bát trên tay hắn bỏ thêm tí dấm chua và ớt khuấy đều lên, đưa lại cho hắn: “Được rồi, ăn đi.”
Hốt Hãn Tà liếc nhìn nàng mấy cái, im lặng cúi đầu múc một muỗng bỏ vào miệng, đột nhiên ho sặc sụa: “Cay quá一”
“Ha ha ha ha一”, thiếu nữ cười to, “Mới bấy nhiêu mà ngươi cũng không chịu nổi? Quả nhiên là người Tây Vực, ha ha ha ha一”
Hốt Hãn Tà cay tới chảy nước mắt, căn bản không rảnh để tới ý thiếu nữ đang cười nhạo mình.
Trước mặt lại có sạp chuẩn bị dọn, thiếu nữ đột nhiên nhìn thấy gì đó, vỗ vỗ thiếu niên: “Ca ca, bên kia, sạp trang sức bên kia! Mau, trâm ngọc lan, mau!”
Thiếu niên nhìn cái sạp, bỏ thìa xuống chạy qua.
Hốt Hãn Tà lau khô nước mắt: “Lại tính bày trò gì thế?”
“Ngươi không biết đâu, mấy sạp như thế bình thường lúc dọn hàng bán rẻ cực kì! Chúng ta chờ lúc này biết bao lâu rồi!”
Trung Nguyên còn có đạo lý này sao?
“Còn thứ người vừa nói, là cái gì?”
“Ngọc lan á, ngươi không biết sao? Mà ta nghe nói Tây Vực toàn là sa mạc, ở đó thứ nhiều nhất là cây dương, có đúng không?”
Hốt Hãn Tà cũng chẳng phải người Tây Vực, nào biết đúng hay không. Hắn chỉ gật bừa, lấp liếm cho qua.
“Haiz, đáng tiếc thật. Ngươi không biết Tề quốc một năm bốn mùa bao nhiêu hoa nở đâu! Mùa xuân có sơn chi, hoa đào, hoa hạnh, ngọc lan; mùa hạ có hoa sen, hoa nhài, tử vi, thủy tiên; mùa thu có hoa quế, hoa cúc, bỉ ngạn. Đúng rồi, ngươi có biết trong Phật giáo gọi bỉ ngạn là gì không? Gọi là hoa mạn châu sa! Có phải nghe hay lắm không? Đợi tới mùa đông nha, sẽ có hoa mai, tịch mai, hạc vọng lan, thiết lan, hoa sơn trà. Thế nhưng ở Trường An không thấy được, ngươi tới Giang Nam nhất định sẽ thấy. Ngươi thậm chí có thể thấy tuyết trắng đọng trên nhành liễu, đọng trên sơn trà đỏ rực.” Thiếu nữ cứ kể mãi, nàng chẳng hề hay biết lúc nàng say sưa nói, ánh đèn huy hoàng của thành Trường An đọng lại hết trong mắt nàng, y hệt sao trời.
Hốt Hãn Tà nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi thích nhất là hoa gì?”
Thiếu nữ vò đầu suy nghĩ: “Hừm,… hẳn là ngọc lan. Trước đây ta và ca ca đã trồng rồi, ta còn thấy nó nở hoa, thơm lắm. Ta thích ngọc lan.”
“Được.” Lời này vừa nói ra, Hốt Hãn Tà cũng không biết mình vừa nói “Được” cái gì, mình đồng ý cái gì với nàng sao? Quái lạ thật.
Thiếu niên cầm cây trâm ngọc lan vừa mua về đến, lắc đầu giận dữ nói: “Cũng không biết muội thích mấy thứ này như vậy làm gì, trong nhà không phải có cả đống đồ tốt hơn sao.”
Thiếu nữ “Hừ” một tiếng: “Này không giống với…”
Hốt Hãn Tà nhìn nàng, bỗng nhiên thấy A Mạc đứng trên đường cái nhìn hắn đăm đăm. Hắn bật người đứng dậy, chạy tới ôm hắn: “A Mạc! Ngươi làm sao tìm được đến nơi này?”
A Mạc ai oán nhìn hắn: “Ta đi tìm người, người lại ở chỗ này ăn uống?”
Hốt Hãn Tà cười ha hả, kéo A Mạc đến quầy hàng, trên đó bày đầy hoành thánh. A Mạc liếc mắt nhìn một cái, giương mắt nhìn hắn: “Coi như huề nhé, Thất vương tử.”
Thiếu niên nghe không hiểu lời bọn họ, ghé sát vào hỏi: “Đây là bằng hữu của ngươi sao?”
Hốt Hãn Tà gật đầu: “Phải.”
Thiếu nữ nở nụ cười: “Chúng ta xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Này để tiễn các ngươi, đường về Tây Vực đường xá xa xôi, mang nhiều lộ phí chút.”
Đó là một túi tiền bằng lụa được thêu tinh xảo, mang theo mùi hương như trên người thiếu nữ.
Là… hương ngọc lan sao?
Thiếu niên thiếu nữ làm lễ cáo biệt với bọn họ, đang định chia tay lại bị Hốt Hãn Tà gọi lại: “Khoan đã.”
Thiếu nữ quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Cái kia…” Hốt Hãn Tà nhếch miệng, bước vài bước tới chỗ thiếu nữ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói ngọc lan kia… là loại gì? Tây Vực có thể trồng không?”
Thiếu nữ che miệng bật cười, ánh mắt long lanh như suối Nguyệt Nha, dù cách một chiếc mạng che mặt Hốt Hãn Tà vẫn cảm nhận được niềm vui sướng của nàng, không mảy may trộn lẫn ý cười nhạo gì. Nàng tinh nghịch nháy mắt: “Có thể. Hừm… dùng hạt giống! Ta và ca ca dùng hạt giống trồng lên! Ngươi thử một lần đi?”
Hốt Hãn Tà thề son sắt gật đầu: “Được.”
Hắn lại đồng ý rồi, rốt cuộc hắn đã đồng ý cái gì?
“Niệm Niệm, chúng ta phải đi rồi.” Thiếu niên vươn tay ra với thiếu nữ.
Thiếu nữ chạy đi, quay đầu lại nhìn Hốt Hãn Tà lần cuối: “Ngày sau gặp lại.”
Ngày sau gặp lại, quả thật là ngày sau gặp lại.
Hốt Hãn Tà vẫy tay với nàng, cùng A Mạc đi về hướng ngược lại.
“Đợi sau này ta lớn rồi, xin phụ vương giúp ta hỏi cưới một công chúa người Hán về làm vợ đi.” Hắn đột nhiên nói.
A Mạc không phản ứng gì, chỉ thuật lại lời Thiền vu nói thêm lần nữa: “Người Hán quá gầy yếu, tay nhỏ chân nhỏ, cưỡi ngựa cũng không được.”
Hốt Hãn Tà bĩu môi, không phục cha hắn tí nào, cười nhạo ra mặt: “Thế thì làm sao? Ông đây cứ thích đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook