Chương 268: Khóc thét

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Từ lúc mặt trời mới nhú cho đến khi lên tới đỉnh đầu thời điểm, Nhất Minh vẫn luôn một đường chiến đấu ở trong, bản thân hắn có chút bất đắc dĩ, đa phần các võ giả đều cần thời gian chuẩn bị, cho nên chiến đấu cũng không có bao nhiêu trận.

Một đao vung ra, chiến đấu kết thúc, phải nói là nhẹ nhàng đến cực điểm, thời gian chiến đấu không mất bao lâu, nhưng thời gian chờ những tên này tiếp nhận khiêu chiến thì lâu thật sự, điều này khiến Nhất Minh có chút không vui.

Mặt trời lên tới đỉnh đầu thời điểm, bản thân cũng vừa đánh được mười lăm trận mà thôi, trung bình nửa canh giờ sẽ là một trận đánh, điều này khiến xếp hạng của hắn cũng đã vượt tới trước vạn.

Chuẩn xác mà nói, chính là 9978 vị.

Ngay khi xếp hạng vượt tới trước vạn một sát na, quy tắc khiêu chiến cũng biến đổi theo, hắn không còn được khiêu chiến trong vòng 350 vị nữa, mà giảm xuống chỉ còn 200 vị.

Hay nói cách khác, cần 45 trận chiến thắng thì hắn mới có thể bước vào trước ngàn tên, điều này quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi a!

Muốn bước lên Thiên Kiêu bảng quả thật là không dễ dàng, không nói tới giữa đường gặp phải đối thủ mạnh, mà bản thân cũng phải trải qua trăm trận chiến đấu mới có thể có tư cách bước vào trước ngàn, tiếp sau đó thì còn có thay đổi gì nữa không thì hắn không biết được rồi.

Hắn không cách nào tưởng được, những người bước lên Thiên Kiêu bảng kia sẽ có thực lực thế nào, điều này quả thật khiến Nhất Minh kích động không thôi!

Không có nhiều lời, Nhất Minh tiếp tục cầm lấy đấu chiến lệnh, tâm thần đầu nhập vào bên trong lựa chọn đối tượng khiêu chiến.

Trên bảng hiện ra một đống danh sách, hai trăm tên mà hắn có thể khiêu chiến đều là võ giả cửu trọng, nhìn thấy điều này, Nhất Minh có hơi bất ngờ một chút.

Trước đó mặt dù cũng có võ giả cửu trọng, nhưng ít ra cũng có những võ giả bát trọng trộn lẫn trong đó, bây giờ tiến vào trước vạn liền đều là võ giả cửu trọng, nếu cứ tính như vậy, những người trên Thiên Kiêu bảng kia lại là cảnh giới gì?

Chẳng lẽ nói, cả đám đều là nửa bước Chân Nguyên cảnh hay sao?

Điều này quả thật là khiến Nhất Minh không khỏi liên tưởng đến, nhưng nói như vậy thì cũng không đúng, một khi như vậy, chẳng khác nào đã vượt ra khỏi phạm trù võ giả, Thiên Đài hẳn là không phải ý tứ như thế a?

Nhưng nếu không phải là nửa bước Chân Nguyên cảnh thì những võ giả trên Thiên Kiêu bảng lại có gì khác biệt đâu? Chẳng lẽ giống như chính mình, bản thân liền có khả năng vượt cấp chiến đấu, hay là có công pháp lợi hại hay pháp bảo loại hình?

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra cái gì, Nhất Minh đành mang cái thắc mắc này cất vào trong lòng, chính mình cứ việc tiến vào Thiên Kiêu bảng là biết rồi, hiện giờ nên tập trung vào việc trước mắt thì hơn.

Cũng không có chần chờ cái gì, Nhất Minh cầm lấy đấu chiến lệnh bằng ba ngón tay, thân hình của Nhất Minh lần nữa biến mất tại chỗ, đối với lần này, cả đám võ giả bên ngoài đã rút kinh nghiệm, không còn đặt cược tên “Minh Tôn” này có chiến thắng hay không, mà đặt cược thời gian bao lâu hắn sẽ hoàn tất chiến đấu.

Đối với điều này, đám võ giả đều đã hiểu ý lẫn nhau, liền đưa ra năm khung thời gian đặt cược lần lượt là: Dưới một phút, một phút đến ba phút, ba phút cho đến một khắc(15 phút), một khắc cho đến nửa canh giờ, và cuối cùng là hơn nửa canh giờ, tương ứng với số hiệu từ một đến năm.

Tại trên bình đài, có một khu vực riêng dành cho những người tụ tập đánh cược tại chỗ này, nhưng vì hiện tại cái tên “Minh Tôn” còn chưa lên thiên kiêu bảng, nhưng chiến tích của hắn thì kinh người vô cùng, tốc độ đánh bảng tựa như hỏa tiễn một dạng, một đường bay thẳng không có dừng lại chút nào, cho nên hấp dẫn các võ giả tiến hành mở sòng đặt cược.

Vẻn vẹn không tới nửa ngày thời gian, tin tức tiến hành đặt cược vô cùng kỳ lạ này đã thu hút rất nhiều võ giả tiến về nơi này đặt chơi, thậm chí còn có một số tu sĩ cũng cảm thấy hứng thú tham gia vào, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy có loại đặt cược thú vị như vậy a.

Không phải đặt cược ai thắng ai thua, mà là đặt cược thời gian hoàn thành trận đấu, đây quả thật là vô cùng mới lạ.

Hổ lão cùng với Mai Ngọc Long không biết từ khi nào đã hớn hở ngồi chung với đám võ giả này, cả hai đều ngồi ở hai bên tựa như không quen biết nhau đồng dạng, hai đôi mắt nhìn về thân ảnh Nhất Minh biến mất rồi cùng nhìn nhau cười tủm tỉm.

Nụ cười này hoàn toàn không bị bất kỳ người nào phát giác, Hổ lão xắn tay áo lên cao, một giọng quát lớn một tiếng: “Con bà nó, hôm nay chính là ngày đại cát của lão phu, lão phu đặt cược một khối trung phẩm linh thạch!”

“Rầm” một tiếng vang giòn, một khối trung phẩm linh thạch thình lình nằm ở tại khu vực số ba, điều này có nghĩa là cược tên “Minh Tôn” này trong vòng một khắc sẽ quyết ra thắng bại.

Không còn cách nào, võ giả đặt cược quá cao bọn hắn sẽ không cách nào bồi cho nổi, trừ khi có tu sĩ tham gia vào, nếu không thì lão cũng không cách nào tăng thêm tiền đặt cược cho được.

Đối với điều này, một đám võ giả bĩu môi không thôi, theo bọn hắn suy đoán, tên “Minh Tôn” kia hắn là sẽ rất nhanh sẽ trở lại, dù sao đi nữa thì tên này đều lấy tốc độ rất nhanh mà kết thúc, mấy lần trước bọn hắn cũng nghĩ như lão, nhưng sự thật lại “ba ba” đánh mặt bọn hắn, bây giờ thì rút kinh nghiệm rồi.

Thế là cả đám nhìn lấy khối trung phẩm linh thạch lòng nóng như lửa đốt, cả đám đều nhao nhao đặt vào khu vực số hai, đại biểu là trong vòng ba phút sẽ kết thúc chiến đấu.

Chỉ có số ít võ giả thì đặt theo Hổ lão mà thôi, Mai Ngọc Long cũng là một trong số đó, không vì cái gì khác, bởi vì Nhất Minh trước khi tiến vào khiêu chiến liền đã đưa ra ám hiệu cho hai người a!

Hắn cố tình cầm khối đấu chiến lệnh bằng ba ngón tay trước khi tiến vào, điều này đại biểu tức là một khắc thời gian mới hoàn thành chiến đấu, cho nên hai người mới đặt theo như vậy.

Cả đám đặt xong liền hồi hộp chờ đợi, Hổ lão ngồi ở một bên rung đùi không thôi, trên mặt là một bộ ung dung dáng vẻ, nhưng trong mắt của đám võ giả thì lão đây là đang rung như cầy sấy a!

Thấy thế cả đám liền cười lạnh trong lòng, trước đó lão già này đều là may mắn chiến thắng, bây giờ dù sao cũng nên tới lượt của bọn hắn a!

Cả đám đều ngồi trông ngóng chờ đợi, trái tim đều đang phanh phanh trực nhảy, không dám theo dõi những trận đấu khác, cả đám đều đang tập trung nhìn vào đấu chiến lệnh bên trong, một khi cái tên “Minh Tôn” tại vị trí cũ biến mất, tức là trận đấu được hoàn thành.

Một phút trôi qua, cả đám đều không có lo lắng cái gì, dù sao thì bọn hắn tin tưởng trong vòng một phút sẽ rất khó đánh bại địch nhân, mấy lần trước gặp phải võ giả cửu trọng, tên “Minh Tôn” này đều là sử dụng thời gian trong vòng một phút hoặc là ba phút.

Lần này chắc hẳn cũng sẽ không ngoại lệ a!

Hai phút trôi qua, trái tim của đám người bắt đầu phanh phanh nhảy dựng, huyết dịch trong người cũng bắt đầu dần dần sôi trào lên, một cỗ hồi hộp đánh thẳng vào trong tâm của mỗi người, khiến cả đám đều tựa như nín thở một dạng.

Không vì cái gì khác, bọn hắn thua từ sớm tới giờ, bây giờ có hy vọng chiến thắng, làm sao lại không hồi hộp cho được?

“Các ngươi đây là đang đặt cược cái gì đây a?” có một đám võ giả tiến về khu vực đặt cược này hỏi một câu, theo bọn hắn thấy, cả đám người này đều đang ngưng trọng vô cùng, dường như là đang nín thở một dạng, bầu không khí cũng đang vô cùng ngưng kết, khiến hắn tò mò không thôi.

Thấy có “cò béo” tiến tới, cả đám đều nở nụ cười lập tức chào đón đi vào, thậm chí Mai Ngọc Long còn tự thân đứng dậy tươi cười mời chào lôi lôi kéo kéo vào bên trong, đối với người mới gia nhập, hắn rất là hoan nghênh a!

Một phen giảng thuật xuống dưới, đám người này liền cảm giác loại đặt cược này quả thật là vô cùng kích thích a, không nhìn thấy đối phương là ai, cũng không quan sát được trận chiến, chỉ đặt cược thời gian, đây quả thật là không hề có yếu tố bên ngoài tác động vào, hoàn toàn đều là vạn sự tùy duyên a!

Ba phút trôi qua, một đám võ giả nhìn thấy thời gian tiếp tục trôi đi, tên “Minh Tôn” kia vẫn không hề có động tĩnh gì, hai hàng nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, con mẹ nó quả thật là hố cha a!

Cả đám đều gào khóc kêu to, hận không thể mang tên ôn thần “Minh Tôn” đè xuống đất ma sát, ngươi không thể đánh nhanh thắng nhanh như những lần trước hay sao, bây giờ lại đánh lâu như vậy, ngươi có phải hay không là đang hố chúng ta a!

Mặc dù là gào khóc, nhưng cả đám vẫn chưa hết hy vọng, bởi vì nếu như tên “Minh Tôn” này chiến đấu quá một khắc thời gian, tiền của bọn hắn vẫn là không có mất đi, bởi vì không có ai đặt cược tên này chiến đấu quá một khắc cả.

Cho nên, một cái hy vọng nhỏ nhoi vẫn đang lấp lóe bên trong mỗi người, giờ khắc này, trong lòng cả đám võ giả đều nhấc lên sóng to gió lớn, một ánh sáng nhỏ nhoi tựa hồ lung lay sắp đổ, đứng trước cơn bão thế này, ánh sáng nhỏ nhoi kia làm sao có thể bùng cháy lên cho được?

Ngay khi cả đám đang hy vọng thời điểm, không tới một khắc thời gian, thân hình Nhất Minh đã trở lại bình đài phía trên.

Nhìn thấy cảnh này, cả đám võ giả đều chửi mẹ không thôi, thanh âm gào thét mắng chửi bay tán loạn giữa không trung, nhưng đều không có gây lên bọt nước gì, đều bị thanh âm ồn ào ở Thiên Đài hoàn toàn che lấp.

Cùng lúc đó, thứ tự xếp hạng của Nhất Minh cũng một lần nữa biến đổi thành 9780 vị.

“Hắc hắc, làm thịt đám dê béo này một đao quả thật là sung sướng a!” nắm lấy đấu chiến lệnh trong tay, khóe miệng của Nhất Minh liền lộ ra một vệt nụ cười, bản thân tiến đến xoa xoa đầu tiểu Hà một chút, tâm tình nở hoa vô cùng.

Hắn cũng không có lãng phí thời gian, tiếp tục phát khởi khiêu chiến, bản thân thì ngồi bên cạnh Tuyết Ngưng cùng tiểu Hà, chờ đợi đối phương tiếp nhận.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương