Chương 267: Nghiên cứu Huyết Thần Kinh

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Tiến về khách điếm ăn uống no say xong, Nhất Minh liền bước vào gian phòng nghỉ ngơi một giấc cho đến thẳng sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, thần thanh khí sảng đón ánh nắng buổi sáng chiếu vào gian phòng, khiến toàn bộ gian phòng đều ấm áp cả lên.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ bên cạnh liền thấy không ít tu sĩ ra ra vào vào Thiên Đài, toàn bộ đều náo nhiệt vô cùng, không biết là có phải ảo giác hay không, hay hôm nay chính là một ngày đặc biệt gì, Nhất Minh cảm thấy lượng người tiến vào có vẻ như đông hơn rất nhiều a?

Ngáp một cái thật to, không còn để ý đến, mặc kệ nó, chuyện đông người tiến về Thiên Đài thì có liên quan gì tới ta đâu, nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Vươn vai một cái, Nhất Minh liền rửa mặt ăn uống một chút rồi tiến về gian phòng làm chính sự, không vì cái gì khác, bởi vì hôm nay chính mình có thể quan sát được văn tự bên trong Huyết Thần Kinh a.

Ba ngày trước, Nhất Minh hắn vừa chiến đấu vừa lấy Huyết Thần Kinh ra xem một chút, không vì cái gì khác, chỉ vì mỗi ngày đều có một khoảng thời gian hắn sẽ nhìn thấu được ý nghĩa của những văn tự kia, cho nên đành phải tranh thủ quan sát một hai.

Theo thời gian mỗi lần quan sát, Nhất Minh có thể cảm nhận được một chút biến hóa, chính mình sau khi quan sát một chút liền có một chút đầu choáng mắt hoa, đây không thể nghi ngờ là dấu hiệu lực lượng bên trong cơ thể đã tiêu hao một lượng lớn trong thời gian vô cùng ngắn, cho nên mới dẫn đến cái tình trạng này.

Qua ba ngày để ý điều này, Nhất Minh không hề cảm nhận được linh lực bên trong kinh mạch tiêu hao, khí huyết của bản thân vẫn bình thường không có gì lạ, nhưng vì sao chính mình lại có cảm giác như vậy đâu?

Rốt cuộc là ở chỗ nào xảy ra vấn đề a!

Hôm nay là ngày thứ tư nhìn lấy Huyết Thần Kinh, chính mình cần phải chú ý một điểm, xem xem bên trong chính mình có cái gì tiêu hao đi, phải làm rõ điều này, nếu không thì không cách nào yên tâm được a.

Không cần chờ bao lâu, quả nhiên là vừa đúng một ngày thời gian, Nhất Minh nhìn lấy những văn tự của Huyết Thần Kinh trên tay, toàn bộ văn tự giờ khắc này tựa như biến ảo một dạng, khung cảnh trước mắt của hắn bắt đầu mờ dần, từng cái văn tự cũng bắt đầu biến hóa thành những văn tự mà hắn có thể đọc hiểu ra được.

Giờ khắc này nếu có người khác ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện được đôi mắt của Nhất Minh bắt đầu biến hóa chỉ trong vài cái hô hấp mà thôi, một đôi tròng trắng bao phủ toàn bộ đôi mắt vào bên trong, tại tâm ở giữa, chỉ có duy nhất một cái chấm đen, lộ ra quỷ dị vô cùng.

Vài cái hô hấp trôi qua, sau khi nhìn được một đoạn văn tự của Huyết Thần Kinh, Nhất Minh liền cảm giác hai mắt của mình tối sầm lại, cũng may là hắn đang ngồi xếp bằng trên giường, nếu không e rằng sẽ phải té ngã trên đất.

Lần này hắn có thể nhìn lâu hơn trước một chút, so với lần đầu tiên nhìn thấy Huyết Thần Kinh phải lâu hơn rất nhiều, cho nên tiêu hao cũng vì đó nghiêm trọng hơn trước.

Vài phút trôi qua, hai mắt của Nhất Minh mới từ từ bình thường trở lại, hắn dần dần mở hai mắt ra, khung cảnh phía trước tự như có một tấm màng mỏng bao phủ đồng dạng, toàn bộ tầm nhìn đều bị nhòe đi hết, vài cái hô hấp trôi qua mới có thể ổn định trở lại.

Thở dài một hơi.

Bỏ ra Huyết Thần Kinh trong tay, Nhất Minh cẩn thận cảm thụ một chút, xem xem rốt cuộc là tiêu hao cái gì, nhưng để hắn thất vọng là, chính hắn cũng không biết rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng hắn có thể xác nhận là, có một loại lực lượng nào đó trong cơ thể của mình đã bị tiêu hao đi.

Mà có vẻ như, chính mình tiêu hao so với trước kia phải nhiều hơn trước a, trước kia, chính mình chỉ có thể duy trì ba cái hô hấp mà thôi, hiện giờ có thể duy trì bốn cái hô hấp, đây phải chăng là nói, việc tiêu hao này cũng không phải là chuyện xấu, mà chính là một cơ hội để bản thân mình rèn luyện loại lực lượng này?

Mặc dù chính mình còn không biết đây là lực lượng gì, nhưng chỉ cần không có tác hại là được rồi, vị tiền bối kia cũng không tới nỗi chơi xấu chính mình a, mà lại, chính mình cũng cảm nhận được bản thân có một chút biến hóa, tiếp tục như vậy, có lẽ một này nào đó sẽ biết được mà thôi, cũng không vội nhất thời.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh liền thu hồi Huyết Thần Kinh, bản thân thì bước ra khỏi khách điếm hướng về phía bình đài đi đến.

Buổi sáng hôm nay hắn đã cùng đám người ăn sáng cùng nhau, sau đó thì hắn có việc trở về gian phòng, đám người cũng đã ai làm việc nấy, hắn cũng không cần quản nhiều, chính mình chỉ cần tập trung chiến đấu là được rồi, còn lại chuyện khác thì cứ để cho Hổ lão đi làm, dù sao thì chính mình cũng không thể làm tất cả mọi chuyện a.

Bước tới bình đài một sát na, Nhất Minh liền nhìn thấy hai cái thân ảnh nữ tử đang uống trà thưởng bánh trông vui vẻ vô cùng, hai người này không phải Tuyết Ngưng cùng tiểu Hà thì còn ai vào đây, dường như cả hai đều thu hút không ít ánh mắt nhìn lại, cho nên Nhất Minh quan sát một vòng liền nhận ra, bản thân bước về phía hai người đi đến.

Ngay khi hắn vừa bước lên bình đài một sát na, liền cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn về phía chính mình, điều này khiến Nhất Minh không khỏi sửng sốt một chút, làm gì có nhiều người nhìn mình như vậy a?

Hướng theo các đạo ánh mắt nhìn lại, bản thân Nhất Minh liền minh bạch rồi, những người này đa phần đều bị hắn một đao tiễn ra bên ngoài dưỡng thương, mặc dù Thiên Đài có khả năng bảo hộ tính mạng, nhưng thụ thương vẫn là phải bị, cho nên đám người này nhìn về Nhất Minh với ánh mắt kiêng kỵ vô cùng, nhưng ẩn bên trong lại là một loại ánh mắt tò mò không thôi.

Lắc lắc đầu, Nhất Minh cũng không có để ý tới, bản thân liền tiến về phía hai nữ đi đến.

“Ca ca ăn không?” tiểu Hà nắm lấy một chiếc bánh ngọt tạo hình động vật vô cùng sống động đưa cho Nhất Minh cười hỏi, cái miệng nhỏ của nàng còn đang không ngừng nhai bánh đây, một mảnh vụn của bánh còn dính trên mép của nàng.

Nhìn thấy điều này, Nhất Minh một tay lau đi mảnh vụn trên mép cô nàng cười nói: “Ca không ăn, muội ăn đi, hiện giờ ca phải làm chính sự một chút.”

Nghe được điều này, tiểu Hà cũng không có mời thêm, mà lấy cái bánh nhỏ cho vào miệng cắn một cái, một đôi mắt tròn xoe cùng hai cái nắm tay nhỏ không ngừng nắm chặt nhìn lấy Nhất Minh cổ vũ một hai.

Đối với điều này, Nhất Minh chỉ là gật đầu mỉm cười, hắn xuất ra đấu chiến lệnh, tâm thần chìm đắm vào bên trong, không lâu sau, bản thân liền đã biến mất không thấy.

Đám người ở trên bình đài nhìn thấy cảnh này liền ngay lập tức xuất ra đấu chiến lệnh, võ giả bên dưới đều kỹ càng quan sát một chút, thậm chí còn có người âm thầm giao dịch đánh cược lẫn nhau, để xem cái tên “Minh Tôn” lần này có chiến thắng nữa hay không!

Nhất Minh còn chưa lên Thiên Kiêu bảng cho nên đây không phải là công khai đặt cược, chính vì vậy mà việc đối phương tuân thủ hứa hẹn hay không cũng không có chắc chắn cho lắm, đối với điều này mọi người đều âm thầm ngầm hiểu, đều là võ giả, cho nên cả đám cũng không có e ngại cái gì.

Nhưng một sự tình phát sinh khiến cả đám đều trợn tròn mắt là, ai cũng đặt cược tên “Minh Tôn” này sẽ tiếp tục chiến thắng, nhất thời, cả đám đều hai mắt nhìn nhau, thế thì còn đặt cược cái chó a!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương